Hứa Tri Mẫn hiểu rõ những gì Viên Hòa Đông nói, bất luận cô là đàn em hay bạn bè của anh, anh đều xem cô như một người con gái quan trọng trong sinh mệnh, thế nên anh không thể dễ dàng tha thứ cho cách làm của Mặc Thâm khi cô ngã bệnh. Ngẫm kỹ lại thì nguyên nhân chủ yếu gây ra mâu thuẫn giữa họ không phải là vấn đề tình địch. Hứa Tri Mẫn buồn bực chải tóc, chuyện này cô mờ mịt không biết xử trí thế nào. Những khi phiền muộn, cô lại nhớ tới lời bà dì thường nói với mình trước đây: Trời không tuyệt đường người.
Lời nói của người già là lời thông thái, trở ngại chẳng thể nào giải quyết trong một sớm một chiều.
Nghĩ đến bà cụ, Hứa Tri Mẫn buông cây lược gỗ đào xuống, soi gương cau chặt chân mày. Cô gọi điện hỏi anh họ Kỷ Nguyên Hiên, anh không trả lời ngay mà lại lấy cớ bận công việc rồi ngắt máy. Hỏi Mặc Thâm, Mặc Hàm thì hai người họ như câm điếc, nói chưa hết hai câu đã lảng sang chuyện khác. Họ đang giấu diếm điều gì vậy nhỉ? Hứa Tri Mẫn càng nghĩ sâu xa, lòng càng hoảng loạn. Cô sốt ruột gõ cây lược xuống bàn, thật sự không biết nên hỏi ai, lại càng không thể xin phép về quê tìm hiểu ngọn ngành. Cô thở dài một tiếng rồi cất lược đi.
Kết thúc một tuần thực tập ở phòng giải phẫu ngoại khoa tim, Hứa Tri Mẫn chuyển sang phòng can thiệp nội tim mạch.
Ở phòng giải phẫu ngoại khoa tim, Hứa Tri Mẫn chỉ là một y tá bình thường. Về phương diện cấp quản lý, y tá trưởng Hoàng không chỉ quản lý phòng giải phẫu ngoại khoa tim mà còn quản lý các vấn đề chung chung khác. Nghĩa là y tá phòng giải phẫu và bác sĩ gây mê hợp lại thành một khoa gây mê độc lập, hai bác sĩ ngoại khoa và khoa gây mê sẽ phối hợp bố trí công việc.
Tình hình thực tế ở phòng can thiệp nội tim mạch* lại hoàn toàn khác. Đầu tiên, phòng can thiệp không cần bác sĩ gây mê, nhu cầu về y tá cũng ít, kỹ thuật can thiệp tim mạch thuộc hàng đặc biệt nhất trong nội khoa tim, vì thế nơi này không cần một khoa gây mê độc lập. Tùy thuộc vào nội khoa, những người chuyển đến đây sẽ được phân bổ sang một khoa hỗ trợ khác trực thuộc bệnh viện. Tiếp nữa là, những người làm việc dài lâu ở phòng can thiệp đều bị tổn hại sức khỏe nghiêm trọng do nhiễm bức xạ, bởi thế nên các bác sĩ phải thay phiên nhau điều hành ca mổ. Về phần y tá, nhằm tiết kiệm tài nguyên, đồng thời bảo vệ sức khỏe cho các cô gái, khoa điều tất cả họ sang phòng bệnh luân phiên trực ban. Nhóm y tá này thuộc sự quản lý của y tá trưởng Giang, riêng công việc trong phạm vi phòng can thiệp thì do Vương Hiểu Tịnh toàn quyền phụ trách. Phòng can thiệp không có chức y tá trưởng nên Vương Hiểu Tịnh nghiễm nhiên tương đương với y tá trưởng của phòng can thiệp.
(*) Can thiệp nội tim mạch, còn gọi là Can thiệp mạch vành qua da (Percutaneous Coronary Intervention – PCI) Đây là một kỹ thuật dùng một loại Catheter (ống thông nhỏ) để đưa một bóng nhỏ vào lòng động mạch vành bị tắc rồi nong và đặt Stent (giá đỡ) để làm tái thông dòng máu. Trái với phẫu thuật bắc cầu nối chủ vành cần mở lồng ngực, thì can thiệp động mạch vành thực hiện chỉ bằng cách mở một lỗ nhỏ trên da để đưa catheter vào động mạch ở đùi hay cổ tay.
PCI rất thành công và được sử dụng phổ biến. Tuy nhiên, vấn đề duy nhất của PCI yêu cầu sử dụng các thiết bị ảnh hóa tia X để giám sát và điều khiển chuyển động của ống thông và các thao tác còn lại trong quá trình phẫu thuật. Phẫu thuật viên phải ngồi sát bên cạnh bệnh nhân và họ ít nhiều bị ảnh hưởng bởi các bức xạ. Hiện tại, giải pháp bảo vệ cho phẫu thuật viên là sử dụng tạp dề hoặc áo khoác bằng chì. Tuy nhiên, quần áo bằng chì không mang lại hiệu quả tối đa mà bản thân chúng cũng có thể gây nên các vấn đề về sức khỏe do trọng lượng nặng.
Nghe nói vào năm trung tâm can thiệp nội tim mạch thành lập, bệnh viện tỉnh đã đưa Vương Hiểu Tịnh và bốn y tá đến bệnh viện Phụ Ngoại Bắc Kinh học hỏi trau đồi cách quản lý và trông coi phòng can thiệp. Thành tích của Vương Hiểu Tịnh xuất sắc nhất trong bốn người. Ở Bắc Kinh, cô kết bạn với một anh chàng chuyên gia y tá người ngoại quốc, sau này anh chàng chuyên gia ấy vài lần mời cô sang nước ngoài. Điều khiến người ta trố mắt kinh ngạc chính là Vương Hiểu Tịnh đã từ bỏ hành trình xuất ngoại quý như vàng mà bao người mơ ước thiết tha, để lựa chọn học xong chương trình rồi trở về đơn vị cũ. Sau này ba y tá đi cùng đợt huấn luyện với Vương Hiểu Tịnh lần lượt được các bệnh viện khác kéo về với số tiền lớn, còn cô vẫn ở lại bệnh viện tỉnh, cẩn trọng, chính trực, nỗ lực bước trên con đường lâm sàng như trước.
Không ai có được kỹ năng của Vương Hiểu Tịnh, không ai có thể thay thế vị trí của Vương Hiểu Tịnh. Người ta chỉ nhìn thấy vinh quang, sự nổi tiếng của Vương Hiểu Tịnh, rất ít ai thấu hiểu nỗi khổ trong lòng cô. Vì không người nào có thể đảm đương vị trí này nên quanh năm suốt tháng Vương Hiểu Tịnh phải cố gắng cật lực ở phòng can thiệp. Thân thể của cô nhiễm bức xạ trong thời gian dài, dần dà tổng số bạch cầu thấp nhất trong tất cả nhân viên.
Chỉ vài ngày theo Vương Hiểu Tịnh ở phòng can thiệp, Hứa Tri Mẫn đã cảm nhận được sâu sắc nỗi khổ của người thầy mình. Khi giáo sư lên bàn mổ, nhất là giáo sư Tân, cho dù tạo hình mạch vành đơn giản cũng chỉ đích danh tên Vương Hiểu Tịnh, còn những ca giải phẫu can thiệp phức tạp, Vương Hiểu Tịnh không khỏi lo lắng mình lại phải tham gia. Việc quản lý toàn bộ phòng can thiệp gần như do một mình Vương Hiểu Tịnh gánh vác. Y tá trưởng Giang cũng điều động hai y tá theo giúp Vương Hiểu Tịnh: một người là y tá Tôn có khá nhiều kinh nghiệm, san sẻ với cô công tác quản lý thiết bị; một người là y tá Tiêu Hồng tuổi xấp xỉ Vương Hiểu Tịnh, giúp cô hướng dẫn kỹ thuật cho nhân viên mới.
Mặc dù có hai phụ tá nhưng kết quả vẫn không tìm được người vừa ý. Sau mỗi lần Vương Hiểu Tịnh nghỉ ngơi hoặc rời phòng can thiệp đi công tác vài ngày, vừa trở về là cô lại phải đích thân sắp xếp lại toàn bộ công việc. Thế là có người nói Vương Hiểu Tịnh ‘Không coi ai ra gì’ hoặc ‘Cậy tài khinh người’.
Hứa Tri Mẫn biết rõ Vương Hiểu Tịnh không phải người như thế, nhưng không thể không thừa nhận. Vương Hiểu Tịnh áp đặt sự nghiêm khắc với bản thân lên người khác, cực kỳ gây mất lòng người. Sau này đã có kinh nghiệm, trong một số việc không đáng, Vương Hiểu Tịnh mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nói chung, vấn đề nhỏ tích lũy ngày qua ngày cuối cùng sẽ trở thành họa lớn. Một tháng trước ngày Hứa Tri Mẫn vào bệnh viện tỉnh, các giáo sư, bác sĩ, y tá phòng can thiệp nội tim mạch mở cuộc họp nội bộ nhỏ. Trong cuộc họp có người đề xuất Tiểu Hồng chia sẻ công việc nặng nề cùng Vương Hiểu Tịnh, cụ thể là quản lý nhà kho phòng can thiệp.
“Nhà kho ạ?” Hứa Tri Mẫn tò mò nhìn hai chữ in trên tấm thẻ xanh biếc. Nhà kho khu bệnh nhân, nơi chứa đồ dùng hàng ngày và đồ lặt vặt dành cho bệnh nhân. Thế còn phòng can thiệp thì sao?
Vương Hiểu Tịnh lấy xâu chìa khóa ra mở hai cánh cửa nhà kho. Bên trong có hàng loạt giá đỡ, hàng trăm tủ ô vuông, tất cả đều ghi tên và đánh số. Hứa Tri Mẫn tùy tay cầm một thứ gì đó trên giá đỡ trông thú vị lên xem, đó là ống thông họng khử trùng đơn lẻ.
“Những thứ này lúc giảng bài chị đã chỉ em rồi.” Vương Hiểu Tịnh nói với Hứa Tri Mẫn, “Em sớm làm quen với bố trí, phân loại và số hiệu các vật phẩm trong này nhé. Hơn nữa phải nhớ kỹ, giáo sư Tân, giáo sư Vương và các học trò của hai ông ấy sử dụng vật phẩm của hai công ty khác nhau.”
Hứa Tri Mẫn đã hiểu ra vấn đề. Lúc còn ở phòng giải phẫu ngoại khoa cô đã gặp tình huống tương tự, chẳng hạn như phía cung cấp van không phải một công ty, giá cạnh tranh tự do theo thị trường, vấn đề đổi loại van nào cho bệnh nhân được quyết định bởi bệnh viện và căn cứ đề xuất của bác sĩ. Bác sĩ đương nhiên nên nghĩ cho bệnh nhân, có điều khi vật phẩm đến bệnh viện thông qua cánh cửa cạnh tranh thị trường tự do tất sẽ hình thành lũng đoạn, nguyên nhân gây ra lũng đoạn chính là các phòng khoa. Ngoại khoa tim bên kia, cơ bản là thống nhất. Nội khoa tim bên này, do chủ nhiệm không phải bác sĩ can thiệp, hai vị giáo sư phòng can thiệp mỗi vị tự thống lĩnh một nhóm, nếu nói phe Mỹ và phe Nhật tranh giành kỹ năng thì chi bằng nói rằng họ tranh giành lợi ích. Địa bàn tranh đoạt thể hiện rõ nhất tại nhà kho nhỏ bé này.
“Đắt lắm ạ?” Hứa Tri Mẫn bỗng nhiên cảm thấy vật cầm trong tay nặng trình trịch.
“Mấy hôm nay em quan sát phòng giải phẫu can thiệp mà không thấy bảng báo giá sao?” Vương Hiểu Tịnh hỏi lại cô.
Bảng báo giá vật phẩm sử dụng trong giải phẫu do y tá phụ mổ điền vào. Giá một ca phẫu thuật tạo hình mạch vành (PTCA) dao động từ bốn đến tám ngàn nhân dân tệ, nhưng một ca PTCA kèm giá đỡ thì giá sẽ dội lên đến hàng chục vạn tệ. Phí trị liệu, tài liệu cho phẫu thuật viên không cách biệt bao nhiêu, chủ yếu là sự chênh lệch giá đến từ những vật phẩm kia. Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Tri Mẫn thấy ớn lạnh, giá trị của khối thịt béo bở này vượt xa dự đoán của cô.
Quay trở lại lần họp nội bộ đó, nhìn bề ngoài tưởng chừng như có người quan tâm, muốn Tiêu Hồng giúp Vương Hiểu Tịnh giảm bớt mối lo, nhưng mục đích toan tính bên trong thật sự khiến người ta kinh sợ. Vì Vương Hiểu Tịnh là người công tư phân minh, không theo phe Mỹ hay phe Nhật nên nhiều năm qua các giáo sư đều tin cậy cô, giao phòng can thiệp cho cô quản lý. Tình hình nhập xuất kho các loại hàng hóa giá trị lớn đều do tự tay Vương Hiểu Tịnh kê khai, chỉnh đốn. Việc này vì vậy gây ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ nguồn thu tài chính của phòng can thiệp.
Bấy giờ có người nung nấu ý đồ muốn phá vỡ cục diện. Chiêu “Đề nghị Tiêu Hồng thay thế Vương Hiểu Tịnh” nếu thành công, Tiêu Hồng được lợi, mà người ngấm ngầm ủng hộ Tiêu Hồng lại càng được lợi; nếu thất bại, thì ít nhất có thể bức ép, thúc đẩy Vương Hiểu Tịnh chọn về một phe. Vấn đề là, ai đã đưa ra ý kiến này trong cuộc họp?
“Y tá trưởng Giang đề xuất, nói là ý của bộ phận y tá, sợ chị làm việc quá sức.” Vương Hiểu Tịnh cúi đầu miết vết băng keo trên đầu ngón tay, lạnh lùng cười khẽ, “Chị nói, ‘Từ lâu tôi đã muốn từ chối làm công việc ở phòng can thiệp, đúng lúc quá, thôi để y tá Tiêu tiếp quản luôn nhiệm vụ hiện giờ của tôi vậy’.”
Hứa Tri Mẫn nghĩ, Vương Hiểu Tịnh ra đòn phủ đầu này, nhất định các giáo sư sẽ không chấp nhận. Nhưng sự tình nào đơn giản như vậy?
Vương Hiểu Tịnh tiếp tục nói: “Giáo sư Tân ngay lập tức cho rằng khó có thể làm được, thay cũ đổi mới phải cần quá trình.”
Hứa Tri Mẫn đã hiểu, bên kia còn chưa quyết định có thay cũ đổi mới hay không thì giáo sư Tân đã một mực phản bác. Qua đó có thể suy luận ra Tiêu Hồng đang dựa vào ai.
“Mọi người bàn bạc hơn một giờ, cuối cùng không thu được kết quả gì, chỉ nói để một thời gian xem sao.”
“Vì sao ạ?” Hứa Tri Mẫn hỏi, người đứng sau Tiêu Hồng chịu thỏa hiệp tất có nguyên nhân.
“Vì chị nói, y tá Tiêu muốn nhận việc quản lý nhà kho cũng được, nhưng phải tiếp quản toàn bộ công việc của chị. Thật ra cũng không phải vấn đề người mới người cũ gì, chỉ là vài chìa khóa của phòng can thiệp mà thôi. Chị giao chìa khóa ra nói từ nay về sau, các giáo sư cần gì nên đến đến chỗ y tá Tiêu lấy. Các giáo sư nghe vậy bỗng chốc ai nấy đều im lặng.” Vương Hiểu Tịnh để lộ nụ cười cao thâm, vỗ vỗ vai Hứa Tri Mẫn, “Giao cho Tiêu Hồng, không thỏa đáng bằng giao cho em, vì ít ra em sẽ không thường xuyên lấy nhầm đồ.”
Hứa Tri Mẫn hơi hoang mang: “Em không có nhiều kinh nghiệm như y tá Tiêu…”
“Theo chị biết, trong cả bệnh viện này, y tá có thể theo kịp trình độ tiếng Anh của chị thì em là người đầu tiên.” Vương Hiểu Tịnh nói, “Nên nhớ rằng, đại đa số các dụng cụ vật phẩm của phòng can thiệp chúng ta đều nhập khẩu và được chú thích bằng tiếng Anh, một ngôn ngữ quốc tế thông dụng.”
Hứa Tri Mẫn hơi hơi thông suốt. Anh ngữ là điểm yếu của rất nhiều đồng nghiệp, có lẽ Tiêu Hồng không ngoại lệ. Phòng can thiệp nhiều hàng ngoại nhập đến vậy, không thể ngày nào cũng có người giúp dịch ra tiếng Trung. Ngoại ngữ từng là vũ khí thắng lợi của Vương Hiểu Tịnh và bây giờ nó lại trở thành ưu thế của Hứa Tri Mẫn.
“Chị là người đối sự bất đối nhân*. Nếu đã đúng người, sẽ không bận tâm đến sự việc.” Vương Hiểu Tịnh vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, “Nói thẳng ra là, chị không muốn tâm huyết chị tiêu phí ở chỗ này bị hủy hoại trong tay một người không có khả năng tiếp nhận. Con người Tiêu Hồng thế nào chị mặc kệ, nhưng năng lực cô ta chị không tin được. Cũng vậy, con người em thế nào chị mặc kệ, chị chỉ quan tâm năng lực của em, có điều chính chị sẽ xử lý.”
(*) Đối sự bất đối nhân: Hành sự theo tình huống, bất kể đối phương là ai.
Hứa Tri Mẫn cẩn thận đáp ‘dạ’.
Vương Hiểu Tịnh bỏ chìa khóa vào lòng bàn tay Hứa Tri Mẫn: “Phòng can thiệp có ba bộ chìa khóa, một bộ dự phòng cho y tá trưởng. Hai bộ kia là thế này: Do bức xạ gây tổn hại rất lớn đến sức khỏe con người, kế hoạch ban đầu vốn là mong có hai người quản lý luân phiên, cho nên chị có một bộ. Bộ còn thừa này mãi không có cơ hội giao cho ai, em cầm trước đi.”
Hứa Tri Mẫn cất xâu chìa khóa vào túi áo bên người, cảm thấy nặng nề vô cùng. Đây là một cơ hội, đồng thời cũng là một bài khảo nghiệm đầy tính thử thách. Nếu cô làm không tốt thì như lời cảnh báo trước mắt của Vương Hiểu Tịnh, sẽ không có đặc ân nào dành cho cô.
Vương Hiểu Tịnh đi được hai bước thì quay đầu lại nói: “À, bắt đầu từ mai em thử phụ mổ một mình xem. Làm việc với bác sĩ Quách trước, cậu ấy dễ nói chuyện.”
¤¤¤
Hứa Tri Mẫn đã lâu không nói chuyện nhiều với Quách Diệp Nam, từ sau khi vào bệnh viện tỉnh, một lần cũng không.
Sáng nay phòng giải phẫu số một Hứa Tri Mẫn phụ trách có hai ca tạo hình mạch vành liên tiếp. Để giảm bớt y tá, phòng can thiệp chỉ bố trí một y tá phụ trách từ đầu bàn đến cuối bàn cho một ca kiểm tra tạo hình. Hứa Tri Mẫn cảm thấy áp lực rõ rệt, lần đầu tiên cô một mình phụ mổ lại gặp ngay ngày Quách Diệp Nam cầm dao.
Quách Diệp Nam có cố ý kiếm chuyện không đây? Hứa Tri Mẫn mặc bộ quần áo chống nhiễm xạ nặng trịch, nhỏ một lọ thuốc nước vào tay trái bệnh nhân để làm thông tĩnh mạch, như vậy sẽ giúp ích cho việc gia tăng thuốc hoặc cấp cứu đột ngột giữa ca giải phẫu. Lúc này Quách Diệp Nam đã trang bị sẵn sàng. Hứa Tri Mẫn ngẩng đầu lên vừa đúng lúc anh ta đi đến, hai đôi mắt giao nhau rất nhanh. Cô nhìn thấy vẻ lạnh lùng chôn giấu bên dưới cặp mắt kính của anh ta. Người đàn ông cả ngày nói chuyện hài hước này, từ lần đầu tiên thấy anh ta bảo không làm hô hấp nhân tạo trên xe lửa, cô đã biết đằng sau gương mặt tươi cười đó là lòng dạ sắt đá nhường nào.
Quách Diệp Nam đi đến bên bàn, cậu trợ tá phía đối diện vừa đưa anh ta ống tiêm đã chuẩn bị thuốc gây tê cục bộ, vừa càu nhàu: “Y tá này mới đến hôm nay, không biết thói quen của anh, chỉ làm một ống thuốc tê. Em yêu cầu cô ấy, cô ấy cãi đây là quy định thông thường, khi nào anh nói mới làm thêm.”
Hứa Tri Mẫn không định đôi co với cậu ta, lời nói của trợ tá không phải lời nói của bác sĩ mổ chính, huống chi trợ tá chỉ là người hầu của bác sĩ thực tập. Theo nguyên tắc giải phẫu, cô chỉ nghe lời bác sĩ mổ chính. Vì thế cô im lặng chờ đợi Quách Diệp Nam nói câu quyết định.
Quách Diệp Nam bơm không khí trong ống tiêm ra, nói với cậu trợ tá: “Tôi có nói một ống thuốc tê tôi không giải quyết được sao?”
Cậu trợ tá không ngờ bị tạt gáo nước lạnh: “Việc này, việc này…”
“Người ta mới đến thì thế nào? Cậu cũng là người mới đến. Vả lại, tôi cũng giống vậy, từ ‘mới đến’ mới dần trở thành không phải mới đến.”
Không hiểu nổi vì sao Quách Diệp Nam lại nói đỡ cho cô y tá mới toanh, cậu trợ tá ngơ ngác cả người.
Hứa Tri Mẫn cười thầm trong lòng. Cậu trợ tá này một trăm phần trăm là ‘mới đến’, không hiểu quy tắc. Cho dù bác sĩ, y tá hay bác sĩ xét nghiệm, giữa nhân viên chính thức của bệnh viện và nhân viên khoa chính quy* nhất định sẽ luôn bảo vệ cho nhau trước tiên, cũng tương tự như, một gia đình chắc chắn sẽ đoàn kết đồng lòng khi phải đối phó với kẻ thù bên ngoài. Hiển nhiên, Quách Diệp Nam đối đãi với cô như người nhà.
(*) Để phân biệt với khoa dự bị, khoa hàm thụ.
Hai ca giải phẫu tạo hình kết thúc tốt đẹp. Hứa Tri Mẫn thở phào nhẹ nhõm, Quách Diệp Nam quan tâm đến cô ngoài dự liệu. Giữa ca giải phẫu, cô hỏi lại hơn một lần vì không hiểu anh ta nói loại gì nhưng Quách Diệp Nam vẫn bình tĩnh trả lời cô, không hề quở trách.
Sau ca mổ, Hứa Tri Mẫn dọn dẹp phòng giải phẫu xong xuôi thì thấy Quách Diệp Nam đang đứng tựa cửa đợi cô.
“Có giấy và bút không?” Anh ta hỏi.
Hứa Tri Mẫn lấy trong túi ra cuốn sổ tay và cây bút Parker: “Anh cần mấy tờ?”
Quách Diệp Nam ngăn cô xé trang giấy: “Tôi đọc, cô ghi lại, những thứ giáo sư Vương và chúng tôi thích dùng.”
Bàn tay Hứa Tri Mẫn thoáng sững lại, rồi sau đó cô nhanh nhẹn ghi chép. Sau khi cô ghi xong, anh ta lấy cuốn sổ của cô kiểm tra xem có nhớ nhầm chỗ nào không. Hứa Tri Mẫn vẫn còn nghi vấn nhưng không dám tùy tiện mở lời.
Anh ta lật đi lật lại mấy trang ghi chép trước của cô: “Cô rất nghiêm túc, rất chịu khó, bên phòng giải phẫu ngoại khoa cô giành được sự khen ngợi của tất cả mọi người, tôi tin qua bên này cô cũng sẽ làm việc xuất sắc. Tóm lại chúng tôi đặt kỳ vọng rất cao ở cô.”
Về việc này, Hứa Tri Mẫn đã có chủ trương của mình, cô nói: “Tôi chỉ là học trò của cô Vương, sau này cũng vậy.”
Quách Diệp Nam nói tiếp: “Tôi hiểu. Chính vì nhìn ra được cô là người trọng tình nghĩa, nên tôi mới đồng ý gọi cô vào bệnh viện tỉnh. Lần trước cô bị bệnh, tôi thừa nhận mình làm vậy hơi quá, sẵn đây xin lỗi cô.”
“Không cần đâu ạ.”
“Tôi vẫn chưa nói xong. Tôi sẵn lòng xin lỗi là vì thấy cô đã cố gắng hóa giải hiểu lầm nhỏ giữa hai cậu ấy.”
“Sư huynh…” Vừa buột miệng thốt ra xong, Hứa Tri Mẫn mới nhớ Quách Diệp Nam không cho cô gọi anh ta là sư huynh, cô nhíu mày nghĩ cách đính chính.
Ánh mắt Quách Diệp Nam thì lại tập trung vào cây bút Parker trên túi áo của cô, anh ta hiểu cô đã có sự lựa chọn của mình và đang dần thể hiện cho Viên Hòa Đông thấy. Chẳng trách Viên Hòa Đông gần đây thường hay phiền muộn, may mà Viên Hòa Đông là người có tư tưởng tiến bộ, sáng suốt, luôn tôn trọng người khác. Bản thân anh ta cũng suy tính nhiều ngày nay, dẫu sao tương lai cô cũng thành người một nhà hỗ trợ họ trong công việc, việc gì phải làm căng mối quan hệ hai bên? Vả lại mai này cô sẽ đi theo bạn thân của anh ta, thể nào rồi cũng gọi cô một tiếng ‘Chị dâu’. Lúc trước Mặc Thâm thường mỉa mai anh ta, nếu anh ta gây khó dễ cho cô thì tức là gây khó dễ cho cả Mặc Thâm và Viên Hòa Đông.
Quách Diệp Nam chịu thua, cười tủm tỉm: “Tôi biết em không gọi tôi là sư huynh ở nơi công cộng, nhưng gọi lén thì được.”
Anh ta cho phép?! Sau một thoáng kinh ngạc, Hứa Tri Mẫn lập tức hiểu ý vỗ vỗ quyển sổ: “Quách sư huynh, cám ơn anh đã chỉ điểm.”
Cô quả nhiên là một người cực kỳ thông mình. Từ trước đến nay kiểu phụ nữ thông minh quá mức luôn khiến anh ta yêu hận đan xen. Ánh mắt Quách Diệp Nam lạnh lùng trở lại, anh ta nhìn cây bút Parker, nhớ ra cô cần đề phòng một người, bèn khuyên nhủ với ý tốt: “Sau này em cất bút vào trong túi áo, lúc cần dùng hãy lấy ra.”
Hứa Tri Mẫn mỉm cười: “Em thật là, cứ hay quên chuyện này.”
“Em đã gọi tôi là sư huynh, vậy thành thật trả lời tôi xem, cây bút này của Mặc Thâm phải không?”