Đến tối xe mới tới nơi, bụng của chúng tôi đã kêu ùng ục. May mà căn nhà nằm trên phố ẩm thực, chúng tôi bèn hẹn gặp ông chủ ở quán ăn bên cạnh, định vừa ăn vừa nói chuyện.
Chủ quán đến sớm hơn chúng tôi, gọi sẵn một bàn đặc sản địa phương, có vẻ ông ta sống ở gần đây. Chúng tôi rất đói bụng nên không khách sáo nữa, vừa ngồi xuống đã ăn liền.
Ông chủ tự giới thiệu mình xuất thân là đầu bếp, có hiểu biết sâu sắc về ẩm thực, vì vậy mới chủ động gọi món trước. Thứ nhất là để đón gió tẩy trần cho chúng tôi, thể hiện lễ nghĩa của người chủ. Thứ hai là không muốn lãng phí thời gian, ăn cơm xong sẽ tranh thủ đi xem nhà luôn.
Tôi đánh giá cao hiệu suất làm việc của ông chủ, quan sát kỹ càng mới thấy dáng vẻ của ông ta khá giống đầu bếp. Cái đầu tròn ủm, bụng phệ, tuy vẻ mặt dữ dằn nhưng tính tình hiền lành, trông giống ông Phật Di Lặc.
Chủ quán nói rất nhiều, có vẻ là do thói quen sau nhiều năm buôn bán. Chúng tôi vừa ăn vừa nghe ông ta thuật lại câu chuyện xảy ra trong tòa nhà. Giọng điệu chủ quán đầy sự nuối tiếc, xem ra ông ta vô cùng yêu quý quán sủi cảo này.
Buổi tối vẫn còn chuyện phải làm nên ba chúng tôi đều không uống rượu. Sau khi ăn xong, chúng tôi nghỉ ngơi hút thuốc rồi đi bộ đến tòa nhà.
Phố ẩm thực khá dài, hai bên đường đủ loại quán ăn và nhà hàng, ánh đèn trên bảng hiệu nhấp nháy sáng ngời. Thực khách tới lui vô cùng đông đúc tấp nập làm chúng tôi không thể đi song song với nhau được.
Đi khoảng năm sáu phút, tôi đã nhìn thấy quán sủi cảo nọ. Cả khu phố chỉ có nơi này là chìm trong bóng tối, muốn phớt lờ cũng không được.
Khác với tưởng tượng của tôi, vì sủi cảo là món ăn truyền thống của Trung Quốc nên trước đó tôi cứ nghĩ cửa tiệm sẽ được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ kính. Nào ngờ bây giờ mới biết quán sủi cảo được thiết kế rất hiện đại, gần giống với một tiệm cơm Tây. Nhìn từ bên ngoài tòa nhà không lớn lắm, dường như tất cả quán ăn trên phố đều được quy hoạch thống nhất, diện tích xấp xỉ nhau.
Ông chủ lấy chìa khóa mở cửa, sau đó làm động tác mời, ba chúng tôi bèn lần lượt bước vào.
Chẳng biết quán sủi cảo đã bị bỏ hoang bao lâu, bụi bặm dày đặc xộc lên khiến tôi ho khan một trận.
Ông chủ bật đèn trong đại sảnh lên, đoạn giới thiệu đại khái về tình hình của cửa tiệm. Tầng một là các chỗ ngồi rải rác, đếm sơ qua có hai mươi mấy bàn. Bàn ghế còn rất mới, dựa theo cách bài trí thì ắt hẳn nơi này vừa được sửa sang lại gần đây. Phong cách trang trí hiện đại và đơn giản giống với bên ngoài.
Chúng tôi dạo quanh tầng một, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ mong tìm được vài khuyết điểm nho nhỏ để lát nữa còn ép giá xuống, ai dè cả quán sủi cảo được ông chủ giữ gìn rất tốt, có thể thấy được ông ta làm ăn buôn bán vô cùng tận tâm. Tôi hơi xấu hổ, chẳng biết mình làm vậy có giống gian thương quá không.
Chủ quán dẫn chúng tôi lên tầng hai, sau khi leo mấy bậc cầu thang, chúng tôi nhìn thấy một hành lang dài, hai bên được bố trí thành các phòng riêng.
Phòng nhỏ nhất là bốn người, lớn hơn thì có phòng mười người và hai mươi người. Tôi đẩy cửa một gian phòng ra xem thử, tình hình cũng không khác tầng dưới là bao, từ vách tường đến sàn nhà và bàn ghế đều còn mới. Tôi lại càng thêm ngưỡng mộ ông chủ quán này.
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai thì thầm với nhau mấy câu, sau đó bảo ông chủ đưa chúng tôi đến phòng riêng mà những lão già đó từng ngồi.
Đi thêm vài bước, chủ quán mở cửa phòng bên cạnh hành lang rồi bật đèn bên trong lên, chúng tôi lập tức trông thấy một gian phòng dành cho mười người.
Chúng tôi đứng ngoài cửa quan sát một cách cẩn thận. Gian phòng này không có gì đặc biệt, diện tích cũng khá lớn, ngoại trừ bàn ăn hình tròn đặt ở giữa thì còn có hai chiếc sô pha ở một bên. Căn phòng lấy gam màu ấm làm màu chủ đạo, nếu không phải đã biết trước nơi đây từng xảy ra chuyện lạ thì trông nó vẫn rất ấm áp.
Tần Nhất Hằng bước vào đầu tiên, đoạn quay đầu lại ra hiệu ông chủ không cần đi theo. Ông ta thức thời bảo rằng mình sẽ chờ ở đại sảnh dưới lầu, sau đó nhường chỗ cho chúng tôi.
Tôi và Bạch Khai cũng đi vào. Tôi đã nắm chắc các bước xem nhà rồi, đầu tiên xem bên ngoài, sau đó vào bên trong. Đã vào bên trong thì trước xem bốn góc, sau xem trung tâm.
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai vẫn theo trình tự cũ, dạo quanh phòng một vòng nhưng không phát hiện điều gì.
Tôi ngồi hút thuốc trên sô pha, trong lòng hơi lo lắng. Không phải vì tôi sợ trong tòa nhà có thứ gì đó, mà giờ tôi chỉ sợ hai người họ lại hợp tác với nhau dạy dỗ tôi.
Sợ cái gì thì đến cái đó, tôi đang mải nghĩ, Tần Nhất Hằng đã nói, Giang Thước, anh nhìn xem có chỗ nào kỳ quái hay không?
Tôi căng thẳng lướt quanh một vòng, đến cả hai người họ còn không phát hiện ra thì càng khỏi nói tới tôi. Tuy vậy tôi lại được dịp nắm rõ hơn về giá trị của tòa nhà này, thiết kế của căn phòng rất được chú trọng, không hề có tình trạng ăn bớt nguyên vật liệu.
Tôi ngồi xuống hỏi, có phải tòa nhà này rất sạch sẽ đúng không? Vì sao tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Tiểu Khuyết, anh ngẫm lại đi. Nếu tòa nhà sạch sẽ thật, ông chủ còn cần chúng ta mua lại à? Bạch Khai tiến lại gần nói, con phố này toàn là quán ăn, ngay đến tiệm bên cạnh cũng kinh doanh rất khấm khá, hoàn toàn có thể mua đứt lại nơi này, nhưng vì sao chẳng ai thèm mua cả?
Tôi ngẫm nghĩ, Bạch Khai đã nói đúng vào trọng điểm. Tôi bèn hỏi lại, vậy ý anh là ông chủ vẫn còn che giấu điều gì đó? Ban nãy hai người cố ý bảo ông ta rời đi sao?
Bạch Khai gật đầu, nói với Tần Nhất Hằng, thầy Tần, học sinh này cũng thông minh phết! Anh chú ý chút, đừng để yêu sớm ảnh hưởng đến chuyện học!
Bạch Khai nói rồi đứng dậy bước tới trước bàn tròn, tiện tay kéo một cái ghế dựa ra. Y ngồi xổm xuống mở đèn điện thoại ra soi rồi kêu lên, Tần Nhất Hằng anh nói đúng rồi, quả nhiên cái bàn này có vấn đề.
Tôi ồ lên một tiếng, hóa ra huyền cơ nằm ở cái bàn sao? Tôi cũng ngồi xổm xuống nhìn, mặt dưới của bàn có khá nhiều vết khắc, sờ thử thì thấy mỗi vết đều rất sâu, giống như chữ viết hoặc hoa văn gì đó, nhất thời tôi cũng không rõ.
Bạch Khai thấy bên này tối quá nên chiếu đèn điện thoại sang, bấy giờ tôi mới nhìn rõ, cả mặt dưới của chiếc bàn hầu như đầy vết khắc, tất cả đều là chữ Hán! Kỳ quặc hơn, cách sắp xếp của những chữ Hán này vô cùng quen mắt, dường như tôi đã từng thấy rồi.
Đây là gì vậy? Trông quen lắm! Tôi nghiêng đầu hỏi Tần Nhất Hằng.
Là la bàn. Tần Nhất Hằng không ngồi xổm xuống, tôi chỉ nhìn thấy hai chân hắn.
Tôi lập tức nhận ra trong nhà Tần Nhất Hằng cũng có thứ này, nhưng hắn rất hiếm khi sử dụng, chỉ trưng bày trên kệ đồ cổ như một món đồ trang trí. Nhiều sạp bói toán bày trên đường cũng có cái này, thậm chí những kẻ tự xưng là thầy phong thủy cũng hay dùng la bàn để lừa gạt người khác. Tôi nhủ thầm, nó được khắc ở đây, lẽ nào mấy lão già đó đều là thầy phong thủy ư? Họ tới chỗ này để nghiên cứu nghiệp vụ, cuối cùng nhất trí cho rằng mình đã hiểu thấu thiên cơ, tồn tại cũng chỉ là vô nghĩa nên mới rủ nhau đi Tây Thiên thỉnh kinh à?
Tôi vừa định lên tiếng, Bạch Khai đã nói, phương vị không sai, những lão già đó đã ngồi theo phương vị của la bàn. Tần Nhất Hằng, anh sắp xếp lại mấy cái ghế đi, để tôi xem thử những lão già này có ý gì.
Kế đó tôi nghe thấy tiếng ghế lạch cạch di chuyển, Tần Nhất Hằng đi tới đi lui một hồi, cuối cùng vỗ lên bàn ý bảo đã xong.
Lúc này tôi cũng đứng dậy, tuy cái bàn không thấp nhưng ngồi xổm dưới đó vẫn không mấy dễ chịu.
Tần Nhất Hằng chỉ vào một cái ghế trong đó bảo tôi ngồi xuống. Một lát sau, Bạch Khai cũng ngồi xuống theo. Vị trí của ba chúng tôi tạo thành một hình tam giác. Hai người họ đều không nói gì, hình như đang bận suy nghĩ. Hồi lâu sau tôi mới nghe thấy Bạch Khai do dự nói, nếu là tám lão già... Mẹ kiếp! Lão già dùng bản thân mình làm quẻ à? Đây là một trận cục sao?
Hai câu đầu tôi không nghe rõ lắm, cho rằng Bạch Khai đang giải thích về việc mấy lão già chết như thế nào. Đợi khi Tần Nhất Hằng lặp lại lần nữa, tôi mới hiểu ra quẻ này ý chỉ quẻ phương vị trên la bàn, tám lão già tương ứng với bát quái.
Quả nhiên tòa nhà này có vấn đề. Tôi bèn hỏi, chẳng lẽ dưới móng nhà có tà vật gì sao? Mấy lão già đó đến đây trừ hại vì dân, ai dè bị thất bại?
Không phải. Dùng người làm quẻ không phải là đại cục gì cả, nói đúng hơn thì nó không tính là cục mà chỉ là một thủ pháp. Thậm chí nhiều gia đình cũng sử dụng khi kết hôn, họ sẽ tìm vài người có bát tự tương ứng với quẻ tượng để đi rước dâu, có thể bảo vệ con cháu bình yên. Tần Nhất Hằng chậm rãi lắc đầu đáp, có lẽ mấy lão già đó không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Vì sao lại bất đắc dĩ? Tôi cẩn thận ngẫm lại, nếu không liên quan đến tòa nhà này, chẳng lẽ là vì người nào đó sao?
Đang suy nghĩ, đột nhiên Bạch Khai thốt lên, Tần Nhất Hằng, còn nhớ trong thông tin có nói trên bàn có một đĩa thịt sống không! Vị trí của đĩa thịt kia chắc chắn tương ứng với một quẻ, người tương ứng với quẻ đó chính là mục đích mà những ông lão tới đây!
Ừ, tôi có nghĩ tới. Tần Nhất Hằng quay đầu nhìn về phía cửa, nói, đĩa thịt đó để dâng cho Hoàng Đại Tiên. Chúng ta quá sơ suất rồi, tòa nhà không có vấn đề, chủ tòa nhà mới có vấn đề!