Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 330: Ngầm tức giận



Trâu Lượng cũng chẳng muốn nói chuyện đao to búa lớn "Nếu quân số của kẻ địch không nhiều, nhiệm vụ đi đến thành Doran của chúng ta lần này chỉ là tiêu diệt một đám thổ dân, ít nhất cũng phải đuổi bọn chúng khỏi Man Hoang!"

Ruman vỗ đùi nói: "Lão đại đừng nói nữa! Ruman ta cũng hận không được xé xác đám thổ dân đó!"

"Đội trưởng không cần ra lệnh chúng ta cũng nhất định giết bọn chúng đến mảnh giáp cũng chẳng còn!" Kalou ra sức vỗ ngực, cảm thấy máu cũng nóng lên. Chẳng qua hành động này làm vết thương của hắn lại rách ra, khóe miệng cũng có chút nhăn nhó.

"Đội trưởng, chúng ta đều là người Mông Gia, hơn nữa còn là tế ti của Thần Miếu. Nếu cứ nhìn bọn Man tộc tàn sát người dân mà không làm gì quả thật hổ thẹn với vinh quang của Chiến Ca Tế Ti.

Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, Chiến Ca Tế Ti Đoàn đều sát cánh cùng đội trưởng!

"Được! Cũng tính chúng ta vào!" Cote và Patrice cũng không chịu thua kém.

Ernest cũng ở bên cạnh gào thét bày tỏ sự thù hận bọn người Man tộc.

Mọi người cùng chung kẻ thù, quyết không thể lùi bước trong cuộc tấn công Man tộc.

Trong thành Doran, quan cầm quyền Aaron hơi bất an uốn éo thân thể mập mạp lắng nghe thủ hạ bẩm báo tháng này vơ vét được bao nhiêu tiền từ trong tay bọn dân đen.

Gần đây Man tộc làm loạn quả là dữ dội, làm Aaron mê tiền đứng ngồi không yên, sợ hãi người Man tộc lại làm loạn.

Mấy năm trước, quân bảo vệ thành bị Man tộc diệt sạch. Quan cầm quyền lúc ấy còn bị rơi đầu.

Chính vì vậy mà Aaron từ khi ngồi trên vị trí này hiền lành ngoan ngoãn hơn nhiều. Chỉ quan tâm tới tiền tài, đến nỗi cuộc sống của người dân chẳng liên quan tới hắn. Dù sao thì tầng lớp dân thường dưới đáy xã hội rất đông, sinh sản cũng nhanh, bị người Man tộc giết sạch một đám lại sinh ra thêm một đám. Chỉ cần chuyện này không quá ầm ĩ, mỗi năm nộp cho cấp trên một số tiền lớn thì mọi người đều qua loa cho xong chuyện.

"Aaron đại nhân, ngài có bận gì không?" Conn, đội trưởng đội bảo vệ thành được người hầu dẫn vào, nhìn thấy Aaron đang thoải mái nằm trên ghế dựa, một mỹ nữ tộc Rabbit đang thay ông ta đếm tiền. Conn đã theo Aaron nhiều năm như thế, có thể nói là vô cùng hiểu rõ tính cách của vị quan cầm quyền này: Ở cái nơi hoang tàn như thành Doran này đừng nghĩ tới việc làm quan thanh liêm gì cả, tìm cách kiếm được tiền từ trong tay dân đen mới là việc chính. Nói một câu đơn giản là: Ta thu thuế của ngươi, nhưng Man tộc đánh giết tới lão tử cứ mặc kệ. Tự sinh tự diệt đi!

Tình huống này cũng khó mà trách quan cầm quyền của thành Doran, lính bảo vệ thành và Thần Miếu hoàn toàn tê liệt, vốn không thể bảo vệ dân chúng.

"Aaron đại nhân, xem ra tâm tình của ngài không tệ?" Conn gật đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh bợ.

"Gần đây bọn người Man tộc làm loạn quá dữ dội khiến ta ngay cả đếm tiền cũng không thấy sướng, kinh sợ run rẩy một hồi, cứ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì". Thịt mỡ trên mặt Conn run rẩy. Nhưng mà con người lúc nào cũng nghĩ về hướng tích cực nên quan cầm quyền Aaron không hề tưởng tượng được thành Doran hiện giờ đang nằm trong tình cảnh nguy hiểm đến thế nào. Dù sao Man tộc thích làm loạn thì cứ làm loạn, chỉ cần không làm lỡ việc thu thuế của bản thân hoặc làm loạn vào tận trong thành gây ảnh hưởng đến những người giàu thì cũng chả liên quan đến nửa hào tiền của Aaron hắn.

"Hì hì, Aaron đại nhân làm việc vất vả, nhọc lòng lo lắng cho dân chúng như thế". Conn nhìn quét qua cái bụng béo tròn như đang mang thai sáu bảy tháng của Aaron, nịnh bợ nói: "Chuyện của Man tộc không đáng lo, dù sao thì mấy năm nay đều làm loạn như vầy. Những tên thổ dân này chẳng có sức mạnh làm chúng ta phải chú ý, chỉ có thể ra vẻ ở vùng rừng rú. Đúng rồi…" Conn có chút lo lắng: "Aaron đại nhân có nghe chưa? Cấp trên hình như sẽ cử đặc sứ tới, đến lúc đó ngày tháng của chúng ta sợ là…"

"Hừ, tên đó nếu nghe ngóng được gì thì cứ cho chút tiền đuổi đi, nếu dám phá hỏng hứng thú của chúng ta …" Một tia sát khí lóe lên trong đôi mắt mập mạp. Có thể ngồi ở vị trí này, Aaron hắn cũng đã giết không ít người.

Thần Miếu ở thành Doran.

Chủ tế Monaco đang cẩn thận từng li từng tí lau chùi các loại đồ dùng bằng bạc trên tế đài, khóe miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Hi vọng Thú Thần bảo hộ toàn bộ dân cư của thành Doran, Man tộc đừng làm loạn nữa để ta bình an tới lúc về hưu"

Ông ta là một người lương thiện, tính cách mềm yếu. Bảy năm trước, chủ tế đời trước của Thần Miếu và đoàn Kỵ Sĩ trật tự ở ngoài thành trúng kế mai phục của Man tộc, sau trận chiến đó họ bị tiêu diệt cùng với lính bảo vệ thành.

Sau đó, ông lão nhân hậu Monaco không người thân thích bị cấp trên đá tới đây.

Nguyên nhân là do thấy Monaco thành thật, không phải con ông cháu cha, ai cũng không muốn đến nơi hoang tàn này nên ông ta phải đến.

Những năm nay, thế lực của quan cầm quyền Aaron ngày càng lớn, Thần Miếu bao gồm cả Monaco bị áp chế chặt chẽ.

Hiện giờ hi vọng duy nhất của Monaca chỉ là có thể bình yên sống thêm vài năm, sớm về hưu trở lại miền Trung yên bình để hưởng phúc.

"Chủ tế, chủ tế, người có đó không?" Ngoài cửa, tế ti Gia Lộ Phu chạy một mạch vào, "Đại nhân, cấp trên truyền tin nói mấy ngày gần đây sẽ có một vị đặc sứ đến, là người của Thần Miếu chúng ta".

"Hả?" Monaco đang lau ngọn đèn bạc bỗng dừng lại, trong lòng sợ hãi: Đặc sứ của Thần Miếu? Quan cầm quyền Aaron là người hẹp hòi, nếu vị đặc sứ mới đến không thức thời. Ôi, không biết là họa hay là phúc đây!

Cùng lúc, một vài quý tộc của thành Doran, còn có các gia tộc buôn bán khắp miền Nam Bắc của đế quốc đều nhận được tin tức. Trong hoàn cảnh căng thẳng trước mắt, vị đặc sứ từ xa tới rốt cuộc có mục đích gì? Liệu có làm rối ren thêm tình thế không?

Không ít người đều lo lắng suy đoán trong lòng.

"Ngươi, đến đây".

Trâu Lượng vẫy tay gọi một thiếu niên tộc Bear đang đứng bên ánh lửa ở đằng xa. Thiếu niên hình dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, toát ra vẻ thật thà dễ thương. Đôi mắt vô cùng trong sáng, lộ vẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Nhìn thấy nó không khỏi nghĩ lại mình và Ernest lúc nhỏ.

"Ngươi tên gì?" Nhìn thiếu niên tộc Bear có phần ngạc nhiên và lo lắng đứng dậy bước đến trước mặt, Trâu thần côn muốn đưa tay sờ đầu nó nhưng bị thiếu niên tránh đi.

"Lulu". Thiếu niên cúi đầu trộm nhìn Trâu Lượng một cái: "Cháu tên Lulu".

"Tốt! Lulu, ta có một số chuyện muốn hỏi cháu, được không?" Trâu Lượng lấy một miếng thịt nướng thơm lừng từ trong tay Emma ở bên cạnh đưa qua.

Những người già và thanh niên trong số những người sống sót tuy có chút thay đổi thái độ với những tế ti này nhưng sự nghi ngờ và không tin tưởng đã hình thành từ lâu không thể bị loại bỏ trong thời gian ngắn.

Ví dụ như lão Balen tuy lúc hỏi chuyện của Man tộc ông ta trả lời rất rõ ràng nhưng khi hỏi vấn đề khác, nhất là chuyện trong thành, lão Balen lại tỏ ra do dự, dường như đang lo lắng gì đó.

Thiếu niên Lulu cũng hơi do dự nhưng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng ở gần bên vẫn nhịn không nổi.

Nhà của nó rất nghèo, cha nó lúc còn sống cũng chỉ có thể cho nó ăn mấy loại canh rau dại, hồi năm ngoái mò được mấy con cá nhỏ đem nấu canh, thêm vào chút ngũ cốc với hoa quả khô đã xem như là món ngon nhất nó được ăn.

Nó giật lấy miếng thịt nướng cắn một miếng, sau đó hơi lo lắng nhìn Trâu Lượng. Thấy hắn ta không phản ứng, thiếu niên cũng hơi yên tâm, lập tức nhai ngồm ngoàm như hổ đói.

Bánh nướng mà các tế ti trước kia chia phần cho thiếu niên không thơm bằng thịt nướng.

"Được rồi Lulu, chúng ta nói chuyện được chứ?" Trâu Lượng chìa tay vỗ vai của thiếu niên, lần này thân thể của thiếu niên tuy vẫn tránh né một tí nhưng cũng không nhiều.

Nghe câu hỏi của Trâu Lượng, Lulu gật đầu mạnh một cái nhưng vẫn không ngẩng đầu mà đang cố gắng ăn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Người ở biên giới thành Doran đều ăn bữa trước chẳng còn bữa sau, không biết lúc lúc nào bị thổ dân giết chết. Chỉ cần chết mà làm ma no là tốt rồi.

"Vùng lân cận thành Doran có bao nhiêu thôn xóm? Luôn loạn như thế này sao?"

"Không rõ là bao nhiêu, vùng phụ cận này có mười mấy thôn, người Man năm nào cũng đến" Lulu đang khó khăn nuốt xuống, quai hàm trên dưới đều động đậy phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng.

"Nhưng năm nay mới sang xuân đã đến, lần này là lần thứ hai".

Trong lòng Trâu Lượng xúc động: "Lần này người gặp nạn nhiều không?"

"Không biết nữa". Mười thôn ở quanh đây đều không còn.

"Vậy quân bảo vệ thành và Thần Miếu có đưa người tới giúp các cháu không?"

Lulu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt lóe lên sự hoài nghi. Dần dần, một giọt nước trong suốt từ trong mắt Lulu chảy ra.

Miếng thịt nướng còn lại trong tay rơi xuống đất.

Thiếu niên quỳ xuống đất ôm đầu lắc lư khổ sở "Không có, không người nào giúp chúng cháu, ba, mẹ đều chết rồi … chết rồi.."

Tiếng khóc lóc thảm thiết truyền đi rất xa giữa màn đêm yên tĩnh. Đó là tiếng một trái tim bị tan vỡ.

Nơi đóng quân vốn có chút ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang nghẹn ngào quỳ trên đất, trong lòng thương cảm không sao diễn tả hết.

Người Mông Gia kiêu ngạo từ lúc nào rơi vào kết cục như thế này?

Đây còn là vùng đất mà Thú Thần bảo hộ sao?

Thật nhục nhã!

Đây là nỗi nhục nhã của mỗi chiến sĩ, càng là nỗi sỉ nhục của các tế ti, của toàn bộ những người thờ phụng Thú Thần!

Nghĩ lại năm trăm năm trước, đế quốc Mông Gia thống trị đại lục, trăm nước phải hướng về, vạn dân phải khuất phục, ai dám tàn sát người Mông Gia thế này? Ai dám cư xử với những người đi theo Thần Thú như thế này?

Ánh lửa nhảy múa bập bùng, người già, phụ nữ, còn có đàn ông trong thôn nước mắt chảy đầy mặt.

Toàn bộ đoàn tế ti cũng yên lặng, yên lặng đến nỗi tiếng thở giống như tiếng gió bão đang gào thét tiến tới.

"Ruman, Kalou!" Giữa yên lặng, âm thanh bình tĩnh nhưng kiên quyết của Arthur truyền đến.

"Đội trưởng!", "Đêm nay nhường lều màn đã chuẩn bị cho người dân, mọi người chịu khổ một chút nằm nghỉ cạnh đống lửa một đêm, còn nữa, bình minh ngày mai nhanh chóng lên đường, nhất định phải tới thành Doran trong thời gian sớm nhất".

"Vâng".

Không người nào có chút nghi ngờ những lời của đội trưởng Arthur, bọn họ chỉ biết lời nói của đội trưởng luôn đúng. Những người dân đáng thương kia thực sự cần điều kiện nghỉ ngơi tốt hơn Chiến Ca Tế Ti Đoàn.

Khi thấy người của Chiến Ca Tế Tư Đoàn thật sự đem nhường những túp lều thoải mái cho người già và trẻ em bị thương ở, những người dân này đều có phần không dám tin tưởng.

Tuy nghe nói bọn họ là người của đặc sứ, vị đặc sứ kia là dũng sĩ sở hữu vinh quang cao nhất của Thú Thần trong truyền thuyết nhưng lại chịu nhường ra lợi ích của bản thân, đối xử với người dân còn tốt hơn cả sứ đoàn. Chuyện này đừng nói là đã từng gặp, ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe.

Có vị đặc sứ và tế tư nào có thể làm như thế?

Không ai hay biết, lúc những người già nhìn những thanh niên xấp xỉ con cái mình, ánh mắt đã có chút thay đổi. Bọn họ thật sự hiểu được điểm khác biệt của những tế tư ở trước mắt.

Những thay đổi lặng lẽ nảy sinh trong lòng người dân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv