Từ khi rơi tới đây, biến thành đọa thú lần nữa, Edgar không thể giúp Thư Thư làm gì, bởi vậy, hắn vẫn lấy làm hổ thẹn, cũng đã sớm nghĩ xem nên làm gì để Thư Thư vui lên một chút... Bữa tối với ánh nến tựa hồ là một ý tưởng không tồi?
Hắn cho bếp trưởng trên phi thuyền làm vài món ăn mỹ vị, sau đó cho binh lính đi kiếm hoa tươi.
Đồ ăn ngửi thật thơm, không cần nghĩ cũng biết Thư Thư sẽ rất thích, còn có cả hoa tươi nữa thì...
Đọa thú tinh cầu thực vật không đa dạng chủng loại, đa số đều gai góc, hoa tươi đương nhiên khan hiếm, bởi vậy không kén chọn được, còn lẫn ít cỏ nữa.
Edgar biết không thể đòi hỏi nhiều, thấy hoa cỏ không hề tỏ ra phật ý, thậm chí còn thưởng cho người hái hoa một ít, sau đó, hắn tự mình sửa sang lại, đưa từng bông cắm vào bình.
Xong xuôi, Edgar đột nhiên phát hiện có một cây cỏ trong đám có chút kỳ lạ... Linh lực trên tinh cầu này vô cùng nồng đậm, nhưng trước hắn từng gặp qua động thực vật, không có linh lực, bụi cỏ này lại khác, linh lực tản mát ra chung quanh.
Thảo dược mang linh lực? Chắc chắn Thư Thư sẽ thích... Edgar để chỗ cỏ này cắm chung một lọ thủy tinh với những đóa hoa đẹp nhất, đặt trên bàn.
Rắn nhỏ giao cho Kiệt Tây và Renault chăm nom, thực rảnh tay, Edgar liền chăng thêm ít đèn điện mờ ảo, tất cả đâu vào đấy, Edgar bắt đầu chờ đợi Thư Thư tới.
Xế chiều hôm nay Thư Thư bị Jones và vị bác sĩ một mực đòi bái sư gọi lại dây dưa, muốn thảo luận y thuật.
Trước kia học tập với Jones, Thư Thư đã ghi nhớ được chút ít kiến thức y học, nhưng căn bản chưa từng vận dụng, thậm chí mới đọc lý thuyết chưa thấy thực tiễn bao giờ, lúc tán gẫu liền lộ ra trăm ngàn sơ hở.
Jones thì không sao, y vốn đã hiểu rõ trường hợp của Thư Thư, chẳng lấy làm kỳ quái, vì bác sĩ kia thì đầy hoài nghi – một người ít hiểu biết như vậy, kiến thức cơ bản chưa nắm vững, thật sự có thể nghiên cứu ra phương pháp phục hồi thú hạch sao?
Bác sĩ này y thuật rất tốt, bởi hết thảy tâm tư đều dành để nghiên cứu y học, những phương diện khác thì kém lắm, ví như không thể che giấu được suy nghĩ của mình.
Vẻ mặt hoài nghi kia hiện rõ trên mặt, đến Thư Thư còn nhìn ra.
Mình lại bị xem thường... Thư Thư nhíu mày, quyết định muốn lấy ra chút bản lãnh, cho tên bác sĩ này phải sáng mắt ra! Nhưng ngẫm kỹ thì đúng là cậu chẳng có bản lãnh gì, tới đế quốc Thú Nhân chưa được bao lâu, mà khi ở Trái đất cũng chưa tìm hiểu y khoa cẩn thận bao giờ.
Đương nhiên, cậu biết một chút về đông y, bởi hồng ngọc chất chứa nhiều tri thức, nhưng là... Những thứ mà hồng ngọc cung cấp, đều không có trên thế giới này a!
Thư Thư rất là muốn khoe khoang một chút, khiến người ta phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa, thế nhưng trong bụng bồn chồn lo lắng, đột nhiên nghĩ ra một thứ liên quan tới y thuật mà cậu biết, đó chính là huyệt vị và tĩnh mạch!
Thú nhân và á thú nhân tuy nhiều chỗ khác với nhân loại, nhưng cấu tạo thân thể tương tự, Thư Thư đã từng giúp Edgar trị thương rồi, dạy Jones cũng phải dùng linh lực khám cho thân thể bọn họ, tự nhiên tinh thông huyệt đạo... Thư Thư nhìn lão bác sĩ, hừ hừ hai tiếng: "Cái mà tôi học từ nhỏ không phải là y học như vậy."
"Hệ thống y thuật mà ngài học không giống bọn ta? Lẽ nào học vu y? Ta cũng có chút hiểu biết..." Lão thầy thuốc kia nói, thú nhân ở thời cổ đại khi khoa học kỹ thuật chưa phát triển, sinh bệnh không thoải mái sẽ tìm vu y, sau đó có khoa học kỹ thuật rồi thì những phương pháp như lấy máu đều bị bác bỏ là sai lầm, chỉ có một ít được cho là hữu dụng, cứ thế y thuật lưu truyền và chỉnh lý để hoàn thiện lên.
Bây giờ trên một số tinh cầu ở đế quốc, mọi người đều thích tìm vu y chữa bệnh cho mình.
"Không phải, thứ tôi học khác hoàn toàn với mấy người cơ!" Thư Thư đắc ý nhìn thầy thuốc kia, đột nhiên chỉ vào một vị trí nào đó trên người hắn: "Ấn vào đó, có phải thấy tê rần không?"
Vị bác sĩ kia thử, xác thực tê rần.
"Đã bảo mà, chắc chắn sẽ có cảm giác đó, bởi vì ấy là huyệt đạo!" Thư Thư nói, còn chen thêm đủ loại kiến thức vào... Xét thấy đã hiểu rõ thân thể thú nhân lẫn á thú nhân trong lòng bàn tay, càng nói càng rõ ràng mạch lạc.
Đương nhiên, có thể kể nhiều như vậy, còn một nguyên nhân khác, đó chính là thú nhân á thú nhân tựa hồ cũng có chút thiên phú tu chân, cho nên tác động lên huyệt đạo hiệu quả rất rõ rệt, nếu dùng tới một chút năng lượng nữa, tỷ như dòng điện yếu, kia càng tốt hơn.
Lần này đổi thành vị bác sĩ kia ngơ luôn, ánh nhìn từ hoài nghi chuyển thành sùng kính.
Ánh mắt như vậy khiến Thư Thư lâng lâng sung sướng, nói một ít về huyệt đạo xong lại chuyển sang phương diện luyện đan.
"Quả thực có một ít thực vật có hiệu quả thần kỳ, lúc trước từng có một thú nhân vô tình ăn phải một quả màu đỏ xong thực lực đột nhiên tăng mạnh... Renault đại nhân mạnh mẽ như vậy, tựa hồ cùng vì một ít kỳ ngộ." Vị bác sĩ lên tiếng.
Jones vẫn luôn ngồi nghe chăm chú, gật đầu: "Đúng là vậy, trước đây Renault từng rơi xuống một khe núi, sống ở đó một thời gian dài, sau đó lúc ra khỏi thì thực lực tăng mỗi lúc một nhanh."
Còn có thể như vậy? Thư Thư hơi sửng sốt, lại có chút nóng lòng muốn thử - trên thế giới này lẽ nào cũng có linh thảo?
"Thái tử phi, ngài nói hệ thống y học ngài học là một hệ thống hoàn toàn mới, có thể thấy ngài cũng đang trong giai đoạn tìm tòi... Đây là do chính ngài tự nghĩ ra?" Bác sĩ kia hỏi.
Thư Thư rất muốn thừa nhận, nhưng ngại ngùng, cuối cùng vẫn cắn rắng phủ nhận: "Không phải, tôi có tham khảo tư liệu."
"Thái tử phi quá khiêm nhường rồi." Vị bác sĩ nói, hắn sống ngần này tuổi rồi, chưa từng nghe nói có tư liệu nào như vậy, suy nghĩ một chút, đoán chừng Thái tử phi đúng là tự phát hiện ra các vấn đề về huyệt đạo...
Nghĩ vậy, hắn càng cảm thấy Thái tử phi không tệ, lúc mới đầu thảo luận tri thức y thuật, dù có nhiều kiến thức chỉ nửa vời, nhưng đúng là đã xem qua rất nhiều sách!
Thái tử phi học rất nghiêm túc, không cần quá khắt khe... Không phải do còn nhỏ sao? Nhìn khuôn mặt Thư Thư, lão bác sĩ đột nhiên cảm thấy Thái tử có chút cầm thú.
Vị bác sĩ tiếp tục hàn huyên cùng Thư Thư, Jones cũng gia nhập, ba người tán gẫu càng hăng say.
Edgar chờ tới khi đồ ăn nguội hết vẫn chưa thấy Thư Thư về. Rõ ràng hắn bàn giao cho Jones nói là chỉ nói chuyện một lát thôi, sau đó phải đưa người về trước giờ cơm tối mà!
Jones trò chuyện với Thư Thư mấy hồi bỗng thấy đói bụng, liền lấy ra một ít đồ ăn trong không gian đưa cho bác sĩ và Thư Thư, đồng thời chính mình cũng ăn một ít, tiện thể lấy máy truyền tin ra xem.
"..." Có tin nhắn của Edgar, y... quên mất chuyện Edgar dặn rồi.
Jones đột nhiên nhảy dựng, giật lấy bánh bích quy trên tay Thư Thư: "Thư Thư, trễ quá rồi, cậu mau về đi thôi."
Thư Thư chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng đúng là có nhớ nhớ Edgar rồi...
Jones lấy lại bánh quy rồi, Thư Thư liền lấy ít đồ ăn trong túi ra, nhấm nháp dọc đường về.
Tới nơi, Thư Thư mở cửa, thấy bên trong đủ loại đèn nho nhỏ ánh sáng lập lòe, cả căn phòng cứ tối tối thế nào, lại có cả ánh nến cùng đồ ăn và hoa tươi trên bàn, cứ như đang bái tế cái gì, cuối bàn còn có một con rắn đen thùi lùi, hai con mắt lập lòe dưới ánh đèn u tối.
Thoạt nhìn mới khủng bố làm sao! Thư Thư kích động muốn chạy trối chết!