Edit by Luftmensch...
Nhữ Trăn quay đầu lại, thấy ở cửa sân là một thanh niên tuấn lãng, nhìn bộ dáng xấp xỉ đôi mươi. Bộ dáng phơi phới, mắt sáng mũi cao, tư thái kiên cường, đúng là kiểu được nữ nhân chào đón.
"Tiên sinh, đây là Ngụy thiếu gia." Thải Song vái chào Ngụy Chiêu Minh, "Thiếu gia, đây là Nhữ Trăn tiên sinh."
Ngụy Chiêu Minh tiến lại gần, đôi mắt sáng trong, nhìn là thấy đây là thiếu gia quý giá nhà giàu chưa trải sự đời. Hắn hưng phấn đánh giá một vòng Nhữ Trăn, rồi như thật vừa lòng mà gật đầu.
"Chào tiên sinh!" Hắn cười chào to một tiếng. Nhữ Trăn nâng kính cười đáp lễ, cảm thấy thanh niên này giống trẻ con, tinh khiết thiện lương vô cùng đáng yêu.
Thải Song đốt lò sưởi lên, Nhữ Trăn đã đem sách Tiếng Anh ra mở trên bàn, ngồi đối diện với Ngụy Chiêu Minh.
"Chúng ta trước nói về quyển sách này là bản cũ của Ngữ Đường tiên sinh..."
Nhữ Trăn giảng cho Ngụy Chiêu Minh cả một buổi chiều, cậu phát hiện Ngụy Chiêu Minh rất thông minh, trí nhớ cũng tốt. Nhữ Trăn liền hỏi: "Chiêu Minh, thiên phú ngươi không tồi, sao lại không đi trường học?"
Ngụy Chiêu Minh được Nhữ Trăn khen nở mày nở mặt cười tươi, sau đó liền lộ ra vẻ mặt hoang mang, lẩm bẩm: "Vì sao không đến trường....Vì cái gì a? Hừm, hình như là Quân Quân không cho ta đi....."
Nhữ Trăn nhíu mày, trong lòng buồn bực, "Vì cái gì mà không cho ngươi đi?"
"Vì cái gì..." Ngụy Chiêu Minh lắc lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác si ngốc mà nhìn chằm chằm Nhữ Trăn, lại thì thào, "Vì cái gì? Đúng vậy.....Dựa vào đâu chứ?"
Hắn càng nói càng giống như không khống chế được cảm xúc, nhịn không được nắm lấy tay áo Nhữ Trăn, lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh, tiên sinh, vì sao a? Ta nghĩ không ra," Ngụy Chiêu Minh hỗn loạn, "Kỳ quái, tò mò quá, đây là một bí ẩn sao?"
Nhữ Trăn vội vàng đưa chén trà cho Ngụy Chiêu Minh, có chút lo lắng mà nhìn hắn: "Ngươi đừng vội. Có thể là do ngươi bị bệnh."
"Không không, Minh nhi thực bình thường, Minh nhi rất khỏe mạnh." Ngụy Chiêu Minh vừa phản bác vừa đón lấy chén trà, nhấp một ngụm trà, Ngụy Chiêu Minh thực sự bình tĩnh lại, khi buông chén trà xuống, vẻ mặt đã hoàn toàn khác biệt, vui vẻ tươi cười với Nhữ Trăn: "Tiên sinh, ngài tiếp tục đi."
Trong phòng ấm áp vui vẻ, Nhữ Trăn nhìn chằm chằm môi Ngụy Chiêu Minh được nước thấm ướt trở nên sáng bóng mê người đến sững sờ, nhất thời không theo kịp ý nghĩ của Ngụy Chiêu Minh. Ngụy Chiêu Minh lại kéo kéo tay áo Nhữ Trăn, "Tiên sinh?"
Nhữ Trăn chớp mắt, đột nhiên hồi phục tinh thần. Cậu đẩy đẩy mắt kính ngăn đi ánh mắt, cưỡng chế lại cảm xúc kiều diễm tự dưng nảy nở trong lòng. Cậu nghĩ thanh niên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đầu óc lại không ổn.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra. Bên ngoài gió tuyết thổi mạnh, theo cửa mở đem vào cơn gió lạnh sống lưng. Nhữ Trăn không nhịn được run rẩy.
đọc ở
"Minh nhi, học hành thế nào rồi?" Một nam nhân mặc đồ trắng tóc buộc cao đi vào. Khuôn mặt y trắng như tuyết thế gian hiếm có, tựa như tiên nhân từ tranh bước ra. Y vừa nói vừa đến ngồi phía sau Ngụy Chiêu Minh, cánh tay đặt trên eo Ngụy Chiêu Minh, kéo hắn vào lồng ngực, rồi đem cằm gác lên vai Ngụy Chiêu Minh, vô cùng thân thiết cọ cọ.
"Tiên sinh còn ở đây!" Ngụy Chiêu minh nhỏ giọng kêu đẩy tay Dung Quân ra, giãy khỏi ôm ấp của y, đỏ mặt giới thiệu với Nhữ Trăn: "Đây, đây là Dung Quân."
Dung Quân lúc này mới giương mắt lên nhìn về phía Nhữ Trăn, nhẹ cười, ánh mắt thâm trầm, "Làm phiền tiên sinh."
Dung Quân nở nụ cười, Nhữ Trăn lại cười không nổi. Kính mắt này của cậu không phải kính bình thường, là kính của ông nội đặc biệt làm cho cậu, phần kính được đưa vào miếu đặc biệt khai quang, đeo nó lên là có thể thấy ai người ai quỷ. Cậu thông qua mắt kính nhìn Dung Quân, thấy sau lưng y toát lên khí đen dày đặc, lúc tới gần Ngụy Chiêu Minh, hình ảnh oán khí đen đậm ấy từng đợt chui vào miệng Ngụy Chiêu Minh cậu đều nhìn vào mắt.
Ngụy Chiêu Minh thấy Nhữ Trăn không có phản ứng, ở trước mặt cậu quơ quơ tay: "Tiên sinh? Tiên sinh?"
Nhữ Trăn lúc này mới hồi thần, miễn cưỡng kéo khóe miệng ra cười còn xấu hơn khóc, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Dung Quân mà gật đầu chào.
Trong lòng cậu tuyệt vọng đến cực điểm, nói cho Ngụy Chiêu Minh biết kẻ kia là lệ quỷ hút lấy nguyên khí của hắn, chính mình sợ cũng chết không toàn thây.
"Tiên sinh, chúng ta đi ăn tối thôi." Ngụy Chiêu Minh nói. Nhữ Trăn cảm thấy ánh mắt Dung Quân vẫn luôn đặt trên người cậu, làm cậu đứng ngồi không yên, lo lắng cự tuyệt sẽ làm Dung Quân chú ý, đành phải đồng ý.
Ngoài cửa gió tuyết như vũ bão, nơi rừng núi sâu xa này tựa hồ lạnh hơn so với nơi khác mấy độ. Nhữ Trăn bị Thải Song dẫn ra ngoài, vẫn thấy Ngụy Chiêu Minh với Dung Quân chưa đi.
Dung Quân cởi áo khoác lụa thêu xuống, thuần thục phủ lên người Ngụy Chiêu Minh, rồi cúi đầu giúp hắn kéo dây cổ áo, sau đó mới giương tán ô lên đi ra cửa, đồng thời kéo Ngụy Chiêu Minh vào lồng ngực bao bọc, không cho một mảnh sương tuyết nào rơi vào hắn. Y chuyên chú làm hết mọi việc, ánh mắt cũng thủy chung đặt trên người Ngụy Chiêu Minh, trong thoáng ôn nhu này, lại khiến Nhữ Trăn sinh ra ảo giác, hình như lệ quỷ cũng có tình cảm, đem thanh niên kia đặt ở đầu quả tim, chăm chút bao bọc hắn.
Nhữ Trăn nghĩ rằng trên bàn cơm chỉ là một đống khó coi. Nào biết lúc ngồi vào bàn rồi, mới phát hiện đều là đồ ngon vật lạ, có hương có vị, lại còn rất ngon miệng, rõ ràng là bộ dáng rất bình thường.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Ngụy Chiêu Minh liền đi với Dung Quân. Nhữ Trăn lòng nóng như lửa đốt chạy về phòng, thầm nghĩ nhân lúc nửa đêm yên tĩnh âm thầm rời đi. Thật vất vả mới đợi được đến nửa đêm, Nhữ Trăn thu thập đồ đạc nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Tuy rằng ban đêm tuyết đã ngừng, nhưng cậu không dám đốt đèn, chỉ dám nương nhờ ánh trăng sờ soạng mà đi ra. Tòa nhà này quá lớn, lòng vòng nửa ngày vẫn không tìm được đại lộ. Đột nhiên, Nhữ Trăn phát hiện phía trước thấp thoáng có ánh sáng ấm áp, cậu theo bản năng đi theo nguồn sáng mà đi vào sân.
Một tiếng rên rỉ nín nhịn truyền đến, Nhữ Trăn trong lòng tò mò, nhịn không được thông qua khe cửa sổ mà nhìn vào. Chỉ thấy trong phòng quần áo treo trên bình phong lớn, bên cạnh bình phong lộ ra nửa thùng tắm, Ngụy Chiêu Minh tựa như ngồi trên người nào đó, thân thể xinh đẹp mê người dính bọt nước trong suốt, ngón tay nắm chặt vào thành thùng, thân thể bị hung hăng va chạm mà không ngừng phập phồng lắc lư. Bọt nước văng khắp nơi, Ngụy Chiêu Minh ngửa cổ trầm thấp rên rỉ, mang theo ý vị đau đớn mà lại vui sướng.
Nhữ Trăn không kìm lòng được nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ hơn. Nào biết dưới chân có tuyết đọng, bị trượt chân đâm đầu vào cửa sổ.
"A!" Ngụy Chiêu Minh quay đầu về cửa sổ, phát ra tiếng hô kinh ngạc. Người phía sau hắn nghiêng đầu nhìn ra, lộ ra đôi mắt âm trầm tăm tối.
Một trận áp lực mang theo ý lạnh đánh xuống đầu Nhữ Trăn, da đầu Nhữ Trăn run lên, dự cảm được một cỗ hơi thở tử vong mãnh liệt, sợ tới mức cậu luống cuống tay chân, ngửa mặt ngã sấp xuống nền tuyết.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Ngụy Chiêu Minh đau khổ cầu xin: "Dung Quân, van cầu ngươi tha cho tiên sinh........" Nhữ Trăn chớp cơ hội nhanh chóng đứng lên, bộc phát ra một cỗ khí lực chưa từng thấy mà chạy như điên.
Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng Dung Quân mơ hồ mà lạnh băng: "Minh nhi ngoan......Ngươi nhớ lầm rồi, tiên sinh còn đang trên đường đến...." Thanh âm Dung Quân ngày một xa, Nhữ Trăn rốt cuộc cũng chạy tới đối diện con đường đá ở cửa lớn. Cậu mừng rỡ như điên mà chạy ra ngoài cửa, nhưng chạy một hồi, cửa lớn kia vẫn ở phía xa xa, giống như ảo ảnh.
Một cỗ khí lực quỷ dị đánh lên ngực Nhữ Trăn, cả người cậu ngã mạnh xuống đất quay một vòng, cảm giác như xương khớp vỡ vụn, cả người đau nhức, nhịn không được ho ra máu.
Cậu nghe thấy bên tai truyền đến tiếng kính mắt bị giẫm nát. Ngay sau đó mắt truyền đến cảm giác đau đớn, sống sờ sờ bị móc đi hai mắt. Tê tâm liệt phế gào lên, cậu nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo:
"Ban ngày, ngươi cũng là dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm hắn...."
Hai mắt Nhữ Trăn đã mất, rơi vào bước đường cùng nhớ lại hướng cửa lớn, rồi dùng hết sức lực cùng tay chân bò về phía cửa. Nào biết mới đi được khoảng hai bước chân, ngực đột nhiên thấy lạnh, cậu không kịp cảm nhận đau đớn đã mất đi hơi thở.
Dung Quân đứng ở dưới ánh trăng, trên bàn tay tái nhợt là quả tim nhầy nhụa vẫn còn nhịp đập khe khẽ. Y đem trái tim đưa vào miệng, cả máu cả thịt một ngụm nuốt xuống sạch sẽ.
Vết máu dính trên khóe môi y như đem khuôn mặt tuấn mỹ mở ra một cái chậu máu.
"Đa tạ tiếp đãi, khách nhân."
Máu của Nhữ Trăn giống như một thỏi mực dưới ánh trăng được mài ra, một vũng màu đen, làm bẩn sắc tuyết.
Trên đường tuyết rơi, phía trước đều là sương mù dày đặc, một màu trắng bao phủ, không thấy một bóng người hay gia súc, chỉ có vết bánh xe mờ nhạt bên cạnh đám cây cỏ mờ nhạt.
"Bác à, còn bao lâu mới tới?" Cửa xe ngựa ló ra một cái đầu người, là một cô gái trẻ, toát ra vẻ trí thức.
"Nhanh thôi nhanh thôi, tuyết này lớn quá." Người đánh xe bọc mình như một con gấu.
"Chỗ hoang vắng như vậy, người nhà kia có ra ngoài bao giờ không?" Cô gái hỏi
Người đánh xe trầm mặc một chút, rồi nói: "Không rõ lắm, ta chỉ đưa người lên."
Phu xe không dám nói, Ngụy gia năm mươi miệng ăn vài năm trước chết sạch, gã chưa từng thấy có người đi ra.
Ngụy gia phủ kia, là một tòa nhà cô tịch, giống như tách biệt hoàn toàn với thời gian không gian. Những người đi qua ngưỡng cửa, bước vào đường đá, mỗi bước một già, làn da khô héo, huyết nhục hư thối, xương trắng tan rã, cuối cùng chỉ còn một đống bụi, sau đó gió thổi qua, cái gì cũng không còn.
Yêu vi uế hải, vạn ác quy yên.
Lời cuối của tác giả.
Đã kết thúc rồi. Có sẽ có phiên ngoại về Ngụy Nguy.
< Hung Trạch > là tiểu thuyết đầu tiên của tôi. Trình độ không đủ, văn phong dân quốc còn vụng về, có thể có chút giả, cảm ơn bạn đọc bao dung.
Tên truyện < Hung Trạch > không chỉ là nhà có quỷ, mà còn là định nghĩa chính tòa nhà. Tất cả những nhân vật đều ở trong căn nhà ấy sinh sinh diệt diệt, mọi người trong nhà đều vặn vẹo. Nào có thảnh thơi ăn bánh trò chuyện, nhân duyên báo ứng, từ khi tòa nhà bắt đầu, đã định trước tương lai là bi kịch. Dung Quân chính là nghiệt duyên của Ngụy gia, cũng là quả báo của Ngụy gia. Hắn là quả không phải nhân.
Chủ đề chính vẫn là tình yêu. Dung Quân yêu Ngụy Chiêu Minh, có chấp niệm, từ một u hồn thanh tĩnh điên cuồng hắc hóa thành lệ quỷ ăn thịt người. Ái dục không sai, chỉ là bất hạnh dày xéo, chỉ có thể không ngừng sống trong thôi miên cùng lời nói dối.
Cảm ơn mỗi vị độc giả, mong mọi việc đều tốt.
By Hạc Thanh Thủy.