Tôi không kìm được "a" lên, dù cái bát tụ bảo kia rất to, nhưng cũng đâu thể nằm trong đó được? Nếu như rụt đầu nằm co ro thì đừng nói là ngủ, chịu đựng vài phút đã khó chịu lắm rồi.
Trước đó mới xem sơ bên ngoài bát, thật ra cũng chưa nhìn kỹ ở trong. Nghĩ vậy, tôi quay trở lại chỗ quầy tiếp tân, cái bát tụ bảo ấy hơi cao hơn tầm mắt, tôi bèn nhón chân ngó vào.
Vừa nhìn tôi đã sững sờ, hóa ra trong bát toàn là nước. Có điều nước rất đục, không thể thấy trong nước có thứ gì hay không. Tôi ngửi thử, vậy mà lại chẳng có mùi lạ gì cả.
Tôi thầm nghĩ, không lẽ nước này có độc? Lúc ông lão cao nhân kia trèo vào trong bát, chân dính phải nước nên mới bị đau?
Tôi đang định gọi Bạch Khai với Tần Nhất Hằng nhưng chưa kịp lên tiếng thì chợt khóe mắt liếc thấy thứ gì đó. Tôi tập trung nhìn kỹ thì lại không thấy đâu nữa.
Chuyện này khiến tôi rất ngạc nhiên nhưng không dám thọc tay xuống vớt. Tôi nhìn quanh, tìm được một cây cơ, bèn dùng để khuấy nước xem thử.
Ai ngờ, cây cơ còn chưa chạm mặt nước, từ trong nước lại có vật gì đó nhảy vọt lên, làm nước bắn tung tóe. May mà tôi phản ứng nhanh nhẹn nên tránh kịp. Đang định lại nhìn kỹ xem là thần thánh phương nào, bỗng nghe thấy Bạch Khai hô lớn, Tiểu Khuyết, đừng nghịch!
Sau đó y lao đến xô tôi văng qua một bên. Tôi lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng không ngã, quay đầu lại nhìn, lúc này Bạch Khai đã xắn tay áo, lôi lên một sinh vật đen sì từ bên trong bát tụ bảo. Y ném nó xuống sàn, sinh vật ấy giãy đành đạch như cá, một lúc sau thì không còn động đậy.
Tôi thầm nghĩ, mẹ kiếp anh ngạc nhiên quái gì chứ! Cái thứ này còn không phải cá phong thủy à?
Tôi cố nhịn không chửi thành tiếng, dù sao còn chủ tiệm ở đây, tôi phải giữ hình tượng cho team mình.
Lúc đi qua, cúi xuống xem, tôi mới sững sờ. Thứ đang nằm trên sàn mà tôi thấy, tuyệt đối không phải cá. Mà là một thứ không ra kỳ nhông (*), không giống kỳ đà. Nói chung là tôi chưa từng thấy con gì như thế.
(*) Kỳ nhông mà Giang Thước nghĩ đến là con này, sống nửa nước nửa cạn, chứ không phải loài chuyên sống trên cây:
Tôi hỏi, đây là con gì thế này? Còn sống không vậy?
Bạch Khai liếc tôi, về nhà nhớ chuyển khoản phí cứu mạng nhé! Anh ngứa tay hay ngứa đòn? Không động chạm lung tung thì chết à?
Tôi á khẩu không trả lời được, hóa ra thứ này nguy hiểm đến vậy. Bèn lùi về sau một bước mới nói tiếp, được rồi, cậu nói tôi biết nó là con gì đã.
Nòng nọc đó! Không biết à? Bạch Khai châm chọc nói, hai vây xinh xinh, nòng nọc bơi trong bể nước, ngoi lên lặn xuống, nòng nọc múa tung tăng! (*)
(*) Gốc là Bạch Khai hát bài nhạc thiếu nhi "Chú thỏ trắng nhỏ" của Trung Quốc, nhưng mà thay hết chữ "thỏ" thành chữ "nòng nọc".
Nghe y bảo là nòng nọc, tôi tò mò nhìn thêm vài lần. Nói thật, có thể lúc nhỏ tôi cũng từng thấy chúng rồi, nhưng đã quá nhiều năm trôi qua, tôi đã sớm quên phéng chúng trông ra sao. Huống chi con nòng nọc to như cá thế kia, đừng nói là tôi, đoán chừng giới sinh vật học còn chưa thấy bao giờ. Toàn thân nòng nọc đen nhánh, được bao bọc bởi một lớp dịch nhầy trong suốt. Lớp dịch này rất dày, chừng nửa centimet. Nó đã mọc ra hai chân dưới hoàn chỉnh, nhưng chi trên lại vừa ngắn vừa nhỏ nên trông rất quái đản, thậm chí hơi kinh dị.
Tôi xòe tay ướm thử, con nòng nọc này to cỡ nửa bàn tay, hẳn không phải thứ tầm thường.
(*) Hình minh họa cho sống động nè. Con nòng nọc bự chảng này được tìm thấy tại Tứ Xuyên, Trung Quốc, bên cạnh là kích cỡ của nòng nọc bình thường để thấy tại sao Giang Thước sốc dữ vậy:
Nó được cao nhân kia nuôi sao? Tôi chỉ vào nòng nọc, hỏi, là cục phong thủy à? Do lão cao nhân trúng chiêu nên mới không kịp mang đi?
Bạch Khai quay sang nhìn Tần Nhất Hằng đang vỗ vỗ vai chủ tiệm, mặt gã đã trắng không còn giọt máu. Chắc gã cũng không ngờ bọn tôi lại bắt lên một thứ như thế, bị dọa cho giật mình.
Không ai nói câu nào, qua một lúc lâu, Tần Nhất Hằng mới đi tới hỏi tôi, anh không đụng vào nó chứ?
Thấy tôi lắc đầu, hắn mới quay sang nói với chủ tiệm, nơi này rất không bình thường, ông giao cửa tiệm cho bọn tôi vài ngày đi, trong thời gian đó ông cũng không cần tới quấy rầy làm gì đâu.
Không biết chủ tiệm còn chưa hoàn hồn hay là lo bọn tôi cũng trúng kế rồi gã lại phải bồi thường viện phí, mà rất lâu sau mới gật đầu đồng ý. Sau đó gã còn không yên lòng, mới dặn dò được mấy câu thì bị Bạch Khai mở cửa đẩy ra ngoài.
Nãy giờ tôi vẫn đứng yên tại chỗ hút thuốc, quan sát thật tỉ mỉ con nòng nọc trên sàn nhà. Nhìn kỹ, tôi phát hiện ra một điểm rất kỳ quái. Con nòng nọc này chưa chết, cơ thể đôi khi sẽ run lên nhè nhẹ. Làm tôi ngạc nhiên nhất là, có lúc nó mở mắt ra, giống như đang lén lút theo dõi chúng tôi, thấy tôi chú ý đến thì vội nhắm lại.
Tôi thầm nghĩ, mẹ kiếp, thứ này quả nhiên thành tinh rồi, đây còn không phải đang giả chết sao?
Tôi kéo Bạch Khai qua, nhỏ giọng nói cho y biết nòng nọc đang giả chết. Bạch Khai khúc khích cười, thì thầm bên tai tôi, nghe chuyện hoàng tử ếch bao giờ chưa? Con nghiệt súc kia đang chờ anh đến hôn nó đấy. Nhanh nào!
Bạch Khai vờ đẩy tôi, xong lại kéo trở về, bảo, Tiểu Khuyết à, tuyệt đối không được chạm vào thứ kia. Chân của lão cao nhân đã mọc trên người nó rồi. Anh mà đụng phải thì coi chừng tiếp theo chính là anh đấy. Gãy tay què chân còn coi như nhẹ, nhưng nếu chậm trễ chút là mất mạng như chơi!
Thấy biểu cảm của Bạch Khai trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, tôi có hơi lo sợ.
Tôi quay lại định tìm Tần Nhất Hằng nhưng lại không thấy hắn đâu, tôi không thể làm gì khác ngoài kiếm cái sofa, ngồi xuống hút thuốc. Hai người họ đã nói nơi này đầy rẫy nguy cơ, vậy tôi tốt nhất không nên động chạm lung tung kẻo gây thêm chuyện.
Ngồi chừng mười phút, Tần Nhất Hằng mới xuất hiện, trên tay cầm vài tờ tiền giấy vừa rách vừa bẩn.
Hắn đưa cho Bạch Khai xem, nói, tôi kiểm tra dưới lầu rồi, con đường này gần đây thường xuyên có xe tang đi qua. Tôi hỏi thăm dân địa phương, họ nói trước kia đội đưa tang không bao giờ đi tắt qua đây cả. Cậu thấy sao?
Bạch Khai thổi đất cát trên tiền giấy đi, suy nghĩ một lúc rồi nói, ý anh là, âm lộ này mới hình thành gần đây? Chúng ta có thể phát hiện, nhưng người dân bình thường sao có thể biết nhanh như vậy được?
Tần Nhất Hằng gật đầu, đây mới là chỗ kỳ quái. Giang Thước! Mau qua đây nghe cho đàng hoàng.
Tôi vội vàng xách ghế chạy đến ngồi bên cạnh, Tần Nhất Hằng liền nói tiếp, nếu không có người cố tình chỉ điểm, vậy đây chỉ xem như một hiện tượng chúng sinh mà thôi. Giang Thước, thứ gọi là hiện tượng chúng sinh, thật ra cũng không có tên hẳn hoi, đấy chỉ là cách nói của tôi. Đó là những hiện tượng không có dấu hiệu gợi ý hay báo trước gì đã đột nhiên xảy ra. Chuyện như vậy không do ai sắp đặt hay thiết kế ra cả, nhìn bề ngoài cứ như sự trùng hợp thuần túy vậy. Nhưng thật ra nào có đơn giản như thế đâu.
"Chúng sinh" cũng không phải chỉ có con người. Trên thực tế, có rất nhiều nạn chuột, nạn châu chấu, rắn... khiến người ta không hiểu nổi, thật ra đều có thể xem như một loại hiện tượng chúng sinh. Nói như thế anh có hình dung được không?
(*) Ở đây khó dịch sát, nhưng ý Tần Nhất Hằng là "hiện tượng đồng loạt" ấy, tức là dường như có một thế lực vô hình khiến cho một tập thể sinh vật (chúng sinh) hành động đồng loạt không báo trước.
Tôi chỗ hiểu chỗ không, nhìn Tần Nhất Hằng rồi hỏi lại, thế vụ một đám người đang trò chuyện ồn ào khí thế, bỗng nhiên đồng loạt im lặng, cũng là hiện tượng chúng sinh hả? Không phải cậu nói đó là do Diêm Vương mượn đường, âm sai ra hiệu yên tĩnh mới gây ra sao?
Đúng vậy. Tần Nhất Hằng gật đầu nói, cho nên tôi muốn giải thích với anh rằng, hiện tượng chúng sinh không đơn giản như vẻ ngoài, phía sau nhất định có nguyên nhân. Ban nãy tôi đã thăm dò bên ngoài, âm khí trên con đường này rất nặng, khẳng định là một âm lộ. Nhưng ở nơi phồn hoa như thế này, trên đường quá đông người qua lại, lẽ ra không thể xuất hiện âm lộ. Âm dương phải hài hòa mới ổn, con đường này lại có sự đối chọi gay gắt vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.
Tôi nghe mà kinh hãi, nói, chẳng lẽ con đường này gần đây mới biến thành âm lộ? Có người giở trò? Hay là ma quỷ gây ra? Có liên quan đến tiệm bi-a sao?
Tần Nhất Hằng nghĩ ngợi, lắc đầu với tôi. Đây mới là điểm kỳ quái nhất cả sự việc, cho nên bọn tôi mới muốn ở lại vài ngày, tranh thủ tìm hiểu.
Tần Nhất Hằng vỗ vỗ Bạch Khai, cậu giải thích một chút về ếch âm cho Giang Thước đi. Tôi đi xem xung quanh một lúc đã.
Bạch Khai đứng dậy, dùng mũi chân lay nhẹ con nòng nọc.
Tiểu Khuyết, nhìn thấy không, thứ này được gọi là ếch âm. Bạch Khai châm điếu thuốc, nói, những người tu tập vu thuật nơi vùng sâu vùng xa thường dùng đến nó. Cách làm khá đặc biệt, người Trung Nguyên chúng ta cũng không hiểu rõ lắm. Thấy lớp màng thạch bên ngoài không? Thứ đó chính là mặt nạ thủy tinh- à nhầm, màng bảo vệ của chú ếch con này đấy. Tôi không rõ lắm cách chế tạo lớp màng này, nhưng có lẽ ở miền Nam sẽ có vài người lớn tuổi biết. Tác dụng là thế này, dùng nó bao bọc con nòng nọc lại, để một người nuốt vào trong dạ dày mà nuôi. Mỗi ngày người đó đều phải uống máu trâu, máu gà, máu vịt, nói chung cứ máu là uống. Qua một thời gian, bắt người đó treo cổ tự sát, khi lưỡi thè ra, nó sẽ bị nôn ra theo, vậy là thành ếch âm.
Về phần công dụng thì rất đơn giản: hại người.
Trong huyền học, nơi có tiếng ếch kêu sẽ dụ ma quỷ tới, đây là một thường thức rất cơ bản. Bình thường khi chúng ta đi ngang những nơi nặng âm khí vào ban đêm rất hay nghe thấy ếch kêu. Nhưng liệu có con ếch ở đó thật không? Chẳng ai nói chắc được. Mà đã vậy, nơi âm khí càng nặng, âm thanh ếch kêu lại càng rõ ràng. Đương nhiên, những nơi hoang vu ao tù nước đọng không tính. Ý tôi là, ở trong thành thị cơ. Rất nhiều nơi không có nước, nơi khô hạn, ban đêm vẫn có thể nghe tiếng ếch. Vậy nên, nếu sau này anh một mình ra ngoài ban đêm, không đi qua bờ sông mép nước gì mà lại vô cớ nghe thấy âm thanh này, thì tốt nhất nên quay đầu đi về, tránh trêu chọc phải thứ không lành.
Con ếch âm này, rốt cuộc hại người như thế nào?
Aiz, nếu người anh em đã hỏi thì để tôi nói cho mà nghe, thứ này còn lợi hại hơn đâm kim vào hình nhân gấp bội!