***
Nửa tiếng sau, trong nhà hàng buffet nướng.
“Ok, tôi đã hiểu đại khái tình huống rồi.” Lương Sam thở dài một hơi, “Hai cậu đang ở gần quán nướng đúng không? Mang chiếc điện thoại kia về Cục Cảnh sát đi. Tôi sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên, nhưng các cậu đừng hi vọng quá nhiều.”
Chung Thành Duyệt mở loa điện thoại, âm thanh thở dài kia vô cùng rõ ràng.
“Cao Mộng Vũ đã mất tích gần một tuần, cô ấy không được bổ sung lương thực và nước uống, lành ít dữ nhiều. Tà vật có thể cảm nhận được ‘sợ hãi’ và ‘địch ý’’, song chúng rất khó thấu hiểu khái niệm ‘tử vong’. Cho dù tà vật không rõ tên kia thực sự có ý định bảo vệ Cao Mộng Vũ thì… canh giữ bên thi thể Cao Mộng Vũ đối với nó cũng được coi như một dạng bảo vệ.”
Chung Thành Duyệt không lên tiếng.
“Tiểu Ân chắc hẳn sẽ hiểu, Tiểu Chung, cậu có hiểu được không?”
“Có.”
Chung Thành Duyệt trả lời rất chắc chắn, Lương Sam hơi bất ngờ, anh ta ngừng một lát mới nói tiếp: “Tối qua chung cư Phương Hoa xảy ra chuyện, tà vật kia không dễ đối phó chút nào. Để đảm bảo mọi người xung quanh được an toàn, rất có khả năng Thức An sẽ chấp hành ‘thanh tẩy toàn bộ’.”
Ân Nhận ghé sát lại gần:
“Tối hôm qua chung cư Phương Hoa đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chẳng phải tối hôm qua có mấy tay lão làng đi kiểm tra phòng 1413 sao? Bọn họ đồng thời xuất hiện chướng ngại nhận thức, nhìn sang bạn đồng hành của mình đều thấy xuất hiện thêm mấy con mắt, mấy tay chân, suýt nữa đã đánh nhau.”
Lương Sam hạ giọng nói:
“Hai cậu nghe rõ đây, các cậu có thể mang theo trang bị phòng chống ảo giác. Sếp Phù đã đóng dấu rồi là hiện tượng C – A1, ‘Ô nhiễm nhận thức’. Còn nguy hiểm hơn ‘Khe hở’ nhiều.”
Chung Thành Duyệt nói: “Rốt cuộc nó và ảo giác khác nhau ở điểm…”
“Lấy hình ảnh ‘mèo’ mà các cậu gửi làm ví dụ nhé.”
Dường như sợ hai người là “nghé con mới sinh không sợ hổ”, Lương Sam nghiêm túc lạ thường.
“Chắc hẳn các cậu cũng từng đọc Liêu Trai rồi chứ gì, tà vật có thể biến thành mèo trên phương diện vật lý hoặc sử dụng thuật pháp mê hoặc cậu. Cái thứ hai là ảo giác kinh điển rồi. Nhận thức của cậu về ‘mèo’ không thay đổi, chẳng qua cảm quan của cậu bị che mắt mà thôi.”
Chung Thành Duyệt: “Ồ…”
“Nhưng ‘ô nhiễm nhận thức’ thì lại khác, thứ cậu nhìn thấy chính là diện mạo thực sự của tà vật. Nó sẽ thay thế nhận thức về khái niệm ‘mèo’ của cậu.”
“Cậu cho rằng đó là mèo, con mèo trong trí nhớ của cậu mang hình dáng ấy, thậm chí nhìn thấy mèo bình thường cũng sẽ biến thành hình dáng tà vật… Đồng thời cảm giác ‘đáng yêu’ ‘thích’ của cậu đối với mèo sẽ không thay đổi.”
“Một khi bị ô nhiễm hoàn toàn. Cậu sẽ không cảm nhận được bất thường. Nếu như không kịp thời can dự, ô nhiễm nhận thức sẽ ảnh hưởng vĩnh viễn.”
“Trên thực tế thì loài mèo lớn nhỏ không đồng nhất, xúc cảm chạm vào cũng khác nhau.” Chung Thành Duyệt cau mày, “Cho dù con mèo trong mắt Cao Mộng Vũ là quái vật thì động tác tiếp xúc với mèo bình thường của người bên cạnh sẽ không hợp lý, cô ấy thực sự không nhận ra điều này sao?”
Lương Sam bật cười thành tiếng.
Như nhớ tới điều gì, anh ta tự cười một mình ở đầu bên kia điện thoại, một lúc lâu sau mới điều chỉnh được cảm xúc.
“Tri giác thông qua các giác quan trên cơ thể con người truyền về đại não, thứ kia sẽ sửa thẳng não cậu luôn. Cậu thấy đấy, biết bao nhiêu người bị rối loạn vị giác và khứu giác khi sinh bệnh, không phải những thứ kia đã thay đổi mùi vị mà do đại não có vấn đề, thị giác và xúc giác cũng thay đổi theo.”
“Vâng, em có thể hiểu điều này.” Cho dù biết Lương Sam không nhìn thấy song Ân Nhận vẫn gật đầu.
“Được rồi, hai cậu ngoan ngoãn đợi đi, tôi vẫn còn cả đống việc phải làm đây…”
Đúng vào lúc này, Ân Nhận mới chậm rì rì mở miệng: “Anh Lương?”
“Hả?”
“Tại sao ban nãy anh lại cười?”
“…”
“Ha ha, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Đoán thử xem, tại sao tôi lại bị phân đến Cục Cảnh sát làm văn thư?”
Lương Sam vẫn cười sảng khoái như trước, nhưng đúng vào lúc này, sự sảng khoái ấy khiến người ta nổi da gà.
Ân Nhận: “Vâng… em không biết, không đoán ra.”
“Thiên phú huyền học của tôi kém, Thức An bằng lòng cho tôi dấu đen chỉ vì tôi có một năng lực không thể coi là năng lực.”
“Thế giới trong mắt tôi, đôi mắt của con người vẫn luôn ‘dựng đứng’.”
“Sau khi Thức An nhúng tay vào, tôi mới ý thức được điểm này… chắc hẳn từ khi còn nhỏ tôi đã bị ô nhiễm nhận thức ở đâu đó.”
“Thời gian làm việc tại văn phòng Cục Cảnh sát, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ được tiếp xúc với thi thể hoặc kẻ tình nghi có đôi mắt ‘bình thường’. Mỗi lần xuất hiện vấn đề này, tôi đều có thể lập tức báo cáo với Thức An. Dù sao tôi chỉ bị ô nhiễm nhận thức về khái niệm ‘con người’, còn những thứ kia, dù là gì đi chăng nữa thì chúng đều không phải con người.”
Ân Nhận: “…”
Nghìn năm qua đi, không ngờ thế giới tà vật lại thay đổi thế này. Trước đây y chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ, lúc trước mọi người chỉ so bì xem thuật pháp biến ảo của ai đỉnh hơn thôi.
Chung Thành Duyệt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong trạng thái mở loa ngoài, không biết đang nghĩ điều gì.
Phát hiện hai người im lặng, Lương Sam nói: “Hừ, sao thế, sợ rồi…”
Chính vào lúc này, Chung Thành Duyệt bất ngờ “à” một tiếng: “Em hiểu rồi, giống như sử dụng người không dung nạp Lactose để giám định sữa bò thật hay giả.”
Chính con ranh kia đã cắt đứt hương khói nhà họ Tạ, hại chết cháu đích tôn của lão. Tạ Bảo Tài có hai người anh em, nhưng trong lớp con cháu chỉ có mỗi Tạ Siêu là độc đinh. Mặc dù Tạ Siêu không thích học song rất biết phấn đấu, nói rằng phải làm giàu.– Phải rồi, cậu là ai đấy nhỉ? – Tạ Bảo Tài rất cảnh giác.Tạ Bảo Tài cầm theo chiếc ghế gập ngồi dưới bóng cây, hai mắt nhìn đăm đăm lối vào chung cư.(Bệnh không dung nạp Lactose (tên Tiếng Anh là lactose intolerance) được định nghĩa là khi người ăn hay uống ở các sản phẩm từ sữa mà không thể tiêu hóa hoàn toàn đường (loại lactose) trong sữa. Hậu quả là họ bị tiêu chảy và đầy hơi sau khi ăn hoặc uống các sản phẩm từ sữa.)
Lương Sam: Được lắm, bầu không khí quỷ quái tự dưng biến thành mất hứng rồi.
Lương Sam hắng giọng: “Tóm lại chuyện là vậy, nếu như không muốn biến thành người như anh thì hai cậu ngoan ngoãn trở về khách sạn đi.”
Nhưng Chung Thành Duyệt không chịu bỏ qua cho Lương Sam, anh cao giọng hỏi: “Anh Lương, ‘thanh tẩy toàn bộ’ nghĩa là giết sinh vật kia sao? Cho dù có khả năng Cao Mộng Vũ vẫn còn sống ạ?”
“Thức An đã xác nhận qua, nó không có năng lực giao lưu, hơn nữa thái độ thù địch rất rõ ràng. Không thể hoàn toàn khống chế được nó, nó có thể gây ra vụ ô nhiễm nhận thức quy mô lớn bất cứ lúc nào.”
Giọng Lương Sam trầm hơn một chút.
“Hai người các cậu cũng vậy, đừng tùy tiện gắn mác ‘bảo vệ’ cho nó. Nó bảo vệ Cao Mộng Vũ chỉ là kết quả khách quan chứ không hẳn là động cơ của nó. Đừng bao giờ sử dụng tình cảm của con người để áp đặt lên suy nghĩ của tà vật, dựa vào những vụ án đã qua, kết quả 99% là con người tự đa tình mà thôi.”
“Em biết rồi.”
Chung Thành Duyệt kết thúc cuộc gọi.
– Ân Nhận, cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.
Ân Nhận không trả lời ngay:
– Sao nào, vẫn chưa bỏ cuộc à? Anh cho rằng thứ đó đang bảo vệ Cao Mộng Vũ ư?
Chung Thành Duyệt:
– Tôi không quan tâm động cơ của nó, nhưng Cao Mộng Vũ có thể vẫn còn sống… theo như lời của chị Phương Viên Viên đã nói, người như tôi sẽ chịu ảnh hưởng rất nhỏ, tôi có tư cách đàm phán với nó.
Ân Nhận híp mắt nhìn anh một lát:
– Anh đúng là một người tốt.
Một người rất kỳ quái, rõ ràng không giỏi giao tiếp cư xử với người khác, nhưng lại mang sự nhiệt tình không cần thiết.
– Đó là hai mạng người đấy. – Chung Thành Duyệt mỉm cười – Hơn nữa tôi đã có phương hướng rồi.
Ân Nhận nhét phần cuối của cây ốc quế vào miệng, y suy nghĩ mấy giây, trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ.
– Chúng ta là cộng sự. Anh đã nói đến nước này rồi, chắc chắn em phải đi xin ké chút thành tích… đừng trưng ra cái vẻ mặt ấy, em chỉ đi canh chừng cho anh thôi, nếu có gì không ổn là em chạy luôn đấy nhé.
– …Được.
***
Cạnh chung cư Phương Hoa.
Tạ Bảo Tài cầm theo chiếc ghế gập ngồi dưới bóng cây, hai mắt nhìn đăm đăm lối vào chung cư.
Con ranh kia đã biến mất gần một tuần rồi.
Chính con ranh kia đã cắt đứt hương khói nhà họ Tạ, hại chết cháu đích tôn của lão. Tạ Bảo Tài có hai người anh em, nhưng trong lớp con cháu chỉ có mỗi Tạ Siêu là độc đinh. Mặc dù Tạ Siêu không thích học song rất biết phấn đấu, nói rằng phải làm giàu.
Một thằng bé tốt như vậy mà lại bị con ranh họ Cao liên lụy hại chết.
Lão nghe nói, vì Tạ Siêu bất cẩn bóp chết con mèo mà Cao Mộng Vũ đòi chia tay, hại Tạ Siêu phải cực khổ theo đuổi mấy tháng trời. Kết quả trên đường níu kéo cô ta, Tạ Siêu mới xảy ra tai nạn.
Họ Tạ nhà lão đã tạo nghiệt gì chứ! Chẳng biết Tạ Siêu nhà lão đã bị con đ* kia cho uống nhầm thuốc gì mà làm ầm lên như thế, đánh cũng không nỡ đánh! Con ranh Cao Mộng Vũ phải tu phúc mấy đời mới gặp được thằng bé an phận như Tạ Siêu, vậy mà nó còn chưa biết đủ.
Đứa cháu ngoan của lão không trộm cắp, không đánh người, vậy mà chỉ vì một con súc vật… chỉ vì một con súc vật!
Bây giờ Tạ Siêu mất rồi, con ranh kia cũng phải đền mạng theo, Tạ Bảo Tài nghiến răng kèn kẹt.
Biết Tạ Siêu gặp chuyện, bố ruột của Tạ Siêu suýt nữa thì nghẹt thở, ông nằm thẳng trên giường không dậy nổi. Đến người làm chú như Tạ Bảo Tài cũng mơ ác mộng hồi lâu, lão mơ thấy đứa cháu ngoan của mình khóc lóc kể khổ.
Thậm chí vào ban ngày, lão cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng rủ rỉ bên tai, giọng nói ấy cực kỳ giống Tạ Siêu.
Cháu lão chết oan, chết oan mà! Cao Mộng Vũ nhất định phải đền mạng.
Dù sao Tạ Bảo Tài đã bảy mươi lăm tuổi, còn có khối u, lão dự định giết người xong sẽ đi đầu thú, sau đó khóc lóc hối hận. Lão đã hỏi thăm rồi, làm vậy cho dù cảnh sát có bắt được lão thì lão cũng rất khó ăn kẹo đồng.
Không dễ gì mới mò được địa chỉ nhà của Cao Mộng Vũ, nhưng chẳng biết có phải con ranh kia đã nhìn thấy dao của lão hay không mà tự dưng lại mất tích.
Chuyện này sao mà được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tạ Bảo Tài rất kiên nhẫn.
Lão không có bạn đời cũng chẳng có con, thứ nhiều nhất chính là thời gian rảnh. Từ ngày Cao Mộng Vũ mất tích, dường như ngày nào lão cũng ngồi canh chừng quanh đây, đến lúc ngủ cũng ngủ trong kho chứa đồ đối diện chung cư.
Cao Mộng Vũ bốc hơi trong không khí, hiện trường kỳ quái, vốn dĩ đã trở thành nhân vật chính trong chủ đề bàn tán. Gần đây tòa nhà bị niêm phong, nhiều người đến hóng chuyện, việc đầu tiên Tạ Bảo Tài làm sau khi thức giấc chính là nghe ngóng tình hình của Cao Mộng Vũ với các ông cụ bà cụ khác.
Chẳng qua hôm nay, lão ta có một cuộc gặp bất ngờ.
Tạ Bảo Tài đang chán nản ngửi khói thuốc, một người trẻ tuổi bước đến gần. Diện mạo người đó không tệ, đeo kính, thoạt nhìn giống như một cậu học sinh ngây thơ.
– Cháu chào chú, chú có phải Tạ Bảo Tài không ạ?
– Phải rồi, cậu là ai đấy nhỉ? – Tạ Bảo Tài rất cảnh giác.
– Cháu là đồng nghiệp của Tạ Siêu, tên Tiểu Chung ạ. – Người trẻ căng thẳng gãi đầu – Tạ Siêu đã từng cho cháu xem ảnh chụp của chú nên cháu thấy chú rất quen mặt… chú sống ở gần đây ạ?
– Cũng gần như thế. – Nghe nói là đồng nghiệp của đứa cháu cưng, Tạ Bảo Tài thả lỏng hơn.
– Chú cũng đến đây vì hay tin Cao Mộng Vũ xảy ra chuyện ạ?
Tạ Bảo Tài híp mắt:
– Ôi chao, cũng không hẳn là vậy, ở đây đông vui mà.
– Chúng cháu đã nghe được thông tin nội bộ, cảnh sát muốn bắt Cao Mộng Vũ. – Tiểu Chung nhỏ giọng nói – Mấy ngày trước tinh thần cô ta bất ổn, trốn trong máng rác không nói một lời, khiến người nhà nóng lòng báo cảnh sát. Mấy ngày nay vừa mới tìm được cô ta, mà cô ta thà chết cũng không muốn đi, còn tuyên bố muốn đánh bom tòa nhà.
– Chậc, chậc. – Tạ Bảo Tài lớn tiếng tặc lưỡi.
Nhanh chóng sơ tán khách thuê, nhân viên chuyên nghiệp mang theo thiết bị vào trong, chuyện này khớp với những gì ông ta nhìn thấy.
Tiểu Chung:
– Bây giờ cảnh sát đã điều tra ra rồi, trong tòa nhà không có bom, bọn họ tính toán đêm nay sẽ bắt cô ta.
– Tại sao lại nói chuyện này với tôi?
– Chúng cháu định lẻn vào quay video trước, chú có thể cùng đi. Dù sao chú cũng là họ hàng của Tạ Siêu, như vậy sẽ mang đến hiệu quả tốt hơn. Chú, chúng ta đều biết vì cô ta nên Tạ Siêu mới chết. Cô ta sợ ma gõ cửa, sợ đến điên rồi.
Nói xong câu này, Tiểu Chung lặng lẽ nhìn sang như đang chờ đợi một câu trả lời.
Điên rồi? Tạ Bảo Tài nuốt nước bọt.
Điên thì sao, điên rồi cũng phải đền mạng.
– Được, chú đây đi cùng với các cậu, chú cũng muốn nói chuyện với con bé đó.
Lão sờ soạng trong lùm cây một hồi, lấy ra chiếc túi vải đeo vai, bên trong là con dao róc xương mà lão đã mài kỹ càng.
– Chú không cần phải mang theo túi đâu ạ, nặng lắm, cần gì thì chúng ta có thể mua.
Chẳng biết tại sao, giọng của Tiểu Chung có vẻ rất cổ quái, còn chứa đựng cảm giác tiếc nuối kỳ diệu.
– Mấy thứ linh tinh thôi ấy mà, tôi đã quen mang theo nó rồi.
Tạ Bảo Tài nhếch môi, phát ra âm thanh chậm rãi và đặc sệt.
– Này nhóc, bao giờ thì chúng ta đi đây?
Cùng thời khắc đó, trong phòng 1413.
Trên hư không nứt ra một khe hở tối tăm.
Khe nứt lơ lửng giữa không trung, vô số những chân mềm tựa loài sứa vươn ra từ mép khe hở. Chân mềm không có lông, màu sắc tựa miếng thịt thối rữa, bề mặt bao phủ bởi tầng lớp những vết nhăn tỉ mỉ, cực kỳ giống với khe não.
Mấy chục chiếc chân mềm to bằng chân người không ngừng vươn ra, gần như lấp kín căn phòng. Bên trái và phải của nó hoàn toàn đối xứng, thoạt nhìn tựa một bông hoa dị dạng, tỏa ra vẻ đẹp mỹ miều khiến người ta sợ hãi.
Mà ở sâu trong bóng tối, tại gốc của những chiếc chân mềm kia, mười bốn điểm đỏ kích thước như nhau từ từ sáng lên.
“Két két… két a a a…”
Dường như nó cảm nhận được điều gì đó, phát ra âm thanh ồn ào như tiếng móng tay sượt qua bảng đen. Mấy giây sau, âm thanh bén nhọn dần trở nên mượt mà.
“…Meo~.”
Nó khẽ gọi.
Hết chương 21
------oOo------