Lúc Ôn Hành Viễn đến đón Si Nhan, cô còn đang ngồi trong phòng khách xemtivi. Si Hạ cũng ở đó, có điều, sắc mặt của hai anh em không được tốtcho lắm. Từ lúc dậy cho đến khi ăn xong bữa sáng, không ai mở miệng nóichuyện.
“Bố, con đi đây.” Si Nhan mặc áo khoác, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài, không hề chào Si Hạ.
“Đi đi, hỏi thăm cô chú Ôn hộ bố nhé.” Si Hạo nhìn con gái, tươi cười hiềnhòa, “Không cần về gấp đâu, ở lại với Hành Viễn hai ngày cũng được.”
Si Hạ nhìn cô gật đầu, trong khoảnh khắc cô quay người đi, cảm giác khóchịu tối qua lại ập đến. Anh hoàn toàn bị ánh mắt lạnh nhạt của cô đánhbại, rốt cuộc cũng trầm giọng nói: “Anh tiễn em đi.”
Nhanh chóng đứng dậy như thể sợ cô từ chối, Si Hạ không nói lời nào mà đưa cô ra khỏi cửa.
Trong thang máy, Si Nhan đứng phía trước anh, im lặng không nói gì, sắc mặt chẳng thay đổi.
“Giận anh à?” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn dịu dàng, Si Hạ chủ động lên tiếng.
Si Nhan bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng đúng là có chút ghen tỵ, trướcmắt mờ mịt. Đúng là cô có tức giận, cô biết cô không nên như vậy. Đó làngười anh trai cô yêu quý, từ nhỏ đã là người hiểu cô rõ nhất. Đáng racô phải chúc phúc cho anh, cô hy vọng anh được hạnh phúc, nhưng, tại sao lại cứ phải là cô ấy? Mà tại sao lại phải giấu cô?
“Anh thích cô ấy.” Si Hạ thở dài, trầm giọng kể, “Lúc em học năm thứ tư đạihọc, có một lần anh đến trường đón em, vô tình gặp cô ấy ở trường bêncạnh...” Anh muốn nói, thật ra họ chỉ tình cờ gặp lại nhau, anh còn muốn nói, anh thực sự không cố ý giấu giếm.
“Em không phải trẻ con, em có cuộc sống của em, anh cũng thế.” Không choanh cơ hội nói xong, trong lúc thang máy mở ra, Si Nhan chặn lời anh,“Anh thích ai là chuyện của anh, không phải nói với em.” Cô vốn là người nhạy cảm, một tiếng “Viễn Đằng” của anh đã đủ để cô hiểu rõ ràng. Chẳng trách cho dù cô gặng hỏi thế nào anh cũng không chịu nói nửa chữ. Người mà anh cô thích là Tạ Viễn Đằng, cô gái đó có điểm giống cô là từng yêu Hàn Nặc, còn điều khác biệt duy nhất là cô nguyện ý vì Ôn Hành Viễn màbuông tay. Còn cô ấy? Cô ấy có thể buông tay không? Cô không biết nữa.
Ra khỏi thang máy, đột nhiên Si Nhan quay đầu lại nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh, em không có quyền can thiệp vào chuyện của anh, cũng không muốncan thiệp, nhưng mà đừng có chuyện gì cũng giấu em, em không muốn mìnhlúc nào cũng là người cuối cùng biết chuyện.”
Trong sự kinh ngạc là sự chết lặng mơ hồ, lúc mở miệng, ngữ khí anh đã bìnhtĩnh trở lại, “Tiểu Nhan, anh không muốn vì anh thích cô ấy mà em mấtvui, em là em gái anh.”
Một bên là người anh yêu, một bên là cô em gái anh cưng chiều, Si Hạ rơivào thế khó xử. Anh không khỏi nghĩ, Tạ Viễn Đằng năm lần bảy lượt từchối anh, có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến Si Nhan. Dù sao giữa hai côcũng có mối khúc mắc, còn có vẻ ngại ngùng mơ hồ, khoảng cách này thậtsự không dễ gì kéo gần lại được, nhưng anh không muốn từ bỏ.
Bất luận là Si Nhan hay Tạ Viễn Đằng, đều là người quan trọng trong cuộc đời anh.
“Chúng ta là anh em, ngoài bố mẹ ra, chúng ta là người thân thiết nhất, nhưngchúng ta không thể ở bên cạnh người kia cả đời được.” Sắc mặt Si Nhan có chút lạnh nhạt, cô bình tĩnh nhìn anh, “Em sẽ lập gia đình, anh cũng sẽ kết hôn, sớm muộn gì cũng sẽ có người phụ nữ cùng anh sống hết nửa đờicòn lại, đó là vợ của anh, là...chị dâu của em.” Si Nhan quay đầu, Si Hạ bất giác phát hiện ra khóe mắt cô ươn ướt. “Lúc còn nhỏ em đã nghĩ,người ấy sẽ là người như thế nào, có thể sẽ rất đẹp, cũng có lẽ sẽ dịudàng. Nhưng bất kể là ai, nếu anh và người đó yêu nhau, nếu chị ấy cũngyêu quý em như anh, đương nhiên em sẽ rất thích người anh chọn. Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, mối quan hệ của bọn em sẽ tốt đẹp thôi.” Si Nhan dừng một chút, lại như đang đắn đo xem có nên nói hay không, đếnkhi thang máy sắp đóng lại, Si Hạ mới nghe thấy cô âu lo nói: “Nhưng côấy thì...”
Ôn Hành Viễn đứng trước xe, thấy hai mắt Si Nhan đỏ hoe thì chợt nhíu mày. Làm sao đây? Tối hôm qua, khi tiễn anh xuống nhà, tâm trạng cô đã có vẻ không tốt, trước khi ngủ có nói chuyện điện thoại, Si Nhan lấy cớ mệtđể anh khỏi hỏi đến.
Trong lúc đang tò mò, chuông di động vang lên. Từ lúc nghe điện thoại anh đãbắt đầu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Si Nhan im lặng ngồi bên ghế phó lái. Anh trầm giọng nói: “Mình biết rồi, cậu đừng lo.”
Cúp điện thoại, anh khởi động xe, đồng thời dịu dàng nói: “Tiểu Nhan, anhđưa em đến chỗ này trước đã, ngày mai bọn mình mới về thành phố S.”
Không hề biết là Si Hạ gọi tới, nghe thấy Ôn Hành Viễn nói sẽ thay đổi lịchtrình, Si Nhan ủ rũ ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.
Ôn Hành Viễn mỉm cười, kéo tay cô lại, cũng không giải thích gì nhiều.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một tiểu khu cao cấp phía bắc nội thành.
“Đến đây làm gì?” Tâm trạng Si Nhan tốt hơn nhiều, thấy anh xuống xe, cô liền hỏi.
Ôn Hành Viễn cau mày, tự nhiên dắt tay cô, vẫn không nói gì.
Cho đến khi anh dùng chìa khóa mở cửa căn hộ ở tầng mười hai của tòa nhà B, Si Nhan vẫn không hiểu gì.
“Đây là...”
“Nhà bọn mình ở thành phố A.” Ôn Hành Viễn giải thích, cầm chùm chìa khóađặt vào tay cô, “Em không muốn đến thành phố S làm việc cùng anh, anhlại không nỡ để hai đứa mình phải ở riêng, mà anh lại không thể ở mãinhà trọ của em được, cho nên...”
“Cho nên anh mới mua chỗ này?” Si Nhan kinh ngạc. Đây là tòa nhà tốt nhấtthành phố, bất kể là môi trường sống hay quản lý đều không thua kém gìcông trình Kim Bích Thiên Hạ đang thi công. Anh vì cô mà mua một căn hộ ở thành phố A? Anh, có thể chiều cô như thế sao?
Đột nhiên, Si Nhan vô cùng cảm động. Anh có tiền, có thể mua được căn hộ xa hoa hơn thế này, nhưng, tiền không phải là vấn đề, cô cảm động bởi anhđể tâm. Thành phố A và thành phố S không xa nhau lắm, nhưng vì ngườithân của cô ở đây, dù Si Nhan không nói, nhưng Ôn Hành Viễn biết rằng cô vẫn chưa muốn rời đi.
“Nhà này là của chỗ quen biết, cũng rẻ thôi.” Ôn Hành Viễn cười, ôm cô đivào trong, “Thăm quan xem có hài lòng không, mới lắp đặt thiết bị đấy,đồ dùng trong nhà là do anh chọn. Nếu em không thích, khi nào đến thànhphố S thì bọn mình sẽ đi mua.”
Hai người bước vào phòng khách. Sàn nhà được kết hợp gạch men với gạch hoa. Ngẩng đầu lên trần nhà, ngọn đèn chùm thạch anh được tạo tác hình hoarủ, thanh nhã mà tinh tế, ánh sáng dìu dịu. Hai vách tường được thiết kế thành những ô kẻ vuông tối màu, bên cạnh có đặt bể cá hình vòng cung,tăng thêm độ sâu cho phòng khách. Đẩy một cánh cửa ra, phòng ngủ cũngđược thiết kế vô cùng khéo léo, có lẽ là đặc biệt hơn cả. bàn trangđiểm, thảm trải sàn, ghế ngồi đều mang phong cách châu Âu, khiến khônggian vừa mang vẻ sang trọng nhưng không mất đi nét thanh nhã.
Ôn Hành Viễn dẫn cô đi thăm phòng cho khách, phòng ăn, thư phòng, thậm chí còn có cả phòng trẻ con. Nhìn không gian sang trọng, thiết kế đơn giảnmà lại không mất đi cảm giác ấm cúng, hai mắt Si Nhan ngấn lệ, cô ôm cổÔn Hành Viễn khóc nức nở.
“Cô nàng này, sao lại khóc?” Ôn Hành Viễn ôm cô ngồi xuống ghế salon trongphòng khách, vỗ nhẹ lưng cô, “Không phải là thích thiết kế đơn giản màcổ điển sao, anh đã cố gắng lược bỏ đồ trang trí rồi đấy, vừa gọn gàngmà nhìn lại sang, thế mà vẫn không hài lòng?”
Si Nhan càng khóc to hơn, nằm trong lòng anh lắc đầu nguầy nguậy. Một lúcsau, cô mới nghẹn ngào nói: “Anh em bảo, anh sang Mỹ nhưng nhất quyếtkhông chịu học ngành chú Ôn chọn cho, lén đi học thiết kế một năm, saunày chú Ôn tức giận phát bệnh tim, anh mới chịu bỏ học. Thật thế à?”
Ôn Hành Viễn không ngờ cô đã biết, kéo cô lại gần hơn, dùng khăn tay launước mắt cho cô, thờ ơ nói: “Lúc đấy anh nhờ Hành Dao đi học thay anh,chỉ sợ bố anh gọi điện hỏi thầy chuyện học hành của anh. Ai ngờ anh ấytrốn học vì mải theo đuổi chị dâu, cuối cùng cũng bị phát hiện ra.” Anhcười, lại nhớ đến điều gì đó thì thu nụ cười lại, tiếp tục nói: “Lúc đấy bố anh cũng chuẩn bị ra tay rồi ý chứ, anh cũng sờ sợ, chờ bố xử lý,kết quả là đột nhiên bố ngã quỵ xuống. Sau đó mẹ anh cũng sang Mỹ, mắnganh là đồ bất hiếu, không còn cách nào nên phải bỏ.”
“Chưa từng thấy anh dại như thế.” Nước mắt của Si Nhan vừa được lau đi lạichảy xuống. Sao cô lại không biết anh học thiết kế là vì cô chứ, thật ra anh muốn có chung sở thích với cô.
“Dại chỗ nào nào?” Ôn Hành Viễn cười, gương mặt bất giác hơi hồng. Anh hônlên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, đến khi cô nín khóc mới dựa vào ghế, thỏa mãn thở dài một hơi, “Cuối cùng cũng không phí công học, tốt xấu gìcũng được trổ tài trước mặt em.”
Si Nhan nép vào lòng anh, áp mặt lên ngực anh lắng nghe nhịp tim đập rầurĩ, cảm giác rất an tâm, lại như nghe được âm thanh êm tai nhất đời. Côtừ từ nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh yêu cả sở thích của em như vậy, khôngsợ sẽ là đem giỏ trúc đi tát nước à?”
Ôn Hành Viễn ôm cô, vuốt tóc cô như thể trấn an một đứa trẻ, “Nói thật,lúc anh muốn dừng bước nhất, chính là lúc em và cậu ta yêu nhau.” Ngừngmột chút, thấy cô không nói gì, anh mới tiếp tục: “Nhưng mà, tình cảmkhông đến không đi như nước, không thể nhận rồi dễ dàng thả ra được.Thích một người rất dễ, nhưng mà muốn quên thì khó vô cùng. Anh đã thửrất nhiều lần, đều thất bại cả. Cứ miễn cưỡng mình thế, lúc đó anh đãquyết định, đợi em lập gia đình thì thôi. Nếu khi em kết hôn mà anh vẫnkhông có cơ hội, anh sẽ tìm đại một người phụ nữ nào đó, kết hôn rồisống nốt nửa đời còn lại.”
Đối với tình yêu của Ôn Hành Viễn, Si Nhan không dám tìm hiểu quá sâu. Côsợ anh cố gắng bao nhiêu năm, không phải chỉ cần tình yêu của cô là cóthể đáp lại được. Nghe anh nói rằng đợi đến khi cô lập gia đình, tìm một người phụ nữ sống cho qua ngày, trái tim Si Nhan đau ê ẩm.
Anh là một người đàn ông, là cậu ấm nhà họ Ôn, bất kể là thân phận hay yếutố khác, anh cũng không thể không kết hôn, nhưng anh lại kiên trì đếnphút cuối cùng. Tình cảm sâu nặng như vậy, người đàn ông si tình nhưvậy, mà cô lại từng không cần anh.
Nước mắt ngừng rơi, chất lỏng nóng ấm tụ lại trên ngực áo anh, in dấu vết mờ nhạt. Một lúc sau, anh nghe thấy cô nói: “Ôn Hành Viễn, cảm ơn anh đãyêu em, cảm ơn mười năm kiên trì của anh, em rất hạnh phúc, thật đấy,chưa bao giờ hạnh phúc như vậy cả.”
Chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thì ra, chính cô lại khát khao tình yêuđến thế. Thì ra, tình yêu của anh, cô muốn có đến vậy.
Ôn Hành Viễn im lặng một lúc lâu, anh hôn lên mái tóc đen của cô, dịu dàng nói: “Anh may mắn được làm người đem lại hạnh phúc cho em.”
Rõ ràng vẫn là giọng nói thường ngày, nhưng khi lọt vào tai Si Nhan thìlại cực kỳ dịu dàng, trìu mến. Cô mỉm cười, nói một câu khiến Ôn HànhViễn cảm động không nói được gì hơn.
“Hành Viễn, mình kết hôn đi...”
Không cần biết là xuất phát từ sự rụt rè của con gái hay cái khác, lời nàycũng không đáng được nói ra từ miệng Si Nhan. Nhưng mà, cô thản nhiêncầu hôn anh mất rồi.
Khi ấy, khi cô đang giãy giụa trong khổ đau, đang cô quạnh sợ hãi trongbiển người mờ mịt, cũng luôn hoài niệm hồi ức trùng trùng; Lúc này, cônguyện ý vì anh, chuyện cũ bị phủ nhòa, bị quên đi để bắt đầu với mộtngười mới. Cô nguyện ý yêu, ra lời hứa hẹn cuối cùng, không để anh phảisuy tính thêm nữa.
Cuộc đời cô đã có anh làm bạn; Hạnh phúc của cô đã được anh tiếp nối.
Si Nhan tin rằng, Ôn Hành Viễn là lựa chọn chính xác nhất đời cô.