Lương Sam là nhân viên của Tập đoàn Thức An thường trú ở Cục Cảnh sát, tạm thời thuộc vị trí khoa học.
Thân là một người tu hành, trình độ thuật pháp của Lương Sam thảm không nỡ nhìn, có mỗi ưu điểm đầu óc nhanh nhẹn, tính cách tốt, bình thường chỉ phụ trách báo cáo thông tin và kết nối. Khi vụ hung sát phá phong ấn vừa xảy ra, tất cả vị trí phi khoa học đều tăng ca tham gia hỗ trợ chiến đấu, anh ta đành phải kiêm chân chạy hiện trường.
Hiện tại anh ta đang đứng trước cửa khu chung cư Phương Hoa, chuẩn bị đón xe.
Lương Sam thở dài, nhìn kiến trúc đồ sộ bên cạnh mình.
Tòa nhà cao mười mấy tầng với hàng loạt cửa sổ vuông ngay ngắn chỉnh tề, bây giờ chỉ có vài ô cửa đang sáng đèn. Bốn chữ “Chung cư Phương Hoa” mạ vàng thẳng đứng trước cửa tòa nhà, lớp mạ vàng đã rơi rớt loang lổ.
Chỉ mấy ngày trước thôi, một cô gái đã biến mất ngay trong chung cư này.
Cao Mộng Vũ, 27 tuổi. Trước đây làm nhân viên ngân hàng, đầu năm nay mới xin nghỉ việc để chuẩn bị thi học thạc sĩ, bởi vậy mới thuê một căn hộ đơn ở chung cư Phương Hoa.
Trong hồ sơ của cảnh sát có ảnh chụp của cô gái. Cao Mộng Vũ buộc tóc đuôi gà cao, gương mặt hơi dài, mũi hơi to, dáng vẻ rất bình thường. Trên ảnh chụp, cô gái ngơ ngác nhìn ống kính, biểu cảm cứng ngắc.
Bắt đầu từ bốn ngày trước, Cao Mộng Vũ mất liên lạc với tất cả mọi người.
Người nhà và bạn bè của cô chỉ cho rằng cô đang chuyên tâm học hành, phía chung cư mới là bên phát hiện ra bất thường…
Mấy ngày gần đây, trong phòng của Cao Mộng Vũ tỏa ra mùi hôi thối rất khó tả. Hàng xóm gõ cửa thế nào cũng không có phản ứng, quản lý của chung cư không liên lạc được người cho nên đã dùng chìa khóa dự bị mở cửa.
Sau khi nhìn thấy tình trạng trong phòng, quản lý chung cư đã lập tức báo cảnh sát.
May sao cảnh sát không phát hiện ra thi thể của Cao Mộng Vũ bên trong, trước mắt thì vụ án này vẫn quy về án mất tích.
Nghe nói Thức An sẽ cử hai nhân viên thử việc đến đây, vốn dĩ trong lòng Lương Sam có ý từ chối. Vụ án này đích thị mang danh án mất tích, nhưng hiện trường của nó rất hung tàn, không thích hợp cho dân gà mờ đến đây.
Ánh tà dương hoàn toàn biến mất cũng là lúc xe chuyên dụng của Thức An dừng trước cửa khu chung cư.
Người xuống đầu tiên đeo kính, trên thẻ làm việc đóng dấu đỏ, khí chất sinh viên nhẹ nhàng nhã nhặn, có lẽ là dân gà mờ vị trí khoa học. Người xuống sau… đợi đã, đây là nhân viên hay tà vật vừa bắt được thế vậy?
Lương Sam nghi ngờ nhìn lại hai tấm thẻ làm việc, đầu bỗng to như cái trống.
Cứu mạng, rõ ràng trên thẻ ghi “Chuyên dùng cho kiểm tra sức khỏe” cơ đấy!
Đâu phải nhân viên đang thử việc, rõ ràng hai người này đều vừa mới ra lò. Hơn nữa nhìn phong thái của người tên “Ân Nhận”, sao anh ta cứ thấy không phải người tu hành chính quy vậy nhỉ.
Lương Sam thở dài một tiếng, bước về phía trước, giơ chiếc thẻ có dấu đen của mình ra:
– Thức An hả, ở đây ở đây!
– Chung Thành Duyệt và Ân Nhận đúng chứ? Cầm lấy đi, bên trong là combo bọc giày, găng tay, túi nôn, lát nữa sẽ dùng đến.
Anh ta chia túi trong tay cho hai người, miệng bắn ra một tràng giới thiệu.
– Bên chúng ta đã nói chuyện với phía cảnh sát trước rồi, lát nữa đến phòng của người mất tích, các cậu không được mang đi bất cứ thứ gì hoặc làm ảnh hưởng đến hiện trường. Nếu phát hiện điểm đáng ngờ, nhất định phải báo cáo với tôi trước… này, này, Tiểu Chung, nhìn đi đâu đấy?
Ân Nhận nghe nhập tâm, quay đầu lại mới phát hiện ra Chung Thành Duyệt đang quang minh chính đại thất thần.
Y nhìn theo ánh mắt Chung Thành Duyệt, chỉ thấy có một người…
Một ông cụ bê chiếc ghế, ngồi lẻ loi trước cửa khu chung cư.
Ông cụ mặc áo sơ mi màu đơn giản, mí mắt sụp xuống, chỉ lộ ra tròng mắt đen láy, thoạt nhìn có vẻ khá đáng sợ. Ông cụ lườm bọn họ với vẻ không thân thiện, sau đó lại nhìn thẳng xuống đất.
Chung Thành Duyệt quan sát ông cụ một lát:
– Đó là ai?
– Chắc là dân cư gần đây, lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Đừng tự ý quấy rầy người ta, nếu thực sự quan tâm thì báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đi hỏi.
Lương Sam ấn nút gọi thang máy, giọng ẩn ý sâu xa.
Con người là vậy, thấy gì cũng tò mò, nhìn ai cũng đáng nghi.
– Các cậu đã xem hết tài liệu hồ sơ vụ án rồi đấy chứ, lần này ba chúng ta đến đây hỗ trợ, coi như trải nghiệm công việc, ghi chép là được, không cần hai cậu phải phá án đâu… nói trước nhé, không phải tôi không muốn dẫn hai cậu đi ăn tối, cho dù các cậu vừa ăn rồi thì bây giờ cũng phải nôn ra hết.
Chung Thành Duyệt nghiêm túc gật đầu, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị sẵn túi nôn. Ân Nhận cũng học theo anh móc túi giấy ra cầm trong tay.
Cao Mộng Vũ sống ở tầng 14 phòng 1413, thang máy vừa đến, một mùi hôi thối bất thình lình len lỏi vào trong.
Ân Nhận chun chun mũi ra vẻ ghét bỏ.
Đây là mùi của thịt phân hủy, y đã quen thuộc với nó không thể nào quen hơn.
Cửa thang máy trượt ra, mùi tanh hôi xộc tới. Cái mùi ấy nháy mắt bao trọn da thịt, khiến ba người cứ như thể vừa mới rơi xuống cống bước lên. Ân Nhận lập tức nhăn mặt còn Chung Thành Duyệt lùi về sau nửa bước, ôm chặt miệng mũi.
Lương Sam là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy, tỉnh bơ giới thiệu:
– Chung cư Phương Hoa được cải tạo từ tòa nhà hành chính, đã nhiều năm rồi, tiền thuê rất thấp. Nhưng khách thuê ở đây đa số là người trẻ tuổi, khá đông người, camera rất đầy đủ.
Chung Thành Duyệt che mũi, giọng hơi ồm ồm:
– Tại sao lại tìm đến Thức An ạ?
Nếu đã có đủ tư liệu camera giám sát, theo lý mà nói thì sự việc không khó giải quyết. Đây là tầng 14, nếu muốn tránh camera, chỉ còn nước nhảy lầu mới đi được.
– Cảnh sát đã xem camera ngay từ đầu rồi.
Phản ứng của người thuộc vị trí khoa học này rất nhanh, cảm xúc căng thẳng của Lương Sam giảm bớt hơn một chút.
– Phòng 1413 chỉ có một vị khách thuê là Cao Mộng Vũ, bốn ngày trước cô ấy vào chung cư, sau đó chưa từng ra ngoài… hai cậu vào xem trước đi. Hôm nay cảnh sát vừa mới chụp ảnh xong, ngày mai sẽ xử lý nơi này.
Lương Sam đi tới trước cửa chính, đeo găng tay và bọc giày, sau đó cầm tay nắm cửa, đẩy ra một khe nhỏ.
Đang vào giữa hạ, tối qua vừa mới đổ cơn mưa, nếu mùi ban nãy chỉ giống như nước cống bao quanh vậy thì mùi này giống như đấm thẳng vào mặt người ta.
Ân Nhận bị tấn công bởi mùi thối hết lần này đến lần khác đã không còn lời nào để nói.
Công việc này thực sự đáng tin sao?
Xác nhận hai người không nôn, Lương Sam mở cửa ra. Chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cánh cửa phòng 1413 chậm rãi rộng mở.
Không gian bên trong căn hộ chừng ba mươi mét vuông với một phòng ngủ, phòng vệ sinh được ngăn cách bởi một tấm cửa đẩy, không có nơi nào giấu đồ cả.
Giày xếp ngay ngắn ở lối vào, điện thoại và chìa khóa của Cao Mộng Vũ đặt hết lên tủ để giày. Nhà bếp và bồn rửa đều sạch sẽ, chăn đệm trên giường trải phẳng phiu. Bên cạnh giường có một chiếc bàn vuông trải khăn in hình chú mèo.
Trên bàn chỉ có mấy quyển sách đang mở, chiếc bút máy không có nắp kẹp giữa trang sách viết đầy những dòng ghi chú.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, tất cả đều ngăn nắp chỉnh tề. Chỉ nhìn nhiêu đó thôi cũng thấy được chủ nhân của căn phòng là một người rất chú ý đến sinh hoạt.
Đúng vào lúc này, một con nhặng bay ngang qua, dừng lại trên đầu bút máy.
Nó bò qua ngòi bút đã khô cạn mực, lặng lẽ cọ cọ chân. Xung quanh nó, vô số những con nhặng mập mạp kêu vo ve. Chúng nó tập trung thành một màn sương côn trùng bóng loáng, bay khắp căn phòng.
Đống ruồi nhặng đến từ thứ “bất thường” duy nhất trong căn phòng…
Sàn nhà toàn là túi nilon trắng bán trong suốt. Chúng nằm im lặng chất đống quanh tủ lạnh, trương phình lên vì vật bên trong đang phân hủy, giống như một cái trứng côn trùng khổng lồ.
Ruồi nhặng bâu kín lúc nhúc trên mỗi chiếc túi, chất lỏng thối rữa vẩn đục chảy chằng chịt.
Dựa vào một số kinh nghiệm nhỏ bé không đủ để nói với người ngoài, Ân Nhận có thể đoán ra được thứ bên trong túi nilon.
Tất cả đều là thịt sống chia sẵn to bằng nắm tay.
Chúng bị ruồi bọ bâu loang lổ, chỉ có thể nhìn ra chút đường nét. Gà, vịt, cá trong túi còn dễ nhận, những khối thịt khác phân hủy nặng, chỉ dựa vào mắt thường thì khó phân biệt được nguồn gốc.
Gói to chất đống ở bên cạnh, cửa tủ lạnh hé mở. Dòng chất nhầy nâu vàng đặc sệt chảy ra từ ngăn đông. Chất nhầy chảy vào khe gạch, loang qua nửa nhỏ căn phòng, khiến cho mùi hôi thối vốn đã nồng nặc thêm một tầng cao mới.
Tất cả hoàn toàn không hề ăn nhập với căn phòng ngăn nắp chỉnh tề này, cảm giác ấy khiến toàn thân người ta khó chịu.
Nhìn tình trạng trong căn phòng, nhất thời không ai lên tiếng.
Ân Nhận quyết định tỏ ra tích cực hơn:
– Đó là gì? Cái… thứ dịch nhầy màu vàng xám trên nền đất ấy?
Đó là thứ duy nhất Ân Nhận không chắc lắm. Đáng tiếc y không biết cái tủ lạnh, chỉ đành tạm thời sửa cách nói khác.
Lương Sam không để ý khoảng ngập ngừng ấy, anh ta cười khổ mấy tiếng.
– Đó là óc phân hủy.
Chung Thành Duyệt quên luôn chuyện che miệng mũi:
– Óc gì ạ?
Ân Nhận chấn động:
– Óc cũng mua được cơ ạ?
Trong bầu không khí quỷ quái này, tuy rằng hai người mới ra vẻ chống cự nhưng không hề sợ hãi. Lương Sam bỗng dưng có ảo giác như thể mình đang hóa thân thành người hướng dẫn mua hàng trong chợ.
Đừng nói, hai con gà mờ mới tới này dường như không gà như trong tưởng tượng của anh ta, thấy cảnh tượng như vậy mà túi nôn không thể phát huy công dụng của mình.
Lương Sam chỉ chỉ vào một chiếc túi trông còn có vẻ sạch sẽ, cho hai người nhìn logo “Chợ nông sản Đông Hà”.
– Cô gái này mua rất nhiều óc heo nguyên bộ ở chợ, những túi thịt kia cũng do cô ấy mua, vẫn còn lịch sử giao dịch trong tài khoản. Bên trong không có thứ không nên xuất hiện, tất cả đều là thịt thường thấy ở chợ.
Chẳng qua tình huống không hề ổn một chút nào.
Theo như điều tra của cảnh sát, từ khi chuẩn bị thi học thạc sĩ, quỹ đạo sinh hoạt của Cao Mộng Vũ gần như chỉ nằm trên một đường thẳng. Ban ngày thì vùi đầu đọc sách trong căn hộ, cùng lắm thì xuống tầng lấy chuyển phát nhanh. Tối đến, thừa lúc giảm giá đặc biệt trước giờ đóng cửa cô mới đến chợ gần đây mua đồ ăn.
Mấy chủ sạp đều có ấn tượng với cô, dường như cô không thích ăn thịt.
Nhưng một tháng gần đây, Cao Mộng Vũ bắt đầu mua đủ loại thịt với tần suất thường xuyên hơn. Hai tuần gần nhất, cô không mua ngẫu nhiên nữa mà bắt đầu tập trung vào việc mua óc heo tươi, mỗi ngày mua khoảng năm cân.
Lượng óc này để ăn thì nhiều, để mở quán thì lại ít, chủ quán thịt nhớ rất rõ ràng.
Vậy mà nhìn từ camera, kể từ lúc Cao Mộng Vũ có những hành động bất thường đến lúc biến mất, không có bất cứ ai ra vào phòng cô hết. Cô cũng không mang mấy thứ tương tự như vali hành lý, tủ hay những vật cỡ lớn có thể đựng người. Không có khả năng lặng lẽ dẫn người vào nhà, camera không có dấu vết bị sửa đổi, chuyện đơn giản đến mức khó tin…
Bốn ngày trước, Cao Mộng Vũ xách túi mua sắm bước vào phòng, từ đó trở đi không thấy ra ngoài thêm lần nào nữa.
Cô đã bốc hơi trong căn hộ chỉ có một người này.
Cảnh sát Hải Cốc đã trích xuất camera ở khu vực lân cận nhưng không thu hoạch được gì. Trước mắt thì công tác điều tra vẫn chưa dừng lại, bởi vì chuyện này thực sự rất quái lạ cho nên Lương Sam chủ động yêu cầu Thức An tham gia.
Lương Sam dẫn đường cho người mới:
– Các cậu đã xem qua tài liệu rồi, có suy nghĩ gì không? Tiểu Ân, cậu nói trước đi.
Dù sao bọn họ cũng cùng một vị trí công tác, anh ta muốn thử xem đàn em giới huyền học này có kiến thức đến đâu.
Ân Nhận cố gắng lùi về phía cửa sổ:
– Không phát hiện dấu vết thu dọn hành lý, có thể… kẻ bắt cóc đã bắt cóc mất cô ấy rồi.
Ân Nhận không nói dối, y cố gắng chịu đựng mùi hôi thối này để ngửi thử, nơi đây không có mùi quỷ sát của lệ quỷ, nói cách khác, không tồn tại khả năng Cao Mộng Vũ bị lệ quỷ nhập vào người.
Trong căn phòng này có pha lẫn sát khí mơ hồ, nhưng sát khí này không mang sự thù địch. Nơi đây hỗn tạp đủ dạng người, căn phòng thường xuyên đổi chủ, có mấy thứ bẩn thỉu cũng bình thường.
Một nghìn năm trôi qua, thương hải tang điền, không thiếu những tà vật mới sinh ra. Trước khi xác định được nguồn gốc của sát khí, Ân Nhận không muốn đưa ra quyết định cảm tính.
Đáng tiếc y khiêm tốn hơi thái quá.
Lương Sam dụi dụi mặt với vẻ tang thương:
– Ừ, suy nghĩ của cậu thống nhất với cảnh sát.
Khi mất tích Cao Mộng Vũ không mang theo điện thoại, không đeo giày đi bên ngoài, càng không có năng lực bóp méo camera, quả thực suy nghĩ của cảnh sát cũng thiên về bắt cóc… nhưng điều này cần một người trong giới huyền học như cậu nói ra sao?
– Tiểu Chung thì sao, cậu có suy nghĩ nào khác không? – Lương Sam quay đầu qua, chẳng ôm nhiều hi vọng.
Chung Thành Duyệt bịt kín miệng mũi, cẩn thận đi vòng qua từng bọc thịt thối rữa, đi qua đi lại trong nhà một lát.
– Có lẽ cô ấy vẫn đang ở đây.
Lương Sam:
– Hả?
– Đơn giản lắm, nếu như không có manh mối nào chứng minh cô ấy đã rời khỏi đây, vậy thì cô ấy vẫn còn ở trong nhà.
Hết chương 11
Lời tác giả:
Quỷ vương: Tôi cảm thấy là bắt cóc.
Nhân tài nghiên cứu khoa học (đối diện với căn phòng trống): Có lẽ cô ấy vẫn còn ở đây.
Lương Sam: Hai cậu bị sao đấy?
Hôm qua đã trả lời mấy câu ở Uây bâu! Bê qua đây luôn. Căn bản thì đều là câu hỏi khá nhiều bạn từng hỏi.
1, Tính cách của hai nhân vật chính không phù hợp với cái tên “Hung nhân Ác sát”?
Đáp: Tôi sẽ không đặt bừa một cái tên, nhất định phải có lý do gì để chọn nó.
2, Tại sao tên của Tiểu Chung vốn dĩ là Thuyết nhưng lại quen dùng Duyệt?
Đáp: Mấy bộ trước tôi thường thích xì poi ở tên của nhân vật chính (???) hoặc có ý nghĩa tượng trưng nào đó, bộ này cũng làm theo cách tương tự.
3, Bổ sung thêm một câu hỏi lúc trước tôi đã từng giải đáp cho một độc giả.
Tác phẩm này không có thế giới quan thần quái chính thống, không có hệ thống chuyển thế, cá nhân không ưng “chuyển thế” lắm cho nên chưa từng viết, sau này cũng sẽ không viết. XD