Tôi và Bạch Khai cùng đi tìm mấy nhân viên xây dựng, nhân lúc trời còn sáng mà lục tung đồ đạc trong nhà đến nghiêng trời lệch đất. Nhưng lúc làm vẫn đốt một ngọn Trường Minh Đăng ở phòng khách, xem như để ổn định lão quỷ kia. Trong nhà đêm trước vừa giết gà, thoạt nhìn quả thật có chút đáng sợ, tôi phải hết lời an ủi người ta mới dám làm việc.
Tôi đứng cạnh xem mà lòng đau đớn, lúc trước cứ nghĩ đống gia cụ này có thể giữ lại, ai ngờ đâu bây giờ lại phải phá đi, đúng là vận xui thì phải đến cả đôi mà.
Đến chiều, chúng tôi rốt cuộc đã tìm được bao tơ lụa kia. Thật ra nó cũng chẳng khó tìm gì, chỉ là chúng tôi không ai nghĩ tới thứ như vậy lại đặt trong ngăn tủ TV, sau khi gỡ giấy dán tường rồi lật đống đồ lên mới thấy nó. Bạch Khai bực mình nói y bị lây bệnh ngờ nghệch của tôi mất rồi, tôi không thèm nhiều lời với y mà quay đi xem xét bảo bối trong truyền thuyết nọ.
Thứ này chắc chắn là bằng tơ lụa thật, hoa văn phía trên được thêu đủ màu sắc, rất đẹp. Có điều tôi không sờ đến được. Thứ đó được đặt ngay ngắn trong một hộp kính, chắc là bị người nhà này xem là đồ trang trí hoặc là đồ cổ. Kể cả nếu tôi không biết thứ này nguy hiểm đến vậy, chắc chắn cũng sẽ rất thích nó. Dù sao thứ này nhìn qua cũng rất có giá trị nghệ thuật, nhưng vừa nghĩ tới cái nghệ thuật này lại dùng để bọc bảo bối, mỹ cảm gì đó cũng biến mất không còn.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được, thứ này vậy mà bị người ta cố tình đặt trong ngăn kéo. Những thứ khác trong nhà căn bản đều đã bị mang đi, thứ này nhìn cũng không phải giống đồ rẻ tiền, tại sao lại để đây không mang theo?
Bạch Khai đập vỡ hộp rồi thiêu luôn gần đó, một thứ mùi rất khó ngửi bốc lên khiến mấy công nhân đều vội vã chạy ra khỏi cửa. Tôi nói, Bạch Khai, thứ này chắc không phải là do người nhà nọ để lại muốn hại chúng ta đấy chứ?
"Bây giờ anh bắt đầu thông minh hơn rồi đó, để tôi nói cho anh. Tâm tư của người này thật sự khó lường, chúng ta chỉ cần lo xử lí công việc, đừng hỏi nhiều." Bạch Khai nhỏ giọng nói tiếp, thứ này ở đây, tôi đoán tám chín phần là đối thủ cạnh tranh kinh doanh nhà ở để lại. Có điều đừng để lộ ra, tôi đây không rảnh lo mấy chuyện rắc rối này đâu.
Tôi gật gật đầu, đúng vậy, chỉ riêng việc của chính tôi bây giờ cũng đã đủ bóp chết tôi rồi. Trên thế giới này, người ta đấu tới đấu lui suy cho cùng đều vì một chữ lợi. Thế nhưng tôi đây đâu có tham gì thứ ấy, vậy mà vận mệnh cũng nào có buông tha tôi.
Bao lụa kia thiêu rồi, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, tôi cảm thấy khói đều bay về phía góc phòng, nhưng rất nhanh một làn gió thổi qua làm tan đi mất. Sau đó Trường Minh Đăng trong phòng khách cũng đều tắt ngấm.
Bạch Khai dặn dò công nhân, treo trái cây lê đào trên dụng cụ quét dọn rồi quét đồ ra ngoài. Sau đó y ngồi xổm xuống, dùng tay hốt toàn bộ tro bụi bỏ vào túi nhựa. Cái này gọi là tiễn ôn thần. Lão thái giám hẳn không thể gọi là thần tiên, gọi ôn thần là đã cho lão mặt mũi lắm rồi. Vẻ mặt Bạch Khai vẫn không phục, tôi nhìn cũng hả giận.
Quét rác nghe thì đơn giản, nhưng nếu trên chổi treo thêmbịch trái cây thì không còn dễ dàng nữa rồi. Trái cây là tôi đi mua, một bịch ít cũng phải năm cân, dùng bọc nilon treo lên, quét một cái là đầu nặng thân nhẹ, thực sự rất có thách thức với lực cánh tay. Mấy công nhân kia làm mệt quá, cuối cùng tôi bèn bỏ ra thêm một trăm đồng một người mới xong việc được.
Bạch Khai vứt bao nilon đựng đầy tro bụi và trái cây vào một chỗ trong tiểu khu, từ xa nhìn lại dễ khiến người ta nghĩ có ai cung phụng tro cốt ở đây, trông rất dọa người. Có điều chúng tôi cũng không có rảnh quản tâm tư của người khác, nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, tôi đi kí hợp đồng.
Bên bán nhà thật sự có thái độ rất tốt, tôi do dự mãi vẫn không dám nói ra suy đoán của Bạch Khai rằng lão quỷ là do đối thủ cạnh tranh của gã làm ra. Lỡ đâu vạn nhất nói sai chẳng phải chính là tự mình rước phiền phức sao. Nhưng tôi cũng giúp tài xế kia nói tốt vài câu, còn sau này ông chủ có cho hắn phúc lợi không thì không biết được.
Việc lần này khiến tôi nhận ra, kỳ thật tâm tình của mình có thể điều chỉnh được. Cứ vui vẻ tiếp tục công việc, tuy lúc trước chỉ xem đó là nghĩa vụ cần thực hiện, cũng không quá tự nguyện, nhưng nếu đổi một góc độ khác mà nói, bất luận có chờ được Tần Nhất Hằng hay không, ít nhất có nhiều chuyện tôi cũng không để tâm nghĩ ngợi nữa. Vậy nên xử lí xong căn nhà kia, tôi không trở về ngay mà ở lại dùng quan hệ hỏi thăm một chút, đáng tiếc khu vực này không còn căn nhà ma nào nữa, dù có cũng đã bị người khác nẫng tay trên từ lâu rồi. Muốn kiếm được lợi nhuận ở đây đều phải đối mặt với rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Nhưng tôi đã có dự định khác. Thời gian này việc buôn bán ô tô rất dễ kiếm lời, người ta không cần biết để làm gì, một đám đều muốn mua lấy cho mình một chiếc xe. Vậy nên lợi nhuận kiếm được từ thị trường xe hơi second-hand sẽ không thấp. Trước đây tôi từng cùng Tần Nhất Hằng kinh doanh xe, nhưng đơn thuần là vì giúp đỡ. Bây giờ nhớ tới, tôi quyết định biến nó trở thành cái cần câu cơm.
Vì thế ngược lại tôi hỏi thăm về xe second-hand từng xảy ra chuyện, quả nhiên thị trường này bị tôi tóm được tiên cơ, rất nhanh đã chốt được một chiếc.
Xe thuộc hãng Audi, nhưng tôi xin phép không tiết lộ là đời bao nhiêu. Giá cả không quá cao, nếu là xe mới cũng chỉ bốn năm chục vạn. Vì là lần đầu thử nghiệm ở mảng này, tôi vì tránh nguy hiểm nên không lựa chọn đến các loại xe quá đắt tiền.
Xe vừa mua năm ngoái, tổng thể nhìn vẫn còn mới, hơn nữa còn từng sửa sang lại, nhìn không ra từng gặp sự cố gì. Có điều tiếp tục hỏi thăm mới biết được chiếc xe này thực sự rất tà.
Chiếc xe ban đầu thuộc về cô bồ nhí của một gã giàu có, gã vì muốn cô ta vui vẻ mà lén tặng cô nhà cửa, còn tặng cả xe. Loại xe này rất phù hợp cho nữ giới, hơn nữa giá cả cũng không thấp, cô bồ kia thật sự rất yêu thích.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, giấy không gói được lửa, hai người họ rất nhanh đã bị vợ cả phát hiện. Gã giàu có kia trước đây cũng chỉ có hai bàn tay trắng, còn là điểu ti (kẻ vô học), có thể như hôm nay đều nhờ vào nhà vợ gây dựng sự nghiệp. Cho nên khi việc này vỡ lỡ ra, gã sợ đến tè ra quần, chỉ lo sẽ ầm ĩ đến mức gã phải *tịnh thân xuất hộ, từ trên mây bị đạp một cú ngã thẳng xuống đất.
*tịnh thân xuất hộ: Ý chỉ sự li hôn, ra khỏi nhà mà không được mang theo gì.
Gã nhà giàu tỏ vẻ hối cải, một bên vừa trấn an vừa xin vợ tha thứ cả ngày, một bên đoạn tuyệt quan hệ với cô bồ kia, cũng vì giúp vợ nguôi giận mà đồng thời lấy lại cả nhà lẫn xe.
Nhà lẫn xe trên giấy tờ đều không đứng tên cô bồ, dù cô ta không cam lòng cũng không có cách nào khác. Sau khi xe trở về tay phú ông kia cũng không ai thèm sử dụng, để ở gara đắp bụi chừng nửa tháng lại có ý muốn bán đi. Vì xe còn rất tốt, hơn nữa giá cả gã đưa ra cũng thỏa đáng, rất nhanh xe đã được nhân viên văn phòng của một công ty cao cấp mua lại để lúc tan tầm trở về thay vì đi bộ.
Chuyện này đến đây lẽ ra đã kết thúc. Chỉ là một tuần sau, việc lạ lại xảy đến.
Cô gái lúc trước mua xe sống chết đòi trả xe lại, nói xe này trước kia nhất định đã từng gặp chuyện, hơn nữa còn từng tông chết người. Rất nhiều lần cô lái xe ban đêm sau khi tăng ca về nhà sẽ cảm thấy ghế phó lái có người ngồi. Dùng đuôi mắt liếc nhìn mơ hồ trông thấy, nhưng đến lúc quay đầu lại liền biến mất.
Lúc đầu cô cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ là thời gian trôi qua, trong lòng không tránh khỏi nghi ngờ. Vả lại vì vậy mà nhiều lần suýt chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô suy đi tính lại, nghĩ đến giá cả mà gã nhà giàu nói ra, sợ rằng chuyện này có ẩn tình, không muốn giữ xe lại nữa.
Gã giàu kia thật sự có hơi ủy khuất, gã không hề nói dối. Sở dĩ bán giá rẻ như vậy, một là gã cũng chẳng thiếu tiền, hai là muốn nhanh chóng sang tay cho đỡ chướng mắt. Nhưng bất luận gã giải thích thế nào, cô gái kia vẫn nhất quyết nói xe có vấn đề.
Nhà và xe không giống nhau. Nhà ở có thể đổi chủ vài lần, chỉ cần ở vị trí đẹp, giá cả cũng sẽ không biến động quá lớn. Ngược lại, tuy cô gái kia sử dụng chiếc xe nọ không lâu, nhưng second-hand sẽ biến thành three-hand, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Tuy hợp đồng đã kí xong, gã nhà giàu cũng thắng cô trên mặt pháp luật, nhưng cô gái kia vẫn không chịu buông tha, còn bày ra tư thế sẵn sàng làm loạn tòa án. Gã giàu cuối cùng hết cách bèn nghĩ đến biện pháp giảng hòa. Gã đề nghị cô gái, xe gã sẽ lấy lái mấy ngày, nếu thật sự phát hiện cái gì không bình thường, hai người sẽ ngồi lại giải quyết.
Mà nếu hết thảy đều bình thường, vậy hy vọng việc này đến đây là dừng lại.
Thấy bên kia đã lui một bước, nữ văn phòng cũng thức thời đồng ý. Chiếc xe lại một lần nữa trở về trong tay người đàn ông kia.