Viêm Đằng mỉa mai: “Đây là thứ mà các ngươi gọi là tận mắt chứng kiến đó hả?”
Ảnh Điệp bất bình nói: “Cứ xem như ngươi không mở Khải Huyền Nhai thì chuyện của Văn Cơ vẫn chưa xong đâu.”
Viêm Đằng biến ra Hung Thần Đồ giơ cao: “Hồn phách của Văn Cơ ở trong đây. Ta với tỷ ấy quan hệ thế nào? Là ai thực sự giết chết tỷ ấy? Đáp án đều ở đây cả.”
Thiên Đế nói: “Vậy thì gọi hồn phách của Văn Cơ ra đây.”
Viêm Đằng lắc đầu: “Hiện tại thì chưa được. Xin người cho con thêm chút thời gian.”
Bành Dã xen vào: “Đại điện hạ, ngươi giao thứ ấy cho ta, ta giúp ngươi gọi hồn phách Văn Cơ ra.”
Viêm Đằng cười vào mặt hắn: “Lỡ như ngươi làm hỏng nó, hoặc là nói ngươi không gọi được tỷ ấy ra, ta sẽ không còn đường nào chối cải tội danh giết tỷ ấy. Đồ vật của ta, tự ta có cách.”
Viêm Đằng hướng Thiên Đế, cúi người: “Xin cho con bảy ngày thời gian, con nhất định sẽ cho người và Thần giới một câu trả lời minh bạch.”
Thiên Đế hỏi lại: “Nếu sau bảy ngày mà con không gọi được thì thế nào? Triều Phượng, con nên nhớ là dù con có tội hay không, chỉ tính chuyện con tự ý bỏ trốn khỏi Thần giới khi đang bị nghị tội cũng là một tội.”
Chiêu Ngạn sững người ra. Trời a! Cái luật lệ chó má kiểu gì vậy? Bị oan mà cũng không cho người ta bỏ trốn, bảo ngồi yên chờ chết sao?
Viêm Đằng hít sâu: “Nếu như bảy ngày mà không có đáp án, con tình nguyện một mạng đền một mạng cho Văn Cơ, nhảy xuống Khải Huyền Nhai chuộc tội.”
“Không được!” Chiêu Ngạn hét lên. Thanh âm của hắn bị Bích Lương Cầm phong ấn lại, không ai nghe thấy ngoại trừ Viêm Đằng.
Viêm Đằng cứng cỏi nói tiếp: “Nhưng nếu chứng minh được chuyện năm xưa là do có kẻ một tay xúi giục vu hại con, xin phụ đế trừng trị nghiêm minh, trả lại công đạo thích đáng cho con.”
“Được, ta hứa với con.”
Thiên Đế đứng lên định giải tán nhưng Ảnh Điệp bỗng bước ra hỏi:
“Chắc gì kẻ mà đại điện hạ gọi ra là Văn Cơ mà không phải là giả mạo?”
“Vậy chỉ cần mời Long vương đến nhìn nhận một chuyến.” Thiên Đế nói rồi phủi tay đi.
Chúng thần giải tán.
Hoàn Khuê đến nói với Viêm Đằng: “Đại điện hạ, nếu có gì cần ta giúp sức thì xin đừng ngần ngại.” Nói xong, Hoàn Khuê cũng lui ra.
Mộ Tước đến bên cạnh Viêm Đằng, có chút giận hờn không thể nói rõ: “Đại ca, sao lại đem tính mạng ra hứa hồ đồ như thế?”
“Người có thể chết, nhưng danh tiếng không thể bị hủy.”
“Ta sẽ không để cho huynh chết. Huynh theo ta về cung Quảng Thước đi.”
Mộ Tước nắm lấy tay Viêm Đằng nhưng bị y giật lại: “Không cần ngươi quan tâm. Ta về cung của chính mình. Chắc là chưa bị ngươi phá vỡ đâu nhỉ?”
“Đại ca! Huynh thật sự nghĩ ta sẽ làm vậy sao?” Mộ Tước nói như hờn trách. “Ta vẫn luôn gìn giữ cung Phù Hồ, không để cho bất cứ ai tùy tiện đến, còn luôn cho người chăm chỉ quét dọn mỗi ngày. Ta tin có ngày huynh sẽ trở lại.”
“Vậy thì phải đa tạ ngươi rồi.”
Viêm Đằng hờ hững quay đi. Mộ Tước cắn chặt môi lại: “Đại ca, huynh thật sự hận ta đến vậy?”
Viêm Đằng về đến cung Phù Hồ, nhìn thấy Ly Tôn một mình đứng đợi ở trước cổng. Y nói: “Thả người đi!”
Ly Tôn nhận lệnh đi ngay, không nói câu gì.
Chiêu Ngạn thắc mắc không tiện hỏi ngoài đường ngoài xá, dù gì đây cũng là Thần giới, khi nãy hắn vô ý hét lên một lần rồi, tuy là hình như không ai nghe thấy, nhưng vẫn cảm thấy mình rất sơ suất. Lỡ như bị nghe thấy thì Viêm Đằng lại có thêm cái tội dung túng quỷ làm loạn. Thần giới này ấy à, làm gì cũng là tội. Sợ thật!
Viêm Đằng bước vào bên trong, người đi cung lạnh quả nhiên là điều không sai. Chỉ có mấy cung nữ đang chuyên tâm quét dọn, khung cảnh vẫn y như xưa nhưng là cái vỏ trống rỗng không chút sức sống nào.
Những cung nữ thấy Viêm Đằng vội dừng việc quét dọn lại cúi chào. Viêm Đằng không quan tâm họ là do ai sắp xếp, nghĩ đến Chiêu Ngạn chắc cũng đã nhịn đói cả buổi, bèn bảo họ mang thức ăn ngon đến đại sảnh rồi cho lui xuống.
Viêm Đằng tạo kết giới bao quanh đại sảnh, thả Chiêu Ngạn ra khỏi Bích Lương Cầm. Chiêu Ngạn đang muốn hỏi y nhiều chuyện, nhưng cái bụng kêu lên òng ọc, nghĩ là nên giải quyết cái bụng trước, bèn lao đầu vào ăn. Ăn xong, hắn liền càu nhàu: “Đồ quỷ ngươi, không cần mạng nữa hay sao mà lại hứa lung tung vậy? Lỡ như không gọi được Văn Cơ ra, ngươi chết thì ai bảo vệ cho ta đây?”
“Ta tin ngươi mà.” Viêm Đằng cười vuốt hai má của Chiêu Ngạn. Thì ra cặp má của hắn cũng vuốt khá là mát tay.
“Tin cái quỷ gì mà tin? Cho dù ta có dốc hết sức, mà hồn phách của Văn Cơ vì lý do gì đó không còn ở trong tranh nữa thì biết tính sao?”
“Ngươi nghe Mộ Tước nói rồi đó, hắn sẽ không để cho ta chết đâu.” Viêm Đằng vừa cười vừa vuốt tiếp. Chiêu Ngạn nổi cáu, hất tay Viêm Đằng:
“Hắn là ai chứ? Làm gì có cái quyền nói ngươi không chết thì ngươi liền không chết?”
“Hắn là người hại ta ra nông nỗi này.”
Chiêu Ngạn ngờ nghệch ra: “Mẹ nó! Vậy mà ngươi còn tự tin rằng hắn không để ngươi chết?”
“…”
“Mộ Tước là đệ đệ ruột của ngươi hả?”
“Ừ, cùng cha khác mẹ. Mẫu hậu của ta là Thiên Hậu, xuất thân từ Khinh Điểu Tộc. Mẫu phi của y là giao nhân, nhưng mà không thể tính là phi tử của phụ đế. Chỉ là phụ đế phong lưu một đêm ở giao tộc rồi có Mộ Tước mà thôi.”
“Nói trắng ra là ăn vụng nên không chịu trách nhiệm đó hả?”
Viêm Đằng giải thích: “Không đến nỗi vậy. Phụ đế lúc đầu không biết là có Mộ Tước, sau khi biết thì mẫu phi của y qua đời rồi, được truy phong trên danh nghĩa mà thôi. Sau đó Mộ Tước được đón đến Thần tộc ở.”
Chiêu Ngạn tặc lưỡi, có chút đồng cảm: “Vậy chắc là chịu không ít ấm ức đâu.”
“Ừ, mọi người đều nói giao nhân là loài hèn kém, cho nên vì nửa dòng máu giao nhân trong người, Mộ Tước lúc đầu đã chịu nhiều lời qua tiếng lại. Ta khi ấy còn nhỏ, không hiểu giao nhân có khác gì với người của Thần tộc, nhưng mà lại rất thích có một người em trai. Chung quy vì là trưởng tử của Thiên Đế, không có ai dám chơi với ta, giờ tự nhiên có thêm một người nhỏ tuổi chơi cùng, quả thật rất là vui. Mộ Tước lại nhỏ nhắn xinh xinh, ta thích nhất là cõng đệ ấy trên vai chạy vòng quanh hồ sen. Sau này đệ ấy lớn rồi thì trầm mặc hơn, hành sự cũng quyết đoán hơn, thậm chí có phần lãnh khốc, cho nên không còn ai dám khinh thường đệ ấy nữa. Có điều tình cảm bọn ta vẫn như trước, làm gì hay đi đâu đều như hình với bóng. Hung Thần Đồ không phải là bức tranh duy nhất Mộ Tước vẽ cho ta. Y thường hay đem ta vẽ vào tranh, khi luyện kiếm, lúc gảy đàn, đều vẽ lại không sót cử chỉ nào. Ta từng nghĩ đó chỉ đơn thuần là sự ái mộ của đệ đệ dành cho ca ca mình. Cho nên, khi phát hiện ra Mộ Tước hãm hại ta, ta đau như chết đi.”
Chiêu Ngạn giật mình: “Đừng nói với ta là hắn…thích ngươi…theo cái thể loại ấy nha?”
“…”
“Khoan, sắp xếp lại một chút, ngươi bắt đầu nghi ngờ Mộ Tước từ lúc nào? Có chứng cớ gì không? Ta thấy hắn vẫn thật là quan tâm ngươi.”
“Chuyện ta nghe thấy giọng nói của Văn Cơ trong Hung Thần Đồ chỉ từng nói cho hai người, một là Lương Trọng đã chết và hai là Mộ Tước. Từ sau khi ta rời khỏi Thần giới, có một thế lực luôn không ngừng tìm kiếm Hung Thần Đồ. Chưa hết, Tương Thủy Kính mà mẫu hậu tặng cho ta, một pháp khí chỉ tái hiện lại những sự thật từng trải qua, lại cho thấy ta cùng Văn Cơ có tư tình hẹn hò, ta còn tận tay giết chết tỷ ấy. Mà Tương Thủy Kính này, mãi về sau ta mới biết là có một cặp, trùng hợp là mẫu phi của Mộ Tước đang giữ cái còn lại. Tuy nói Tương Thủy Kính chỉ thể hiện sự thật, nhưng nếu được chủ nhân của chính nó yêu cầu, nó cũng có thể tạo ra ảo cảnh theo ý người đó. May mà ta nghi ngờ nên đã kiểm tra Tương Thủy Kính trước, không tùy tiện đưa nó ra chứng minh cho bản thân, nếu không bọn người Thần giới lại có thêm một chứng cớ xác đáng buộc tội ta.”
“Đúng là mọi nghi điểm đều chỉ về phía của Mộ Tước. Vậy còn vấn đề khác, sao ngươi biết Mộ Tước thích ngươi không như tình cảm huynh đệ thông thường?”
“…”
Viêm Đằng quay mặt sang hướng khác. Chiêu Ngạn cau mày, nghi ngờ tột cùng: “Còn có chuyện ngại ngại ngùng ngùng không thể nói thẳng ra với ta hả? Hay là ngươi và hắn có cái gì đó giấu ta?”
“Không!”
“Vậy là cái gì?”
“Hay là đi đến kho văn thư trước. Chúng ta chỉ có bảy ngày.”
Cách chuyển đổi đề tài gượng gạo của Viêm Đằng đánh trúng tâm lý đã nghi càng nghi thêm của Chiêu Ngạn. Chắc chắn là có gì đó rất mờ ám rồi. Bất quá, Viêm Đằng nói đúng. Họ chỉ có bảy ngày.
“Được!”
Chiêu Ngạn đồng ý. Bảy ngày sau giải quyết xong chuyện này lại tính sổ với Viêm Đằng sau.
Chiêu Ngạn bị thu nhỏ trở lại Bích Lương Cầm. Viêm Đằng ôm cầm đi đến kho văn thư. Đám người canh cửa đương nhiên không dễ dàng cho Viêm Đằng vào, bị y đánh cho chạy hết. Lương Mạch luôn trốn lại trong bụi rậm nãy giờ, thấy không còn ai mới dám chạy ra mở cửa cho Viêm Đằng. Viêm Đằng bảo Lương Mạch ở ngoài canh chừng, cố ý không cho y vào theo.
Viêm Đằng vào trong thì giăng kết giới, lại thả Chiêu Ngạn ra. Chiêu Ngạn hỏi: “Tên đó là thuộc hạ của ngươi hả?”
“Không tính là thuộc hạ của ta. Hắn là Lương Mạch, đệ đệ của Lương Trọng, một thân tín của ta khi xưa. Lương Trọng từng vì cứu ta mà hy sinh.”
“Về điểm này hắn chắc không bằng ca ca hắn rồi. Hắn mở cửa cho ngươi mà cũng lén lút, có thể thấy hắn sợ mọi người biết có quan hệ với ngươi.”
“Người không có thập toàn. Hung Thần Đồ là hắn đưa cho ta. Ta biết hắn không đáng tin cậy bằng ca ca hắn, nhưng vì hắn là đệ đệ của Lương Trọng, Mộ Tước sẽ không dùng hắn. Hắn chỉ có thể ở cùng phía với ta. Lại nói, hắn không phải tu hành chính thống mà thành thần, chỉ dùng đan dược để lên trời thì sớm muộn cũng bị phát hiện. Ta phải phong quang trở lại thì hắn mới có thể ở Thần giới này lâu dài.”
“Hiểu rồi. Ta đi tìm kiếm sách hữu ích đây.”
“Ừ!”
Viêm Đằng tìm một cái ghế dựa ngồi xuống. Chiêu Ngạn thì chạy loanh quanh các tầng lầu tìm sách. Kho văn thư ở Thần giới quả nhiên đồ sộ, cái Dị Văn Trai lúc trước so với nơi này chỉ là hạt muối bỏ biển. Không phải Viêm Đằng không muốn tìm giúp Chiêu Ngạn, chỉ bởi y không rõ hắn cần loại sách gì, sợ càng phụ càng rối, nên để mặc cho hắn thích làm gì thì làm.
Viêm Đằng và Chiêu Ngạn ở lại trong kho văn thư suốt ba ngày. Vì có kết giới của Viêm Đằng, không ai tùy tiện bước vào được. Thỉnh thoảng Viêm Đằng mới ra ngoài một lần gọi Lương Mạch đem thức ăn đến, nhưng tự tay y sẽ mang vào bên trong.
Ngày thứ tư, Mộ Tước đến trước cửa. Lương Mạch vừa thấy Mộ Tước từ xa đã bỏ trốn ngay, nói gì đến canh chừng? Vẫn may kết giới bị động, Viêm Đằng liền ý thức được. Y thấy Chiêu Ngạn đang miệt mài xem sách trên lầu, cũng không đá động gì tới hắn mà một mình đi ra.
Mộ Tước hỏi: “Đại ca, đã tìm ra cách gì chưa? Hay là Tước nhi nhờ Bành Dã thần quân giúp huynh?”
“Ta nói rồi. Ta tự có cách.”
“Nhưng mà đã đến ngày thứ tư rồi, Tước nhi sợ là…”
“Viêm Đằng, ta tìm ra cách rồi.” Chiêu Ngạn vui mừng quá đỗi, quên mất nơi chốn mà chạy thẳng ra cửa reo lên, trên tay còn cầm theo một cuốn sách đang mở ra.
Khi nhìn rõ tình hình, hắn mới ý thức lùi lại. Mộ Tước nhìn hắn như thể kẻ thù truyền kiếp nhưng môi vẫn mỉm cười: “Đại ca, huynh dẫn theo Chiêu đạo trưởng đến Thần giới sao?”
Chết rồi! Chiêu Ngạn reo lên trong bụng. Hắn không phải cố ý gây thêm phiền phức cho Viêm Đằng.
Viêm Đằng cười đưa một ngón tay vuốt dọc theo mũi hắn: “Sợ gì chứ? Ngươi bình thường gan to lắm mà? Cả ta còn dám mắng lên mắng xuống.”
“Đại ca…” Mộ Tước siết tay gọi nhắc nhở thái độ làm ngơ của Viêm Đằng. Viêm Đằng quay lại: “Ngươi có mắt thấy, cần gì phải hỏi ta?”
“Nhưng hắn là quỷ.”
“Ta biết! Thì sao?” Viêm Đằng hỏi lại.
Chiêu Ngạn cảm thấy Mộ Tước giận lắm rồi, giận đến khóe mắt cũng nổi lửa: “Đại ca, huynh ở nhân giới chơi bời thế nào cũng được, ta nhắm mắt cho qua, nhưng đây là Thần giới, huynh đem một tiểu quỷ ti tiện theo bên cạnh, chúng thần nhìn vào thì làm gì còn kính trọng huynh nữa?”
Chiêu Ngạn lập tức quát lên: “Này tên kia, ngươi nói ai ti tiện đó hả? Ngươi cao sang hơn ta lắm hả?”
Mẹ nó! Ti tiện? Nghe hai từ này thì Phật cũng nổi giận chứ đừng nói quỷ.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.” Mộ Tước sắc lẻm liếc hắn một cái. Hắn cũng không chịu thua trừng mắt lại y.
Viêm Đằng lên tiếng: “Mộ Tước, ngươi không có tư cách nói y như vậy. Mau xin lỗi đi.”
“Ta không xin lỗi.”
Viêm Đằng tiến tới: “Ta lặp lại lần nữa. Xin lỗi đi.”
“Ta không xin lỗi.”
Mộ Tước nghiến răng lặp lại. Viêm Đằng vung tay lên tát một cái vào mặt y. Chiêu Ngạn hớp vào khí lạnh, kinh tâm không dám làm ra tiếng động nào. Căng thẳng quá đi!
Mộ Tước ôm má trừng Viêm Đằng: “Đại ca, trước giờ huynh chưa từng đánh ta.”
“Mau xin lỗi!” Viêm Đằng hùng hồn ra lệnh.
Mộ Tước chỉ vào Chiêu Ngạn: “Hắn chỉ là một tên quỷ thấp kém thôi. Hắn xứng cho ta xin lỗi sao?”
Nếu là ở Nhân giới, Chiêu Ngạn chắc chắn đã nhào vô đấm đá với tên Mộ Tước này một trận, đánh không lại cũng phải đánh, đánh cho y câm cái miệng mới thôi. Nhưng mà, giờ đây, hắn chọn lựa im lặng. Không hiểu sao hắn cảm thấy mình mà nói thêm tiếng nào chính là làm Viêm Đằng khó xử. Hắn đến gần kéo tay áo Viêm Đằng: “Thôi bỏ đi!”
Viêm Đằng chuyển sang trực tiếp nắm lấy tay hắn, nhìn lại Mộ Tước nói: “Ta là đại ca của ngươi. Hắn là người ta thích. Ngươi nghĩ hắn có xứng cho ngươi xin lỗi không?”
Trái tim Chiêu Ngạn đập thình thịch. Hắn nhìn sang Viêm Đằng, môi hơi cong lên. Không ngờ ở một nơi không mấy lãng mạn thế này, hắn lại nghe được chính miệng Viêm Đằng thừa nhận điều mà hắn luôn muốn nghe nhất.
Mộ Tước giống như cái xác chết bị rút hết sinh khí, đờ đẫn ra: “Tước nhi không phải là người mà đại ca thích nhất sao?”
“Ngươi đã từng là người em trai mà ta yêu thương nhất, nhưng trước giờ chưa bao giờ là người ta thích. Hai khái niệm này là khác nhau.”
Mộ Tước gào lên: “Khác thế nào chứ? Trong lòng của Tước nhi đại ca chính là người ta yêu thương nhất, cũng là người ta thích nhất.”
“Chỉ là ngươi nghĩ vậy. Ta không có nghĩ vậy.”
“Chỉ là ta nghĩ vậy sao?” Mộ Tước cười lớn lên, điên loạn tự ôm lấy đầu.
Chiêu Ngạn nói nhỏ với Viêm Đằng: “Đừng có kích thích hắn nữa.”
Cười xong, y kìm nén lại bản thân, hít sâu quay người đi.
“Hắn như vậy là sao?” Chiêu Ngạn hỏi.
Viêm Đằng thản nhiên nói: “Không biết. Ngươi quan tâm thì chạy theo hỏi.”
“Ngươi cứ phải chọc ta chửi mới vui hả?” Chiêu Ngạn nổi nóng xong thì chợt dịu dàng lại: “Nhưng mà, lời khi nãy ta thích nghe.”
“Lời gì?”
“Thì là cái cái…người ngươi thích đó.”
“Ta quên rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Viêm Đằng thu Chiêu Ngạn vào lại Bích Lương Cầm quay trở về cung Phù Hồ. Y đuổi hết cung nữ quét dọn đi, chừa lại không gian yên tĩnh cho Chiêu Ngạn thí nghiệm trận pháp học được trong sách. Chiêu Ngạn vẽ đi vẽ lại vẫn thất bại, cuối cùng ngồi bệch xuống đất thất vọng. Hắn luôn nghĩ là hắn rất giỏi, nhưng mà sẽ thế nào nếu hắn không giỏi như mình nghĩ? Càng là lúc quan trọng, tâm tình hắn càng rối loạn.
Viêm Đằng đi tới, từ trên đỉnh đầu hắn nói vọng xuống: “Khó lắm sao? Nếu khó quá không cần miễn cưỡng, ta tìm cách khác.”
“Có cách gì chứ? Ta không muốn ngươi nhảy xuống Khải Huyền Nhai gì đó. Ngươi cũng không cần nói dối ta là ngươi rất lợi hại, nhảy xuống rồi vẫn bình an lên được.”
“Ta nghĩ là…vế sau có vẻ đúng.”
Chiêu Ngạn hứ hắn: “Giờ phút nào rồi mà còn nói đùa?”
Viêm Đằng cúi người hôn xuống môi hắn rồi nhả ra nói: “Tin ta. Ta không phải không có chuẩn bị gì mà đường đột quay lại. Năm xưa, ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, vô phương tự bảo vệ cho mình, nhưng bây giờ, ta mới là người nắm quy tắc của cuộc chơi. Ngươi xem Trạch Dương thần quân kia chẳng phải cũng ngoan ngoãn nhận tội sao? Ta sẽ không chết đâu.”
“Ngươi rốt cuộc đã làm cách nào khiến hắn nhận tội vậy?”
Viêm Đằng mỉm cười: “Mộ Tước biết uy hiếp nhược điểm của người khác thì ta cũng biết.”