Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 531: Hồng y đại chủ tế cấp vàng sáng



Lúc trở về Thần miếu, Barack Montaeris đang đợi hắn, nói chính xác là rất nhiều người đang đợi hắn.

"Đại nhân, ngài muốn gặp ai trước vậy?" Ailiya cung kính nói.

Trên một danh sách dài ngoàng đều là quý tộc và nhà buôn lớn của các thành phố thuộc tỉnh Thần Ân, không chỉ riêng thành Amer, những đại chủ tế của các thành phố nằm trong phạm vi quản lý của hắn đều đến.

"Cho bá tước Barack vào đi, cảm ơn". Trâu Lượng cười nói.

"Ngài quá khách sáo rồi". Aliya vội vàng lùi hai bước khom người nói.

"Đừng khách sáo như vậy, đi đi". Trâu Lượng cũng hơi không biết nên khóc hay cười, một tiếng cảm ơn của mình có thể dọa người ta thành như thế, đây đại khái chính là quyền thế.

Về con người của Barack, Trâu Lượng không hề hiểu quá rõ nhưng e rằng hắn là người đại diện của gia tộc Montaeris ở nơi này. Về cách thức hoạt động của gia tộc Montaeris, Trâu Lượng cũng biết được ít nhiều từ Peloponnisos, trừ dòng chính của gia tộc, dòng ngoài phân tán ở các tỉnh của Mông Gia để kiếm tiền cho gia tộc, Barack có lẽ chính là một người trong số đó.

Trước mắt, những việc của Barack làm đều để tỏ thái độ, tất nhiên cũng ngầm ám chỉ thái độ của gia tộc Montaeris, dựa vào quan hệ của hắn và Peloponnisos khẳng định là có thể kết đồng minh dễ dàng.

"Barack bái kiến hồng y đại chủ tế". Không bao lâu sau Barack bước vào, cung kính nói.

"Bá tước Barack quá khách sáo rồi, mời ngồi". Trâu Lượng ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, thản nhiên nhận lễ.

Barack lúc này mới đánh giá cẩn thận vị hồng y đại chủ tế ở trước mắt, không nhìn thấy chút dấu hiệu nào của xung đột nổ ra vào hôm qua.

"Tận mắt thấy được đại nhân mới hiểu thế nào là kỳ tài ngút trời, khó trách thiếu chủ luôn nhắc tới ngài".

Barack vừa mở miệng liền nói ra cái tên Peloponnisos, cũng đồng nghĩa với việc bày tỏ lập trường của mình.

"Ha ha, tên Peloponnisos cứ thích nói quá, gần đây hắn ra sao, có bị mắng vì chuyện của ta không".

Giọng điệu của Trâu Lượng vô cùng tùy ý nhưng loại tùy ý này lại khiến Barack thở dài một hơi, vì chỉ khi nói chuyện với người của mình mới tùy ý như vậy.

"Ngày mai thiếu chủ sẽ đến, thiếu chủ vẫn mong được tỉ thí với ngài".

"Ha ha, không sợ bị đánh thì cứ việc đến, bá tước đại nhân, ta không quen thuộc thành Amer, e là vẫn phải làm phiền ông tiếp đãi hắn".

Lời nói này chính là lời nói bóng gió điển hình, một mặt nói hắn không quen thuộc thành Amer, cần có người giúp đỡ, hắn tiếp nhận sự dựa dẫm của Barack, Barack vốn là người của gia tộc Montaeris nhưng nơi này là tỉnh Thần Ân, trên góc độ nào đó Peloponnisos lại là khách, cũng ám chỉ quan hệ của bọn họ có thể khăng khít hơn một chút.

Trong lòng Barack thầm vui mừng, thầm khen quyết định của mình ngày hôm qua sáng suốt biết nhường nào "Mọi việc đều nghe theo lệnh của đại nhân".

"À, đúng rồi, thành Amer có một người chị gái thời niên thiếu của ta, năm ngày sau là hôn lễ của chị ấy, giúp ta sắp xếp một chút, ta phải đi tham dự".

"Vâng, xin ngài cứ yên tâm".

Hai người đều không nhắc tới "hiểu lầm" kia, mà Trâu Lượng bảo Barack đi lo liệu nghĩa là một câu bỏ qua mọi chuyện, đồng thời cũng ám chỉ Lilia là bạn của hắn.

Thực ra Trâu Lượng vẫn còn xem thường sức ảnh hưởng của bản thân, hắn xưng hô Lilia là "chị gái" đã khiến Barack kinh sợ đổ mồ hôi đầy mình, là người nào có thể được thành chủ Arthur gọi là chị gái, xem ra đây là cơ hội mà hồng y đại chủ tế cho mình để chuộc lỗi, Barack thật sự còn muốn dồn tâm trí để chuẩn bị một món quà lớn.

Nghi lễ nhận chức của hồng y đại chủ tế tất nhiên phải long trọng nhưng trong tình huống thông thường cũng đều là người trong tỉnh tham gia, nhưng lần này lại hoàn toàn khác, không những người của tỉnh Thần Ân đến không ít, tỉnh Thần Diệu cũng có người đến chúc mừng, tất nhiên để tránh hiềm nghi, Subaru và Thomas đều phái người đến trước.

Vậy cũng thôi đi, đám người Aliya phụ trách việc tiếp đãi lúc này mới phát hiện những sứ giả của nhân vật lớn cũng người này nối tiếp người kia đến.

Từ khi nào lễ nhận chức của một hồng y đại chủ tế lại có thể kinh động đến hàng ngũ sứ đồ, công hội nhà mạo hiểm, công hội sát thủ, gia tộc Gabriel, gia tộc Montaeris, gia tộc Nicola, gia tộc Feller, cuối cùng thậm chí gia tộc "thù địch" Sanchez cũng phái người đến.

Ngay tức khắc, một hòn đá làm nổi lên ngàn đợt sóng ở thành Amer, đều do mọi người đổ thêm dầu vào lửa, nhiều thế lực như vậy đều phải nể mặt vị hồng y đại chủ tế thanh niên này khiến những người muốn ngấm ngầm làm chút gì đó đều phải ngồi im thin thít.

Nếu người nào đó xem Arthur như một tộc bear non nớt thì đúng là não bị thủng mất rồi.

Chỉ một hay hai còn thú vị, đằng này nhiều gia tộc như vậy, trong đó còn không ít gia tộc có mâu thuẫn với nhau đều vì người này mà ngừng chiến, tầm ảnh hưởng như vậy e là trước nay chưa từng có.

Một đám nữ tế ti Aliya cũng vui mừng quá đỗi, một lại nối tiếp một nhân vật lớn, lần trước tỉnh Thần Ân nhộn nhịp như vậy là lúc đại nhân shaman lên ngôi, chẳng qua các nàng chỉ nghe nói, lúc đó các nàng vẫn còn là con nít, mà quy mô buổi lễ nhận chức của hồng y đại chủ tế quả thật là có một không hai.

Sứ giả do giáo hoàng phái đến là Bott, ai cũng biết Bott là thân tín của giáo hoàng, shaman còn phải nể mặt Bott, mà Bott lại đến tham dự buổi lễ nhận chức của một hồng ý đại giáo chủ, quả là vinh quang biết nhường nào.

Tại một nơi sâu trong thành Amer náo nhiệt, vô số người đều biết e là Sablanca phải đau đầu rồi, bởi vì trước đây Hathilo tuy khó quản lý nhưng tuyệt đối không có uy thế như thế này.

Trâu Lượng lại không chú ý đến điều này, có bạn từ phương xa đến sao có thể không chào đón.

Peloponnisos đại diện cho gia tộc Montaeris, Buenaven và Lam Linh đại diện cho gia tộc Feller, Gregg và Michiwa đại diện cho gia tộc Nicola, Lolita cũng đến. Tất nhiên không thể thiếu Montmar, Murphy lại không đến, sư tử vàng bận rèn luyện, việc giúp đỡ người khác trong cơn hoạn nạn nhất định phải có hắn nhưng những lễ lộc chúc mừng thì không cần thiết.

Cho dù người của đế đô là đối thủ hay bạn thì người đến đều là khách, Trâu Lượng rất vui vẻ, dù là đối thủ cũng rất náo nhiệt.

Ở trong đại điện đều là thanh niên, người già đều được sắp xếp đến nơi khác, những nữ tế ti ra ra vào vào gặp được những tuấn nam mỹ nữ ở đây, vừa ra ngoài liền líu ríu bàn tán một phen mình vừa gặp được những người nào.

"Arthur, mới mấy ngày không gặp, ngài leo nhanh thật đấy". Michiwa đánh giá chung chung một chút, muốn nghe được lời dễ nghe từ miệng của cô ta, theo cách nói của Michiwa là kiếp sau cũng không có cơ hội.

"Quá khen quá khen, cô càng đẹp đó". Trâu Lượng là tên cáo già gian xảo biết nhường nào, dư sức đối phó với Michiwa.

"Mimi, em nói gì thế, Arthur, tuy trong lòng ta đầy hâm mộ ghen ghét nhưng vẫn chúc mừng ngươi!" Gregg cười nói.

Không thể không nói Gregg là một tên tiểu nhân nhưng hắn có sức hấp dẫn của hắn.

"Cảm ơn nhiều, thực ra cũng chỉ là hai mẫu ba phân đất của thành Doran, mọi người đều là người giàu, có tiền thì bỏ tiền, có sức thì bỏ sức, cần phải lôi kéo anh em ấy mà"

Lolita nhịn không được cười khúc khích "Đã là hồng y đại chủ tế rồi vẫn thú vị thế này, Arthur, ta muốn đầu tư vào nơi đó, ngươi phải nể mặt ta đấy nhé".

Dáng vẻ xinh đẹp của Lolita không thể dùng từ để diễn tả hết được, có thể vì mối quan hệ với Gina mà Trâu Lượng đặc biệt không có sức đề kháng trước người đẹp chân dài tộc Báo.

"Lolita, nhà của các ngươi đều kinh doanh lớn, ta mới là người cần giúp đỡ, Arthur, ông già ta đã nói, bảo ta như thế nào cũng phải kiếm được một mảnh đất thần tích, ngươi biết bỉ mông chúng ta chỉ biết ăn không biết tiết kiệm, chỉ có thể lựa chọn việc có lợi". Montmar đi thẳng vào vấn đề, với tính cách của hắn vốn sẽ không vòng vo giấu diếm.

Trâu Lượng mỉm cười "Lát nữa đưa bản đồ cho ngươi, ngươi tự mình chọn".

Lolita càng xem càng thích, lúc trước ở đế đô đã cảm thấy Arthur rất hấp dẫn, không phải loại chịu tù túng trong ao hồ, hiện giờ xem ra bản thân còn đánh giá thấp hắn, sau khi trở thành hồng y đại chủ tế vẫn ngang ngược như vậy, khiến cho người khác yêu thích, chẳng qua Lolita lại không giống như Montmar, vẫn có chừng mực.

Montmar nghe xong nhếch miệng cười, cũng không nói những lời khách sao, anh em cùng sống chết với nhau, nói lời khách sao chính là xem nhau như người ngoài, hắn không cần khách sáo, lúc Trâu Lượng gặp nguy hiểm cũng không khách sáo với bọn họ.

Peloponnisos nhìn Arthur không chớp mắt nhưng lại không nói lời nào.

"Peloponnisos, ngươi đừng cứ trừng mắt nhìn ta như thế, ta không có sở thích biến thái đó đâu". Trâu Lượng cười nói.

Câu nói đùa này khiến mọi người đều vui vẻ, nhưng Peloponnisos lại không cười, mà lại thở dài, bầu không khí trở nên hơi đặc biệt.

"Sao ngươi làm được!" Peloponnisos nói.

Trâu Lượng cũng hơi ngẩn người, lúc này mới phát hiện Peloponnisos đã tiến vào cấp bạc trắng đỉnh cao, khó trách có cảm nhận khác, loại gia tộc như của Peloponnisos vô cùng nhạy cảm đối với sức mạnh, có thể nói là một loại trực giác được luyện ra giữa ranh giới sống và chết, chênh lệch giữa cấp vàng sáng và cấp bạc trắng quá lớn, cũng khó trách Peloponnisos có thể nhận ra được, không thể không nói Peloponnisos cũng tiến bộ rất nhiều.

Được câu nói của Peloponnisos nhắc nhở, Michiwa mới phản ứng lại, trừ Peloponnisos, ở nơi đây sức mạnh của Michiwa có thể xem như mạnh nhất.

Nhưng cô ta lại không nhìn ra gì cả.

"Peloponnisos, đừng có úp úp mở mở được không". Michiwa bĩu môi.

Peloponnisos nhìn Arthur, nếu nói trước đây thực lực tương đương thì khi phát hiện điều này quả thật hơi bị sốc.

"Arthur bước vào cấp vàng sáng rồi". Giọng nói của Peloponnisos như tiếng sét vang lên bên tai mọi người.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ, đều là những người cùng tham gia huấn luyện đặc biệt, lúc đó đều là những tinh anh của Mông Gia tụ tập tại đế đô, mỗi người đều con cưng của trời, có ước mơ và sự kiêu ngạo của chính mình, tuy qua cuộc so tài đã phân thắng thua nhưng không có nghĩa là chênh lệch quá lớn.

Vàng sáng... từ cấp bạc trắng đến cấp vàng sáng là khoảng cách dài đằng đẵng biết nhường nào, nhất là để đặt bước chân qua ngưỡng cửa càng khó khăn vô cùng, mà hiện giờ Peloponnisos lại nói với bọn họ Arthur đã bước vào cấp vàng sáng.

Tất nhiên Peloponnisos cũng không dám hoàn toàn xác định, chỉ là một loại trực giác của hắn, khả năng tra xét gần giống như yêu thú của gia tộc Montaeris.

Trâu Lượng cười cười gật đầu "Do may mắn thôi".

Cái miệng to lớn của Montmar mở ra "Ta ngất, ông đây liều sống liều chết mới đạt tới bạc trắng trung cấp đấy". truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Gregg và Michiwa đều không thể tin vào sự thực trước mắt, điều này quá kinh hoàng, quá xa rời với thực tế.

Sao có thể được, thời gian mới có mấy tháng, lần trước chẳng qua chỉ là bạc trắng sơ cấp, tốc độ này cho dù thông gia của Thần Thú cũng không nhanh như thế.

Buenaven và Lam Linh cũng tỏ ra nghi ngờ, lần trước lúc cùng chiến đấu Trâu Lượng cũng không mạnh thế này, bây giờ mới trải qua một khoảng thời gian chứ mấy.

"Được rồi, mọi người đừng dùng ánh mắt như thế nhìn ta có được không, chẳng qua chỉ đi trước một bước thôi mà".

"Mẹ nó, sau này đúng là không thể ở bên cạnh loại người này quá lâu, nói không chừng một lúc nào đó lòng tự tin sẽ bị phá hủy không còn gì".

Buenaven thở dài một hơi "Lúc đầu Murphy nhờ ta chuyển lời đến ngươi rằng hắn đã đạt tới bạc trắng đỉnh cao, đang xông lên cấp vàng sáng, bảo ngươi cẩn thận một chút, đừng đam mê quyền thế, hiện giờ xem ra..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv