Hương Bạc Hà

Chương 22



Quách Diệp Nam tỉnh khô chỉ chỉ túi xách màu đỏ của cô: “Cô không nghe máy à?”

Môi Hứa Tri Mẫn run run, đầu óc trống rỗng trong chớp nhoáng. Cô đưa mắt nhìn ra xa, bốn người vốn đang chơi bóng giờ đã ngừng lại nhìn cô. Bắt gặp sự nghi vấn ngấm ngầm trong ánh mắt Mặc Thâm, cô lật đật quay sang mở túi xách, lấy di động ra đặt sát bên tai.

“Alo alo, Hứa Tri Mẫn đấy à? Tớ là Kiều Tường đây.”

Giọng nói Kiều Tường vọng ra từ điện thoại. Cô kinh ngạc mấp máy môi, cổ họng không sao phát ra tiếng. Từ khi thi đỗ vào đại học thương mại, cậu đã hỏi Lương Tuyết số di động của cô, nhưng bấy lâu nay chưa một lần liên lạc. Tại sao hôm nay bỗng dưng lại gọi điện?

“Phải Hứa Tri Mẫn không đấy? Không lẽ Lương Tuyết lừa mình, cho mình số giả?” Kiều Tường sốt ruột càu nhàu.

Hứa Tri Mẫn lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Tớ đây.”

“Hứa Tri Mẫn, tớ đến trường cậu học rồi này. Ký túc xá của cậu ở đâu để tớ ghé qua?”

“Cậu đừng tới đó!” Cô sốt ruột, buột miệng nói không đắn đo.

Kiều Tường chưng hửng: “Vì sao?”

Cô hít vào một hơi. Câu nói với âm lượng rõ to vừa rồi đã khiến tất cả mọi người đổ mắt về phía cô. Vì thế, cô cố gắng căn dặn Kiều Tường bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Vì tớ ở ký túc xá nữ, quản lý rất nghiêm, không cho nam sinh vào trong đấy đâu. Vậy đi, cậu qua cổng sau trường tớ, đi thẳng, sau đó sẽ thấy một vách thạch bích có khắc tượng bán thân. Cậu ở đấy chờ tớ, tớ tới ngay.” Dứt lời, cô lập tức ấn phím ngắt điện thoại.

Phương Tú Mai đã đi tới bên cạnh, quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ, Hứa Tri Mẫn?”

“Cậu bạn cũ ghé thăm, tớ phải đi đón cậu ấy rồi. Các cậu chơi tiếp đi, tớ đi trước.” Hứa Tri Mẫn xin lỗi những người khác rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

“Cô ấy sao vậy?” Triệu Viễn Hàng hỏi Phương Tú Mai.

Phương Tú Mai cắn ngón tay suy nghĩ tới bó hoa ngày hôm qua, nói: “Tối hôm qua có người tặng hoa cho cậu ấy. Chắc là đi gặp người tặng hoa rồi chứ còn ai nữa? Ha ha.”

“Tặng hoa?”

“Đúng đấy ạ, mười ba đóa hoa hồng vàng.”

Quách Diệp Nam hứng thú cười gian: “Mười ba đóa cơ à, thầm mến nhá.”, vừa nói khóe mắt anh chàng vừa liếc liếc anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm. Mặc Hàm có vẻ như đang phiền não nghĩ ngợi xem là ai tặng hoa, Mặc Thâm mặt mũi sa sầm.

Triệu Viễn Hàng lơ đễnh huýt sáo: “Một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa đứng đắn, có người theo đuổi cũng bình thường thôi mà. Quách Diệp Nam, cậu không thấy sao? Trông em ấy còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi, hoa hậu giảng đường luôn ấy.”

“Thế… thế ạ?” Phương Tú Mai ấp úng. Nhớ lần đầu tiên gặp Hứa Tri Mẫn, cô cảm thấy dáng vẻ Hứa Tri Mẫn rất đẹp, sau này có lẽ vì nhìn mãi thành quen mắt nên mới không có cảm giác.

Mấy anh chàng cười cười. Quách Diệp Nam liên tưởng đến bộ trang phục mộc mạc, giản dị của Hứa Tri Mẫn, thầm nghĩ: Cô nàng này rất thông minh, biết làm cách nào để che giấu vẻ đẹp của mình. Nếu mỗi ngày đều chưng diện đến mấy bộ quần áo, thì về lâu về dài, người đẹp đến mấy cũng tự nhiên biến thành người xấu. Chẳng có cô gái nào không thích làm đẹp, mục đích của cô nàng khi làm như vậy là vì muốn tránh cho bản thân gặp rắc rác, để có thể chuyên tâm học hành. Nếu cô nàng quả đúng là cô gái có tâm tư trong sáng như thế thì dễ xử trí hơn, vì câu cảnh cáo mình vừa nói, chỉ một cô nàng sáng suốt mới có thể hiểu đến nơi đến chốn…

Xuống đến tầng trệt, Hứa Tri Mẫn lại tiếp tục chạy băng băng trên sân trường bằng đôi chân không còn cảm giác. Gió thu lạnh căm căm táp vào mặt rát buốt, nhưng buốt đến đâu cũng không bằng nỗi khó chịu trong lòng cô. Giữa cảnh vật hỗn độn, dường như cô nhìn thấy bóng dáng Viên Hòa Đông. Cô kinh hoàng thắng lại đột ngột, đâm sầm vào một người qua đường đi hướng ngược lại.

“Cô đi đứng không nhìn đường à?” Người kia tức giận nạt cô.

“Xin lỗi.” Cô cúi gằm nói.

“Thôi.” Người kia bỏ đi.

Hứa Tri Mẫn ngây người nhìn chằm chằm bóng mình in trên mặt đất. Lời nói của Quách Diệp Nam quanh quẩn bên tai: Anh và anh ta ở cùng phòng ký túc xá! Ý anh ta là gì, mình đã hiểu rõ. Không cần biết Quách Diệp Nam nói với mình lời này có xuất phát từ ý tốt hay không, mình vẫn nên cảm ơn vì anh ta đã báo cho mình biết sớm, tránh để ba người rơi vào tình cảnh khó xử.

Chỉ là… tiếp theo nên làm sao đây? Hứa Tri Mẫn hoang mang, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó cô cũng không nhớ nỗi con đường này dẫn đến đâu. Cô cố gắng hít vào mấy hơi, người không có kinh nghiệm yêu đương như cô biết làm thế nào bây giờ? Yên lặng theo dõi tình hình, rồi đi một bước tính một bước vậy.

Cô cẩn thận tìm bảng hướng dẫn ở ngã rẽ, hỏi đường người qua lại, đi vòng vòng cuối cùng cũng đến được địa điểm quen thuộc, nhưng tâm trạng vẫn trĩu nặng như cũ.

Đứng trước vách thạch bích đằng kia là cậu bạn Kiều Tường đã hơn một năm không gặp. Mái tóc đã được tẩy sạch màu thuốc nhuộm vàng chóe, trở về màu đen ban đầu, hai bên tai không còn đeo khuyên. Áo sơ mi kẻ sọc gọn gàng sạch sẽ, cổ áo thẳng thớm không một nếp nhăn, cúc áo cài ngay ngắn..

Như linh cảm được điều gì đó, Hứa Tri Mẫn hơi lui lại phía sau.

Kiều Tường quay đầu thấy cô, vô cùng vui mừng gọi: “Hứa Tri Mẫn.”, sau đó bước thật nhanh đến trước mặt cô rồi mất tự nhiên quệt quệt mũi.

“Hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Hứa Tri Mẫn khách sáo hỏi, cô nhớ Lương Tuyết thường càu nhàu qua điện thoại, bảo đã cả năm nay không gặp Kiều Tường, không biết cậu ta làm gì mà tới nỗi bóng người cũng mất biệt.

“Tớ… ờ… là thế này…” Kiều Tường chống nạnh, ậm ừ hai tiếng rồi nói: “Ngoại trừ ngày thường đi học ở trường, thời gian còn lại sau khi tan học tớ đều đến công ty chú tớ thực tập. Bởi vậy nên cả năm nay tớ bận bù đầu, không rảnh đến thăm cậu. Nhưng bắt đầu từ hôm qua đã khác rồi, chú tớ khen biểu hiện của tớ tốt lắm, cho nên…”

Cô lo sợ tới nghẹn lời, bởi vì cậu cũng nhìn cô với ánh mắt tha thiết hệt như ánh mắt của Mặc Thâm và Viên Hòa Đông.

“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Cô vội vàng đi đến ghế đá cạnh vườn hoa.

Kiều Tường lẽo đẽo theo sau.

Hai người ngồi trên ghế đá.

Hứa Tri Mẫn nghĩ mãi mà vẫn không lý giải nổi. Rõ ràng thái độ của mình đối với cậu từ trước đến nay luôn duy trì trong giới hạn bạn bè cơ mà?Bây giờ cô chỉ hy vọng cậu sẽ không nói ra những lời phá hỏng tình bạn giữa họ.

“Hứa Tri Mẫn.” Kiều Tường khẩn trương kéo kéo cổ áo, “Tớ muốn nói…”

“Cậu muốn nói gì?” Cô rối rắm cắn môi. Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói, tớ vẫn muốn làm bạn với cậu.

“Chuyện tớ muốn nói là, chú tớ quyết định bồi dưỡng tớ thành người thừa kế cho công ty chú ấy, bởi vậy tớ sẽ càng nỗ lực hơn nữa, tớ sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, có thể đảm bảo cho cậu cả đời này sống thoải mái, vui vẻ. Hứa Tri Mẫn, tớ…”

“Kiều Tường!” Cô đứng bật dậy, ngắt lời cậu, “Tớ nhớ ra rồi, tớ có việc.”

“Không!” Cậu cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn cô, “Để tớ nói, nếu không nói tớ sẽ hối hận. Với lại, nói ra, biết đâu cậu sẽ chấp nhận tớ thì sao.”

Cô không thể tin nhìn cậu trân trân. Tại sao cậu ấy lại ngốc như vậy chứ, biết rõ phía trước là ngõ cụt mà còn đâm đầu vào.

“Làm bạn gái của tớ đi, Hứa Tri Mẫn.”

Nói xong câu đó, cả mặt và cổ Kiều Tường đều nóng ran, đỏ ửng.

Nhành cây lay động xào xạc, một phiến lá bay xuống giữa hai người.

Trái tim Hứa Tri Mẫn không loạn nhịp và tay cô cũng không run rẩy, chỉ riêng vòm họng tràn lên mùi vị chua xót. Lần đầu tiên trong đời cô được người ta chính thức tỏ tình, nhưng lại không phải là người mà lòng cô thầm mến mộ.

“Kiều Tường, tớ…” Cô ngẩng đầu, nhận ra sự chờ mong và sợ sệt trong mắt cậu, rốt cuộc không nỡ lòng nói thẳng, “Tớ… tớ quyết định năm năm đại học không nói chuyện yêu đương.”

“Vậy thì, tớ chờ cậu.” Bỗng nhiên cảm giác được cô muốn đi, đi rất xa rất xa, cậu vội vàng vươn tay ra giữ lấy cô.

Cô ngay lập tức nghiêng người né tránh: “Kiều Tường, cậu có thể tìm được một cô gái rất tốt trong trường đại học.”

Đã nói đến mức này thì cậu không còn cách nào dối gạt bản thân mình nữa. Cậu nỗ lực vì cô đến tận hôm nay, thế nhưng không thể nhận về cho mình một chút ít tình cảm của cô. Mà mỗi khi hồi tưởng lại câu cô nói, khoảng cách gần nhất trên thế giới cũng chính là khoảng cách xa nhất… chuyện qua đã lâu nhưng tới bây giờ lòng cậu vẫn đau như cắt. Hóa ra, cậu yêu mến cô nhiều hơn cậu tưởng. Nếu một mai hoàn toàn mất cô… quả thực cậu không dám tưởng tượng. Cậu ráng nặn ra một nụ cười thô vụng: “Tớ về đây.”

Dưới ánh chiều tà, bóng lưng cậu khập khựng khiến lòng cô đau xót, cô há miệng muốn gọi, thế rồi lại ép mình câm nín. Lá vàng khô rơi lả tả, hạt bụi bay vào khóe mắt khô khan. Cô chớp đôi mắt đang nhòa đi, giờ khắc này, chỉ đành vô tình mới thắng được hữu tình.

Hứa Tri Mẫn từ từ bách bộ trở về ký túc xá, thay nước cho hoa hồng, nhúng ngón tay vào nước rồi vẫy lên cánh hoa. Cô đếm cánh của mỗi đóa nhưng không đếm được bao nhiêu. Rồi cô bỗng nhớ về thời gian ở trường Trung Học Thực Nghiệm, sau khi anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm rời đi, chính Lương Tuyết và cậu đã làm bạn với cô, cùng cô trải qua tháng ngày gian khó. Đời này cô hận nhất là người thân và bạn bè bị tổn thương ngay trước mắt mình, huống chi cô lại là người khiến cậu bị tổn thương.

Suốt cái đêm mưa gió rả rích ấy, cô chẳng thể nào chợp mắt.

¤¤¤

Chủ nhật là một ngày hiếm hoi phòng ký túc xá nam 401 góp mặt đầy đủ sáu thành viên. Bữa sáng, sáu người cùng ăn bát cháo, Triệu Viễn Hàng ngồi bên bàn ăn luôn miệng khen Hứa Tri Mẫn không ngớt.

“Cô nàng chỉ đón bóng không giết bóng?” Anh chàng Dương Sâm đã chuẩn bị ổn thỏa để bước lên vị trí chủ tịch hội sinh viên tao nhã khuấy cháo trong bát, thầm nghĩ, cô nàng này rất cá tính.

Viên Hòa Đông cũng thấy kỳ lạ, bèn hỏi thêm: “Tên là gì?”

Trong khi Quách Diệp Nam còn chưa kịp nháy mắt ra hiệu nhằm bịt miệng Triệu Viễn Hàng, thì Triệu Viễn Hàng đã nói huỵch toẹt: “Tên là Hứa Tri Mẫn.”

Chiếc bánh bao mới cắn được phân nửa trong miệng Viên Hòa Đông rơi xuống bát.

“Hứa Tri Mẫn. Cái tên này nghe rất quen tai.” Dương Sâm buông thìa ngẫm nghĩ, “Tớ nhớ ra rồi. Năm kia nghe nói khoa y tá có một sinh viên xuất sắc mới đến, thành tích còn cao hơn cả điểm trúng tuyển khoa y học lâm sàng gần bốn mươi điểm. Thú vị thật, nếu đúng là người mà Viễn Hàng nói, tớ rất muốn gặp mặt một lần.”

Thành tích cao hơn điểm trúng tuyển vào khoa y học lâm sàng đến bốn mươi điểm nhưng lại nhất quyết ghi danh vào khoa y tá! Triệu Viễn Hàng, Quách Diệp Nam và Viên Hòa Đông đồng loạt ngây ngẩn cả người.

Mặc Hàm mỉm cười: Chị Tri Mẫn của mình là độc nhất vô nhị.

Mặc Thâm nói với Dương Sâm: “Nếu cậu muốn gặp, tớ sẽ giới thiệu cho cậu gặp. Chọn ngày không bằng gặp ngày, xế chiều hôm nay đi luôn đi.”

“Không thành vấn đề.” Dương Sâm khoanh tay nhìn Mặc Thâm, “Mà này, cô bé đó và cậu là quan hệ gì thế?”

“Cậu nói thử xem? Bạn gái hiện tại của tớ là một người khác.”

Cả năm người còn lại đều có chung một biểu cảm “Không biết nói sao với cậu ta”. Không ai không biết Mặc Thâm thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Từ ‘bạn gái’, đối với Mặc Thâm mà nói, chỉ là thùng rỗng kêu to.

“Thôi, chốt lại là mọi người cùng đi.” Mặc Thâm quyết định rồi nói: “Mặc Hàm, em lại gọi điện lừa chị Tri Mẫn của em ra ngoài vậy.”

Quách Diệp Nam hết nhìn Mặc Hàm gọi di động rồi lại quay sang nhìn Viên Hòa Đông đang khóa chặt hàng chân mày. Dĩ nhiên chuyện này nhất thiết phải nói trước một tiếng với người có liên quan.

Sau bữa ăn, mọi người ai làm việc nấy. Quách Diệp Nam tìm Mặc Thâm nói chuyện.

“Mặc Thâm, có chuyện này tớ muốn nói với cậu.”

“Về A Viên?”

Quách Diệp Nam lặng thinh.

Sắc mặt Mặc Thâm thoáng chốc ảm đạm. Lúc Triệu Viễn Hàng vừa buột miệng nói ra tên họ của cô, rõ ràng Viên Hòa Đông rất khác thường, cộng với phản ứng hiện tại của Quách Diệp Nam, lại càng chứng minh cái kẻ ‘sống ở nhà tranh’ kia chính là Viên Hòa Đông. Mẫn của anh quả nhiên lợi hại, cho dù chọn người ‘sống ở nhà tranh’ thì cô cũng chọn một người có khả năng thoát khỏi cảnh ‘sống ở nhà tranh’ nhiều nhất. Cũng tốt, nếu đúng là Viên Hòa Đông, thật ra càng dễ xử lý hơn.

“Mặc Thâm…” Quách Diệp Nam định khuyên bảo vài lời.

Mặc Thâm cười cười, đặt nắm tay lên bả vai anh bạn: “Cậu làm bạn với tớ nhiều năm như vậy, có thấy tớ tranh giành, ghen tuông vì một cô gái nào đó chưa?”

Song Quách Diệp Nam vẫn nhìn ra được sự thật trong đôi mắt đen thẫm:Gọi Hứa Tri Mẫn là cô gái, vậy cậu ta đã khẳng định rồi.

Lúc Phương Tú Mai nhận được tin nhắn của Mặc Thâm gửi đến nói chiều nay hẹn hai người các cô đi đánh bóng bàn, cô nàng hưng phấn chạy tới bên giường Hứa Tri Mẫn: “Hứa Tri Mẫn, dậy mau dậy mau!”

Đầu Hứa Tri Mẫn váng vất, nặng nề, tối hôm qua cả đêm không ngủ, mãi đến năm sáu giờ sáng cô mới chợp mắt được một chút. Cô gạt tay Phương Tú Mai ra, kéo chăn lên chen kín mặt. Trong ký ức của cô, tình trạng này chỉ xuất hiện một lần duy nhất, đó là khi cô mất ông ngoại vào năm mười ba tuổi.

Cô ngủ mê man đến trưa, sau đó rời giường ăn vài muỗng cơm, rồi lại ngủ tiếp.

Phương Tú Mai thấp thỏm lo lắng. Tiếc rằng Hứa Tri Mẫn kín miệng như sắp chết, không thể hỏi ra nguyên nhân. Cô nàng nghĩ, có lẽ đi đánh bóng bàn, cả bọn đông vui náo nhiệt, tâm tình cô bạn sẽ dễ chịu hơn. Quyết định xong, cô nàng mạnh tay kéo Hứa Tri Mẫn đi bằng được.

“Đi đâu?” Hứa Tri Mẫn mất hứng hỏi.

“Đi giúp tớ mua ít đồ lặt vặt, một mình tớ không lựa được.” Phương Tú Mai nhìn ánh mắt mờ mịt của Hứa Tri Mẫn, kéo cô đi về hướng câu lạc bộ sinh viên.

Hứa Tri Mẫn buồn bực cúi đầu bước đi, hoàn toàn quên mất chuyện đề phòng cảnh giác.

Điện thoại trong túi bất ngờ rung lên bần bật, Hứa Tri Mẫn cầm lên nghe.

“Hứa Tri Mẫn hả? Tớ, Lương Tuyết đây.”

Hứa Tri Mẫn hơi sửng sốt, giọng Lương Tuyết nghe rất nóng vội, “Chuyện gì vậy?”

“Cậu nghe cho kỹ đây! Bây giờ tớ đang chạy tới trường cậu. Cậu ở yên trong ký túc xá, đừng ra khỏi cửa, nghe chưa?”

“Vì sao?”

“Haiz, bà cô của tôi ơi, cậu nghe tớ một lần được không?”

Hứa Tri Mẫn lập tức ý thức được chuyện hôm qua, nhăn mày gằn từng chữ: “Cậu nói rõ cho tớ.”

“Kiều Tường, cậu ấy uống rượu, đang đi tới chỗ của cậu… này, Hứa Tri Mẫn, cậu có nghe không?”

Di động từ lòng bàn tay rơi trượt xuống mặt đường gạch đá, Hứa Tri Mẫn mở to hai mắt.

Người đi đường đều dạt sang bên, giữa khoảng trống không người, Kiều Tường liêu xiêu đi về phía cô. Bầu không khí nồng nặc mùi rượu, Phương Tú Mai thấy tình hình bất thường bèn bước tới chắn trước người Hứa Tri Mẫn: “Anh là ai, muốn làm gì?”

Trước sự cản trở của Phương Tú Mai, Kiều Tường nhìn Hứa Tri Mẫn với hai mắt đỏ ngầu. Hứa Tri Mẫn cắn môi dưới, nhẹ nhàng đẩy Phương Tú Mai ra, nói nhỏ: “Cậu đi trước đi, cậu ấy có học Taekwondo.”

Phương Tú Mai thất thần lui về sau một bước, chân tay luống cuống. Nếu quả như lời Hứa Tri Mẫn nói, cô phải chạy đi tìm viện binh.

Kiều Tường thình lình giơ tay về phía Hứa Tri Mẫn, tóm lấy vạt áo cô.

Phương Tú Mai sợ tới mức lớn tiếng kêu cứu: “Cứu với mọi người ơi!” Hai tay nhào đến kéo Kiều Tường.

Kiều Tường vung tay trái lên, hất cánh tay đang chộp tới của Phương Tú Mai ra, làm cô nàng mất thăng bằng té ngồi xuống đất.

“Đừng làm đau cậu ấy!” Hứa Tri Mẫn quát lên, sau đó ngẩng đầu mềm giọng nói với cậu: “Cậu chỉ muốn tớ thôi, đúng không?”

Vì lời này của cô, cậu liền nắm thật chặt đôi bàn tay run rẩy. Cậu muốn cô, luôn chỉ muốn một mình cô, nhưng vẫn không sao có được…“Cậu nói cho tớ biết đi, tớ nên làm thế nào? Tớ van cậu, nói đi, tớ nên làm thế nào?” Cậu gục đầu lên đôi vai gầy guộc của cô, nước mắt thấm ướt vải áo caro.

Một nơi nào đó trong lòng Hứa Tri Mẫn tựa như vỡ tan tành, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Cô không biết nên trả lời cậu ra sao, chỉ biết chết lặng nhìn bộ dạng cậu thế này và để nước mắt mình dần trào lên trên khóe mi.

Đúng lúc này, Phương Tú Mai lồm cồm bò dậy, vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc cách đó không xa, liền hô hoán: “Triệu sư huynh! Triệu sư huynh!”

Triệu Viễn Hàng nghe thấy quay đầu nhìn về bên này, co đôi chân dài lêu khêu chạy đến hỏi, “Sao lại thế này?”

“Sư huynh, anh ta uống say.” Phương Tú Mai chưa kể tội xong đã bắt gặp ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của Kiều Tường quét tới, cô nàng lập tức im bặt.

Triệu Viễn Hàng đi lên phía trước, định thuyết phục Kiều Tường: “Có gì từ từ nói. Cho dù cô gái này đắc tội với cậu, cậu cũng không thể đối xử với người ta như vậy. Thôi nào, buông người ta ra trước rồi…”

Kết quả, tay Triệu Viễn Hàng còn chưa chạm vào người, Kiều Tường đã giáng cho anh chàng một cú đấm thô bạo.

Người chưa từng học võ sao có thể đánh thắng người đai đen Taekwondo. Triệu Viễn Hàng căn bản không tránh được, hứng trọn một quyền của Kiều Tường, cả người ngã lăn trên mặt đất, hai mắt nổ đom đóm. Anh chàng sờ tay lên khóe môi xướt miếng da, nói với Phương Tú Mai: “Em chạy tới phòng bóng bàn. Nhanh lên, mọi người đều đang ở đó.”

“Dạ!” Phương Tú Mai nhanh chân bỏ chạy.

Hứa Tri Mẫn thấy sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, lại không thể gọi Phương Tú Mai quay về, thế nên càng hoảng hốt: “Kiều Tường, cậu nghe tớ nói, cậu buông tớ ra trước đã…”

“Cậu bảo tớ làm sao buông cậu ra được đây!” Cậu lay người cô dữ dội.

Cổ Hứa Tri Mẫn càng lúc càng bị đè nặng, còn lời bày tỏ của cậu thì như móng vuốt sắc bén xé nát cô.

Toàn bộ thành viên phòng 401 đều có mặt đông đủ tại phòng bóng bàn, chỉ thiếu Triệu Viễn Hàng.

Quách Diệp Nam nhìn đồng hồ: “Ba giờ rồi, tên quỷ này chạy đi đâu thế nhỉ?”

“Cậu ta nói muốn mua đồ ăn vặt cho hai tiểu sư muội.” Dương Sâm cười đáp.

Quách Diệp Nam thấy hai cô gái cũng lề mề chưa đến, hỏi: “Mặc Hàm, rốt cuộc chú mày có lừa được chị Tri Mẫn của chú mày ra ngoài không đấy?”

Mặc Hàm nhíu mày: Hiện giờ ngay cả di động của Phương Tú Mai cũng không gọi được.

Viên Hòa Đông im lặng ngồi một bên, lúc thì liên tục lật sách, lúc thì lấy bút viết loạn mấy chữ trên trang giấy trắng. Anh không rõ mình đang làm gì. Nói đúng hơn là, sáng nay sau khi nghe Triệu Viễn Hàng nhắc đến ba chữ Hứa Tri Mẫn, anh đã không ngừng cầu nguyện ‘Hứa Tri Mẫn’ đó không phải là cô. Thế nhưng lý trí nói cho anh biết rằng, người rốt cuộc có một ngày cũng không giấu được vẻ xinh đẹp và sự thông minh của mình, nhất định là cô. Bởi vậy nên anh đã đi cùng nhóm bạn đến đây để gặp cô, chuyện anh muốn biết là… Đầu bút ngừng lại giây lát trên trang giấy, Viên Hòa Đông ngước mắt nhìn về phía Mặc Thâm.

Hai mắt Mặc Thâm tập trung nhìn ra cửa, anh nói: “Đến rồi.”

Người đến chỉ có Phương Tú Mai. Cô nàng thở hồng hộc, lảo đảo chạy tới.

Quách Diệp Nam kinh ngạc đẩy đẩy mắt kính: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hứa Tri Mẫn, cậu ấy, bị người ta…”

Mọi người ngẩn ra ngay tức khắc. Mặc Hàm buông thõng tay xuống, Viên Hòa Đông nghiêm mặt đứng lên.

Mặc Thâm giữ hai vai Phương Tú Mai, trầm giọng nói: “Cô ấy ở đâu?”

Phương Tú Mai ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy hoảng sợ của anh, nghẹn ngào: “Đi từ đường này ra ngoài, rẽ phải…” Cô vừa dứt câu, mấy anh chàng liên tiếp lao ra khỏi câu lạc bộ.

Quách Diệp Nam chạy nửa đường thì quay trở lại, kéo cô: “Để em ở đây một mình không yên tâm, cùng đi đi.”

Mũi Phương Tú Mai cay cay, nhớ lại mới vừa rồi mình cũng trải qua một phen lao đao, trái tim bỗng nhiên rung lên, cô nắm tay anh thật chặt.

Mọi người đi theo đường Phương Tú Mai chỉ dẫn, Mặc Hàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Tri Mẫn bị Kiều Tường ghìm chặt, cậu sợ hãi tột bậc: “Chị Tri Mẫn!”, vừa định chạy đến cứu người thì anh cậu đã xông lên trước.

“Coi chừng, hắn ta có võ đấy!” Triệu Viễn Hàng lo lắng quát lớn.

Sự lo lắng của anh chàng chỉ là dư thừa. Ánh mắt Mặc Thâm lạnh như băng, anh bước qua, một tay vặn vai Kiều Tường, rồi ngay sau đó là một cú đấm. Một đòn nghiêm trọng, quyết đoán, rõ ràng, không hề nương tay. Thân hình Kiều Tường chao đảo lệch sang bên rồi đổ ập xuống.

Người vây xem la hét chói tai. Mà một quyền này của Mặc Thâm cũng cùng lúc đánh vào lòng Viên Hòa Đông, Dương Sâm và Triệu Viễn Hàng: Tàn nhẫn thật!

Cổ Hứa Tri Mẫn đột nhiên được thả lỏng, vừa mở mắt đã thấy cảnh Mặc Thâm đánh Kiều Tường ngã quỵ, lồng ngực như bị bóp nghẹn.

“Chị Tri Mẫn.” Mặc Hàm cuống cuồng đỡ cô, khẩn trương hỏi: “Cậu ta có làm chị bị thương không?”

Cô lắc đầu, nhìn thấy mấy nam sinh vây quanh Kiều Tường nằm bất động trên mặt đất, cô liền đẩy Mặc Hàm, đẩy mọi người ra: “Đừng đánh! Đừng đánh! Đừng đánh…”

Mọi người thấy cô cuống quít, nét mặt đau đớn sắp khóc, quả thật chẳng ai nói nên lời.

Viên Hòa Đông cảm giác trái tim mình bị khoét đi một mảnh: Đúng là em rồi…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv