Dù động tác khép chặt đôi mi có thể giúp Hứa Tri Mẫn che đi cơn ảo não đang cuồn cuộn dâng lên vào giờ phút này nhưng không thể giúp cô giả vờ như không nhìn thấy chuyện xảy ra rành rành trước mắt. Đáng lẽ cô nên sớm lường trước rằng, ‘Khổng tước’ – người đại diện tiêu biểu của ‘Đồng tiền vạn năng’ – nếu đã thành công cho cậu quý tử vào học sơ trung thì ắt cũng có thể dùng bàn đạp này để đẩy con bà lên cao trung trót lọt. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế thì, những ngày nay cô luôn mải mê nghiên cứu cách giải bài toán Mặc gia, còn mối nghi ngại âm ỉ trong lòng gần nửa năm trời thì lại phủi bay khỏi tâm trí.
Kiều Tường soi kỹ khuôn mặt cô, hai hàng chân mày châu đầu vào nhau thành một góc. Không sai. Chính là con nhỏ đêm hôm đó đã vứt lại cho mình nỗi nhục nhã ê chề. Nó là người đầu tiên dám cả gan thẳng thừng uy hiếp mình! Nếu không phải vì bà già ra lệnh không được gây sự trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng, mình đã rượt theo cho nó biết tay.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Kiều Tường không khỏi giận sôi gan: “Tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì đấy.”
“Cậu không cần biết.”
“Tôi… tại sao tôi lại không cần biết?!” Cậu ta giận thiếu điều muốn phun lửa.
“Bởi vì kể từ buổi tối hôm đó tôi và cậu đã chính thức tạm biệt rồi.” Nói xong, Hứa Tri Mẫn định lơ cậu ta, cất bước đi tiếp.
Cậu ta ngang ngược duỗi một chân ra chặn đường cô, khoanh hai tay trước ngực, vừa trắng trợn tỏ vẻ lưu manh vừa nhơn nhơn nói: “Chỉ tiếc bây giờ chúng ta lại gặp nhau rồi, hơn nữa còn đứng gần nhau như thế.”
Cô ngẩng đầu, nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu không biết sao? Trên thế giới này, khoảng cách gần nhất cũng chính là khoảng cách xa nhất.”
“Cậu… cậu…” Cô nhỏ này toàn nói những câu khiến đầu óc cậu ta ngây đơ cả ra. Tỷ như lần trước, cái câu mạc mạc gì gì đó hại cậu ta ở nhà lật từ điển ba ngày mới hiểu ra là người ta mỉa mai xỉa xói mình. Nói tóm lại, bộ mặt thật và hình tượng nữ sinh ngoan hiền trong lớp của cô cách nhau xa lơ xa lắc, mà ngoài cậu ta chắc cũng chẳng ai biết được sự thật này đâu. Cậu ta hừ mũi: “Cậu biết cách ‘giả nai’ quá nhỉ!”
“Làm sao bằng được cái kiểu ‘cố làm ra vẻ’ của cậu?”
“Cậu…” Cậu ta trừng mắt, không thể nào nói lại miệng lưỡi lanh lợi của cô, rốt cuộc đành phải ngậm cơn tức xua tay bảo cô đi.
Màn đối đáp thú vị có một không hai này đã làm cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên quan sát bật cười thành tiếng. Khi tiếng cười trong trẻo vừa vang lên bên tai, cả Hứa Tri Mẫn lẫn Kiều Tường đều ngạc nhiên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một cô nàng áo đỏ có mái tóc ngắn tươi trẻ và gương mặt xinh xắn đang ngồi vắt vẻo trên lan can của hành lang gấp khúc, thảnh thơi tự tại đung đưa hai chân giữa không trung. Trông thấy ánh mắt của họ, cô nhảy nhẹ nhàng xuống đất rồi đi đến bên cạnh Hứa Tri Mẫn.
Kiều Tường hùng hổ chất vấn: “Vừa rồi cậu cười cái gì?”
Cô nàng cười nhếch mép, để lộ hàm răng trắng bóc đều tăm tắp: “Cười cậu đấy. Thật đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt. Đáng đời!”
Kiều Tường nắm chặt quả đấm.
“Sao, muốn đánh nhau à.” Cô nàng hếch cằm, híp lại đôi mắt như mắt mèo, “Tôi tên Tố Lương Tuyết, tuyển thủ đội tuyển Taekwondo của trường này, cấp bậc đai đỏ. Không tin? À, nếu cậu là học sinh sơ trung của trường thì chắc biết tấm thẻ này đúng không?”
Thấy cô nàng chìa ra tấm thẻ hình vuông màu xanh đeo trên cổ, Kiều Tường tái mặt.
Võ quán Taekwondo của Trung Học Thực Nghiệm vốn danh tiếng vang dội, sư phụ đều là cao thủ đai đen, đặc biệt còn có các bậc thầy đến từ Hàn Quốc. Đệ tử võ quán tham gia bất kỳ giải thi đấu hữu nghị nào đều mang về huy chương vàng. Cậu ta đã ngưỡng mộ từ lâu, cũng từng rất nhiều lần muốn xin vào học võ. Nhưng để tránh ảnh hưởng đến việc học của học sinh, trường đã ban hành bản nội quy giới hạn các điều kiện tham gia vào hoạt động ngoại khóa. Mà thành tích học tập của cậu ta thì lại quá kém cỏi, thế nên trường không thể chấp thuận cho cậu ta vào học.
Bây giờ tận mắt thấy Tố Lương Tuyết lấy ra tấm thẻ của đệ tử võ quán mà mình hằng ao ước bấy lâu, lòng cậu ta chợt dậy lên một nỗi buồn khó tả. Không phải cậu ta sợ không đánh thắng được cô, mà là sợ đắc tội với đám cao thủ Taekwondo và càng sợ hơn nữa nếu như vì một lần mất kiềm chế mà thầy giáo có ấn tượng xấu đối với mình.
Sau khi hung hăng trừng mắt với hai cô bạn, Kiều Tường gượng gạo rút lui.
Ác thần vừa đi, Tố Lương Tuyết liền vỗ vai Hứa Tri Mẫn: “Định cám ơn thế nào đây?”
“Cám ơn cậu.” Hứa Tri Mẫn chân thành nói, song trong lòng vẫn thắc mắc tại sao cô bạn xa lạ này lại ra tay giúp cô.
“Tên?”
“Họ Hứa, tên Tri Mẫn.”
Tố Lương Tuyết dùng cặp mắt mèo sáng rực quét qua cô: “Tớ nghĩ cậu là người thà chết khát giữa đường chứ không cam lòng xin người xa lạ một ly nước.”
“Rất ít người làm như vậy.” Hứa Tri Mẫn thản nhiên nói.
“Đúng. Tất cả mọi người đều không làm như vậy, bởi vì họ cho rằng sẽ không xin được nước. Thế có phải kỳ quái lắm không? Xin nước chứ đâu phải xin tiền, cần gì phải cảnh giác nghiêm trọng đến thế chứ? Dĩ nhiên, tớ sẽ không cho những người hành khất đó đồng nào cả, thay vì vậy, tớ sẽ cho họ một chén cơm.”
Nói đến đây thì Hứa Tri Mẫn đã sáng tỏ Tố Lương Tuyết giúp cô là vì mến mộ hành động của cô, mà bản thân cô cũng có ấn tượng tốt với cô bạn mạnh mẽ, khí khái. Và như thế, tình bạn đã bắt đầu từ những ấn tượng đẹp đẽ hai cô gái dành cho nhau.
Tố Lương Tuyết vỗ vỗ bả vai cô: “Nãy giờ tớ thấy cậu đi cứ loanh quanh, chắc lạc đường rồi phải không? Đi, tớ dẫn cậu đi ghi danh. Tớ cũng chẳng hơn gì cậu, mới đậu vào cao trung thôi. Thật đấy, đừng cảm thấy quái lạ, tớ trước đây không phải là học sinh sơ trung của Trung Học Thực Nghiệm đâu. Có điều nhờ mối quan hệ bạn bè chí cốt của ba tớ, tớ đã luyện tập ở võ quán Taekwondo của trường này được gần ba năm, cho nên dẫn đường cho cậu dễ như chơi ấy mà.”
“Còn thủ tục nhập học của cậu thì sao?”
“Cách đây hơn một tiếng, nhân lúc còn vắng, tớ đã làm xong tất tần tật rồi. Ba tớ mang sách vở này nọ về nhà, còn tớ muốn ở lại vào võ quán chơi chút, ai ngờ đi loanh quanh xem náo nhiệt một hồi thì bắt gặp hai người các cậu.” Đang bước đi phía trước, Tố Lương Tuyết bất thình lình quay phắt lại, “Nói mau, cậu muốn nghe tin tốt trước, hay tin xấu trước?”
“Tin xấu đi.”
“Cậu thật biết lo xa.” Tố Lương Tuyết thở dài thườn thượt, “Tin xấu, bọn mình sẽ học cùng lớp với tên con trai hư hỏng kia.”
“Cậu cũng biết Kiều Tường à?”
“Không biết sao được. Từ ngày hắn ta chuyển đến đây học sơ tam, tớ thấy bản mặt hắn ta trong danh sách đen bị công khai phê bình trên bảng thông báo hoài chứ gì.”
Lời đồn quả không sai, Kiều Tường vào trường này cũng quậy phá, học dốt như cũ.
“Vậy tin tốt là gì?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
Tố Lương Tuyết cười bí hiểm, “Bọn mình học chung lớp với nhị công tử của Mặc gia.”
“Mặc Hàm?” Hứa Tri Mẫn thầm giật mình.
“Cậu cũng biết Mặc Hàm hở? Tớ còn định giới thiệu thật chi tiết về cậu ấy cho cậu biết cơ đấy. Cậu ấy cừ lắm, ai như cái tên Kiều Tường trời đánh kia. Ờ mà cậu biết cậu ấy cũng dễ hiểu thôi, Mặc Hàm là tân thủ khoa của cao trung mà. Toán và Anh văn cậu ấy đều đạt điểm tuyệt đối, mỗi Ngữ văn bị trừ hai điểm. Tại vì bộ giáo dục chủ trương điểm số không được phép tuyệt đối, thế là giáo viên tuy tìm không ra lỗi nhưng vẫn trừ hai điểm vào bài văn của cậu ấy.” Tố Lương Tuyết hệt như cái máy hát, vừa bấm nút liền thao thao bất tuyệt, “Về phần tại sao tớ quen Mặc Hàm, đấy là bởi hai cậu con trai của Mặc gia đều là đệ tử võ quán Taekwondo. So với ông anh Mặc Thâm của cậu ấy, tớ thích Mặc Hàm hơn. Dĩ nhiên đám con gái mê mẩn Mặc Thâm nhiều hơn một chút. Cậu không biết đâu, năm trước, có một nhỏ học trường khác mỗi ngày tan trường đều đứng ngoài cổng đợi cậu ta, đợi đằng đẵng cả năm. Thế mà cậu ta cũng không thèm nhìn người ta nửa con mắt. Hỏi tại sao, tên Mặc Thâm láo xược đó bảo nữ sinh kia không đủ tư cách lọt vào mắt xanh của cậu ta! Tớ ị vào!”
Tố Lương Tuyết nói tới mức tóc tai muốn dựng ngược, một câu thô tục theo cơn tức giận khó đè nén nhảy ra khỏi miệng cô nàng. Bỗng nhiên Hứa Tri Mẫn nghĩ thấy tức cười, cô bạn học Tố Lương Tuyết này thật ngộ nghĩnh, miệng oang oang bảo thích Mặc Hàm nhưng lại chăm chăm để ý vào những chuyện dính dáng đến Mặc Thâm.
Hai người vừa nói cười vui vẻ vừa quẹo vào ngã rẽ phía trước, đi đến địa điểm học sinh mới báo danh và nộp học phí.
Từ đằng xa, Hứa Tri Mẫn đã trông thấy Mặc Hàm.
Cậu ngồi cạnh giáo viên thu phí bên mé phải dãy bàn trải vải đỏ, phụ trách việc ghi tên học sinh mới vào danh sách. Thoạt nhìn, trông cậu thấp và gầy hơn so với Mặc Thâm. Cậu bị cận thị sao? Nhìn cặp kính gọng vàng gác trên sóng mũi cậu, Hứa Tri Mẫn thấy kì lạ, cô nhớ đêm đó rõ ràng cậu không đeo kính.
Mà cho dù có thêm cặp mắt kính hay chăng, những rung cảm rất đẹp và rất riêng lan tỏa từ cậu đến người đối diện cũng chẳng hề suy giảm. Đúng như lời Lương Tuyết nói, cậu luôn mang lại cảm giác thân thiết cho những người xung quanh mình. Trước nụ cười của cậu, người ta có thể nguôi ngoai mọi cơn bực bội, nóng giận sản sinh từ cái nóng gay gắt và tâm trạng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Năm hàng người xếp dài rồng rắn ở khu vực thu phí. Tổ của Mặc Hàm làm việc hiệu suất cao nhất, người ghé đến rồi dời bước đi ào ào không ngớt.
Tố Lương Tuyết rỉ tai Hứa Tri Mẫn: “Tớ lên trên đó hỏi Mặc Hàm nhé, xem có đi cửa sau được không.”
Hứa Tri Mẫn muốn ngăn Lương Tuyết lại, nhưng cô nàng thoắt cái đã chạy tót lên hàng đầu.
Lúc trở về, cô nàng ra dấu ‘ok’ với Hứa Tri Mẫn.
Hứa Tri Mẫn theo Tố Lương Tuyết vào một văn phòng làm việc không người. Một lát sau, Mặc Hàm cầm danh sách bước vào.
Lần này quan sát cậu con trai thứ hai của Mặc gia ở cự li gần, Hứa Tri Mẫn nghĩ cô có thể phác họa được những đường nét khác biệt rất nhỏ trên gương mặt cậu và anh trai. Chẳng hạn như, tóc mềm mượt hơn, tựa như sợi lông mèo; chân mày hơi dài hơn; môi mỏng hơn; màu mắt hơi nhạt chút và làn da cũng trắng hơn. Duy chỉ có sóng mũi là giống anh cậu như tạc, thẳng tắp và mang một vẻ đẹp hoàn mỹ. Nó nhắc cô nhớ đến mũi của pho tượng trong lớp mỹ thuật tạo hình.
Để trau dồi kiến thức về môn toán hình học không gian, từ năm thứ ba tiểu học, Hứa Tri Mẫn đã tận dụng thời gian sau giờ đến trường theo học vẽ tại một lớp mỹ thuật tạo hình. Những người say mê hội họa khi nhìn thấy cái đẹp trước mắt đều khó lòng kiềm nén mong muốn được cầm cọ tung tẩy trên bảng màu. Cảm xúc hiện thời trong lòng Hứa Tri Mẫn chính xác là như vậy. Cô muốn vẽ hai sóng mũi của hai anh em Mặc gia, rồi sau đó cất giấu thật kỹ, để chỉ riêng mình biết.
Lẽ dĩ nhiên, ý muốn đó chỉ bất chợt thoáng qua mà thôi, và rất chóng vánh, Hứa Tri Mẫn đã nén thứ suy tưởng viễn vông này xuống tận đáy lòng.
Mặc Hàm đặt danh sách học sinh mới xuống. Lương Tuyết đứng bên nói: “Lúc đi đăng ký tớ thấy tên cậu ấy, ngay trước tên tớ đó. Cậu ấy học cùng lớp với chúng ta, lớp cao trung giỏi nhất.”
“Tớ biết.” Mặc Hàm nói một câu hai nghĩa, lật vài trang danh sách đã mở ra được trang có tên cô. Lương Tuyết không hiểu được ẩn ý trong câu nói ngắn gọn của cậu.
Còn Hứa Tri Mẫn tuy trong lòng biết rõ mười mươi nhưng im lặng không nói một lời. Cô đón lấy cây bút cậu đưa tới, rồi nghiêm chỉnh ký tên mình vào cột đăng ký trong bảng danh sách.
Mặc Hàm đếm tiền học của cô xong, gật đầu nói: “Chờ tớ chút.”, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.
Lương Tuyết huých huých khuỷu tay vào hông Hứa Tri Mẫn: “Sao sao, anh chàng này biết cách đối nhân xử thế quá phải không?”
Hứa Tri Mẫn cười: “Cho người ta đi cửa sau là ‘biết cách’?”
Lương Tuyết quẹt mũi, cố ý hừ một tiếng: “Đã giúp cậu còn bị cậu nói xấu!”
“Thôi mà thôi mà, chị yêu ơi, em sai rồi.” Hứa Tri Mẫn cười hì hì, xin cô bạn tha thứ.
Lương Tuyết phá lên cười thích chí: “Cậu sinh tháng mấy? Biết đâu tớ là chị cậu không chừng.”
“Tháng mười hai.”
“Ha ha, chị sinh ngày một tháng sáu. Sau này vào ngày quốc tế thiếu nhi, em gái nhớ mua quà biếu chị đây nhé.”
“Quà gì ha? Bình sữa hay tã lót?”
“Hứa Tri Mẫn!” Lương Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn, “Rốt cuộc tớ đã hiểu tại sao Kiều Tường phải ngậm bồ hòn làm ngọt với cậu rồi. Cậu gia nhập đội tuyển hùng biện của trường được đó.”
“Tớ không có hứng thú với mấy chuyện ấy.”
“Không, cậu nhất định phải có hứng thú. Cậu mà tham gia thi đấu hùng biện trong trường thế nào cũng qua được cấp tổ chức*. Cậu phải đánh bại cái tên Mặc Thâm kiêu căng hống hách ấy cho tớ!”
(*) Mình đoán là cấp cao ngang ngửa cấp bậc hiện giờ của Mặc Thâm.
“Mặc Thâm cũng trong đội tuyển hùng biện hả cậu?” Hứa Tri Mẫn ngạc nhiên hỏi lại, bởi vì với bộ dạng lạnh lùng đó, trông cậu chẳng có vẻ gì giống một người hoạt ngôn.
“Đứng đầu đội hùng biện của trường luôn đấy!” Lương Tuyết nghiến răng trèo trẹo.
Hứa Tri Mẫn âm thầm lắc đầu ngao ngán, không khó để nhận ra rằng cô nàng Lương Tuyết ở trước mặt Mặc Thâm cũng ngậm bồ hòn làm ngọt như ai.
Chẳng mấy chốc Mặc Hàm đã mang theo biên lai đóng tiền học trở lại.
“Cám ơn cậu.” Lúc Hứa Tri Mẫn nhận biên lai từ tay cậu, cô phát hiện phía dưới có một mẩu giấy được vo viên nhỏ gọn.
Trước ánh mắt nghi vấn của cô, cậu cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Hứa Tri Mẫn chăm chú nhìn Lương Tuyết, bình thản dùng biên lai gói viên giấy lại rồi nhanh tay thả vào túi xách.
Lương Tuyết vẫn không phát hiện ra vẻ khác thường của hai người bên cạnh.
“Tớ bận việc rồi, đi trước nhé.” Mặc Hàm gật đầu chào họ rồi ra ngoài tiếp tục hỗ trợ giáo viên làm việc.
Sau khi đưa Hứa Tri Mẫn đi làm xong mọi thủ tục giấy tờ, Lương Tuyết kéo cô đi một vòng tham quan toàn bộ khuôn viên trường học.
Bên trái tòa nhà phòng học là sân bóng đá với thảm cỏ xanh ngát, bên phải là bốn sân bóng rổ ngoài trời và một sân vận động trong nhà. Ở phía sau tòa nhà, bên phải là bể bơi và phòng thí nghiệm sinh vật học, và ngay vị trí trung tâm là đại lễ đường với sức chứa cả ngàn người, lễ kéo cờ cùng các buổi nghi lễ khác đều được tổ chức ở sân bóng đá.
Võ quán Taekwondo – niềm kiêu hãnh của trường – nằm khuất phía sau sân thể dục. Giờ này có lẽ các sư phụ đều bận đón tiếp học sinh mới, cuối cùng Lương Tuyết vẫn không đợi được đến khi võ quán mở cửa.
“Cậu ghi danh vào học Taekwondo cũng được nữa.” Lương Tuyết nói.
Hứa Tri Mẫn lắc đầu từ chối. Mỗi người một cá tính khác nhau, cô không ham vận động kiểu đấm đá hùng hục. Những khi có thời gian, cô sẽ đạp xe đến hành lang dài ven biển, rồi thì thỏa thuê hít hà hương gió biển trong lành trọn cả quãng đường.
Tạm biệt Lương Tuyết, Hứa Tri Mẫn lấy trong túi xách ra viên giấy Mặc Hàm đưa cho cô. Hàng chữ đẹp đẽ viết bằng bút máy ánh lên sáng choang trên nền giấy chan hòa màu nắng mặt trời ban trưa, cô chớp mắt cho quen với ánh sáng, rồi đọc từng chữ một: Rất vui vì chị đã nhận lời mời của ba em, ngày mai em và anh sẽ ở nhà đợi chị. Đợi hoài đến khi nào chị tới mới thôi.
Nhìn những con chữ cuối cùng ‘Đợi hoài đến khi nào chị tới mới thôi.’, Hứa Tri Mẫn siết chặt tờ giấy vào tay.
Cô đi nhanh vào nhà giữ xe, dắt xe đạp ra, leo lên yên rồi đạp hết tốc lực. Vòng bánh xe loáng chốc quay vun vút trong buổi trưa khô khan và cạn gió. Cô guồng chân đạp mãi chẳng dừng, dẫu rằng phải chịu đựng mái tóc thấm đẫm mồ hôi.