Si Nhan thật sự rất mệt mỏi, tối qua không được ngủ nhiều, lại vì mấy dựán nên cả ngày nay bận rộn, chạy đi chạy lại trong quán bar xong là đãkiệt sức rồi. Nhìn đồng hồ, cô nói vài câu với Đỗ Linh rồi chủ động sang gian bên tìm Ôn Hành Viễn.
Thấy cô đến, Ôn Hành Viễn đặt ly rượu xuống, nắm tay cô, “Mệt rồi à? Bọn mình về nhé?”
Si Nhan gật đầu, hơi mơ màng, vẫy tay với Trương Tử Lương rồi để Ôn Hành Viễn ôm ra khỏi cửa.
Đã là đầu mùa đông, gió đêm rất lạnh. Vừa ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn đã choàng áo lên người cô, “Chờ nhé, anh đi lấy xe.”
Lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy thật ấm áp. Chỉtrong chưa đầy hai ngày ở bên nhau, vậy mà Si Nhan đã cảm thấy được sựấm áp nhưng cũng rất an tâm. Sự quan tâm của Ôn Hành Viễn đến cô vượtquá sức tưởng tượng của cô, dường như có một dòng chảy ngọt ngào tướiđẫm lòng cô.
“Công trình bắt đầu thi công rồi à? Có phải anh bận lắm không?”
“Thi công rồi, Nghị Phàm bận hơn.” Ôn Hành Viễn nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
“Hay là mai anh về đi.” Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối, điện thoại của anh đổchuông liên tục. Đương nhiên Si Nhan không quên vị trí người lãnh đạoHoa Đô của anh, ngoài tình yêu ra, anh còn có việc quan trọng hơn cầnphải làm.
Ôn Hành Viễn lườm cô, “Giờ muốn đuổi anh đi?”
“Không phải.” Cô bĩu môi, “Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi.”
Khẽ véo cái cằm nhỏ xinh của cô, anh cười, “Chẳng phải thằng ranh mười támmười chín tuổi, chả lẽ không biết chừng mực? Đừng bận tâm nhiều, anh sẽsắp xếp.”
Si Nhan vừa nghe thấy thế đã đổi giọng không vui, “Lý trí thế? Xem ra cũng không si tình như em nghĩ.”
Ôn Hành Viễn thở dài, búng một cái vào trán cô, “Anh mới nói một câu, em định cãi mười câu hả?”
Xoa trán, Si Nhan không nhịn cười nổi, nhìn thấy hình ảnh tinh nghịch của mình trong mắt anh, “Bắt nạt anh đấy, sao nào?”
Ôn Hành Viễn cong môi cười, lộ ra vẻ mờ ám, đang định hôn cô thì Si Nhan đẩy ra, “Em mệt...”
Đối với vẻ làm nũng của cô, anh không thể chống đỡ được. Ôn Hành Viễn kéoáo kín lại cho cô rồi khởi động xe, “Chợp mắt một lát đi, đến nơi anhgọi dậy.”
Lúc xe dừng lại thì cũng vừa lúc Si Nhan tỉnh dậy. Nhìn ra bên ngoài, đúnglà cổng khu nhà Ôn Hành Viễn, cô cau mày, “Em phải về nhà.”
“Mai anh cùng em thu dọn đồ đạc, chuyển đến đây đi, không thì anh lo lắm.” Ôn Hành Viễn xuống xe, dắt cô vào khu nhà.
Si Nhan chu miệng, muốn rút tay ra, “Em phải về nhà.”
“Ngoan nào.” Ôn Hành Viễn trầm giọng, kéo chặt áo cho cô. Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, anh hỏi: “Không yên tâm với anh hả?”
Si Nhan không lên tiếng, đứng bất động.
Không phải là không yên tâm, nhưng dù sao cũng là ở chung, cô chưa thể tiếpnhận ngay được. Tình thế này phát triển quá nhanh, họ mới trở thànhngười yêu vào ngày thứ hai. Si Nhan bày ra vẻ mặt ỉu sìu, cúi đầu nhìnbước đi của mình.
Ôn Hành Viễn rơi vào thế dở khóc dở cười. Anh ôm vai cô, mà phải nói lànửa ôm nửa kéo cô đi, “Sao vẻ mặt phong phú thế? Bây giờ là năm baonhiều rồi, chỉ là cùng ở dưới một mái nhà thôi mà, thế nào mà lại dọa em thành ra thế này? Anh chỉ hy vọng em ở gần anh một chút, nếu không anhsẽ thấy không yên tâm.”
“Em không chạy mất, có cái gì mà không yên tâm.” Si Nhan cự nự, chân bướcchậm. Vì anh vô tình nói ra một câu quan tâm, trong lòng cô chợt dânglên cảm giác vui sướng mơ hồ, gương mặt đỏ ửng.
Anh là ai, Si Nhan có thể lý giải được, nhưng cô vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
“Ai biết được liệu em có ngủ một giấc xong đổi ý hay không.” Ôn Hành Viễnnói với vẻ nghiêm túc, khiến cô bật cười khe khẽ, “Anh nghĩ em mới batuổi, trở mặt nhanh hơn cả lật sách?”
Ôn Hành Viễn mỉm cười, đôi mắt đen láy rạng ngời, ôn hòa nói: “Nếu đúng là ba tuổi thì quá tốt.”
Vừa nói thì đã đến căn hộ, sau khi vào cửa, Ôn Hành Viễn bảo cô đợi ở phòng khách, vào bếp lấy sữa cho cô, hy vọng có thể giúp cô ngủ ngon hơn. Cho đến nay, giấc ngủ của Si Nhan vốn không tốt lắm, cho nên lúc chiều anhđã cố ý đi mua. Nhưng khi anh ra ngoài, cô đã lăn lên giường ngủ rồi.
Sợ cô nằm sấp sẽ ngủ không thoải mái, anh nhẹ nhàng lật cô lại, đắp chăncho cô rồi xoay người bật đèn ngủ, ngồi cạnh giường một lúc.
“Đúng là con lợn, giở mình một cái mà đã ngủ được.” Trìu mến vuốt ve mặt cô,thấy Si Nhan quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ dụi trong lòng bàn tay anh, anh nở một nụ cười khẽ.
Khom người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, tham lam hít lấy hương thơm tựnhiên trên người cô, Ôn Hành Viễn thỏa mãn thở một hơi, “Tiểu Nhan, từnay trở đi, anh không bao giờ để em rời khỏi thế giới của anh đâu.”
Cô đã thật sự ở bên anh, trái tim cô cũng đang từng bước tiến gần đến anh. Ôn Hành Viễn cảm thấy, mình là người đàn ông hạnh phúc nhất đời.
Mười năm, mỗi lần gặp nhau rồi lại tạm biệt, trong lòng anh chỉ toàn một nỗi mong chờ. Chỉ có lúc này đây là hoàn toàn không giống thế. Si Nhankhông hề biết, tối hôm đó, khi dập điện thoại, anh vô cùng vui sướng,lại có chút hồi hộp khó hiểu. Gần ba mươi tuổi nhưng anh lại bồn chồnnhư một cậu bé mười tám tuổi. Khi mới bước chân vào thương trường, lúctiếp quản Hoa Đô, anh đều không chút sợ hãi, ngược lại, đối mặt với cô,trái tim anh luôn thổn thức một nỗi bất an mơ hồ.
Ôn Hành Viễn cười dịu dàng, đứng dậy, tắt đèn rồi khẽ đóng cửa phòng lại.Dựa vào ban công ngắm bầu trời đầy sao, ánh trăng vằng vặc lạnh lẽo,nhưng khi rọi vào tim anh thì lại âm ấm. Có Si Nhan bên cạnh, anh luônthấy bình an.
Nửa tháng tiếp theo đó, Ôn Hành Viễn vẫn ở lại Cổ Trấn. Ban ngày, Si Nhanđi làm, còn anh ở lại căn hộ xử lý công việc qua mạng; giữa trưa, anhđưa cô đi ăn; đến tối, anh tới đón cô tan ca, thỉnh thoảng vào quán barngồi, nhưng đa phần là hẹn hò riêng tư trong bầu không khí ngọt ngào.Không có cách khác, ai bảo Ôn Hành Viễn không muốn cô quá bận bịu. Lấycớ thời gian của anh ở Cổ Trấn có hạn, không ngày nào là anh tha cho cô, chỉ hận không thể bên cô từng giây từng phút.
Quan hệ của hai người nhanh chóng khăng khít hơn. Si Nhan dần ỷ lại vào anhhơn, còn anh thì vẫn ân cần chăm sóc, có lúc khá khôi hài, đôi khi lạira vẻ ngang ngược, khiến cô vừa tức vừa buồn cười. Biết anh quan tâm đến mình, lúc đấu khẩu với anh, cô cực kỳ đắc ý.
Hôm nay, trước khi đi làm, hai người ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.
“Nhược Ngưng nói Đường Nghị Phàm bận tối mặt, anh mau về thành phố A đi, không phải lo cho em đâu.” Trong miệng vẫn còn đồ ăn, Si Nhan nói không rõ.Trong lòng thì không nỡ để anh đi, nhưng cô vẫn lấy đại cục làm trọng,dù sao công trình đó cũng rất quan trọng.
Ôn Hành Viễn không nói gì, cúi đầu xem tờ tạp chí xe hơi.
“Hôm qua trợ lý Trương cũng gọi điện hy vọng anh quay về, có phải có chuyệnquan trọng không?” Thấy anh mãi không có phản ứng, Si Nhan giằng tờ tạpchí trong tay anh, “Đang nói chuyện với anh đấy.”
“Ăn xong rồi à?” Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy, “Nào, anh đưa em đi làm.”
Ném phăng tờ tạp chí xuống sàn, cô cầm túi xách đi ra cửa. Chưa đi được vài bước, cô đã bị Ôn Hành Viễn kéo lại. Anh cau mày, “Sao vậy?”
“Anh cứ tiếp tục ngây ngẩn đi, em đi làm, hôm nay không muốn anh đưa đi.” Si Nhan phát cáu, đẩy tay anh ra.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn đuổi hai ba bước theo cô, “Đừng làm loạn nữa, anh lái xe đưa em đi, muộn rồi này.”
“Không cần.” Si Nhan gạt tay anh ra, trong lòng có chút buồn bực. Tối qua cònchưa nói với anh được mấy câu mà anh cũng chẳng đáp lại, không biết đang nghĩ gì nữa.
“Em mong anh đi thế sao?” Ôn Hành Viễn không biết tâm tư của cô, cũng hơinổi nóng. Không phải là anh không nghe thấy, thậm chí còn nghe thấynhiều rồi nhưng không hài lòng. Sao cô lại cứ hấp tấp đẩy anh ra ngoàithế?
Si Nhan dừng bước, xoay người nhìn anh, “Anh nói gì?”
Ôn Hành Viễn nhìn cô chằm chằm, vừa định mở miệng thì bỗng thấy hai mắt cô hồng hồng. Anh ảo não vò tóc, bước đến gần, ôm cô vào lòng, “Anh nóilinh tinh ấy mà, đừng giận nhé, Tiểu Nhan.”
“Đừng ôm em, phiền chết đi được...” Chóp mũi hơi cay, Si Nhan đẩy anh ra.
“Được, là anh phiền. Hôm nay tự đi làm, anh không đưa, nhé?” Kéo cô lại, anhđau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Đi đi, không thì muộn mất,cẩn thận một chút.”
Ôn Hành Viễn biết tính ngang bướng của cô, nói gì cũng không cải thiệntình hình được, chỉ khiến mình mệt thêm. Thế nên anh để Si Nhan ra ngoài một mình.
Một mình ngồi trong phòng, đến khi định thần lại, anh vội vàng cầm chìakhóa đuổi theo. Tới công ty cô, anh đã thấy Si Nhan đứng nói chuyện vớiVăn Đào, liền bấm một tràng còi dài, kéo sự chú ý của cô về phía này,sau đó, anh đánh tay lái đi.
Si Nhan gọi điện đến, chuông đổ một hồi dài anh mới bắt máy.
“Đến làm gì vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Sợ em bị muộn giờ làm.” Rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Anh ấy là khách hàng của công ty, tình cờ gặp thôi.” Si Nhan giải thích,không thấy anh nói gì thì tiếp tục, “Trưa nay anh có đến không?”
Đang xử lý tài liệu, anh nói, “Hơi bận, anh sẽ cố hết sức.”
Si Nhan cảm nhận được vẻ lãnh đạm của anh, lồng ngực như thắt lại, suýtnữa thì khóc, “Không có việc gì nữa, anh làm tiếp đi.” Lời vừa dứt, côcúp điện thoại luôn.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn cảm thấy có gì là lạ, cuống quýt gọi cho cô nhưngchỉ nghe được âm thanh đơn điệu. Lại gọi tiếp, vẫn không có ai nghe, gọi đến phòng làm việc, người nhận máy là Tiểu Đinh.
“Si Nhan đến phòng Cảnh tổng nộp tài liệu rồi, lát nữa anh gọi lại nhé.”
Tuy nhiên, qua mấy tiếng, đống tài liệu của Si Nhan vẫn chưa được nộp xong. Ôn Hành Viễn biết cô nàng kia giận thật rồi, đang dỗi với anh đây. Aibảo anh sai trước, lại còn hẹp hòi đắc tội với đại tiểu thư, vì vậy phải vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi. Ngày tháng tốt đẹp chưa được lâu, anhkhông muốn trước khi đi lại rơi vào tình cảnh mất tự nhiên này.
“Tiểu Nhan, tối nay ăn cơm ở nhà, anh vào bếp. Muốn ăn gì nào? Anh đi mua.”
Người nào đó giận dỗi bỏ di động vào ngăn kéo, không để ý đến.
“Bảo bối à, anh sai rồi, là anh hẹp hòi, đừng giận nữa được không?”
Lưỡng lự rút điện thoại ra, nhưng cô vẫn không trả lời.
“Không để ý đến anh thật rồi sao? Ngoan nào, đừng tức giận, lát nữa anh đếnđưa em đi ăn, phạt anh mời khách được không? Nếu không anh chẳng có chỗđể tiêu tiền rồi, chẳng lẽ lại đốt bỏ.”
Nhìn tin nhắn đến, Si Nhan bật cười. Khi anh gửi tin nhắn thứ tư, cô trả lời lại, “Dễ dàng tha cho anh như vậy, có phải là em quá mất thể diện không hả?”
“Ngoan, thể diện sao quan trọng bằng anh được.” Tin nhắn của Ôn Hành Viễn nhanh chóng được gửi đến, còn kèm theo một mặt cười rõ to.
“Quá đề cao mình rồi đấy.”
*Chỗ này theo bản gốc là: 自恋 – Tính tự yêu mình. Chú thích này nhằm làm rõ ý cho câu thoại sau.
“Anh chỉ yêu em thôi...”