Hơn nữa tu đến cảnh giới cao nhất có thể tiếp cận trật tự của đạo pháp, làm cho hắn có cơ hội đạt tới Thiên Tiên.
Vì vậy Hứa Tiên bắt tay vào trong tu hành chính là chữ thứ bảy trong Cửu Tự Chân Ngôn, cũng tu thành thần thông thứ tư trong Lục Thần Thông, Thần Cảnh Thông.
Giống như các chân ngôn khác, hai chủng chân ngôn hô ứng lẫn nhau, bí quyết chữ "Liệt" có khả năng khống chế thời không, cắt hết tất cả chướng ngại, mà Thần Cảnh Thông chính là như ý thần thông, có thể tùy tâm sở dục khống chế thân thể xuyên qua hư không.
Thần thông này đối với Hứa Tiên rất hữu dụng -- thuấn di.
Loại này pháp thuật tiến có thể công lui có thể thủ, chính là thứ thiết yếu của người chuyên giết người phóng hỏa.
Hứa Tiên suy nghĩ mình thuấn di ra sau lưng của địch nhân, dùng Thiên Hành kiếm đâm một kiếm thì quá mỹ diệu. Đương nhiên cảnh giới Thần Cảnh Thông ban đầu còn không có uy năng này, chỉ có thể dùng kinh thần, cử động lăng hư như chim, cũng bay như tiên.
Chỉ có tu tới cảnh giới trung đẳng mới có thể đủ thuần di khoảng cách gần, nhưng muốn làm tùy ý thì không thể.
Mà cảnh giới cao nhất của Thần Cảnh Thông chính là viên mãn như ý, có thể như hạt bụi xuyên qua hư không. Tâm tình không bị ngoại vật làm ảnh hưởng, đạt được cảnh giới tự do tuyệt đối. So với đánh phá không gian thì nó càng đánh phá tâm tình bản thân, tuyệt diệu không biết bao nhiêu.
So với cảnh giới cao nhất của Thông Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Thông Thiên Nhãn có thể nhìn thấy tâm tình vui sướng buồn khổ của người ta, và nhìn thấy tất cả, không còn có gì chướng ngại bản thân. Thiên Nhĩ Thông có thể nghe thấy tất cả sướng khổ của nhân gian, cũng như đủ loại âm thanh của thế giới. Tha Tâm Thông biết được lòng người nghĩ cái gì.
Cũng không phải cảnh giới Hứa Tiên hiện giờ có thể chạm tới, chỉ sợ khi tu thành Thiên Tiên mới có thể nhìn trộm con đường này. Mà có thể tu luyện Lục Thần Thông tới đại thành chỉ sợ cách cảnh giới Phật tổ không xa lắm.
Nhưng những thứ này còn cách Hứa Tiên rất xa, Hứa Tiên không có hao tâm tổn trí suy nghĩ nhiều, mà là thu liễm tâm thần, trở lại trong xá lợi, linh đài của hắn sáng lên và yên tĩnh lại.
Có câu là "Trong núi không tháng ngày, hàn tận không biết năm ", cánh cửa bế quan trong động phủ im lặng đã lâu, lá vàng rơi trên đường.
Thuyền rồng đi trên biển trong thời gian cực dài rốt cục cũng nhìn thấy cố thổ.
Trong tiếng hoan hô thán phục, thuyền rồng dần dần chạy nhanh vào bờ.
Quan viên châu phủ chạy ra nghênh đón, mọi người trong sứ đoàn nối đuôi nhau đi xuống, không cần nhiều lời cái gì, nhưng bằng vào sắc mặt có thể biết rõ được thành bại của lần này, chớ nói chi là những quan viên am hiểu nhìn sắc mặt mà nói chuyện.
Quan viên đưa mắt khó tin nhìn nhau, lần đi sứ này thành công. Bọn họ vốn cho rằng lần này bọn sứ thần có mạng quay về cũng không thể hoàn thành sứ mệnh.
Quan viên cầm đầu hỏi:
- Xin hỏi Hứa đại nhân ở đâu?
Một người giải thích:
- Thân thể Hứa đại nhân không khỏe, đang nghĩ ngơi trong khoang thuyền.
Trước khi Hứa Tiên rời đi có phong bế cửa lại, lưu lại một ảo thuật ứng phó một hai. Bằng vào uy tín trong sứ thần của hắn hiện giờ thì vững như thái sơn, không người nào đi lên quấy rầy, lừa dối những người này.
Sau khi nghỉ ngơi trên bờ một lúc, thuyền lớn nhưng cần ngược dòng đi một thời gian ngắn mới có thể tới kinh thành, nhưng mà khoái mã cũng nhanh chóng chạy đi mang theo tin tức này về kinh thành, cũng truyền bá khắp thiên hạ.
Bên ngoài Trường An, hơi bên đường đang chờ đón sứ thần quay về.
Đi đầu là một thái giám, hắn mang theo khẩu dụ của hoàng đế, lệnh cho bọn người Hứa Tiên tiến vào cung.
Bong thuyền, mọi người trong sứ đoàn cảm thấy khó khăn, Hứa Tiên từng hạ lệnh nói không cho người nào tới quấy rầy hắn, nhưng thời điểm này hắn không hiện thân không được.
Thái giám nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Hứa đại nhân có gì không ổn? Thời gian của bệ hạ thái hậu không thể chậm trễ được.
Một âm thanh từ trong khoang thuyền truyền ra:
- Đa tạ công công quan tâm, tại hạ trên đường nhiễm phong hàn, lúc này đang nghỉ ngơi trong khoang thuyền, chúng ta bây giờ có thể lĩnh chỉ tiến cung.
Tiếng bước chân vang lên, thân ảnh cao lớn của Hứa Tiên cũng từ cửa khoang ra ngoài.
Trong nội tâm thái giám nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy ánh mắt Hứa Tiên như có thể nhìn thấu tất cả, cúi đầu xuống:
- Chúc mừng Hứa đại nhân đi sứ thành công, đắc thắng quay về, lão thần mang theo khẩu dụ của hoàng đế, xin ngài tranh thủ thời gian lên ngựa tiến cung diện thánh a!
Hứa Tiên gật đầu, rời thuyền lên ngựa, nhìn qua đám người sứ đoàn, nhưng không thấy Doãn quận chúa và Phan Ngọc, đang có chút kỳ quái.
Một kỵ sĩ tiến qua đám người tới gần hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, sắc mặt của Hứa Tiên hơi đổi, lập tức phi thăng lên trời đi vào giữa không trung, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy mình đang ngồi trên ngựa, đang chậm rãi tiến lên theo đoàn người, hắn quyết đoán bay về hướng bắc.
Thì ra trong khoảng thời gian hắn rời đi, người Hồ lại phái sứ đoàn tới đây cầu thân, không biết nguyên nhân gì mà hoàng hậu nương nương lại đáp ứng yêu cầu hòa thân của người Hồ, đội ngũ đưa thân đã rời đi bảy ngày trước, hôm nay sợ đã xuất quan rồi.
Mà Phan Ngọc chính là thủ lĩnh đưa thân, cố ý lưu người lại ở bến tàu trông chừng, đến thông báo Hứa Tiên việc này.
Hứa Tiên cau mày, không nghĩ tới lại sinh ra biến cố như vậy. Hắn bay qua vô số dãy núi, bay thẳng qua hoang mạc và thảo nguyên.
Hứa Tiên vừa bay vừa dùng Thông Thiên Nhãn dò xét, không tốn bao nhiêu công phu đã nhìn thấy một đội ngũ đang đi trên thảo nguyên, trong đội ngũ có rất nhiều đồ quân nhu, cho nên hành tẩu rất chậm chạp.
Phan Ngọc giục ngựa một bên, trong nội tâm âm trầm không thôi, nàng cố ý kéo dài thời gian lên đường, chờ Hứa Tiên trở về, lại chậm chạp không thấy bóng dáng, lại qua một ngày là xuất quan rồi.
Đến lúc đó chỉ sợ chỉ có giết người diệt khẩu, cưỡng ép lưu Doãn quận chúa lại, bằng thủ đoạn của nàng hôm nay thì giết sạch những người này không phải là việc khó, nhưng mà loại tình huống này chẳng khác gì kháng chỉ cả, hơn nữa đặc phái viên của người Hồ cũng làm nàng kiêng kỵ.
Thủ lĩnh người Hồ là lão nhân già cả, hắn có chòm râu bạc, lưng còng xuống cơ hồ dán vào lưng ngựa. Nhưng người Hồ vô cùng cung kính với hắn, thậm chí là sợ hãi. Không biết hắn nói cái gì với hoàng hậu trên điện, không ngờ hắn đã thuyết phục được hoàng hậu cố chấp này.
Nàng nghi ngờ lão nhân này dùng pháp thuật mê hoặc gì đó, nhưng mà nàng không am hiểu pháp thuật gì đó, Hứa Tiên không ở bên cạnh, Ngư Huyền Ky thì bế quan không ra ngoài, nàng đành phái người tới Long Hổ Sơn, nhưng không biết có kịp hay không.
Phan Ngọc ngửa mặt lên trời thở dài, thầm nghĩ: Hán Văn ah Hán Văn, ngươi không quay về thì nữ nhân này không còn nha.
Bỗng nhiên bên tai có âm thanh quen thuộc vang lên.
- Minh Ngọc thở dài cái gì?
Trong nội tâm Phan Ngọc khẽ động, chỉ cảm thấy Hứa Tiên đang ngồi sau ngựa của nàng, hai tay đang ôm eo nàng, rốt cuộc nàng cũng thở ra một hơi tựa vào người của hắn.