Lương Tuyết vừa vào lớp học đã ‘a’ lên một tiếng: Hôm nay Hứa Tri Mẫn đi học muộn? Rồi khi thầy điểm danh tiết đầu tiên mà bạn ngồi cùng bàn vẫn vắng mặt như cũ thì Lương Tuyết khẳng định đã xảy ra chuyện.
“Có bạn nào trong lớp biết tình hình Hứa Tri Mẫn không?” Thầy đứng trên bục giảng hỏi.
Mặc Hàm chậm rãi giơ tay: “Cậu ấy xin nghỉ phép, thưa thầy.”
“Bị cảm à?”
“Dạ không phải. Chân của cậu ấy… bị thương.” Mặc Hàm khó nhọc nói, cầm đơn xin phép đi lên bục giảng.
Thầy giáo đứng tiết nhăn mày, dạo này số học sinh bị thương chân nhiều đáng kể, cậu học sinh Kiều Tường hôm qua xin nghỉ hôm nay vẫn không thấy đến lớp. Tiếp nhận đơn xin phép phụ huynh viết thay cho con và giấy chẩn bịnh của bác sĩ do Mặc Hàm trình lên, vừa trông thấy chữ ký trên hai tờ giấy giống hệt nhau, thầy không khỏi ngạc nhiên: “Ba em khám bệnh cho trò ấy à?”
Mặc Hàm ‘dạ’ một tiếng: “Cậu ấy bây giờ đang ở nhà em dưỡng thương ạ.”
Cả lớp học xôn xao vì lời nói của cậu.
Lương Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, cô nhìn trừng thẳng vào Mặc Hàm, rồi lại quay sang chỗ ngồi trống của Hứa Tri Mẫn ngay bên cạnh, tâm tư rối ren bởi hàng vạn suy nghĩ.
Vừa tan học, đám học sinh hiếu kỳ không dám dò hỏi cậu bạn Mặc Hàm cả ngày mặt lạnh như băng bèn trực tiếp xúm quanh Lương Tuyết.
Có người hỏi thẳng: “Lương Tuyết, có thật là Hứa Tri Mẫn luôn ở nhà anh em Mặc gia không?”
“Làm sao tôi biết được?!”
“Sao cậu có thể không biết được chứ? Cậu là bạn cùng bàn của Hứa Tri Mẫn mà. Chẳng phải bình thường cậu hay chơi với anh em Mặc gia đó ư?”
“Đừng hỏi tôi! Tôi cũng mới biết hôm nay đây này!!” Lương Tuyết cáu tiết đẩy đám bạn sang bên, quàng cặp sách lên lưng rồi lao thẳng ra khỏi phòng học, gọi với theo bóng lưng Mặc Hàm: “Mặc Hàm! Đợi tớ với!”
Mặc Hàm làm như không nghe thấy, chân không ngừng bước nhanh xuống bậc thang. Lương Tuyết đành phải co chân cố hết sức rượt theo, rượt ra tới cổng trường thì cô nàng chụp được một cánh tay cậu: “Mặc Hàm!!!”
Cậu quay lại thờ ơ nhìn cô: “Sao thế?”
Lương Tuyết bỗng chốc nghẹn lời, không biết rốt cuộc chính mình muốn nói gì. Câu cô muốn hỏi nhất vẫn là: Hứa Tri Mẫn và các cậu là quan hệ như thế nào? Nhưng, cho dù là một người tính tình vốn thẳng như ruột ngựa, cô cũng không thể tùy tiện hỏi một câu như thế trong hoàn cảnh này. Cô hít sâu một hơi, thận trọng nói: “Tớ đi với cậu đến nhà cậu thăm bệnh!”
Giữa hai chân mày Mặc Hàm thoáng xuất hiện nếp nhăn: “Vậy có được không? Cậu ấy sốt cao không hạ, bà và mẹ tớ tối hôm qua trông chừng cả đêm. Sáng nay bà không khỏe, ba mẹ tớ lại phải đi làm nên anh tớ xin nghỉ một ngày ở nhà trông cậu ấy.”
Mặc Thâm đặc biệt xin nghỉ vì cậu ấy? Mặc Thâm cao ngạo thế kia vậy mà lại xin nghỉ vì một nữ sinh… Lương Tuyết nghe trong đầu mình vang lên hàng loạt âm thanh ầm ĩ hỗn loạn, cô hết há miệng rồi lại ngậm miệng, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần liên tục. Ngay khi Mặc Hàm muốn gỡ tay cô ra thì cô cuống lên nói: “Hứa Tri Mẫn là bạn cùng bàn của tớ. Cậu ấy bị bệnh, tớ đi thăm là hợp tình hợp lý.”
“Tùy cậu.” Cậu nói xong gỡ tay ra khỏi cô, đi nhanh về nhà.
Lương Tuyết liền nhanh chân theo sát sau cậu.
Đến khi tiến vào tiểu khu Nguyệt Hoa và dừng chân trước cửa nhà họ Mặc, không hiểu sao Lương Tuyết bỗng cảm thấy hồi hộp. Dấu tay cô hằn lên dây đeo cặp sách, cô nghĩ phải chăng lúc đến Mặc gia Hứa Tri Mẫn cũng mang theo tâm trạng thấp thỏm như thế này. Tuy mặc gia không phải gia đình học sinh có tiền có quyền nhất trường Trung Học Thực Nghiệm, nhưng hai anh em Mặc gia là những người đặc biệt ưu tú, mà việc anh em họ không tiết lộ bất cứ điều gì về gia tộc đã khiến rất nhiều học sinh tự dệt cho mình những tưởng tượng thần bí về Mặc gia.
Lương Tuyết theo Mặc Hàm bước qua cánh cổng sắt, đi dọc theo căn phòng khách dài hun hút đủ để cô choáng váng, cuối cùng đi vào căn phòng nhỏ Hứa Tri Mẫn đang nằm. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, người cô nhìn thấy không phải cô bạn ngồi cùng bàn nằm trong phòng, mà là Mặc Thâm.
Mặc Thâm vắt vắt tấm khăn lông nhỏ đã thấm qua rượu cồn, giúp Tri Mẫn lau lòng bàn tay nóng sốt. Động tác của cậu nhẹ nhàng cẩn trọng. Cậu vừa lau vừa cầm tay Tri Mẫn, ánh mắt cậu dừng lại thật lâu trên đôi mắt khép hờ của cô.
Một Mặc Thâm lạ lẫm như vậy Lương Tuyết chưa từng gặp qua. Cô tự hỏi Mặc Thâm đào hoa lăng nhăng với nữ sinh của ngày xưa đi đâu mất rồi? Lương Tuyết cảm thấy trong trái tim cô như có cơn địa chấn, đương lúc thần trí bất định, cô nghe Hứa Tri Mẫn nói giữa cơn mê sảng: “Nước, nước…”
Mặc Hàm ngay lập tức ném phăng cặp sách, rót bát nước sôi, thổi thổi hơi nóng bốc lên ở miệng bát rồi bưng đến trước giường người bệnh. Mặc Hàm và dáng vẻ nóng lòng lo âu ấy, thậm chí cả nghe Lương Tuyết cũng chưa từng nghe ai nói.
Nhìn hai anh em Mặc gia hoàn toàn khác lạ với ngày thường, Lương Tuyết mất tự chủ lảo đảo ra sau hai bước, khuỷu tay đụng phải cánh cửa.
Vú vừa đúng lúc đi tới, tò mò đưa mắt nhìn cô: “Cháu là…”
“Dạ, cháu là bạn cùng lớp của Hứa Tri Mẫn, cháu đến thăm bệnh.” Không biết vì nguyên cớ gì, Lương Tuyết càng nói giọng càng lí nhí.
“Haiz, con bé sốt từ nửa đêm hôm qua tới giờ, sốt tới nỗi mụ cả người, giờ cháu chỉ có thể nhìn nó thôi.” Vú đau buồn ai thán rồi vào bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa.
“Dạ.” Lương Tuyết thẳng lưng đi tới gần giường bệnh, thấy Hứa Tri Mẫn tiều tụy võ vàng, cô hoảng hốt: “Trời ơi! Tại sao cậu ấy lại bệnh đến mức này?!”
“Miệng vết thương hơi nhiễm trùng, hơn nữa lại bị trúng gió, có thể mất vài ngày nữa mới khỏe được.” Mặc Thâm giải đáp thắc mắc của Lương Tuyết rồi nâng nửa người Tri Mẫn lên, cẩn thận tách miệng cô ấy ra. Mặc Hàm cầm cái thìa nhỏ, từ từ đút Tri Mẫn từng muỗng từng muỗng nước.
Lương Tuyết thấy hai anh em không ngó ngàng đến cô, bản thân cô cũng không giúp được gì, cô đứng một lát rồi lúng túng nói: “Tớ đi trước đây. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, nhớ bảo cậu ấy phải dưỡng bệnh cho thật tốt.”
“Ừ, được.” Mặc Thâm lạnh nhạt đáp lời. Mặc Hàm dường như không nghe thấy tiếng cô.
Lương Tuyết khẽ cắn môi, xoay người đi như chạy ra khỏi Mặc gia.
Buổi chiều Kiều Tường đột ngột đi học trở lại. Không thấy Hứa Tri Mẫn, cậu ta đập một phát lên bàn Lương Tuyết: “Cậu ấy đâu?”
Sau buổi trưa trở về từ Mặc gia, Lương Tuyết vẫn chưa thôi buồn bã rối rắm, cô nàng thuận miệng đáp: “Cậu ấy bị bệnh.”
“Bệnh là bệnh thế nào? Hôm kia còn khỏe lắm kia mà?” Kiều Tường không tin gãi gãi đầu, “Cậu không gạt tôi chứ?”
“Cậu tự đến Mặc gia mà xem đi!” Lương Tuyết buột miệng nói.
“Mặc gia?” Kiều Tường kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
“Đúng thế. Cậu ấy đang dưỡng thương ở Mặc gia.” Lương Tuyết nói xong lời này, chẳng hiểu sao vành mắt đã ngấn nước, cô vội vàng đứng bật dậy, chạy ra đứng ở một góc không người bên ngoài hành lang. Tay đặt trên lan can đá, đưa mặt đón lấy từng cơn gió mát thổi đến, lúc này đây cô thật lòng mong mỏi sức mạnh của thiên nhiên trong lành có thể mang đi giúp cô nỗi buồn chất nặng trong lòng.
Lương Tuyết vốn luôn tâm niệm, tình bạn quý giá hơn rất nhiều so với tình yêu. Huống chi, trong thâm tâm cô đã sớm nhận ra anh em Mặc gia từ trước đến nay chỉ xem cô như bạn bè. Từ khi Hứa Tri Mẫn xuất hiện, mặc dù cô bạn ấy và anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm ngoài mặt chỉ thể hiện loại quan hệ không xa không gần, nhưng là người đứng giữa, cô vẫn cảm giác được anh em họ cư xử với Hứa Tri Mẫn rất không bình thường. Dù biết thế, nhưng cô lại khăng khăng không chịu thừa nhận sự thật… chỉ bởi không sao dứt ra được tình cảm xao động với Mặc Thâm.
Bây giờ chính là lúc chấp nhận thực tế. Nhớ lại ngày đầu tiên gặp Hứa Tri Mẫn, cô đã vui sướng như gặp tri âm tri kỷ. Lương Tuyết ngẩng mặt về hướng gió, nhoẻn môi cười tươi tỉnh trở lại: “Xem ra duyên phận đã định chúng ta sẽ là bạn bè cả đời này.”
Hứa Tri Mẫn sốt liên tục hai ngày, thật sự không hề hay biết Lương Tuyết đến thăm. Sau khi tỉnh lại nghe Mặc Thâm nhắc đến việc này, cô gật đầu: “Tôi muốn cám ơn cậu ấy.”
“Người ta đến thăm thì em cám ơn. Vậy tôi thì sao?”
Hứa Tri Mẫn cúi đầu uống nước, ra vẻ không nghe thấy. Mặc Thâm nở nụ cười, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm nghị, cậu xích đến gần cô thấp giọng nói: “Sinh nhật mười tám tuổi của em là vào ngày 23 tháng 11, tôi đã hẹn trước với em ngày đó rồi nhé.”
Cô hơi chau mày, định lên tiếng phản đối thì cậu nghiêm túc nói tiếp: “Nhà bác cả tôi ở bên kia xảy ra chút chuyện, ba tôi đã lấy được chỉ thị thuyên chuyển công tác, không còn mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở về Hồng Kông. Ban đầu vốn đã định chờ đến khi hai chúng tôi học xong cao tam mới đi, nhưng e là mẹ không yên lòng em tôi, nên nhất quyết đưa hai anh em tôi theo cùng.”
Cô bỏ viên thuốc cầm trên tay vào miệng, cúi mắt nhìn những gợn sóng nhẹ lăn tăn trong bát nước, chân mày vẫn chưa kịp nhăn, nước đã cuốn viên thuốc trôi vào cổ họng rồi nước và thuốc hòa lẫn nhau tạo nên âm thanh ‘ọc ạch’ trong dạ dày. Hứa Tri Mẫn nheo mắt lại, cô hiểu rất rõ: Với trí tuệ hơn người của Dương Minh Tuệ thì sớm muộn gì bà cũng khám phá ra chân tướng sự việc.
Ngày cắt chỉ vết thương đã để lại trên mắt cá chân trắng hồng láng mịn của Hứa Tri Mẫn một vết sẹo mới nguyên uốn thành đường cong dài nom như thằng hề toét miệng cười. Sau khi mọi người giải tán, Mặc Hàm vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn chằm chằm vết sẹo, thật lâu sau vẫn không nói một câu.
Mấy hôm nay Hứa Tri Mẫn cũng thường tự xét lại mình, tổn thương nhau để làm gì khi cô khiến cậu ray rứt thì chính cô cũng không thể sống thoải mái hơn.
“Mặc Hàm, đây là việc ngoài ý muốn.”
“Em biết.”
“Vì thế…”
“Em… biết… nói.” Cậu ngước mắt, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba phiêu du lướt qua, “Em muốn cám ơn chị Tri Mẫn vì đã cho em biết em thật sự muốn làm gì.”
Cô nhìn vẻ kiên định ngời lên trong đôi mắt cậu, không nói nên lời. Con người luôn phải trải qua một số chuyện mới có thể trưởng thành, lần này chính cô đã giúp cậu tìm ra điểm khởi đầu. Do vậy nụ cười của cậu hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, và nó cũng khiến cô không cách chi tìm ra từ ngữ để đối đáp.
Đúng như Mặc Thâm và Hứa Tri Mẫn dự liệu, tất thảy đều không lọt qua được đôi mắt của Dương Minh Tuệ. Ngay khi bản thân đã có kết luận, bà liền vào thư phòng trao đổi với chồng.
“Anh cảm thấy rất tốt.” Mặc cho vợ nói năng hùng hồn, Mặc Chấn chỉ lơ lễnh bắt chéo hai chân, bình thản lật xem tuần báo thương mại mới xuất bản.
“Sao anh có thể cho rằng rất tốt nhỉ? Đang nói đến con trai nhỏ của chúng ta đấy.” Dương Minh Tuệ tiếp tục lý lẽ, “Con bé vừa bước vào cửa nhà chúng ta em đã cảm thấy nó không đơn giản như vẻ bề ngoài rồi. Anh xem, bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện thấy chưa. Tóm lại, đợt này trở về Hồng Kông em muốn đưa cả hai đứa con trai em đi cùng.”
“Tùy em.” Mặc Chấn cười sang sảng rồi buông tờ báo trên tay xuống, nói với vợ quan điểm của mình, “Phụ nữ các em cứ hay lo sợ con có bị thương tổn hay không. Còn đàn ông bọn anh lại quan tâm con có thể trưởng thành hay không. Anh thấy việc này rất tốt, Mặc Hàm nhà chúng ta sau lần vấp ngã này đã muốn phá kén bay ra rồi đây.”
Dương Minh Tuệ không lên tiếng sau khi nghe xong ý kiến của chồng.
“Đưa về Hồng Kông cũng tốt. Với năng lực của Mặc Thâm, hẳn là nó có thể trực tiếp ghi danh vào đại học y Hồng Kông, ở lại Hồng Kông tạo dựng nền tảng vững chắc, sau đó mới quay về Trung Quốc bồi dưỡng kinh nghiệm lâm sàng. Đằng nào thì đây cũng chính là hướng đi tốt nhất cho con nó.”
Dương Minh Tuệ vẫn không nói không rằng.
Mặc Chấn lại giở báo thương mại ra xem: “Minh Tuệ, em nhớ giúp vú thu xếp hành lý.”
Dương Minh Tuệ vẫn trả lời câu cũ: “Anh yên tâm.”
¤¤¤
Hai tuần sau, anh em Mặc gia đột ngột thôi học ở trường Trung Học Thực Nghiệm cách một ngày trước khi theo gia đình bay đi Hồng Kông. Chuyện này loáng chốc đã lan rộng thành đề tài bàn luận nóng hổi của tất cả học sinh và giáo viên trong trường, đồng thời trọng tâm đề tài không thể không xoay quanh việc Hứa Tri Mẫn dưỡng bệnh ở nhà họ Mặc.
Mỗi khi có ai hỏi đến, Hứa Tri Mẫn đều trả lời bằng nụ cười và sự im lặng. Tuy cô chỉ đơn giản thể hiện dáng vẻ vô tội và bất lực, nhưng lại khiến cho những người hiểu chuyện dần dần từ bỏ sự hiếu kỳ đối với sự việc này.
Kiều Tường rốt cuộc không hề chuyển trường, nhưng cậu chàng đột nhiên thay đổi tính nết, không kiếm chuyện sinh sự nữa mà chuyển qua cố gắng học hành chăm chỉ. Bỏ bê việc học bao lâu nay, đương nhiên nếu muốn bù đắp lổ hỗng kiến thức cậu ta phải bỏ công sức rất nhiều so với người khác. Sự nỗ lực bao giờ cũng được đền đáp xứng đáng, vào kỳ thi khảo sát cuối học kỳ, sự kiện Kiều Tường thoát khỏi thứ hạng chót lớp đã gây tiếng vang chấn động cả trường Trung Học Thực Nghiệm.
Ngày ấy sau khi tan học, Kiều Tường đút hai tay trong túi quần, đứng trước nhà giữ xe đợi Hứa Tri Mẫn, ấp úng mãi hồi lâu mới nói: “Hứa Tri Mẫn, tôi chuyển về nhà cũ rồi. Sau này mỗi ngày tan trường chúng ta có thể đạp xe về nhà cùng nhau không? Trên đường về có bạn đi chung, nói linh tinh chuyện này chuyện kia cũng đỡ buồn.”
Hứa Tri Mẫn lạnh nhạt đồng ý: “Có thể.”
Lương Tuyết ban đầu luôn miệng càu nhàu chuyện Hứa Tri Mẫn chấp nhận đề nghị của Kiều Tường. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cậu ta, cô nàng cũng phải công nhận: Kỳ thực bản chất Kiều Tường tuyệt đối không hề xấu, hơn nữa còn rất xem trọng tình nghĩa, về mặt này cậu ta rất ăn ý với mình.
Thế là giữa tiếng nói tiếng cười của nhóm bạn ba người, quãng thời gian hơn hai năm đã lặng lẽ trôi qua.
Có những lúc bất chợt ngước nhìn tán cây phượng hoàng đan vào nhau trên nền trời biêng biếc, Hứa Tri Mẫn không cầm lòng được lại nghĩ về những ngày đầu mới đến Mặc gia. Cô vẫn nhớ cậu từng nói rằng, cậu muốn hẹn cô vào ngày cô tròn mười tám tuổi.
“Nói vậy hai cậu ấy chưa từng viết thư cho cậu á?” Lương Tuyết không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Hứa Tri Mẫn vừa nghe đã sáng tỏ: Anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm vẫn giữ liên lạc thư từ với Lương Tuyết.
“Này, chắc tại hai cậu ấy bận quá đấy mà… ha ha.” Lương Tuyết cười gượng hai tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác, “Sắp tới sinh nhật mười tám tuổi của cậu rồi. Hôm đó bọn mình ra ngoài chơi nha. Tớ sẽ ăn mừng sinh nhật cậu thật hoành tráng.”
Hứa Tri Mẫn cười nhợt nhạt: “Ừm.” Mặc dù cô biết cậu là người nói là làm, nhưng đời thực hiếm khi chiều theo lòng người.
Lương Tuyết trở về nhà với tâm trạng rối tinh rối mù: Lạ đời thật, Mặc Thâm và Mặc Hàm sau khi rời đi đúng là chẳng hề liên lạc với Hứa Tri Mẫn. Nếu hôm nay mình không dẹp e ngại qua một bên, chủ động hỏi thử, thì chắc mình cũng chẳng hay biết gì đâu. Mà Hứa Tri Mẫn lại chẳng tức giận chút nào cả, thế có quái gở không cơ chứ.
“Chị ơi, có điện thoại này, từ Hồng Kông gọi đến.” Em gái Lương Tuyết mừng rỡ gọi.
Lương Tuyết vội chạy đi nghe điện thoại, tiếng Mặc Thâm truyền ra từ ống nghe cô đặt kề bên tai, giọng cậu hình như càng trầm hơn sau hai năm.
“Lương Tuyết đấy à?”
“Ừ, tôi đây.” Cô nàng lại cười nói bỗ bã theo thói quen, “Đại công tử Mặc gia hôm nay bận làm việc cơ mà, sao tự nhiên rảnh rang gọi điện thế này?”
Mặc Thâm ho hai tiếng, giọng nói nhỏ lại: “Lương Tuyết này, chúng ta làm bạn bè đi.”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Giúp tôi một việc nhé.”
“Có phải tôi đang nghe chuyện cười không vậy trời? Đại công tử Mặc gia thế mà lại cần đứa con gái bần hàn như tôi giúp đỡ.”
“Đúng vậy. Chuyện cấp bách này chỉ cậu mới có thể giúp được tôi. Liên quan đến Hứa Tri Mẫn.”
Lương Tuyết nhất thời im lặng. Dù anh em họ không liên lạc với Hứa Tri Mẫn, nhưng trong lòng họ vẫn luôn nhớ về cậu ấy.
“Lương Tuyết, tôi và cậu là bạn bè, cậu và Hứa Tri Mẫn cũng là bạn bè.”
Lẽ dĩ nhiên Mặc Thâm đã sớm nhận ra Lương Tuyết đối với cậu có phần vượt qua ranh giới tình bạn, thế nên cậu mới cố ý xa lánh cô. Lương Tuyết gõ gõ ngón tay vào đầu mình, cười sảng khoái đáp: “Được thôi, tôi giúp cậu.”
Gọi xong cuộc điện thoại, cậu lại kiểm tra đối chiếu kỹ lưỡng ngày tháng in trên hai tấm vé máy bay ngồi cạnh nhau: Ngày 23 tháng 11. Là ngày cậu đã hẹn cô.
Việc học ở trường y nặng nề và căng thẳng, nhưng chỉ cần có một khoảnh khắc nhàn rỗi hiếm hoi, cậu sẽ lại nhớ về cô như giờ phút này, nhớ từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô, nhớ mái tóc huyền bóng mượt lướt qua kẽ tay cậu và dường như bầu không khí cậu hít thở cũng đưa đến hương bạc hà dịu nhẹ tỏa ra từ cô. Trong hơn hai năm chia xa người con gái ấy, ngọn lửa khát khao trong lòng cậu chưa bao giờ tắt mà càng lúc càng cháy bừng mãnh liệt.
Mặc Hàm đẩy cửa phòng bước vào, cẩn thận chốt cửa rồi nói: “Anh, anh giúp em đưa cái này cho chị Tri Mẫn.”
“Ừ, được.” Mặc Thâm đón lấy lọ thuốc thủy tinh, vừa mở nắp lọ, hương chanh thơm ngát tức thì tràn vào mũi.
Mặc Thâm đóng nắp kỹ càng, rồi cất lọ thủy tinh vào một hộp giấy nhỏ, cuối cùng bỏ vào cái vali đã sửa lại tay kéo hơn nửa năm trước. Đây không phải thuốc trị thương bình thường, thuốc này em cậu phải nhờ cậu ba ở Mỹ vất vả tìm kiếm hai năm ròng mới tìm được.
“Anh, còn chuyện này… anh định dẫn chị Tri Mẫn đến chỗ đó hả?”
“Đúng rồi đó.” Mặc Thâm hiểu ý cậu em, cười nói, “Em yên tâm đi. Anh biết nên làm thế nào, anh sẽ không để chân của cô ấy phải chịu thêm vết thương nào nữa đâu.”
Mặc Hàm hơi mím môi, sau cùng lại nói: “Anh này, tiền làm thêm của anh đủ dùng không? Nếu không đủ thì em còn tiền làm gia sư trong kỳ nghỉ hè vừa rồi…”
“Được rồi mà.” Mặc Thâm đẩy cậu ra khỏi phòng, “Tiền làm gia sư của em chẳng phải đã đưa hết cho cậu ba để lén mua lọ thuốc này rồi hay sao? Đừng quên em còn phải trang trải tiền chi tiêu hàng tháng nữa đấy.”
“Anh.” Mặc Hàm ló đầu vào, chìa ngón tay út, “Đưa chị Tri Mẫn đi chơi thật vui nha!”
Mặc Thâm ngoắc tay em thật chặt, xong lại yêu thương xoa xoa đầu Mặc Hàm. Trái tim cậu lúc này như bay lơ lửng trong lồng ngực, cuối cùng, cuối cùng, cậu đã sắp gặp lại cô.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Tri Mẫn vừa khéo rơi vào thứ bảy. Như mọi năm trước, cô nhận được điện thoại chúc mừng sinh nhật từ anh họ Kỷ Nguyên Hiên vào lúc bảy giờ sáng.
“Anh, em nhất định sẽ học tập thật giỏi. Cho nên…”
“Em nhớ chăm học nhé. Anh và chị dâu luôn ở đây chào đón em. Tri Mẫn, chúc em sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.”
“Cám ơn anh.”
Hứa Tri Mẫn gác ống nghe, nhón chân đi ngang qua phòng ba mẹ. Qua cánh cửa phòng bị gió thổi khẽ hé mở, cô có thể nhìn thấy em trai hơn một tuổi của mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ bằng sắt, miệng ngậm ngón tay bi bô nói mớ. Cô không nhịn được cười cười lắc đầu.
Cô trở lại phòng mình, xách cái túi du lịch màu đỏ trên bàn lên. Hôm qua cô đã hẹn Lương Tuyết đi du lịch xa nhà hai ngày, buổi tối qua đêm ở nhà bạn. Ngoài ra cô cũng đã xin phép ba mẹ cho chuyến đi này.
Ngồi trên xe buýt, cô nhớ Lương Tuyết bảo lộ trình đầu tiên là tham quan sân bay mới xây của thị trấn, hai người sẽ gặp nhau ở đại sảnh sân bay.
Thời gian hẹn gặp là chín giờ. Hứa Tri Mẫn một mình đi vào sân bay rộng lớn sáng choang, buông túi hành lý trên tay phải xuống. Bên ngoài gió thổi phầng phật nhưng bên trong tương đối ấm áp. Cô cởi khăn quàng cổ, xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi ấp tay lên miệng hà hơi.
Bỗng nhiên, từ nơi đáy lòng lại xuất hiện một loại cảm giác giống vô cùng cảm giác trong cái đêm hai năm về trước: Cậu ấy đang nhìn mình. Hơi thở của cô như tắc nghẽn, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Giây phút quay đầu lại, đôi mắt cậu vẫn sâu thẳm tựa biển cả như lần đầu gặp gỡ, và giờ đây trong đôi mắt ấy là khát vọng muốn hòa cô vào sâu trong xương cốt. Dù còn đó tiếng động cơ máy bay gầm rú, tiếng bánh xe hành lý của người đến người đi, tiếng nhân viên soát vé ân cần hỏi han… nhưng thế giới xung quanh dường như phút chốc đã chìm vào yên lặng.