7-1
“Ngày mốt, anh phải đi công tác, chắc khoảng 10 ngày.” Tả Vân Hi bởi vì chuyện xuất ngoại mà trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, tuy rằng vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát của Khúc Cảnh, nhưng không phát hiện vẻ mặt Khúc Cảnh thật cẩn thận lấy lòng hắn.
Khúc Cảnh miệng nhai một miếng cơm trắng thiếu chút nữa nghẹn lại, vội vàng nuốt vào xong cậu mặc dù gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn là nghe thấy tin tức này kinh ngạc không thôi.
Mười ngày...... Lâu như vậy......
“Xử lý công việc xong anh sẽ về, có muốn anh mang quà gì về cho em không?” Tả Vân Hi hỏi.
“Không ạ.” Khúc Cảnh lắc đầu, một đôi mắt tròn mở to, nước mắt lại nháy mắt như nước sông vỡ đê tràn ra.
Cái gì cũng không cần..... Chỉ cần...... Chỉ cần anh đừng không cần em......
“Làm sao vậy?” Tả Vân Hi nhìn thấy nước mắt của Khúc Cảnh, tựa như bị bỏng vậy, đau lòng tột bực, vội vàng ôm người kia vào trong ngực dỗ dành. “Đừng khóc, chỉ là đi 10 ngày thôi mà, 10 ngày qua nhanh lắm.”
Dỗ người kia một trận, Khúc Cảnh yên lặng rơi lệ làm cho Tả Vân Hi rất là luyến tiếc, lại nghĩ ngày mốt phải đi mười ngày lận, liền đơn giản giao công việc cho những người khác, mấy ngày trước khi xuất ngoại hắn đều sớm tan tầm về nhà với cậu.
“Hi ơi......” Nằm trên khuỷu tay Tả Vân Hi, nghiêng mặt, Khúc Cảnh cảm thấy bản thân ngắm hắn như thế nào cũng không đủ.
Qua một đêm này, trời sáng anh ấy sẽ đi.
Chuyến đi này, có lẽ là mười ngày...... Có lẽ...... là.....
Từ lúc nghe được tin tức Tả Vân Hi phải xuất ngoại, Khúc Cảnh trong lòng liền cực kỳ bất an.
Ngày đó, lời của cậu bé kia, dấu vết rõ ràng in trong đầu cậu, lúc nào cũng như là nhắc nhở, cười nhạo chính mình.
Khúc Cảnh không biết mệnh mình thế nào, nhưng là, mặc dù cậu cũng không rõ ràng thân phận địa vị của Tả Vân Hi, nhưng khi nhìn qua ngôi nhà cứ như hoàng cung làm cho người ta sợ hãi kia, Khúc Cảnh cũng biết chính mình là bé nhỏ không đáng kể cỡ nào.
Cậu bé xinh đẹp như vậy còn bị vứt bỏ...... Huống chi là cậu bộ dạng không chút nào so được với người khác?
Tả Vân Hi chưa từng nói với cậu một câu thích hoặc là yêu, cậu cũng biết thế này là không có mặt mũi, tự mình cũng hiểu lấy, nhưng mà...... cậu thật sự, thật sự không nỡ rời đi......
“Làm sao vậy?” Tả Vân Hi yêu thương cọ cọ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Cảnh.
Trời biết hắn có bao nhiêu không muốn rời đi nhóc con này, gặp được cậu rồi quả thực tựa như nghiện cái gì đó vậy, chỉ là nghĩ đến mấy chục ngày không thấy được bé con đáng yêu này, trong ***g ngực Tả Vân Hi tựa như có mấy trăm cân đá đè lên, buồn muốn chết.
“Không, không có gì.” Khúc Cảnh cười cười, như lại muốn nói cái gì lập tức đỏ hồng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó leo lên một cái cả người tựa vào trên ngực Tả Vân Hi. “Em...... Hi..... Chúng ta...... em là nói...... em còn muốn......”
Mới nói xong, Khúc Cảnh cả khuôn mặt đỏ rực liền nằm lên ngực hắn không chịu ngẩng đầu.
Cậu muốn nắm bắt, muốn nắm mỗi một phút hiện tại bọn họ ở chung.
Như vậy, cho dù bất an trong lòng cậu thật sự thành hiện thực, cậu nhất định cũng có thể ôm ôn nhu còn sót lại này mà sống.
“Nhóc con...... em......” Tả Vân Hi ôn nhu cười, ánh mắt mang theo ý cười kéo đem khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ toàn bộ đến gần.
Nhóc con của hắn thật sự là càng ngày càng đáng yêu, đây là đang cầu ái với hắn sao?
Vừa mới rồi hai người mới ở trong phòng tắm đã làm một hồi, bởi vì nghĩ cho thân thể cậu nhóc nên mới thực khắc chế chỉ làm một lần, không nghĩ tới bé con đáng yêu này gần đây nhiệt tình với hắn như vậy mà!
“Đừng cười, anh, anh sắp đi tới mười ngày, cho nên, cho nên chúng ta......” Xấu hổ mặt đỏ như trái táo, Khúc Cảnh thúc vào ngực Tả Vân Hi, thấy hắn cười tùy ý, không khỏi lại gõ gõ lên đầu hắn vài cái.
“Rồi, không cười, không cười, Tiểu Cảnh của anh muốn đem phần của mười ngày này bù cho anh, anh sao có ý kiến được.” Ánh mắt loan loan mang theo ý cười, Tả Vân Hi xoay người áp bé con mặt đỏ dưới thân, trìu mến mút lấy cái miệng nhỏ hồng nhạt đang muốn kháng nghị vào trong miệng.
“Ân, ân......” Khúc Cảnh kháng nghị một chữ cũng nói không nên lời, cái miệng nhỏ bị ăn chỉ có thể ân hai tiếng lập tức đã bị hôn đến đầu cũng choáng, ngay cả chính mình vừa rồi muốn nói cái gì cũng đều đã quên.
Hôn hôn, Tả Vân Hi càng hôn càng trượt xuống dưới, không bao lâu đã áp hai chân trắng nõn của bé con đang ân a lên vòm ngực tuyết trắng ửng đỏ của cậu, bên hông chèn cái gối đầu nâng cao cái mông rất tròn rất chắc kia, mềm nhẹ dùng đầu lưỡi gảy liếm mút nụ hoa hồng nhạt.
Bởi vì bên hông bị gối đầu nâng lên, mông nâng cao, Khúc Cảnh hai mắt sương mù miệng cắn đầu ngón tay chính mình có thể rõ ràng thấy phía sau tiểu hành của cậu, Tả Vân Hi khuôn mặt tuấn tú khêu gợi đang bừa bãi liếm mút nơi ướt át cậu, huyệt khẩu làm một hồi mới vừa rồi ở phòng tắm đã mềm mại.
“Cáp....... Ân hừ...... Hi......” Hình ảnh như vậy đánh sâu vào Khúc Cảnh, hơn nữa đầu lưỡi dao động dưới hạ thân mang đến cảm giác sảng khoái mãnh liệt, tiểu hành nơi hạ thân đã vừa căng lại sưng nhỏ một giọt tinh thủy màu trắng ngà lên trước ngực cậu, Khúc Cảnh ẩn nhẫn vui sướng thở hổn hển, khi Tả Vân Hi vói đầu lưỡi vào huyệt khổng quét qua nội bích, cậu rốt cuộc nhịn không được khoái cảm tê dại, tiểu hành sưng đau quặn dưới vì không được âu yếm liền muốn bắn tinh.
“Không được nha, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.” Trước khi Khúc Cảnh bắn ra, Tả Vân Hi đột nhiên ngẩng đầu tà tà cười với bé con dưới thân, cả khuôn mặt tuấn tú phóng đại vài lần trước gương mặt ửng hồng của Khúc Cảnh, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi bóng lưỡng đang nhếch lên, tiếp theo xấu xa vươn tay cầm lấy hành thân trước khi bắn ra run run không thôi, sau đó dùng lực nhẹ siết nơi yếu ớt kia. “Bảo bối, đây mới là khai vị thôi, món chính còn chưa dọn lên, không thể vội ăn no như vậy nha.”
“Cáp....... Cáp...... Kia...... Vậy mau...... dọn món đi......” Khúc Cảnh bị siết có một chút đau, bất quá bởi vì rất thư thái, hạ thân dâng trào chưa dịu xuống, làm cho tiểu hành vừa căng lại sưg hơi hơi giảm xuống nhưng rồi vẫn dựng thẳng kiều đĩnh.
“Ha hả a, chờ không kịp?” Tả Vân Hi từ đầu giường lấy ra một cái dây da tinh xảo trói quanh tiểu hành phấn hồng đang sung huyết của Khúc Cảnh vài vòng, cuối cùng thắt một cái nơ bướm xinh đẹp trên đầu đỉnh hồng nhuận, lúc này mới vừa lòng hôn cậu.
“Hi...... Đừng...... Cởi ra......” Thế nhưng một vòng trêu chọc như vậy, tiểu hành của Khúc Cảnh lại càng sưng hơn, còn thêm hành thân bị trói, cao trào không thể tiết ra, làm cho cậu *** tăng vọt nhưng không có cách nào phát tiết.
“Đừng cởi ra? Tuân lệnh.” Tả Vân Hi cố ý bóp méo tiếng kháng nghị đứt khoảng giữa rên rỉ của Khúc Cảnh, cười gian tà lại hôn hôn cậu, đưa bàn tay nâng gáy cậu lên, khiến cho Khúc Cảnh không thể không nhìn thấy cúc lôi phấn nộn bị nâng cao cao khẽ run hơi co lại lộ ra trong không khí, tiếp theo, liền rõ ràng có thể nhìn thấy Tả Vân Hi để thứ thô dài vì đỏ lên mà lộ ra vẻ sáng bóng lên nhụy hoa phấn hồng. “Hiện tại, khách nhân tôn quý của tôi, thức ăn lên đây.”
“A...... Ân hừ......” Tận mắt thấy thứ ngang dài thật lớn kia từ từ tiến vào u kính riêng tư nhất trên thân thể mình, khuôn mặt Khúc Cảnh bởi vì kích động mà phấn hồng như ánh nắng chiều khi mặt trời lặn xinh đẹp lan ra, có một khắc như vậy, cậu cảm thấy tim mình theo nơi hai người liên kết mà thình thịch nhảy lên, chậm rãi, nhẹ nhàng, ôn nhu, giống có thể nổi trên mặt nước, cảm động, hơn nữa ẩn ẩn đau xót.
Vài giọt nước mắt trong suốt tràn đầy trong đôi mắt to đen bóng, trong khoảnh khắc, giống như chuỗi trân châu bị đứt mà rơi xuống.
Đủ rồi, kỳ thật như vậy cũng rất đủ rồi, không phải sao?
Hết 7-1
7-2
“Làm sao vậy? Nhóc con, anh làm đau em sao?” Thấy cặp mắt tròn to kia chảy nước mắt, Tả Vân Hi không khỏi đau lòng mà dừng động tác đong đưa, mang theo một chút bối rối dùng ngón cái lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, luyến tiếc hôn lên đôi môi đỏ sau đó chuẩn bị rút phân thân còn chôn sâu trong cơ thể ôn nhuận của cậu ra.
Hắn đã cẩn thận rồi mà, theo lý không thể làm cậu bị thương, nhưng trên mặt bé con kia lại như là ẩn nhẫn đau đớn khiến người ta không nỡ, Tả Vân Hi thấy tâm cũng thắt lại, cũng không để ý bản thân còn dục vọng mà rút ra.
“Không, không phải, không đau, thực thoải mái.” Khúc Cảnh mẫn cảm hơi hơi thở hổn hển, vừa thấy Tả Vân Hi muốn rời khỏi lập tức ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn không cho hắn hút ra, chỉ mở lớn đôi mắt đen lấp lánh ướt át, thâm tình nhìn khuôn mặt ôn nhu đang che chở cho cậu. “Không phải đau, nước mắt là bởi vì cảm thấy thực hạnh phúc, thực cảm động thôi.”
“Ngốc à.” Trán chạm trán, vô cùng thân thiết, trong ***g ngực Tả Vân Hi cũng bị tình yêu đổ vào tràn đầy, giống như một cái đĩa đựng đầy hạnh phúc cùng cảm động, trong mắt cũng có chút ướt.
Cả một đêm, hai người quyến luyến ôn tồn, ai cũng không ngủ, mãi cho đến ánh mặt trời hiện lên, ngoài cửa sổ tiếng chim thanh thúy vang lên mới ngồi dậy.
Ở huyền quan, Khúc Cảnh ngửa đầu dùng bàn tay bởi vì làm việc mà có một chút thô ráp, thay Tả Vân Hi cẩn thận thắt cà vạt.
Lưu luyến không rời, vốn muốn cười tiễn hắn đi, nhưng vô luận thế nào cũng không thể nở nổi nụ cười, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn lại là dáng vẻ muốn khóc.
Tả Vân Hi nhìn thấy ngược lại nở nụ cười, hôn cái miệng nhỏ nhắn chu chu của cậu, liếm liếm, cho đến khi cả khuôn mặt đều ửng hồng một mảnh mới bỏ qua.
“Cười một cái, bằng không làm sao anh yên lòng đi đây?” Nhéo nhéo hai má phấn nộn, Tả Vân Hi tuy rằng không nỡ, bất quá cũng chỉ phải đi vài ngày, Khúc Cảnh lại biểu hiện không muốn xa hắn như vậy, trong lòng không khỏi cũng có chút vui mừng.
“Anh nhanh trở về chút nha.” Nhào lên dùng hai tay vòng quanh đường cong rất đẹp khi hắn mặt đồ vest kia, Khúc Cảnh vùi đầu vào trong ngực hắn làm nũng cọ cọ.
Hi tốt với mình thế mà.
Đều là chính mình loạn nghĩ thôi.
Ngẩng đầu, Khúc Cảnh nhìn Tả Vân Hi mỉm cười ngọt ngào.
Một chuyến bay phải mười mấy giờ, trợ lý đi theo không phải Giản Hướng Bằng, Tả Vân Hi luôn luôn để Giản Hướng Bằng ở văn phòng giải quyết những chuyện càng khó.
Hắn một đêm chưa ngủ, lại bởi vì trước khi đi tâm tình thật là tốt mà không cảm thấy buồn ngủ.
Chưa từng đụng vào tình yêu, mới nếm thử tình yêu mới biết được hóa ra là thứ tốt đẹp như vậy, trên tai còn truyền đến tiếng trợ lý lải nhải báo cáo hành trình cùng việc phải làm trong chuyến đi này, Tả Vân Hi nghe, kỳ thật đã trộm phân tâm.
Người chìm trong tình yêu, hóa ra là mất hồn như vậy.
Thế giới đột nhiên trở nên tốt đẹp, không khí đột nhiên trở nên trong lành, ngay cả công việc rườm rà giờ phút này thoạt nhìn cũng thật là đáng yêu mà.
Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nha.
Trợ lý một mặt báo cáo chi tiết hành trình tranh thủ hội nghị này thuận tiện thăm viếng, vừa nói nói, một mặt nhìn lén sắc mặt ông chủ, cái miệng kia sắp lệch luôn rồi.
Đều nói ông chủ là vui giận không hiện ra sắc, vào công ty năm năm lên được vị trí trợ lý đặc biệt này, cậu ta cũng không phải không hiểu được ông chủ cổ quái, thế là lúc này...... cậu ta rất sợ hãi......
Rõ ràng nói đều là công việc phức tạp, ông chủ cũng không giống bình thường nghiêm túc...... Mà là cười...... Thật là khủng khiếp...... Thật sự là rất kinh khủng......
Khúc Cảnh ngủ một ngày, tỉnh lại rồi khóe miệng vẫn vì sự chăm sóc từ đêm qua đến sáng nay mà cảm thấy vui vẻ không thôi.
Nhất định là do bản thân mình suy nghĩ nhiều thôi, Hi đối xử với cậu tốt như vậy, nhất định không phải như vậy đâu.
“Dậy rồi à?” Ấm áp, mềm nhẹ, xuyên thấu qua điện thoại, Tả Vân Hi bay mấy chục mấy giờ mới đến khách sạn ngủ giờ lại tựa như một thằng nhóc hôi sữa mới có mối tình đầu mà vội vàng gọi điện.
Còn đang nằm trên giường mơ mơ màng màng suy nghĩ, di động liền vang lên, nhấn nút trò chuyện một cái, truyền đến tiếng nói ôn nhu của Tả Vân Hi, Khúc Cảnh cảm thấy được chính mình tựa như cây kem để dưới mặt trời vậy, sắp tan chảy.
“Ân, đang ở trên giường.” Khúc Cảnh ngọt ngào, cười tươi.
Cũng may hôm nay được nghỉ, bằng không cậu ngủ quên hết ngày mất.
“Con heo lười, mau dậy ăn một chút gì đi, nếu về thấy em gầy sẽ đánh mông em đấy.” Tả Vân Hi vừa lật một văn kiện vừa cười khẽ vào microphone. “Gọi điện kêu người ta đem tới, tối hôm qua mệt mỏi cả đêm, đừng dậy làm cơm làm mệt chính mình.”
Chu miệng, trả lời đã biết, hai người lại ngọt két két nói một đống chuyện không đâu, cúp điện thoại xong Khúc Cảnh cuối cùng vẫn là tiếc tiêu tiền, dù sao cũng không đói, dậy rồi tùy tiện nướng bánh mì rồi ăn nhẹ thôi.
Gặp được Hi rồi bản thân thật sự là trở nên thực thích làm nũng.
Khúc Cảnh vừa ăn bánh mình vừa đỏ mặt, trình độ đỏ mặt so với mứt dâu còn tươi tắn hơn.
Giản Hướng Bằng ở lại quốc nội tuy rằng việc trong tay không ít, bất quá bởi vì không có Tả Đại lão bản ở một bên mỗi ngày nhìn mặt gã, làm sai chuyện hoặc là nhàn hạ cũng không ai theo dõi gã, công ty này gã vốn chính là dưới một người trên vạn người nha, cái này càng có vẻ thật dễ chịu, mỗi ngày đều vui mừng mà cần cù, trên mặt giống phải nở ra mấy đóa hoa.
Tả Vân Hi đã đi được năm ngày.
Giản Hướng Bằng hôm nay tan tầm về đột nhiên lương tâm cắn rứt, nói muốn đi biệt thự thăm Tả Vân Tường, nói thêm, vài ngày cũng không ai ở nhà, nói vậy thư ở cửa biệt thự đã muốn nhiều đến mức đầy hộp thư rồi, còn phải giúp ông chủ dọn dẹp này nọ nữa.
Gã là người duy nhất có trên tay chìa khóa của biệt thự màu trắng này.
Nhắc tới điểm ấy, Giản Hướng Bằng liền cảm thấy rất đắc ý, theo Tả Đại lão bản mười mấy năm, cơ hồ từ hồi còn là sinh viên đã bị chính sách tàn bạo của hắn thống trị đến bây giờ, tốt xấu cũng coi là lão làng, Tả Vân Hi cũng rất là tín nhiệm gã, lúc trước dọn nhà rồi, không nói hai lời liền đưa chìa khóa đến chổ gã.
Khí tượng nói nhiệt độ buổi tối sẽ giảm xuống, không đến mức bão, bất quá gió khẳng định lớn, tối nay nói không chừng còn có tuyết rơi, nghĩ vậy Giản Hướng Bằng cũng đẩy nhanh tốc độ hơn.
“Vân Tường a, Giản ca đến thăm em, chốc nữa tới rồi sẽ gõ cửa.” Đặt lại điện thoại, đeo tai nghe.
“Giản ca, em mấy ngày nay đều ở nhà bạn, anh đừng gõ cửa phòng em, em nói anh biết nha, Tam ca không ở nhà, chỉ cần là người họ Tả thì mấy ngày nay đều thông khí đi, thoát được cũng không gặp bóng dáng, em sao còn ngoan ngoãn về nhà ngủ, cũng không phải Bảo Bảo ngoan mà...” Tả Vân Tường ở bên kia điện thoại cười, biết Giản Hướng Bằng khẳng định sắp đến biệt thự mới gọi điện thoại.”Giản ca, cũng đừng nói với Tam ca nha, bằng không em sẽ bị lột da đó, như vậy đi, có người tìm em, bye bye Giản ca!”
“Thằng quỷ này.” Giản Hướng Bằng cười, trách không được gần đây văn phòng ngay cả họ Tả cũng đều nhìn không thấy, nguyên lai đều đi hóng gió rồi! Thế nào, bình thường tất cả mọi người là tù nhân sao?! Gã bận đến ngay cả Tả Vân Tâm vài ngày không đấu võ mồm với gã gã cũng không phát hiện.
“Ông chủ, anh xem đi, vẫn là em trung thành và tận tâm nhất, ngoan nhất a, nhiều nhất chỉ là nhàn hạ một chút, không dám trộm trốn đi, bây giờ còn phải đi giúp anh dọn hộp thu mà!” Giản Hướng Bằng vừa cười vừa thì thào tự nói.
Hết 7-2
7-3
Xe chạy vào trước cửa biệt thự, cảnh vệ A Tề gật đầu chào mở cửa cho gã chạy vào.
Phàm là người làm việc trong Tả gia đều biết, nhìn thấy Giản Hướng Bằng tựa như nhìn thấy bản nhân Tả Vân Hi, người này chỉ còn kém không lấy một thẻ bài viết trên đó『 Như trẫm đích thân tới 』 .
Giản Hướng Bằng đỗ xe trước hòm thư, lấy chìa khoá, mở hòm thư ra, quả nhiên đầy tràn, hộp thư vừa mở một đống thư liền như đất đá trôi ra, gã ôm hơn phân nửa mà vẫn còn rớt đầy đất, Giản Hướng Bằng nhặt động nhặt tây, cuồi cùng mới nhặt hết số thư rời trên đất.
Khúc Cảnh bây giờ đã tan tầm trở về phòng.
Thay một bộ quần áo dày nặng, từ lúc gặp bà bà đến quét tước, Khúc Cảnh không dám chỉ mặc quần lót chạy loạn trong phòng nữa, áo sơ mi ngắn tay chữ T, lại thêm một cái quần đùi bên ngoài, tránh cho bà bà kia vào quét tước lại thấy mình không mặc quần.
Nghỉ đông đã qua hơn phân nữa, Khúc Cảnh cũng bắt đầu ôn tập chuẩn bị cho ngày khai giàng.
Cậu rất thích cái bàn học màu trắng Tả Vân Hi mua cho mình, thích sau khi tan tầm mở bóng đèn toả ra ánh sáng nhu hoà kia lên, sau đó lẳng lặng đọc sách đến khuya.
Có lẽ là vì cảm nhận được Tả Vân Hi quan tâm mình rất nhiều, cho nên hắn đi năm ngày, Khúc Cảnh dù thấy nhớ nhung nhiều lắm, nhưng lại không thấy cô đơn.
Ngồi trên bàn nhìn sách một lúc, bụng đột nhiên thì thầm cất tiếng vang.
Khúc Cảnh khó hiểu cuối đầu nhìn bụng mình, lấy tay vuốt vuốt, mới nhớ hình như cả ngày nay mình chưa ăn gì.
Tả Vân Hi không ở đây, Khúc Cảnh cũng không có tâm tư nấu cơm, hơn nữa thiếu Tả Vân Hi, Khúc Cảnh thấy ăn gì cũng giống nhau, vẫn tốt hơn là làm cơm rồi ăn không hết lãng phí thức ăn, cậu vốn chịu đói quen rồi, không cần ăn nhiều như vậy, đói bụng thì ăn vài lát bánh mì là được rồi.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài trời vẫn chỉ mới là hoàng hôn, ánh sáng mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trong, Khúc Cảnh đi chân không xuống lầu, vào nhà bếp lấy bánh mì ăn.
Cắn một miếng bánh mì, trong tay còn cầm một miếng, chưa kịp lên lầu, đã thấy chỗ ngoài cửa huyền quan có tiếng mở cửa, Khúc Cảnh không khỏi ngừng chân, mở to mắt nhìn cánh cửa kia, tim đập thật nhanh, trái tim nhảy bắn lên.
Hi đã trở lại?
Mở bàn tay ra đếm ngón tay, một, hai, ba, bốn, năm, mới năm ngày, về sớm hơn à!
Giản Hướng Bằng ôm một đống thư, còn nhét một phần vào túi quần, sau đó mới rảnh tay mở cửa, cửa vừa mở, gã lập tức thấy không thích hợp.
Vừa ngầng đầu lên, trong phòng cư nhiên có người?!
Sao lại thế được!
Hai người nhìn đối phương, đều cương cứng tại chỗ.
Không phải Hi......
Khúc Cảnh chán nản, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người kia, quên mất miệng mình còn đang cắn bánh mì.
Giản Hướng Bằng buông đống thư trong tay, cởi giầy bước vào trong, mượn ánh sáng rọi vào cửa sổ nheo mắt nhìn kỹ, hoá ra là một tiểu quỷ.
May thật, chỉ là một thằng nhóc, bằng không gã chuẩn bị cởi áo khoác xông lên đánh một trận.
Ăn trộm à? Trộm đồ ăn?
Giản Hướng Bằng nhìn Khúc Cảnh từ trên xuống dưới, thấy miệng cậu đang cắn bánh mì, trong tay còn cầm một miếng, thân hình gầy guộc như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm bay cậu, bộ dáng này có chút đáng thương.
Nhưng mà cậu ta làm sao vào nhà được?
A Tề không phát hiện à? Chuyện này thật kì lạ.
Giản Hướng Bằng tới gần Khúc Cảnh, Khúc Cảnh lui từng bước, trong lòng có chút khẩn trương.
Làm sao bây giờ?
Nói cái gì cho phải đây?
“Trừ miếng bánh mì cậu đang cầm trên tay, cậu còn lấy cái gì nữa không?” Giản Hướng Bằng luôn là người tốt, chẳng qua gã cũng là trợ lý đặc biệt mà Tả Vân Hi tín nhiệm nhất, lúc nên nghiêm túc gã tuyệt đối không trưng ra cái mặt tươi cười của mình.
Khúc Cảnh lắc đầu, trừng to mắt lại không nói được lấy một câu, người lạ này cho cậu một áp lực thật lớn, cậu thấy trong lòng có chút sợ hãi.
“Thật sự không có? Cậu thành thật một chút đi, vạn nhất để tôi biết cậu còn lén trộm thêm gì đó, sẽ không đơn giản bỏ qua thế này đâu.” Nhìn Khúc Cảnh sợ hãi, Giản Hướng Bằng không khỏi mềm lòng, chỉ là gã không biểu hiện ra ngoài thôi.
Xem ra cậu bé chỉ là đói bụng nhỉ? Chỉ cần không trộm cái gì thì tốt rồi.
Giản Hướng Bằng nhìn nhìn, tâm mềm nhũn, quyết định tha cho cậu ta một lần.
Như vậy thì không cần nói với ông chủ, bằng không nếu để hắn biết chỗ hắn ở có trộm vào thăm, cậu bé này nếu rơi vào tay ông chủ, khẳng định không phải chấm dứt dễ thế này.
Cậu bé nhỏ thế này, hẳn cũng chỉ mới mười ba tuổi nhỉ? Còn có tiền đồ rộng lớn sau này a, báo cảnh sát thì phiền toái lớn rồi.
Khúc Cảnh khẩn trương lắc đầu, trong lòng cũng luống cuống.
Không có, ta không có trộm gì hết!
“Tôi là trợ lý đặc biệt của Tả Vân Hi, nhà này là của Tả gia, để tôi kiểm tra xem trong túi cậu có cất gì không, tóm lại là, những thứ trong này cậu không thể mang đi cái gì, sau khi xác định cậu không trộm gì tôi sẽ thả cậu đi, nhưng...... nếu còn lần sau sẽ không đơn giản thế này.” Giản Hướng Bằng ý bảo Khúc Cảnh móc túi quần ra cho gã xem.
Khúc Cảnh nghe xong tâm cũng nguội lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt không còn chút huyết sắc, đứng ở tại chỗ toàn thân cứng ngắc.
Kết quả...... Vẫn là...... Vẫn là bỏ cậu sao lại?
Ngán rồi à?
Cũng đúng...... cậu không xinh đẹp cũng không dễ nhìn......
Thế nhưng, nếu hắn không còn thích cậu, vì sao lúc rời đi lại ôn nhu như vậy?
Vì sao hôm qua còn gọi điện trở về dỗ cậu?
Vì sao......
Miệng bánh mì đang ngậm trong miệng rớt xuống, miếng bánh trên tay cũng bị bóp nát rơi xuống, Khúc Cảnh yên lặng móc túi tiền ra cho Giản Hướng Bằng xem, cúi đầu, không mở miệng một câu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Giản Hướng Bằng thấy cậu khóc như vậy trong lòng buồn bực a
Gã đã báo cảnh sát đâu! Lại cũng chưa đánh cậu, tiểu quỷ này nên thấy thật may mắn mới đúng, sao lại lộ ra bộ dáng đáng thương tựa như gã đang khi dễ con nít vậy hả?
“Rồi, được rồi, cậu đi đi, về sau đừng đến đây nữa.” Giản Hướng Bằng khoát tay đuổi cậu đi.
Đùa gì chứ, còn lộ ra bộ mắt đáng thương đó cho gã xem.
Hôm nay may là cậu ta gặp mình, nếu gặp phải loại người âm tình bất định như ông chủ, thì có mấy cái mạng cũng không đủ trả đâu! [Gin: thằng khùng, gặp ông mới là xui ấy, đồ dở hơi >”<]
Hết 7-3
7-4
Khúc Cảnh không biết mình ra khỏi nhà thế nào, nước mắt cơ hồ che mờ tầm mắt cậu, nhưng nỗi đau trong lòng so với nước mắt tràn mi còn khổ sở hơn, trong một thoáng, cậu như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, ngay cả đầu, cũng đau thật yếu ớt nhỏ bé.
Cậu cứ đi cứ đi, mờ mịt, hai mắt không có chút tiêu cự.
Con đường tối đen, thật dài, thật xa.
Khúc Cảnh không biết gió lớn đến nhường nào, cũng không biết tuyết rơi đầy trời, thậm chí không ý thức được mình đang đi chân trần.
Đêm mùa đông rất lạnh, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, như thể có một dòng nước lạnh chảy qua, nhưng Khúc Cảnh lại chẳng biết gì cả.
Đợi khi cậu bắt đầu thấy lạnh, thì đỉnh đầu cũng vai đã phủ một lớp tuyết dày, tuyết vừa động lên quần áo đã bị độ ấm của cơ thế hoá thành nước, nước đóng băng, băng lại phủ một lớp tuyết như quả núi nhỏ.
Nước mắt rơi trên má cũng đông thành băng, khi ý thức trở về, thì bàn chân vì cái lạnh thương tổn mà không còn tri giác.
Lạnh quá.
Thế nhưng Khúc Cảnh lại không thể biết được là tâm lạnh hay là thân lạnh hơn.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, hoá ra trong bất tri bất giác cậu đã xuống núi vào thành phố đến công viên nhỏ mà hai người từng cùng nhau tản bộ.
Công viên trống rỗng, gió vù vù thổi mạnh.
Loại thời tiết này, mọi người đều sẽ ở trong nhà.
Khúc Cảnh cúi thấp đầu, một lượng lớn nước mắt ấm áp từ trong mắt chảy ra.
Cậu không có nhà, cậu cũng chưa từng khóc vì điều này, nhưng không biết vì sao, bây giờ cậu rất muốn khóc thật lớn một hồi.
Tuyết rơi một lúc, sau đó ngừng, nhưng trời vẫn phi thường phi thường lạnh.
Khúc Cảnh nấp trong buồn điện thoại ở công viên một lúc, bấy giờ mới chậm rãi, chẫm rãi bình tĩnh lại.
Cậu không dám nhớ tới chuyện về Tả Vân Hi, sợ một khi nhớ tới mình sẽ chịu không nổi, đành phải nghĩ xem mình nên đi đâu.
Chỉ mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay và quần sọt, Khúc Cảnh ngồi xuống đất vòng tay ôm lấy đầu gối của mình.
Chỉ có thể về trường học thôi.
Sau khi dọn đồ đi, Khúc Cảnh không về ký túc xá qua đêm nữa, mà bây giờ đang trong kì nghỉ đông, chẳng biết Diệp Lam có về nhà không nữa.
Nhà Diệp Lam hình như rất xa, nên mỗi tháng sẽ định kỳ gửi sinh hoạt phí đến cho y.
Khúc Cảnh toàn thân run lên, vì quá lạnh, cho nên toàn thân cậu không ngừng run rẩy, ngay cả răng cũng va vào nhau cầm cập hắn.
Từ mắt cá chân trở xuống hầu như mất hẳn tri giác, Khúc Cảnh quyết định chạy về trường.
Không thể vào bằng cửa chính, vì kì nghỉ đông này, cậu không đăng ký ở lại trường, cho nên đương nhiên chỉ có thể đi đường nhỏ trước kia, nhìn thấy cửa sổ của ký túc xá, Khúc Cảnh bỗng thấy có chút cảm động.
Rất lạnh, cậu hiện tại chỉ mong có một nơi ấm áp để nằm xuống.
Khách, khách.
Khúc Cảnh kéo trái kéo phải, thế nhưng cửa sổ khoá rồi.
Cậu bên ngoài bị gió thổi không biết đã mấy tiếng, lấy tay che kiếng rồi dán mắt nhìn vào trong, Diệp Lam hẳn chưa về nhà nghỉ đông, nhưng y không ở trong phòng.
Bên cạnh chỉ có mấy gốc cây, trơ trọi, ngay cả một thứ để che đậy cũng không có, Khúc Cảnh tựa lưng vào cửa sổ chậm rãi trượt xuống, sau đó ngồi trên nền tuyết động.
Rất lạnh, hơn nữa, thật mệt......
Cậu sẽ chết à?
Có lẽ vậy......
Vào giây phút bị đuổi đi khi nãy, cậu như thấy mình đã chết một nửa.
Không phải đã sớm biết chuyện này rồi cũng sẽ đến sao?
Nhất định là cậu quá tham lam, cho nên trời cao đang trừng phạt cậu.
Cậu bé kia...... Hiện tại không biết thế nào......
Hiện tại đến phiên cậu, khi đó nhìn thấy dòng nước mắt của cậu bé kia, cậu đã nghĩ mình thấu hiểu được nỗi đau nó, bây giờ mới biết lúc ấy cậu cảm nhận được căn bản chưa đến một phần mười.
Khúc Cảnh chậm rãi cười.
Bà ngoại, xin lỗi, không thể học xong đại học cho ngoại vui......
Chẳng qua, nếu có thể đi theo bà, vậy cũng tốt lắm a...... Ít nhất...... không còn khó chịu, không còn cô đơn như vầy nữa......
Diệp Lam tắm rửa xong trở về phòng, như bình thường muốn lấy một quyển sách ra xem.
Bởi vì nhà quá xa, mỗi lần về đều tốn rất nhiều tiền, trong nhà nội phải chi tiền sinh hoạt phí cho y cũng đã rất khó khăn, cho nên y không dám nhắc tới chuyện về thăm nhà, trong thư y viết gửi về chỉ nói trường học có mở lớp phụ đạo miễn phí, nên mình không về được.
Tuy rằng không quá nhiều, nhưng may mà y còn có tiền ở nhà gửi cho, tiết kiệm chi tiêu cũng đủ xài, nếu không sẽ phải giống Khúc Cảnh mỗi ngày đều lén chạy ra ngoài làm thêm.
Như vậy làm sao mà học tốt được, tuy rằng Khúc Cảnh luôn duy trì được thành tích rất tốt, nếu đổi thành y đã sớm rớt hạng từ lâu rồi.
Nghĩ đến Khúc Cảnh, Diệp Lam theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Hình như...... Có gì đó không giống...... là.....
Đúng rồi, là dấu tay, cửa sổ có một vết dấu tay, bây giờ bên ngoài nhiệt độ rất thấp, nên dấu tay in trên cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh kia hiện lên rất rõ.
Chậm rãi thong thả bước qua đó, Diệp Lam mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cái gì cũng không có, thật là, y quá căng thẳng rồi.
Cúi đầu nhìn xuống dưới, Diệp Lam mới phát hiện có thứ gì đó.
“Khúc Cảnh?!” Diệp Lam kinh hô, lập tức nhớ tới ký túc xá này không phải chỉ có mình y ở lại, liền che miệng, nhỏ giọng hỏi. “Khúc Cảnh, sao cậu lại ở đây?”
Khúc Cảnh không trả lời, cả người đông lạnh như một khối băng
Diệp Lam ra bên ngoài, Khúc Cảnh rất nhẹ, vóc dáng Diệp Lam mặc dù cao hơn cậu không ít nhưng vì ít khi làm việc nặng, nên vẫn tốn không ít khí lực mới mang cậu vào phòng được.
Thật vất vả mới đặt được cậu lên giường, Diệp Lam nhìn bộ dáng cậu trắng không còn chút máu, trong lòng quýnh lên.
Không phải chết rồi chứ?
Nhóc này, mấy tháng nay không về ký túc xá ngủ lấy một lần, lần trước về còn nhìn rất được, nói là sống bên ngoài rất khoái hoạt, sao lại không nói một tiếng đã chạy về đây?
Diệp Lam sốt ruột, ôm lấy hai cái chăn bông của mình đắp lên người Khúc Cảnh, đặt chậu than trong phòng lại gần Khúc Cảnh hơn, sau đó trộm chạy tới hai phòng bên cạnh lấy chậu than của người ta về.
May mà đang nghỉ đông, không có bao nhiêu người.
Đừng có chết mới được a, bận rộn nửa ngày mà kết quả là ôm một người chết vào phòng thì y điên mất.
Bận bịu nửa ngày, Diệp Lam mệt đến thở hổn hển.
“Khúc Cảnh, Khúc Cảnh, đừng ngủ, cậu tỉnh lại đi!” Diệp Lam không ngừng xoa xoa tay chân Khúc Cảnh, mấy chậu than đặt hết quanh giường.
Hết 7-4
7-5
Một lúc sau, Khúc Cảnh mới từ từ tỉnh lại, hơi mở mắt ra.
“Tỉnh?” Diệp Lam thấy cậu lại nhắm mắt, nhất thời không biết là giận hay là sốt ruột, vươn tay vỗ hai má cậu, vỗ đến đỏ bừng, “Đừng ngủ, cậu tỉnh lại cho tôi!”
“Diệp Lam?” Khúc Cảnh ăn đau, vươn tay sờ sờ mặt, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
“Cậu khoẻ rồi?” Diếp mắt suy nghĩ, Diệp Lam nhìn hắn cậu đã động được nói được, trái tim đang treo lửng lơ cũng thả xuống, sau đó rất nhanh khôi phục bộ dáng lãnh đạm bình thường của mình. “Khoẻ rồi thì đứng lên, nằm đó giả làm đại gia à, tranh thủ nước còn ấm, cậu đi ngâm mình cho ấm lên giùm tôi đi! Thật là, không muốn sống thì đừng cũng có làm vậy”
Bị đông lạnh ngoài đó thật lâu, sau khi lấy lại ý thức, Khúc Cảnh lập tức lạnh đến mức toàn thân khong ngừng run rẩy.
“Bệnh thần kinh, thời tiết nào mà ăn mặc thế này chạy ra đường hả.” Diệp Lam mở miệng mắng, kỳ thật lại xoay người tìm một bộ quần áo trong ngăn tủ không có gì của Khúc Cảnh.
Khúc Cảnh lúc đó quả thật đó đến dọn sách đi, nhưng mà, quần áo cậu ít đến đáng thương, ngay cả một bộ dày chút cũng không có, miễn cưỡng tìm được một cái áo sơmi tay dài nhưng nó lại mỏng như tờ giấy.
Diệp Lam oán hận trừng mắt nhìn người đang ngẩn người kia, sau đó tìm thấy bộ đồng phục mùa đông của Khúc Cảnh, tuy là đồng phục, nhưng vải rất tốt, nhìn sao cũng dày hơn cái áo kia, nghĩ nghĩ liền chọn nó.
Cứ mặc đồng phục vậy, y không muốn lấy quần áo mình cho người khác mượn.
Đỡ Khúc Cảnh ngồi dậy, sau đó kéo cậu và cầm bộ đồng phục trên tay, vào phòng tắm, vỗ vỗ tro bụi trên tay, Diệp Lam quay ra ngoài ôn bài.
Mơ mơ màng màng, Khúc Cảnh mở nước ấm, đứng thật lâu dưới vòi nước.
Ấm áp quá......
Đứng dưới dòng nước, Khúc Cảnh dần dần thấy ấm áp, thân thể cảm quan cũng dần trở lại.
Cho nên cậu chậm rãi thấy hít thở không thông, mỗi một lần hô hấp thì phổi lại nhói đau, hắt xì vài cái yết hầu cũng bắt đầu ngưa ngứa, sau đó khụ một trận.
Hai chân bị đông lâu nhất cũng sưng lên như cái bánh mì, vừa đỏ vừa đau.
Mặc kệ cho nước ấm chảy qua bao lâu, thì Khúc Cảnh cũng vẫn thấy toàn thân lạnh toát.
Cậu chỉ đành đứng mãi dưới vòi sen, một mặt ngâm mình trong nước ấm, một mặt không ngừng ho, ho đến mức chảy cả nước mắt.
Cuối cùng, nước chảy ra không còn ấm nữa, bị nước lạnh giội xuống đầu, Khúc Cảnh vội tắt vòi nước
Đã qua thời gian ký túc xá cung cấp nước ấm.
Không nhìn bản thân đang mặc cái gì, như một cái xác không hồn, Khúc Cảnh vừa khụ vừa chậm rãi về ký túc xá.
Diệp Lam quả thật là người tốt.
Tuy rằng họ mình thường không nói gì nhiều với nhau.
“Bạn Diệp, cám ơn cậu...... Khụ, khụ, khụ......” khi ngồi xuống giường của mình, Khúc Cảnh nói không được hai câu đã ho nửa ngày.
Diệp Lam đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước kia, chúi đầu xem sách, không để ý tới cậu.
Nhưng mà mấy chậu than và đống chăn bông trên giường đều chứng tỏ Diệp Lam rất tốt bụng, Khúc Cảnh cũng không để ý tới sự lãnh đạm của y, vì vẫn thấy rất lạnh, cậu run rẩy chui vào đống chăn bông, rất nhanh ý thức dần mơ hồ.
Cả một đêm này Diệp Lam chưa từng ngủ, vì Khúc Cảnh nằm đối diện cả một đêm ho không ngừng, ho tới mức như muốn ho hết cả nội tạng ra, cứ thế mà ồn ào cả một đêm.
Thật vất vả mới nhắm mắt lại nằm tới hừng đông, Diệp Lam mất ngủ thức dậy từ rất sớm, sắc mặt khó chịu nghịch nồi cháo trên chậu than thành mớ hỗn độn.
Y bình thường nếu không phải tự nấu cháo thì là đi xuống quầy bán thức ăn mua một ổ bánh mì lấp bụng, chẳng qua hôm nay nấu thêm một phần cháo cho Khúc Cảnh mà thôi.
Trời sáng Khúc Cảnh cũng không còn ho nữa, nhưng bộ dáng so với hôm qua càng yếu hơn, Diệp Lam gọi nửa ngày Khúc Cảnh vẫn không phản ứng lại, miễn cưỡng đút cậu ăn một bát cháo mới phát hiện, nhiệt độ trên người cậu nóng đến doạ người.
Diệp Lam thở dài, qua loa ăn bát cháo của mình rồi chạy tới phòng y tế của trường.
“Tìm bác sĩ à? Phải chờ tới chín giờ lận.” Người đang trực trong phòng y tế là giám sát của ký túc xá bên cạnh.
Diệp Lam biết phòng y tế nhất định sẽ có thuốc dự phòng, vì thế xin một viên thuốc hạ sốt, về ký túc xá trước, tóm lại cứ nhét nó vào bụng Khúc Cảnh trước, nếu không, sốt tới mức này, chỉ sợ cho dù hết bệnh cũng sẽ thành tên ngốc.
Vốn chỉ là uống thuốc đơn giản, nhưng vì ý thức Khúc Cảnh hầu như không còn rõ ràng, nên phải mất cả nửa ngày mới đút cậu nuốt xuống viên thuốc.
Diệp Lam tức giận vô cùng, đầu sắp bốc khói, thật không biết y thiếu Khúc Cảnh cái gì, nhưng lại sợ nếu bỏ mặt thì cậu sẽ chết, đành phải nhịn xuống.
“Sao lại là cậu ấy?” Giáo y trẻ tuổi vừa vào phòng y tế đã bị Diệp Lam chạy vào kéo tới ký túc xá, vừa thấy mới ngỡ ngàng, đây không phải là cậu bé bị suy dinh dưỡng lần trước à? “Tình huống không tốt lắm, vị đồng học này, cậu giúp tôi đỡ cậu ấy đến phòng y tế, tiêm vài mũi thuốc rồi cẩn thận kiểm tra sau.”
Cẩn thận hỏi Diệp Lam một vài vấn đề, chích hai mũi thuốc, truyền nước biển, giáo y trẻ tuổi mới bắt đầu kiểm tra kỹ càng.
“Như vậy, em về ký túc xá trước.” Củ khoai lang phỏng tay đã quăng ra ngoài, Diệp Lam nhẹ nhàng thở ra, tính về ký túc xá ngủ bù.
“Trò Diệp, cậu có biết cách liên lạc với người nhà của Khúc Cảnh không?” Thừa dịp Diệp Lam chưa về, giáo y trẻ tuổi vội vàng hỏi.
Vì ấn tượng quá sâu khắc, nên anh vẫn nhớ người đàn ông tuấn lãng đi cùng với Khúc Cảnh lần trước.
“Xin lỗi, em chỉ là bạn cùng phòng với Khúc Cảnh, chúng em không quá thân nhau.” Diệp Lam chưa bao giờ quản chuyện của người khác, thật không quá thân với Khúc Cảnh, sau khi nói xong liền bỏ đi.
“Không ổn rồi a......” Giáo y tuổi trẻ đau đầu, cẩn thận kiểm tra từ đầu tới chân, cũng bôi thuốc lên đôi chân bị thương tổn nghiêm trọng kia, nhưng mà đó cũng chỉ là xử lý đơn giản, “Buổi tối nếu không chuyển biến tốt đẹp, xem ra không ổn thật rồi...... Ai...... cậu bé này sao lại đáng thương như vậy chứ? Sao lại thành thế này? Tuy rằng thời tiết rất lạnh...... Nhưng là bị hạ nhiệt tới mức này thì quá bất thường...... huyết áp lại còn giảm xuống trong lúc hôn mê, nhịp tim không đều...... hình như ngày càng tệ hơn a......”
Đơn giản xử lý, giáo y trẻ tuổi ngồi trên ghế bắt đầu phiền não làm sao an bài Khúc Cảnh.
Hồ sơ học sinh từ năm thứ nhất tới giờ vẫn giống hệt nhau, không có địa chỉ liên lạc với người nhà, anh gãi đầu phiền não, vạn nhất đến chiều mà còn chưa chuyển biến tốt đẹp, khẳng định sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó không thể không đưa đến bệnh viện.
Nhưng không liên lạc được với người nhà của Khúc Cảnh, anh chỉ là một giáo y, cho dù tâm có thừa nhưng lực lại không đủ.
Tới buổi tối, tình huống Khúc Cảnh quả nhiên trở nên tệ hơn, giáo y trẻ tuổi cuống quít đưa người đến bệnh viện, sau đó cũng chỉ có thể lòng vòng qua lại vô kế khả thi.
“Không có người nhà hay thân nhân à?” Khẩu khí của bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu không được tốt cho lắm.
“Không, không có.” Giáo y trẻ tuổi gãi đầu, bất đắc dĩ nói.
“Khí quản nhiễm trùng, nhịp tim bất ổn, huyết áp liên tục giảm, hôn mê, ban đêm khó thở, từng phát sốt đúng không? May mà đã hết sốt, bằng không sẽ càng tệ hơn, tốt nhất có người nhà đến, bằng không xảy ra chuyện nghiêm trọng sẽ không có người phụ trách, anh nhanh đi liên lạc với người nhà của cậu ta đi, xem ra đã chuyển sang phổi tích nước cấp tính rồi, không thể kéo dài quá lâu, có người nhà tới thì làm ơn đến tìm tôi để thảo luận chuyện làm giải phẫu.” Ngồi trong phòng cấp cứu nửa ngày, bác sĩ vừa kiểm tra vừa nói một chuỗi thật dài.