Lương Tuyết buồn bã nắm chặt vô lăng. Cô bạn thân bao năm không gặp bỗng nhiên khóc nức nở trong điện thoại nói sắp quay về làm cô nàng chưa kịp vui mừng đã phải sợ phát khiếp.
Trong ấn tượng của Lương Tuyết, đó là người bạn thời trung học thân thiết của cô, tên Tri Mẫn, người cũng lý trí như tên. Cô chưa bao giờ thấy và cũng chưa bao giờ nghe nói Hứa Tri Mẫn rơi nước mắt, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô ấy khóc đến nông nỗi này?
Phản ứng đầu tiên của Lương Tuyết là: “Gã khốn Mặc Thâm kia ăn hiếp cậu à?”
“Không có.” Hứa Tri Mẫn sụt sịt mũi: “Lương Tuyết, cậu nhất định không được nói các anh ấy nghe chuyện tớ về nhà, nếu không tớ sẽ hận cậu lắm đấy.”
Lại còn dùng từ ‘hận’ nữa chứ, thôi xong, phen này cô nàng muốn lén đi mật báo cũng không được. Lương Tuyết gãi gãi đầu nói: “Được rồi, tớ không nói. Khi nào về tới gọi tớ, tớ lấy xe công ty đi đón cậu.”
“Tạm thời không đặt được vé máy bay về thẳng nhà, tớ bay đến thành phố R trước rồi đổi qua ngồi xe buýt. Chắc khoảng mười giờ tối nay tớ tới bến xe thành phố.”
Lương Tuyết ổn định lại tâm trạng, dừng xe bên cạnh cổng lớn bến xe thành phố.
Trăng sáng sao thưa, gió mùa se lạnh, Hứa Tri Mẫn đặt chân lên mảnh đất cố hương xa cách đã lâu trong cảm giác chênh vênh. Trang giấy cầm trên tay rơi xuống đất, cô vừa khom người định nhặt lên thì chợt một cơn gió thổi tới làm tờ giấy trượt khỏi ngón tay cô. Một bàn tay giúp cô nhặt tờ giấy lên, Hứa Tri Mẫn ngẩng đầu, trong tầm mắt cô lúc này là khuôn mặt tươi cười của Lương Tuyết.
“Cậu viết gì thế này? Bút ký á?” Lương Tuyết nhanh nhảu nhìn lướt qua vài chữ viết trên trang giấy, bỗng chốc nhíu mày.
Hứa Tri Mẫn vội vàng giật lại tờ giấy, vo viên rồi nhét vào túi áo khoác.
Nương theo ánh đèn đường ngắm khuôn mặt gầy yếu và đôi mắt chưa hết sưng của Hứa Tri Mẫn, Lương Tuyết lại nhớ đến cuộc điện thoại của Mặc Hàm vào bốn giờ chiều nay.
Mặc Hàm nói họ đã mất liên lạc với Hứa Tri Mẫn, nếu Hứa Tri Mẫn có liên lạc với cô thì làm ơn báo cho họ hay.
Cô nàng ngay lập tức chất vấn: “Anh cậu làm chuyện gì mờ ám phải không?”
Mặc Hàm sửng sốt: “Bố mẹ tớ tính đặt tiệc cưới cho anh tớ và chị Tri Mẫn rồi đấy.Tình hình là mọi người không yên tâm sức khỏe của chị ấy. Viên sư huynh đi Bắc Kinh tìm chị ấy, người ở ký túc xá chỗ chị ấy nói chị ấy xin giáo sư hướng dẫn nghỉ phép mấy ngày, chẳng biết đi đâu, mà họ cũng thừa nhận chị ấy bị cảm lâu rồi không thấy khỏe lại. Anh tớ nghe tin ấy thiếu điều phát điên.”
Lương Tuyết không kể Mặc Hàm chuyện Hứa Tri Mẫn về nhà như đã hứa. Bây giờ đây nhìn thấy thần sắc ốm đau của người bạn thân, rồi lại đọc được những dòng ghi chép muốn đoạn tuyệt quan hệ tình cảm với Mặc Thâm do chính tay cô ấy viết, nếu Mặc Hàm đã khẳng định không có kẻ thứ ba thì chỉ có thể là chuyện đau bệnh mà thôi.
Trong lòng cô có phần khó chịu, so với rắc rối do kẻ thứ ba gây ra, căn bệnh liên quan đến tính mạng khiến người ta lo lắng hơn nhiều. Lương Tuyết đón lấy vali từ tay bạn: “Cậu nói chuyện với người nhà chưa?”
“Nói rồi, tớ về nhà ở mấy ngày.”
“Cậu định giấu cả người thân sao?”
Hứa Tri Mẫn ngẩn ra: “Lương Tuyết?”
“Nếu cậu lo chuyện tiền nong, cần bao nhiêu tiền tớ sẽ mượn giúp cậu.”
“Tớ…”
“Tạm thời cứ thế vậy, tớ không ép cậu, tớ cũng không biết mình làm được gì cho cậu, nhưng nếu cậu quyết định phải nằm viện, phải trả tiền thì nhất định phải nói với tớ nghe chưa.”
Tình bạn là gì? Là thế này đây. Hứa Tri Mẫn không kìm lòng được ôm chặt hai vai Lương Tuyết. Đêm đông rét buốt thấu xương nhưng trái tim cô ấm áp vô cùng.
Tục ngữ nói: Chuyện không quan tâm, quan tâm ắt sẽ loạn. Hứa Tri Mẫn hiểu rõ bệnh tình của mình không thể trì hoãn, chạy trốn khỏi bệnh viện là sai, nhưng cái tin mình bị bệnh nặng đến quá đột ngột khiến cô nhất thời không thể tiếp nhận được. Hơn nữa, nếu đúng là dị tật tim, chắc chắn cần phải mổ. Mổ là một chuyện, nhưng còn chi phí nằm viện điều trị thì sao? Kể cả bạn bè có giúp chăng nữa thì sau này chuyện học hành và công việc của cô sẽ đi về đâu? Cô đã cố gắng suốt một thời gian dài cho kỳ thi vào tháng một này, thế mà bao nhiêu công sức bỏ ra đều sắp đổ sông đổ biển.
Trở về nhà, Hứa Tri Mẫn không dám nói bất cứ điều gì với người thân. Làm sao cô nỡ để hai đấng sinh thành tóc mai đã bắt đầu pha sương phải lo lắng cho mình được đây? Cả gia đình chỉ nghĩ cô nhớ nhà, về thăm người thân mà thôi. Mà cô cũng nhớ nhà thật, tranh đấu với cuộc sống ngoài xã hội bao lâu nay, giờ về nhà được ăn bữa cơm mẹ nấu cô không khỏi nước mắt lưng tròng. Em trai đã lên tiểu học, rất hiểu chuyện, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Chị ơi, món này ở Bắc Kinh không có ăn đâu, chị ăn nhiều nhiều lên.”
Cô xoa đầu em: “Chị dẫn em đi mua cặp táp mới nhé, chịu không?”
Các cửa hàng văn phòng phẩm tương đối tốt của toàn thành phố đều tập trung tại khu vực trường Trung Học Thực Nghiệm. Ăn xong bữa cơm chiều, hai chị em hào hứng lên xe buýt. Trên xe buýt, cô nhìn thấy một nam sinh trường Trung Học Thực Nghiệm ngồi cạnh cửa sổ, đồng phục màu nâu sẫm phản chiếu vào mắt gợi cô nhớ về ngày xa xưa lần đầu gặp anh.
Nỗi đau như kim châm muối xát khiến cô lảo đảo ngã ngồi trên ghế. Cậu em nhỏ nhìn cô chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết bất an nắm chặt tay cô.
Cô lắc đầu với em, cố gượng cười: “Không sao đâu, em cứ ngồi đi.”
Xe đến nơi, cô chọn cho em mình một cái cặp màu xanh nước biển có hình chú chó Snoopy. Cậu bé chỉ vào Snoopy nói: “Em thích con chó này lắm, chị có nuôi chó bao giờ không? Mẹ nói người thành phố toàn nuôi Chihuahua xinh đẹp thôi.” Hứa Tri Mẫn cười nói: “Chị thì nuôi một con mèo con tên là Quả Banh Lông.” Vừa nhắc đến chú mèo con thích quấn quít lấy mình, nụ cười của cô thoáng chốc vụt tắt.
Trên đường cùng em trai về nhà, nơi đầu tiên cô ngang qua là hoa viên Nguyệt Hoa. Hôm ấy nghe Lương Tuyết kể lại, Kiều Tường theo chú ra nước ngoài làm ăn và đã đính hôn với cô bạn gái qua lại nhiều năm. Có điều, vì đó là cuộc hôn nhân kinh doanh nên Lương Tuyết không xem trọng.
Hứa Tri Mẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất tình bạn với Kiều Tường.
Lương Tuyết nói: “Từ sau khi xảy ra vụ việc say rượu ở đại học, cậu ấy ngại không dám gọi điện cho cậu.”
Hứa Tri Mẫn hơi giật mình khi biết công ty chú Kiều Tường chuyên về bất động sản. Từ ‘Bất động sản’ này làm cô nhớ lại năm ấy Mặc Thâm từng nói muốn ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ ngôi sao mới trong giới bất động sản – Vương Hà Kỳ và con gái của trùm bất động sản – Trần Xảo Yến. Kể ra cũng khéo, vị hôn thê của Kiều Tường là em gái Trần Xảo Yến.
Lương Tuyết nói: “ Mặc Thâm rất… thật ra anh ấy cũng rất lo cho cậu.”
Hứa Tri Mẫn không dám hỏi đến cùng. Có đôi khi, cô thật sự không hiểu được anh. Nhưng dù là vậy, tình cảm cô trao ra như bát nước đổ đi khó lấy lại. Cô phải nghĩ cho tương lai của anh. Bởi lẽ đó nên trên xe buýt, cô đã gửi gắm nỗi bi thương khó nén trong đáy lòng vào những dòng chữ viết trên trang giấy.
Cô bất giác nắm tay cậu em xoay người đi vào tiểu khu Nguyệt Hoa, thả bước chầm chậm theo con đường năm ấy anh đã dắt tay cô chạy qua. Theo mỗi bước chân, từng lời anh nói, từng biểu cảm của anh ùa về tâm trí cô, nhớ nhung càng lúc càng sâu thẳm, tràn vào cõi lòng, thấm vào cốt tủy. Cuối cùng cô giật mình hiểu ra, tất cả đều do cô võ đoán, anh sẽ không đính hôn với Mạc Như Yến, cô cũng không thể tìm một người đàn ông ‘Rất yêu rất yêu’ mình ở quê nhà. Vì cô là Hứa Tri Mẫn, một Hứa Tri Mẫn anh yêu, một người không dễ dàng bị khó khăn khuất phục, cho dù là bệnh tật.
Cô hít vào thật sâu, lấy bản bút ký trong túi áo ra đọc lại cẩn thật một lần nữa rồi không luyến tiếc buông tay, tờ giấy rơi vào thùng rác và bị bóng đen nuốt chửng.
Khi về đến nhà cùng cậu em, tâm trạng cô đã bình tĩnh trở lại như cũ. Cô đã nghĩ thông suốt, trước mắt cứ về Bắc Kinh tham gia cuộc thi thạc sĩ vào tháng một và tiếp tục trị bệnh. Cô tin bác sĩ Tiêu có thể thông cảm, về phần nhóm Mặc Thâm, đợi sau khi thi xong cô sẽ tìm dịp thích hợp để nói rõ với họ.
“Tri Mẫn.” Hứa Tri Mẫn vừa vào cửa, mẹ cô liền hối hả chạy ra đón. “Con gọi điện cho chị dâu mau lên!”
“Chị dâu ạ?” Hứa Tri Mẫn kinh ngạc.
“Con bé gọi suốt vào di động của con không được nên gọi về nhà mình, nhờ vậy mới biết con về nhà rồi.” Mẹ cô không kịp thở: “Anh họ con bị tai nạn giao thông!”
Hứa Tri Mẫn vịn khung cửa, môi run cầm cập: “Mẹ nói gì ạ?”
“Anh họ con bị thương nặng, bệnh viện vừa gửi thông báo bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi!”
Hứa Tri Mẫn cuống cuồng chạy đến điện thoại trên bàn. Không nhớ số Vu Thanh Hoàn nên cô cuống cuồng lục tìm di động đã tắt máy hai ba ngày nay trong giỏ xách, khởi động máy, tìm được số, bấm gọi, kết quả lại ngoài vùng phủ sóng, cuối cùng đành phải gọi vào máy bàn.
“Tri Mẫn à? Sao em tắt máy thế!” Vu Thanh Hoàn nhận được điện thoại của cô không kìm được lớn tiếng nói: “Làm chị cứ tưởng em và anh họ em gặp tai nạn giống nhau!”
“Em xin lỗi chị dâu!” Hứa Tri Mẫn sụt sịt mũi, “Anh họ bị sao vậy chị?”
“Bác sĩ nói từ chuyên ngành chị nghe không hiểu gì hết, chỉ biết là thương tích của anh ấy nặng lắm.”
Sau đó Hứa Tri Mẫn cũng biết được đầu đuôi câu chuyện qua lời nói đứt quãng giữa tiếng hít nước mũi của Vu Thanh Hoàn. Giữa trưa, Kỷ Nguyên Hiên ngồi xe ô tô của trường trên đường đi công tác trở về nhà, nào ngờ xe gặp tai nạn trên đường cao tốc. Lái xe và phó chủ nhiệm phòng thể dục đi cùng anh tử vong ngay tại chỗ, Kỷ Nguyên Hiên là người duy nhất sống sót và được xe cứu thương đưa đến bệnh viện ngoại ô cách thành phố R không xa cấp cứu. Bây giờ anh đang nằm trong phòng theo dõi của bệnh viện để ổn định dấu hiệu sinh tồn. Bác sĩ nói tràn máu lồng ngực, gãy nhiều xương sườn, tim bị tổn thương vân vân… tóm lại là cần phải mổ. Do thương tổn bên ngoài vùng ngực quá nghiêm trọng, bác sĩ bệnh viện ngoại ô đề nghị chuyển sang bệnh viện lớn trong nội thành tiếp tục giải phẫu. Nghe có vẻ ổn thỏa, nhưng dĩ nhiên phải có người quen liên hệ trước với phía bệnh viện.
Khoa tim mạch bệnh viện tỉnh nổi tiếng nhất toàn tỉnh. Vu Thanh Hoàn nghĩ đi nghĩ lại, trong số người thân bạn bè chỉ có Hứa Tri Mẫn và anh em Mặc gia là làm việc ở bệnh viện tỉnh, vốn định nhờ Mặc gia giúp đỡ nhưng đúng lúc này Dương Minh Tuệ lại ra nước ngoài công tác nên không sao liên lạc được.
Hứa Tri Mẫn đâu còn tâm trí nào lo nghĩ cho bệnh của mình, cô vội vàng nhận lời chị: “Chị dâu đừng lo, em sẽ đi thành phố R thu xếp chuyển viện cho anh họ ngay. Điện thoại em hết tiền rồi, lúc nào tới nơi em gọi chị nhé.”
Cô nhét đại vài bộ quần áo vào vali, chợt nhìn trên bàn thấy hộp trang sức anh tặng, thế là động lòng bỏ nó vào túi. Xách vali hành lý trang bị gọn nhẹ lên, Hứa Tri Mẫn sẵn sàng ra trận: “Mẹ ơi, giờ con phải đi thành phố R, mẹ nói ba một tiếng giúp con nha.”
“Ừ, ừ.” Mẹ đưa cô ra cửa nhà, dặn dò: “Nhớ cẩn thận nhé con.”
Hứa Tri Mẫn nhìn đứa em trai bé nhỏ và người mẹ tuổi ngày càng cao, nói: “Con/chị sẽ về ạ!” Nói xong cô giơ tay vẫy taxi ra thẳng bến xe.
Khi cô tới phân viện hai bệnh viện tỉnh thì đêm đã về khuya. Trở lại bệnh viện xa cách nửa năm, Hứa Tri Mẫn cảm thấy máu huyết trong cơ thể tăng tốc, trống ngực đập thình thịch gấp gáp. Khu bệnh nhân khoa tim mạch vô cùng vắng lặng, cô gặp Linh Linh ở trạm y tá.
“Hứa Tri Mẫn?” Linh Linh sửng sốt, “Chẳng phải em đi Bắc Kinh sao? Em lại còn cắt tóc nữa cơ à?”
“Linh Linh,” Hứa Tri Mẫn nóng ruột nói, “Chuyện của em để sau hẵng nói, bây giờ em cần tìm gấp một bác sĩ ngoại khoa tim, tối nay bên ngoại khoa ai trực vậy chị?”
“Tối nay bác sĩ phân viện chính luân chuyển giữa các khoa.” Linh Linh buồn bực, “Em tìm bác sĩ ngoại khoa tim trực ca đêm? Chi bằng tìm thẳng bác sĩ Mặc luôn cho xong, bác sĩ Mặc đã lên chức bác sĩ chủ trị rồi, không cần trực đêm nữa, em gọi điện đến nhà anh ấy đi.”
Hứa Tri Mẫn không thể nào tùy tiện tìm Mặc Thâm, trước mắt cô phải tìm một giường bệnh để chuyển anh họ vào.
“Tối nay nội khoa tim bác sĩ nào trực ạ?”
“Bác sĩ Quách trực thay.”
Quách Diệp Nam? Hứa Tri Mẫn cắn môi: “Bác sĩ Quách đi nghỉ chưa chị?”
“Bác sĩ Quách mới nhận điều trị cho một bệnh nhân, vừa viết lời dặn của bác sĩ xong, chắc giờ đang trong văn phòng làm bệnh án.”
Hứa Tri Mẫn chạy đến văn phòng bác sĩ nội khoa tim gõ cửa, tiếng Quách Diệp Nam vọng ra từ bên trong: “Linh Linh, lại có bệnh nhân không ngủ yên muốn uống thuốc ngủ sao?” Sau đó, anh ta nói với một bác sĩ thực tập: “Chú mày ra xem xem y tá có chuyện gì thế.”
Bác sĩ thực tập mở cửa, nhìn thấy một cô gái xa lạ đứng bên ngoài phòng, không khỏi ngẩn ra: “Cô là…”
“Tôi tìm bác sĩ Quách.”
Bác sĩ thực tập lập tức quay đầu nói: “Thầy Quách, có mỹ nữ tìm thầy này.”
“Khuya khoắt thế này mỹ nữ nào cũng thành quỷ nữ hết.” Quách Diệp Nam lầu bầu rồi xoay lưng lại, vừa thấy Hứa Tri Mẫn anh ta giật nảy người ngay tức khắc: “Hứa Tri Mẫn?”
Hứa Tri Mẫn gật đầu, “Sư huynh.”
“Cô…” Quách Diệp Nam chỉ tay vào mặt cô, “Cô có biết Viên sư huynh của cô tìm cô ở Bắc Kinh bao nhiêu ngày không? Chuẩn bị báo công an tới nơi rồi! Mặc Thâm và Mặc Hàm đã đặt vé máy bay sáng mai bay thẳng đến Bắc Kinh đấy!”
Hứa Tri Mẫn căn bản không lường được việc mình tắt di động mấy ngày lại nghiêm trọng như vậy, cô ngây người giải thích: “Sư huynh, em chỉ tắt máy…”
“Thái độ cô thế này là sao?” Quách Diệp Nam vỗ rầm một cái lên bàn.
Mọi người trong phòng đều ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, hiển nhiên đây là lần đầu tiên họ thấy Quách Diệp Nam nổi giận. Tai Hứa Tri Mẫn ù cả lên, biết mình sai nên cô chỉ ủ rũ cúi gằm mặt.
Nhận ra dáng vóc cô ốm yếu, Quách Diệp Nam thôi không quát nạt nữa, dịu giọng nói: “Nửa đêm em chạy tới đây làm gì? Bị bệnh phải không?”
“Dạ không, không phải!” Hứa Tri Mẫn lập tức phủ nhận rồi chớp lấy thời cơ nói chuyện anh họ chuyển viện, “Sư huynh, thật ra em có người thân…”
“Em đợi chút.” Quách Diệp Nam xua tay cắt ngang lời cô, sau đó gọi điện đến nhà họ Mặc, nghe giọng Mặc Hàm trả lời điện thoại, anh ta nói, “Mặc Hàm, vé máy bay ngày mai của anh em chú hủy được rồi đấy, chị Tri Mẫn của chú đang trong văn phòng khoa anh. Cô ấy à, cắt sạch mái tóc dài rồi, anh em chú mau tới đây xem đi, đảm bảo thấy bộ dạng cô ấy sẽ hết hồn cho mà xem.”
Hứa Tri Mẫn ấn tay lên ngực, cô vẫn chưa nghĩ kỹ nên đối diện với Mặc Thâm ra sao.
“Được rồi, có chuyện gì em nói nghe xem.” Quách Diệp Nam cúp máy, quay sang nhìn cô.
“Sư huynh, anh họ em bị tai nạn giao thông, cần chuyển viện làm phẫu thuật.”
Quách Diệp Nam chau mày: “Hứa Tri Mẫn, anh là bác sĩ nội khoa tim, em muốn tìm bác sĩ thì phải tìm Mặc Thâm chứ, sao không tìm cậu ấy?”
Một lời khó nói hết, Hứa Tri Mẫn khẩn khoản: “Sư huynh, xem như em cầu xin anh, anh cho một chỗ nằm để anh họ em chuyển vào trước với.”
“Anh không giúp được em, em tự đi nói với Mặc Thâm ấy.”
Hứa Tri Mẫn nhìn Quách Diệp Nam ngồi trên ghế mà trái tim lạnh lẽo. Rõ ràng Quách Diệp Nam đã biết chuyện thị phi giữa hai nhà Kỷ – Mặc.
Chưa đầy một phút sau thì Mặc Hàm chạy vọt vào văn phòng đầu tiên, thốt lên: “Chị Tri Mẫn!”
Hứa Tri Mẫn nhanh chóng quay lưng lại, phía sau Mặc Hàm là Mặc Thâm.
Mặc Thâm nhướng mắt, nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của người anh yêu thương biến thành mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt tái nhợt, anh có cảm giác như bị một cây dao đâm thẳng vào tim.
Hứa Tri Mẫn bắt gặp sắc mặt hoảng sợ của anh, phút chốc ngổn ngang tâm trí, bao câu từ đã suy nghĩ kỹ tắc lại trong cổ họng không thể nói nên lời. Tay run run tìm kiếm thứ gì đó để bám víu, cô vô thức lui về sau nửa bước.
Cảnh tượng này thôi thúc anh mãnh liệt, anh sải bước nhanh về phía trước, cô chưa kịp co người lại thì hai tay anh đã giữ chặt cánh tay cô. Cô thở dồn dập, buộc bản thân mình phải trấn tĩnh. Anh nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của cô, lòng bàn tay cảm nhận được cả người cô đang run rẩy, nỗi xót xa lấn át hết thảy những bất mãn trước đó. Dù thế nào chăng nữa, được nhìn thấy cô yên lành, đối với anh bấy nhiêu thôi vậy là quá đủ.
Anh vỗ về bàn tay lạnh cóng của cô, khẽ mỉm cười: “Em nhớ anh rồi sao?”
“Em…” Cô nhìn sang một bên, không dám đối diện với ánh mắt truy xét sắc sảo của anh, “Mặc Thâm, anh nghe em nói đã, anh họ em gặp tai nạn xe, đang bị thương nặng, cần chuyển viện làm phẫu thuật.”
“Em muốn anh mổ cho Kỷ Nguyên Hiên?” Anh im lặng nhìn cô, “Không thành vấn đề.”
Câu trả lời nhẹ nhàng của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Cô sững sờ: “Vì sao?”
“Anh là bác sĩ, dĩ nhiên cứu người quan trọng hơn.” Mặc Thâm lấy di động của mình ra, “Điện thoại em chắc hết tiền rồi phải không, dùng của anh đi, chuyển người bệnh qua đây nhanh một chút, bệnh tình để lâu sẽ không tốt.”
Sao câu cuối cùng của anh lại giống nói với cô vậy nhỉ? Cô lật đật nhận lấy di động của anh, do dự nhìn Mặc Hàm. Mặc Hàm đã hiểu ý định anh trai, gật đầu nói: “Em sẽ hỗ trợ ca mỗ.”
Hứa Tri Mẫn quay lưng về phía họ, cầm điện thoại Mặc Thâm ngồi xuống trò chuyện với chị họ. Ngón tay Mặc Thâm vuốt qua mái tóc ngắn của cô, một cảm giác đau đớn khó chịu đựng khiến anh hầu như không thở nổi. Nửa tiếng trước anh vừa nói chuyện qua điện thoại với Viên Hòa Đông, biết tin cô khám bệnh một tháng ở bệnh viện công Bắc Kinh không khỏi. Viên Hòa Đông định sẵn dịp tham dự cuộc họp thường niên hỏi thăm bác sĩ các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh xem có ai nhận điều trị cho cô không. Cô ngốc hết chỗ nói, bị bệnh chỉ biết tự mình gánh vác, nếu không phải Kỷ Nguyên Hiên gặp chuyện chẳng lành, cô định sẽ trốn tránh đến khi nào? Không sao, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho Kỷ Nguyên Hiên, ngày nào Kỷ Nguyên Hiên còn ở đây thì ngày đó cô bắt buộc phải nán lại.
“Xe cứu thương xuất phát ngay bây giờ, một tiếng nữa tới nơi, bên kia sẽ có bác sĩ theo xe đến đây.” Hứa Tri Mẫn đặt điện thoại lại vào tay Mặc Thâm. Mặc Thâm nhân cơ hội nắm tay cô, tay cô lạnh như tảng băng, xem ra máu huyết lưu thông không tốt.
“Mặc Thâm.” Cô thấp thỏm lo âu, sợ anh đổi ý.
Mặc Thâm nói với cậu em: “Em qua phòng giải phẫu chuẩn bị trước đi, người để đấy anh đón.”
Mặc Hàm vội vàng chạy qua phòng giải phẫu. Quách Diệp Nam gọi Dương Sâm và tuyến hai về giúp một tay, lo liệu phòng CCU cho bệnh nhân sau ca mổ.
Mặc Thâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Trong thời gian chờ đợi Kỷ Nguyên Hiên đến, anh xoa hai bàn tay lạnh băng của cô rồi áp lên môi hôn. Cô âm thầm cắn môi. Anh cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Mổ cho anh ta xong anh sẽ tìm một lúc nào đó cho em mở cái hộp kia ra trước mặt anh.”
“Em không…”
“Anh biết em có đem theo.”
Cô nhìn vào mắt anh, trong đó rõ ràng viết hai chữ ‘Chắc chắn’. Đúng lúc cô vừa mở miệng thì Linh Linh xông vào: “Bác sĩ Mặc, phòng cấp cứu báo xe cứu thương chuyển viện đến rồi.”
Hai người tức tốc đến phòng cấp cứu đón bệnh nhân. Vu Thanh Hoàn nhảy xuống xe cứu thương gọi: “Tri Mẫn.”
“Chị dâu.” Hứa Tri Mẫn bước tới, thấy Vu Thanh Hoàn đang đỡ Kỷ Sở Lệ xuống xe, cô thoáng chần chừ: “Dì cả.”
“Tri Mẫn ơi, anh họ con…” Kỷ Sở Lệ lảo đảo đi tới nắm tay cô, nhìn thấy Mặc Thâm sau lưng cô, bà hỏi: “Cậu ta là…”
“Anh ấy là bác sĩ mổ cho anh họ ạ.” Hứa Tri Mẫn cố ý tỉnh lượt tên của Mặc Thâm lúc giới thiệu anh với dì.
Kỷ Sở Lệ nheo mắt hỏi: “Dì… hình như dì gặp bác sĩ này ở đâu rồi thì phải?”
Hứa Tri Mẫn hốt hoảng ngăn cản tầm mắt bà: “Việc quan trọng nhất bây giờ là đưa anh họ vào phòng mổ ạ, anh họ đâu rồi dì?”
Kỷ Nguyên Hiên được đưa ra khỏi xe cứu thương trên chiếc giường đẩy. Hứa Tri Mẫn vừa thấy mắt anh họ nhắm nghiền, miệng cắm ống thở, trái tim cô bất ngờ đau thắt lại, trước mắt đột ngột tối sầm. Mặc Thâm vội vàng đưa tay đỡ dưới nách cô, cô thở chầm chậm nói với anh: “Em không sao.”
Bấy giờ Kỷ Sở Lệ mới sực nhớ ra, bà chỉ tay vào Mặc Thâm: “Cậu là… của nhà họ Mặc.”
“Con trai cả của Mặc Chấn.” Mặc Thâm lạnh lùng đáp, không có ý định che giấu thân phận.
“Hả?!” Kỷ Sở Lệ ôm ngực hét lên một tiếng kinh thiên động địa. “Mẹ.” Vu Thanh Hoàn vội đỡ bà. Kỷ Sở Lệ một tay đẩy con dâu ra, một tay bám chặt chiếc giường đang được đẩy vào bệnh viện, “Không! Mẹ không cho nó mổ cho con mẹ!”
“Mẹ!” Vu Thanh Hoàn sốt ruột la lên, “Bây giờ mẹ đừng so đo những chuyện khác nữa, Mặc Thâm là bác sĩ, cậu ấy sẽ không…”
“Sao con biết nó không làm gì chứ! Cả nhà Mặc gia đều là lũ người xảo trá, Hiên là đứa con duy nhất của mẹ!”
“Anh ấy cũng là người chồng duy nhất của con mà mẹ!”
Kỷ Sở Lệ lắp bắp: “Vậy sao con còn chịu…”
“Con tin bác sĩ Mặc sẽ chữa khỏi bệnh cho chồng con.” Vu Thanh Hoàn dùng sức gỡ mười ngón tay đang giữ giường đẩy khư khư của Kỷ Sở Lệ ra, rồi hô lớn với nhân viên y tế, “Đẩy mạnh vào!”
Ngay sau đó, Kỷ Nguyên Hiên được đưa vào tòa nhà khu cấp cứu rồi lên thẳng phòng giải phẫu trên lầu ba. Mặc Thâm nói thầm với Hứa Tri Mẫn, “Đợi anh” rồi theo sát giường đẩy rời đi. Vu Thanh Hoàn vừa bước được hai bước thì ngoảnh lại thấy Kỷ Sở Lệ quỳ gối trên nền xi măng rơi nước mắt nên có phần lưỡng lự.
Hứa Tri Mẫn bảo chị: “Chị dâu đi đi, để dì cả ở đây em lo cho.” Vu Thanh Hoàn nghe vậy yên lòng chạy theo giường đẩy.
Hứa Tri Mẫn đến bên cạnh Kỷ Sở Lệ: “Dì cả.”
Kỷ Sở Lệ tuyệt vọng níu áo cô: “Tri Mẫn ơi, làm sao bây giờ, có khi nào trong lúc mổ nó cố ý khiến anh họ con…”
Hứa Tri Mẫn ôm bà: “Không đâu, con có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo cho anh ấy dì ạ.” Kỷ Sở Lệ dựa sát vào lòng cô. Nghe tiếng khóc thảm thiết của bà, trái tim cô bắt đầu dội lên cơn đau âm ỉ.
Hứa Tri Mẫn đợi cho đến khi cảm xúc Kỷ Sở Lệ ổn định phần nào rồi đỡ bà đứng dậy đi tới trước cửa phòng mổ.
Dương Sâm và bác sĩ tuyến hai vừa đến nơi. Nhìn thấy sư muội mất tích xuất hiện trở lại, Dương Sâm không nhịn được nhăn mày gọi: “Hứa Tri Mẫn!”
“Sư huynh.”
Dương Sâm trừng mắt với cô: “Anh mổ xong em phải nói rõ ràng cho anh nghe rốt cuộc là chuyện gì!” Dứt lời, anh chàng vội vàng đi vào phòng giải phẫu.
Quách Diệp Nam thấy Hứa Tri Mẫn bị Dương Sâm quát tới nỗi không dám ho he, cười tủm tỉm nói: “Anh họ em qua đây nhập viện làm phẫu thuật, em chạy không thoát đâu. Anh khuyên em chuẩn bị khẩu cung cho kỹ vào, anh họ em qua khỏi giai đoạn nguy hiểm là em phải khai với mọi người ngay đấy!”
“Sư huynh!” Đang đau cả đầu mà Quách Diệp Nam còn bỏ đá xuống giếng, Hứa Tri Mẫn không thể không nổi cáu.
“Thôi không nói nữa, anh phải gọi điện bẩm báo em đã quay về cho Viên sư huynh của em nữa chứ.”
Nghe nói Viên sư huynh vì tìm cô mà chạy đôn chạy đáo khắp Bắc Kinh, Hứa Tri Mẫn càng cảm thấy có lỗi hơn nữa.