Thư Thư xem qua video Edgar khi còn trong trứng, biết là trứng cũng biết động đậy, nhưng cậu sinh quả trứng này đã lâu, nó vẫn chưa động đậy lần nào.
Hiện giờ tự dưng động đậy, ngược lại làm Thư Thư không biết phải làm sao, tay run một cái suýt thì trứng rơi mất.
"Cẩn thận!" Jones kêu lên, đọa thú xung quanh nhìn không chớp mắt, không dám cả thở mạnh, chỉ sợ hù đến Thư Thư, trứng rơi bể mất.
Nhưng mà đây là quả trứng duy nhất trên tinh cầu này a! Bọn họ nếu còn sinh sống bên ngoài đã sớm con cháu cả sảnh đường, hiện giờ thì... đã mấy chục năm chưa từng thấy tiểu á thú nhân...
Bọn họ đang rất mong chờ hài tử chui ra đó!
Thư Thư cuối cùng vững tay ôm chặt lấy trứng.
Thấy cảnh này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Jones nói: "Thư Thư, cậu cẩn thật chút, trứng có thể động đậy tức là sắp phá vỏ đấy, phải cận thận hơn gấp bội mới được." Bọn họ ở đây chẳng có lấy một cái dụng cụ y tế nào, nếu hài tử mà "sinh non" thì nguy!
Đọa thú nghe Jones nói gật đầu lia lịa, ngay lúc ấy, từ trong động một cái đầu rắn cực lớn thò ra.
Edgar tuy là ở trong động, nhưng luôn chú ý từng động tĩnh bên ngoài, tất nhiên bao gồm cả lời của Jones!
Trứng nhỏ động đậy rồi? Con trai hắn cử động a? Edgar không chờ nổi phải cố thò đầu ra ngoài ngó hài tử một cái, bất chấp vết thương còn đang hở miệng của mình.
Đây là con hắn và Thư Thư mà!
Edgar thình lình xuất hiện làm đám đọa bên ngoài giật mình, ngoài Renault ra, tất cả đều theo bản năng lui ra sau một bước.
Đọa thú về một phương diện nào đó còn nhạy cảm hơn cả thú nhân, ở thủ đô tinh Edgar tốt xấu gì cũng thu liễm một chút, hiện giờ khí tức trên người lộ ra, không chút giấu giếm thực lực... Renault bất mãn đập đập đuôi, có chút buồn bực nhìn Edgar – Chris hắn không thèm sợ, thế mà con trai Chris lại khiến hắn cảm nhận được chút uy hiếp, ngẫm ra thì không sao vui nổi mà.
Điều khiến hắn khó chịu hơn là, con trai của Chris sắp có con trai nữa rồi, thế mà phu phu sinh hoạt hắn còn chưa được hưởng... Renault tiến đến bên Jones, liếm liếm mặt y – giờ hắn chỉ có dùng miệng cho đỡ ghiền.
"Anh là sói hay là chó đây? Cả ngày làm mặt em dính đầy nước miếng." Jones đẩy đẩy đầu hắn, mới gặp lại thì còn dung túng được, nhưng bây giờ... Y chịu không nổi cái cảnh hơi tí lại bị liếm khắp mặt đâu.
"Edgar, anh cử động được rồi sao?" Thư Thư mừng rỡ nhìn Edgar, nếu hắn cử động được rồi, nhất định sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.
Edgar gật gật đầu, nhìn gương mặt Thư Thư chằm chằm không rời mắt, hắn rất muốn học theo Renault liếm mặt cậu, nhưng mà... Lưỡi rắn trong miệng vừa phun ra, Thư Thư liền né tránh hắn, cậu không sợ thân thể Edgar, nhưng vẫn chưa quen nhìn lưỡi xẻ thụt ra thụt vào – trước đây đấy là cảnh tượng kinh dị nhất đối với cậu, bởi vì sau hành động này, rắn chắc chắn sẽ lập tức nhào qua con mồi cắn nuốt!
Nhưng là, né tránh như vậy hình như không tốt lắm... Thư Thư sờ sờ đầu Edgar: "Anh yên tâm, em bớt sợ anh rồi, một ngày nào đó sẽ không còn sợ nữa!"
Edgar: "..." Có hai đứa con như thế nữa có ổn không đây?
Nhưng rất nhanh Edgar không còn vướng bận nữa, bởi vì quả trứng trong lồng ngực Thư Thư lại lắc lắc.
Edgar nằm nhoài bên người Thư Thư, nhìn quả trứng trong lòng cậu lăn qua lăn lại, Edgar thấy mình thực sự sắp được làm cha, muốn được ôm con vào lòng.
Đứa bé này xuất hiện quá đột ngột, sau khi đến thì có rất nhiều chuyện xảy ra, Edgar và Thư Thư không rảnh thân mật, nhưng giờ thấy trứng chuyển động, ngửi được mùi vị, trong lòng lại sốt sắng.
Huyết mạch của hắn, trân bảo của hắn.
Thư Thư ghi nhớ lời Jones, đặt trứng xuống bên người Edgar, níu tay Jones: "Thầy Jones, chúng ta nướng cá ăn đi?"
Nghe nói thức ăn trên tinh cầu này rất khó nuốt, mấy ngày nay bọn họ đều ăn đồ tiếp tế, ăn cho no, chứ mùi vị đúng là ghê khó tả.
Thư Thư ăn no rồi, nhưng vì đã được nếm qua đồ ăn ở thủ đô tinh, giờ nhớ lại có chút thòm thèm.
Tài nấu bếp của Jones rất khá, y dùng dao giết cá, cắt miếng mỡ bỏ lên nồi Renault đưa, sau đó đem cá bỏ lên rán, tiếp đến thêm nước, nấu canh cá.
Thiếu gia vị, canh cá có hơi tanh, thế nhưng Thư Thư không để ý lắm, ăn đến ngon lành, uống xong canh cá nóng hầm hập liền thư thái cả người.
Đọa thú thấy cảnh này, ai cũng vui lên, sau đó lại xem Edgar và trứng nhỏ hắn đang che chở bên người.
Trứng nhỏ rung rung rồi lắc lắc, tựa hồ rất thích Edgar, tin tưởng hắn mà cọ cọ, Edgar không dám lộn xộn, sợ mình dùng nhiều lực quá làm trứng nhỏ bị thương, chỉ đành dùng thân mình cuộn thành vòng tròn, để trứng nhỏ bên trong lăn qua lăn lại.
Trứng nhỏ thực đáng yêu, bọn họ cũng muốn có trứng của chính mình nữa... Nhóm đọa thú đỏ mắt.
Ngay cả Bruno, vốn không thích á thú nhân, nhìn thấy trứng còn muốn cưng, nếu không phải khí tức trên người Edgar khiến hắn hơi sợ sệt, hắn thật muốn mang trứng ra đây chơi một hồi.
Chú ý tới ánh mắt đọa thú, Edgar đắc ý cực kỳ, lại muốn đem giấu trứng đi, đây là trứng của hắn mà, lần đầu tiên động đậy của nó đám thú này thấy được, hắn lại không thấy, tức chết hắn!
Đáng tiếc hiện tại lực bất tòng tâm... Siết chặt thân thể giấu trứng cho khỏi lăn lung tung, Edgar tiếp tục vùi đầu tu luyện.
Linh lực trên viên tinh cầu này nhiều, thậm chí còn hơn cả Thiêm tư, Edgar phải tranh thủ thu thập, tuy không ngưng tụ được nhưng mỗi lần linh lực tiến vào từng bộ vị xong, thân thể của hắn lại khá lên một chút, ngày càng khỏe mạnh.
Cùng lúc đó, trứng nhỏ bị hắn quây chặt không nhúc nhích nữa, cứ vậy dựa sát bên cạnh hắn, từ từ hấp thu linh lực bị hắn hút về đây.
Một rắn một trứng nằm yên, linh lực phảng phất lưu chuyển.
Sau 5 ngày.
Edgar từ 5 ngày trước bò ra khỏi hang động liền nằm luôn bên ngoài, không chỉ vậy còn đảm đương nhiệm vụ chăm sóc trứng, mỗi ngày đều đặt trứng nhỏ bên mình, mang nó theo cùng tu luyện.
Chăm sóc một thời gian dài, Edgar ngày càng yêu nó, luôn cảm thấy nó là quả trứng xinh đẹp nhất trên đời này.
"Rống!" "Gào gừ!" Hang động gần đấy, hôm nay lại có hai con đọa thú bắt đầu giao chiến, bọn họ sau khi thành đọa thú xong hễ cảm thấy tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết, liền lôi nhau đi chiến đấu, mọi người chẳng ai kinh ngạc nữa, ngay cả Thư Thư vốn sợ mãnh thú từ trong máu cũng tập mãi thành quen.
Ian và Jones lúc trước bị bỏng nắng, hiện tại đã khôi phục bình thường, giờ đang đội nón cỏ lớn, cùng nhau làm cơm.
Nấu một nồi canh thịt lớn, bỏ chút đồ ăn được vào khuấy một chút, thấy được rồi dập lửa, bưng canh ra, sau đó gọi Thư Thư vào ăn, đương nhiên không quên để nguội, chờ lát cho Edgar ăn.
Mùi vị thực ra không tốt lắm, Thư Thư vừa ăn vừa lấy đồ ăn vặt chia cho Ian và Jones, Ian mỉm cười nhận lấy, hỏi Thư Thư: "Thư Thư, chuyện giúp đọa thú lấy lại thú hạch, con có chuẩn bị gì chưa?"
Đọa thú đều tiếp đãi bọn họ tử tế như vậy, phần lớn nguyên là hi vọng cậu có thể giúp đỡ chữa trị thú hạch... Ian chỉ sợ Thư Thư không làm được, chọc giận đám đọa thú.
Dù Renault đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng nếu đám đọa thú dưới tay hắn đồng loạt nổi giận, một mình hắn cũng chẳng ngăn được.
"Linh lực của con khôi phục một chút rồi, hay là để Renault thử trước xem?" Thư Thư nói.
"Được!" Jones không chút nghĩ ngợi gật đầu, tuy lần trước Thư Thư dạy y tu luyện không thành công, nhưng y vẫn rất tin tưởng Thư Thư có thể thực hiện được điều đó với người khác.
Renault nhanh chóng bị gọi tới chỗ Thư Thư, đám đọa thú cũng biết chuyện. Vốn đã sớm ngóng trông Thư Thư có thể nghĩ ra biện pháp chữa trị thú hạch, hiện tại ai cũng xông tới, mắt nhìn Thư Thư đầy háo hức.
Thư Thư đã tập thành thói quen bị nhiều đọa thú nhìn chăm chú rồi, bắt chuyện với Renault đang nằm sấp trước mặt, thôi thúc hồng ngọc trong người, sau đó để hồng ngọc dẫn dắt linh lực của mình vào người Renault vận hành một vòng.
Renault nhắm mắt, cảm nhận một luồng năng lượng xa lạ nhưng vô cùng thoải mái chảy xuôi trong cơ thể, gần đây nhìn Jones bên cạnh, hắn vẫn không tránh khỏi có chút nôn nóng, nhưng có nguồn năng lượng này vào tới cơ thể, bao nhiêu nóng vội liền được xoa dịu, nhưng vết thương ẩn lâu nay không chú ý đều được chữa trị dưới sự trợ giúp của nguồn năng lượng này.
Cảm giác quá thư thái, Renault có hồ triệt để đắm chìm bên trong, nhưng Thư Thư thu tay về lại nhíu mày.
Lúc trước cậu tùy ý làm mẫu một lần, Edgar đã có thể bắt tay tu luyện rồi, tốc độ còn cực kỳ nhanh, còn Renault trước mắt... Tuy tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn cậu, nhưng quá chậm so với Edgar, với tốc độ này thì chắc phải mất tới mấy chục năm mới tới được Kim đan kỳ để hóa thành người
Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa huyết thống thần thú và kẻ phàm trần? Quá chậm rồi!
Động vật muốn tu luyện thành người không dễ dàng gì, nếu không có hồng ngọc, e là cậu đã chết già hoặc phải ngàn năm mới thành công, huống chi đọa thú trước mắt đều không có.
Dù nơi này linh lực dồi dào, bọn họ cũng phải mất tới một hai trăm năm.
Vậy phải làm sao đây?
Thư Thư xoắn xuýt, Renault lại hoàn toàn không biết, hắn dựa theo linh lực chỉ điểm lượn vào vòng, linh lực liền phân tán tiến nhập vào thân thể biến mất không còn tăm hơi.
Hắn cũng không biết vậy là không hay, rống lớn một tiếng, chỉ cảm thấy thật khoan khoái.
Đọa thú xung quanh thấy hắn rống lên hưng phấn như thế, chỉ nghĩ là có tiến triển, cũng rống lên theo, nhất thời khu vực này đều bị tiếng thú gào thét bao phủ.
Đủ loại kiểu rống càng lúc càng vang dội, đúng lúc đó, một cái đuôi rắn vung về phía Renault.
Với kinh nghiệm phong phú, thấy cái đuôi rắn kia Renault lập tức cắn tới, nhưng không ngờ đuôi rắn mới tới gần hắn đột nhiên đổi quỹ đạo, không chỉ không bị cắn trúng mà còn đánh lên cổ hắn.
Uy lực của cú đánh khiến Renault lảo đảo vài bước, vô cùng không cam lòng, rống một tiếng bổ nhào qua, Jones vội kêu lên: "Renault, dừng lại đi!"
Renault dừng động tác, bất mãn trừng Edgar – không sai, còn ai trồng khoai đất này.
Edgar chẳng thèm quan tâm hắn, còn đang chăm chú nhìn bé cưng trong lòng.
"Trứng nhỏ nứt rồi!" Jones kêu lên – trên vỏ trứng có một vết nứt!
"Không phải động đậy xong phải chờ một tháng mới phá vỏ sao?" Renault gầm gừ, mới được 5 ngày mà!
Kiến thức cơ bản đọa thú nào cũng biết, nghe Renault nói xong, bọn họ đều sốt sắng nhìn Edgar – chắc không phải hồi nãy bọn họ kêu to quá, làm vỡ trứng đấy chứ?
Bọn họ trước khi tới đọa thú tinh cầu, nào ai mang theo máy ấp trứng đâu? Một quả trứng bị đem phơi nắng phơi sương suốt ngày đêm như vậy...
Đám đọa thú đau lòng nhìn trứng nhỏ, đúng lúc đó, trứng nhỏ lắc lắc, vết nứt càng lớn thêm.
Tất cả mọi người đang nín thở, cùng im phăng phắc chờ đợi, lẳng lặng nhìn trứng.
"Nó, đây là..." Thư Thư quá kích động, cậu không sợ sệt như đám đọa thú, dù sao đã sớm biết con mình lớn nhanh bất thường, còn đập vỡ gì đó – trứng cậu sinh vỏ rất cứng, người bình thường không ai chạm vào được, Edgar đâu có để ai tổn thương tới nó.
"Sắp phá vỏ rồi." Jones nói, xúc động nghẹn ngào – đứa nhỏ này quả là lớn nhanh như thổi!
Xác định được là con mình sắp chui ra, Thư Thư quên luôn Renault, chạy tới bên trứng nhỏ, đem chút linh lực ít ỏi còn lại truyền cho nó.
"Răng rắc" một tiếng, vết nứt trên vỏ trứng mở rộng, sau đó càng lúc càng lớn, một lát sau, trên bề mặt còn có một lỗ nhỏ.
Hài tử sắp ra rồi! Đọa thú đều nghĩ tới điều, vui mừng nhưng cũng lo lắng – đứa nhỏ này hình như sinh non, sẽ không sao chứ?
Hài tử đương nhiên không việc gì, thậm chí tốc độ phá vỏ cực kỳ nhanh, chẳng bao lâu sau, một nhóc rắn nhỏ có móng vuốt liền thò đầu ra ngoài.
Hai bên móng vuốt ngắn tũn của nó đẩy miếng vỏ trứng trên đỉnh đầu, thò đầu ra xong liền nhìn Thư Thư, phun ra lưỡi rắn...
Thư Thư theo bản năng cứng đờ.
Cậu là một con chuột đồng, mà lại sinh ra một con rắn!
Cậu đẻ ra thiên địch mất rồi!