Sáng hôm sau, Chung Thành Duyệt gần như phải lôi Ân Nhận ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Anh mới chỉ ra ngoài gọi ship bánh kem về nhà mình thôi, kết quả quay lại cửa hàng thì nhìn thấy Ân Nhận đang đặt bánh kem cưới.
– Cái này to nhất. – Ân Nhận rất hài lòng.
Bàn tay ngăn cản của Chung Thành Duyệt khẽ run lên. Sơ ý quá, dù sao thanh niên này cũng là bệnh nhân mất trí nhớ, thực sự rất khó nắm bắt điểm bất thường.
Anh nghiêm mặt quay sang nhân viên cửa hàng:
– Xin lỗi, cho cậu ấy trả lại đơn này.
Ân Nhận vô cùng không hài lòng:
– Tại sao? Đây là tiền lương của tôi cơ mà?
– Tối hôm qua tôi đã nói rồi, khi cậu tiêu gì thì nhất định phải bàn bạc với tôi.
– Nhưng anh cũng nói tôi thích thì có thể tự mua cơ mà.
Ánh mắt nhân viên cửa hàng quét tới quét lui hai người bọn họ, quay sang nở nụ cười hàm ý “tôi hiểu” với Chung Thành Duyệt:
– Anh cảm thấy mẫu này quá phô trương đúng không ạ? Cửa hàng nhà em vẫn còn kiểu đặt riêng…
Chung Thành Duyệt:
– Vui lòng cho chúng tôi trả lại, cảm ơn.
Ân Nhận cười rạng rỡ:
– Không trả.
Nhân viên bán hàng lóa mắt trước nụ cười của Ân Nhận:
– Vâng thưa anh, cho hỏi anh và đối tượng thích vị gì ạ? Với tình huống của anh thì bên em đề cử vị Chocolate chín chắn.
Ân Nhận không hiểu “đối tượng” có ý gì, nhưng xét thấy bên cạnh y chỉ có một người, y đoán rằng nhân viên cửa hàng đang nói Chung Thành Duyệt. Cho dù biết ơn và báo đáp không phải truyền thống tốt đẹp của hung sát bọn họ, song y vẫn muốn chia sẻ bánh kem với bạn hợp tác của mình.
Để biểu đạt thiện chí, y quay sang hỏi ý kiến Chung Thành Duyệt:
– Anh có thích vị Chocolate không?
Chung Thành Duyệt đờ mặt ra:
– … Cậu có biết “bánh kem cưới” có ý nghĩa gì không?
– Biết, nhưng chúng ta đâu có kết hôn, chỉ ăn thôi.
– Ăn không hết mà để vào tủ lạnh cũng bất tiện. – Chung Thành Duyệt vòng vo tìm cớ – Thứ này để hai ngày sẽ không còn tươi ngon nữa, lãng phí lắm.
Ân Nhận ngớ người bừng tỉnh. Cũng phải, Chung Thành Duyệt không hay ăn, bản thân mình ăn một lần quá nhiều, chưa biết chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Một lát sau Lương Sam lái xe đến đón người. Anh ta nhìn thấy Chung Thành Duyệt ưu sầu cùng với một cái túi giấy to.
– Đây là?
– Em đã rất cố gắng. – Chung Thành Duyệt dành đáp trước.
– Anh Lương, anh có ăn bánh kem không? – Ân Nhận khó khăn lộ mặt từ đằng sau cái túi giấy.
Lương Sam:
– … Tôi không ăn, cảm ơn. Chúng ta còn phải đến hiện trường, lát nữa sẽ có cả cảnh sát, hai cậu có thể hỏi, nhưng đừng gây cản trở đến công việc của người ta.
– Em hiểu/Em biết rồi.
Chung cư Phương Hoa, phòng 1413.
Đống thịt thối rữa trên đất đã được xử lý, những đồ đạc khác trong nhà không thay đổi vị trí. Công tác chụp ảnh lấy vật chứng đã hoàn tất rồi, vẫn có hai anh cảnh sát mặc thường phục ở trong phòng, thử tìm kiếm manh mối khác.
Phòng chung cư quả thực rất nhỏ, Lương Sam kéo mấy chiếc ghế nhựa bên ngoài hành lang đến, ba người Thức An tạm thời ngồi bên ngoài. Hiện tại đang là ban ngày của ngày làm việc, quanh đây người chuyển đi thì chuyển đi, đi làm thì đi làm, vô cùng yên tĩnh.
– Thú cưng? – Nghe xong lời phỏng đoán của Ân Nhận, Lương Sam cau mày – Đừng nói, quả thực trước đây cô ấy đã từng nuôi thú cưng, nhưng đó là chuyện trước khi chuyển đến Phương Hoa.
Chung Thành Duyệt và Ân Nhận đưa mắt nhìn nhau.
Lương Sam cũng không nói mơ hồ, anh ta rút máy tính bảng tùy thân, tìm kiếm tư liệu.
– Trước khi chuyển tới Phương Hoa, Cao Mộng Vũ thuê nhà ở gần nơi làm việc. Cô ấy đã sống ở đó năm năm, còn mang theo mèo ở nhà đến đó nuôi. Bố mẹ cô ấy từng nói nhà bọn họ nuôi chú mèo từ nhỏ đến lớn, sắp được tám tuổi rồi.
Chung Thành Duyệt nói:
– Bây giờ mèo đang ở đâu?
– Chết rồi. – Lương Sam khẽ thở dài – Chuyện này kể ra cũng dài.
Trong xã hội hiện đại, đa phần những vụ án đều không nằm ngoài tình cảm và tiền bạc. Cảnh sát đã điều tra mạng lưới quan hệ của Cao Mộng Vũ, tất nhiên cũng biết được chuyện nuôi mèo.
Chú mèo ấy bị chồng chưa cưới của cô bóp chết.
Cao Mộng Vũ từng có một người chồng chưa cưới tên Tạ Siêu. Hai người bắt đầu hẹn hò nhau từ thời cấp ba, sau này Cao Mộng Vũ học nguyện vọng hai ở một trường không tệ tại bản địa, còn Tạ Siêu tốt nghiệp cấp ba xong thì không học tiếp nữa, làm nhân viên kinh doanh bất động sản. Quan hệ của hai người luôn rất tốt, cùng lắm chỉ cãi nhau chuyện vụn vặt thôi.
Mùa hè năm ngoái Tạ Siêu cầu hôn thành công, nhưng tháng mười Cao Mộng Vũ nảy sinh ý định nghỉ việc để học thạc sĩ, bởi vậy mà hai người họ đã cãi nhau một trận.
Trong thời gian mâu thuẫn, Tạ Siêu nhân lúc Cao Mộng Vũ ra ngoài đi làm, vứt tất cả những tài liệu học tập mà cô mua về và bóp chết chú mèo cô nuôi.
Ân Nhận nghe đến đây thì rất khó hiểu.
Ân Nhận biết phụ nữ ở thời đại này cũng có thể làm việc, thi công danh, trong ấn tượng của y, thi được công danh là một chuyện tốt đáng chúc mừng.
Ân Nhận kéo kéo Chung Thành Duyệt hỏi:
– Người ta hay nói người đi lên cao, nước chảy chỗ trũng mà, chuyện này là sao vậy?
Chung Thành Duyệt là thư sinh, chắc chắn biết ẩn tình.
– Anh Tạ có vấn đề về tâm lý. – Chung Thành Duyệt trả lời rất chắc chắn. Anh mím môi, cau chặt mày.
Câu trả lời này quá thẳng thắn, Ân Nhận không biết phải tiếp lời thế nào:
– … Này, đừng giận thế chứ?
Chung Thành Duyệt nhíu mi:
– Tôi không giận, chỉ cảm thấy việc dùng lạm sát để ép buộc người khác rất hèn hạ.
Giọng anh hơi lớn, Lương Sam hắng hắng giọng, hai người vội vàng ngậm miệng, nghe Lương Sam tiếp tục thuyết minh.
Khác với tưởng tượng của Tạ Siêu, một người tính cách yếu ớt như Cao Mộng Vũ không hề sợ hãi, ngược lại cảm xúc của cô bùng nổ. Tình yêu dài mười năm kết thúc, hai người chính thức chia tay vào tháng mười một.
Sau khi chia tay, Tạ Siêu vẫn quấy rầy Cao Mộng Vũ, muốn làm hòa với cô, Cao Mộng Vũ chưa một lần đồng ý. Đầu năm nay, Cao Mộng Vũ chính thức nghỉ việc, vào trọ ở chung cư Phương Hoa chuẩn bị thi, đến hiện giờ cũng chưa được nửa năm.
– Em muốn biết kết quả điều tra Tạ Siêu. – Chung Thành Duyệt nghiêm túc nói – Anh ta rất đáng nghi, chắc hẳn cảnh sát đã điều tra rồi.
Biểu cảm của Lương Sam rất phức tạp:
– Chết rồi. Mới chết hai tuần trước trong một vụ tai nạn xe bình thường. Lái xe chở hàng điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi, Tạ Siêu chết ngay tại chỗ.
– Người nhà thì sao?
– Tạ Siêu là con một, bố mẹ già rồi, lên xuống tầng thôi cũng đủ mệt.
Xét thấy Tạ Siêu đã chết được hai tuần, hiện trường Cao Mộng Vũ mất tích không có dấu vết vật lộn, cảnh sát không điều tra sâu hơn vào manh mối này. Theo Lương Sam xác nhận, trong phòng Cao Mộng Vũ không có hơi thở của lệ quỷ, Thức An cũng chỉ đành bỏ qua.
Thậm chí Lương Sam còn điều tra thi thể chú mèo già kia.
Lương Sam ngồi ngay ngắn, chờ chú gà mờ huyền học Ân Nhận hỏi. Ai ngờ Ân Nhận thản nhiên ăn xong miếng Chocolate muffins thì ngồi nghịch điện thoại lên mạng, không có dấu hiệu mở miệng hỏi chuyện.
Thái độ công tác không nghiêm túc.
Lương Sam:
– …Tiểu Ân, cậu không hỏi chuyện con mèo à?
Vụ án Cao Mộng Vũ mất tích có vô số điểm nghi vấn, theo lối mòn của các tác phẩm điện ảnh, chắc hẳn con mèo đã biến thành một loại yêu quái nào đó.
Trước đây khi dẫn dắt người mới không chính tông sẽ không thiếu phần giảng giải tri thức căn bản có liên quan đến tà vật. Ân Nhận không hỏi gì hết, Lương Sam cảm thấy không quen.
Ân Nhận kinh ngạc:
– Anh Lương, làm tà vật đâu có dễ vậy. Đừng nói đến chó mèo, ngay cả người chết đi cũng rất khó biến thành tà vật. Chuyện này phải tùy duyên. Nếu như con mèo nào bị bóp chết cũng thành tà vật thì lò sát sinh đã bị chen nổ rồi.
Lương Sam nghẹn họng không nói được lời nào, tất nhiên anh ta biết điều này! Đây vốn dĩ chính là tri thức anh ta nên giảng mới đúng! Rốt cuộc thì thằng nhãi này có hiểu hay không.
– Trước mắt xem ra, – Chung Thành Duyệt tổng kết lại – Chuyện này không có dấu vết của hiện tượng siêu nhiên, cũng không thấy kẻ tình nghi… vậy manh mối liên quan đến “Khe hở” thì sao?
– Tối hôm qua tôi đã báo lên trên rồi, điều tra “Khe hở” cần công cụ đặc biệt, tôi đoán phải chiều nay mới được phê duyệt.
Chung Thành Duyệt:
– Hiện tại không có nhiệm vụ rõ ràng, em có thể xem điện thoại của Cao Mộng Vũ không?
Đây mới chính là tấm gương của nhân viên tốt, Lương Sam thổn thức:
– À, máy copy. Điện thoại của cô ấy là vật chứng quan trọng, cậu có thể xem tài liệu copy.
Kết quả hiện trường biến thành ba người của Thức An ngồi xếp hàng ngoài hành lang nghịch điện thoại. Hai cảnh sát trong căn hộ bận rộn tới lui, vẻ ghét bỏ thoáng qua trong đôi mắt bọn họ nhìn ba người.
Điện thoại này là Thức An phát, thời đại này kỹ thuật sâu khó lường, Ân Nhận không dám tìm kiếm mấy thứ khác thường trên điện thoại, y viết chữ “tin tức khu Đông Hà”, ấn vào xem từng kết quả hiện ra.
Y xem chưa được mười phút mà đã tải xuống 4,5 App.
Người hiện đại quỷ kế đa đoan. Ân Nhận lắc đầu, mở App video ngắn xuất hiện với tần suất cao nhất. Y và giao diện đăng nhập nhìn nhau một lát, lại luống cuống tìm kiếm “làm thế nào để đăng nhập”.
Chung Thành Duyệt mở Wechat của Cao Mộng Vũ lên, đọc từ nhật ký trò chuyện gần đây nhất.
Quả thực Cao Mộng Vũ từng nuôi thú cưng, nhưng năm ngoái chú mèo của cô đã chết rồi, chuyện năm nay cô mua một lượng lớn thịt và não vẫn rất khó hiểu.
Chung Thành Duyệt không tìm kiếm bất cứ từ khóa nào, chỉ im lặng đọc nhật ký trò chuyện, không buông tha cả năm nhóm giảm giá đặc biệt mà cô tham gia.
Chung Thành Duyệt kéo rất lâu, thực sự không tìm được manh mối gì.
Không biết do bị quấy rầy hay nguyên nhân nào khác, Cao Mộng Vũ không block Tạ Siêu. Tên Wechat của cô là “Vũ Mao Miêu”, ghi chú Tạ Siêu là “。”. Nhật ký trò chuyện dừng lại ở hai tuần trước, trùng hợp đúng vào ngày Tạ Siêu mất ngoài ý muốn.
Phát ngôn của Tạ Siêu như tâm thần phân liệt, lúc thì dịu dàng gọi “anh muốn gặp lại em một lần” “bé yêu, anh mua cho em một chú mèo con rồi, nó đáng yêu lắm”, lúc thì sử dụng ngôn từ sỉ nhục chợ búa bẩn thỉu không chịu nổi.
Về cơ bản thì ngôn luận của anh ta chỉ xoay quanh một chủ đề – Anh là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này, chia tay là do em nhõng nhẽo, em tổn thương anh, chuyện này không xong đâu.
Hai người quen nhau quá lâu, có rất nhiều cách nói và cả ám hiệu người ngoài nhìn vào rất khó hiểu, cộng thêm chắc hẳn hai người còn có cách thức liên lạc khác, cuộc trò chuyện đứt quãng không liền mạch, trong đó còn có cả tin nhắn âm thanh, vô cùng khó đọc.
Nhưng thời gian không phụ người có lòng, Chung Thành Duyệt thực sự tìm được điểm mất tự nhiên.
Đó là một đoạn đối thoại vào khoảng ba tuần trước.
[Vũ Mao Miêu: Buông tha cho tôi được không?]
[。: Thú vị thật là em không buông tha cho anh trước đấy…]
[。: Con đ* còn dám đe dọa tao. Mày dám nói thì tao cũng dám nói. Đến lúc ấy xem ai là người bị chửi.]
[Vũ Mao Miêu: Đã chia tay mấy tháng rồi, chúng ta không thể quay lại được.]
[Vũ Mao Miêu: Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không hiểu tiếng người sao?]
[“。” đã thu hồi một tin nhắn.]
[“。” đã thu hồi một tin nhắn.]
[“。” đã thu hồi một tin nhắn.]
[Vũ Mao Miêu: Tạ Siêu, mẹ kiếp, anh sẽ không được chết tử tế đâu!!!]
Chung Thành Duyệt vừa mới định hỏi có tra được tin nhắn đã thu hồi không, thì một lọn tóc đen rủ xuống bên người anh.
Ân Nhận đang nghiêng đầu qua bên đây, tập trung tinh thần nhìn màn hình.
Dầu gội của Ân Nhận và anh đang dùng có mùi giống nhau, hơi thở của hai người lập tức hòa quyện, lọn tóc đen kia tựa hồ có ý thức, nó trượt xuống lồng ngực Chung Thành Duyệt như nước chảy. Cơ thể Chung Thành Duyệt cứng đờ, nhưng cuối cùng không né tránh.
– Đây là Cao Mộng Vũ và, ừm, chồng chưa cưới của cô ấy à? – Ân Nhận tò mò hỏi – Cuộc trò chuyện thú vị phết.
Chung Thành Duyệt nói:
– Cậu có ý gì hả?
– Có, cái này đăng nhập kiểu gì? – Ân Nhận dùng cả hai tay dâng điện thoại của mình lên.
Chung Thành Duyệt bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại, giúp Ân Nhận đăng ký tài khoản App video ngắn. Anh liếc mắt nhìn qua Lương Sam, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Đây không phải thứ nên xem trong giờ làm việc, cậu nhớ điều chỉnh âm lượng…
Đáng tiếc tốc độ nói của anh không cản nổi tốc độ tay của Quỷ vương đương đại nhân, ca khúc đang lưu hành và hiệu quả âm nhạc nháy mắt văng vẳng trên hành lang.
Chung Thành Duyệt từ từ điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, tỉnh bơ xem tiếp nhật ký trò chuyện, ánh mắt thoáng dao động.
Sắc mặt Lương Sam hơi tái đi:
– Tiểu Ân, cậu…
– Em chỉ muốn tìm manh mối thôi! – Ân Nhận ấn vào phím âm lượng – Gần đây khu Đông Hà xảy ra chuyện lạ, rất nhiều người đều kể lại trên đây, chưa biết chừng có liên quan gì đến đống thịt ấy.
Y vừa dứt lời, trong điện thoại truyền ra tiếng đàn ông khóc lóc:
“Anh em ơi, chàng trai hoa hồng thực sự rất nặng tình.”
Ân Nhận: “…”
Thời đại này, lạ thật đấy.
Y thẳng tay tắt máy đi:
– Anh Lương, vừa rồi anh Chung đã phát hiện ra một thứ thú vị, anh có muốn xem chung không ạ?
***
– Đây chẳng phải cuộc cãi vã bình thường thôi sao? – Đọc nhật ký trò chuyện xong, Lương Sam cũng hoang mang.
Chung Thành Duyệt:
– Em đã đọc hết tất cả nhật ký trò chuyện của bọn họ rồi, lúc trước kể cả khi bị Tạ Siêu quấn lấy, Cao Mộng Vũ chưa bao giờ kích động như vậy. Tần suất liên lạc trong một tháng gần đây của bọn họ cao hơn rất nhiều, bọn họ có mối quan hệ uy hiếp nhau rất kỳ diệu.
– Vụ án của Tạ Siêu không có vấn đề, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, tôi có thể đảm bảo điều này. Cho dù bản thân Tạ Siêu hay lái xe đều không liên quan gì đến Cao Mộng Vũ hết. – Lương Sam xoa xoa gáy – Nhưng Tiểu Chung nói cũng đúng, đích thị điều mà bọn họ đang tranh luận không rõ ràng.
Đối diện với bất thường trong căn phòng của Cao Mộng Vũ, cho dù là cảnh sát hay Thức An đều không có chút manh mối nào. Việc phá án không thuận lợi được như kịch bản thường hay viết, bọn họ không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, nhất định phải điều tra theo cách trải thảm.
Lương Sam liếc mắt nhìn Ân Nhận – người đang cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại lại:
– Dù sao chiều nay đồ mới đến, nếu hai cậu cảm thấy hứng thú có thể điều tra.
Anh ta đứng dậy đi tới nói nhỏ mấy câu với hai cảnh sát kia, một trong hai người lấy điện thoại ra, khoa tay múa chân với Lương Sam.
– Trạng thái tinh thần của bố mẹ Cao Mộng Vũ không ổn, không muốn gặp bất cứ ai ngoài cảnh sát. Cảnh sát vừa hỏi thăm một người bạn của Cao Mộng Vũ, cô ấy đồng ý hỗ trợ, cô ấy sống ngay gần đây, đúng lúc cũng đang rảnh rỗi.
Ân Nhận:
– Tốt quá rồi anh Chung, anh cố lên nhé.
– Tiểu Ân, cậu đi chung với cậu ấy đi.
– Nhưng bây giờ đang là ban ngày, đối tượng điều tra lại là người sống.
– Mời cậu đi chung với cậu ấy. – Lương Sam cao giọng.
Cầm tiền của người ta rồi thì phải cắn răng chịu đựng. Sáng sớm hôm nay Ân Nhận mới có chút khái niệm về tiền lương của Thức An. Cứ nhìn vào cửa hàng bánh ngọt cao cấp kia là biết, mỗi tháng y ăn thỏa thích cũng chưa mất đến nửa tháng lương. Đắc tội ai chứ không thể đắc tội bát cơm của mình, Ân Nhận chỉ đành khóc tạm biệt với bánh kem bảo bối.
Bạn của Cao Mộng Vũ hẹn bọn họ tại một quán cà phê gần đây.
Ân Nhận và Chung Thành Duyệt đến sớm, còn bạn của Cao Mộng Vũ chậm rãi đến muộn.
Cô gái ấy cùng tuổi Cao Mộng Vũ, thoạt nhìn tầm trên dưới ba mươi, ăn mặc thời trang, đeo kính râm, tóc xoăn sóng lớn nhuộm màu nâu, môi tô son đậm. Cô gái vừa vào cửa đã nhìn xung quanh, khi thấy Ân Nhận và Chung Thành Duyệt, mắt thường cũng nhận ra cô thoáng sững sờ.
Gần như ngay phút cô gái bước vào, Ân Nhận cũng buông thực đơn xuống, nhìn qua đó.
Trên người cô gái này, có mùi của lệ quỷ vẫn còn mới.
Hết chương 13
Lời tác giả:
Chữ sai và dấu câu không đúng quy tắc trong nhật ký trò chuyện do cố ý, không cần phải sửa lỗi đâu nè.
Bánh kem cưới ấy à, bây giờ hai người không mua, sau này cũng sẽ phải mua thôi.