Hứa Tiên móc ra Viên Công Kích Kiếm Đồ Yến Xích Hà tặng cho hắn, hắn đưa cho Thanh Loan nói:
- Đây chính là một cao nhân tặng cho ta tuyệt thế võ công.
Kiếm đồ này hắn đã nhớ rõ, Thanh Hồng kiếm đưa cho Phan Ngọc, quyển sách này giữ ở bên người cũng không có tác dụng gì, chỉ là mang theo trên người lưu niệm mà thôi. Thanh Loan nghe thấy hai chữ võ công thì cảm giác vô cùng cao hứng, nhưng đối với hai chữ tuyệt thế thì tự động loại bỏ rồi, Hứa đại công tử là người tu tiên a.
Thanh Loan tiện tay tiếp nhận khẽ đảo qua, lập tức ánh mắt nàng bị hấp dẫn ngay ở hàng chữ đầu tiên, bên trên không ngừng có bóng người bay nhảy, đúng là tuyệt kiếm hiếm thấy của thế gian. Tựa như người đọc sách nghe xong thơ của Lý Bạch, người viết chữ thấy chữ của Vương Hi Chi. Thanh Loan đối với Viên Công Kích Kiếm Đồ càng thêm nhiệt tình ngòai sức tưởng tượng của Hứa Tiên, Kiếm đồ này cho dù đưa ra giang hồ cũng ngàn vàng khó mua.
Thanh Loan cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng lại cảm thấy lễ vật này quá nặng, trong lúc nhất thời có chút tiến thối lưỡng nan. Ai có thể nghĩ đến, lễ vật Hứa công tử tiện tay tống xuất không ngờ là một món đồ quý giá như thế.
Hứa Tiên thấy nàng nhíu mày do dự không thôi liền cười nói:
- Cầm đi, ta là người tu tiên, sách này đối với ta không có tác dụng.
Thanh Loan lại nghe hắn nhắc tới hai chữ tu tiên thì hé miệng cười, cuối cùng nhận lấy sách. Muốn nói cái gì cảm tạ nhưng lại cảm giác không được tự nhiên vì thế nàng hỏi:
- Này, còn không có cá sao?
Hứa Tiên làm vẻ mặt ngươi thật là ngốc: Đêm dài nước lạnh, nào có cá đi ăn. Rồi hắn cười nói:
- Không có lưỡi câu cũng chỉ có thể câu được cá ngốc mà thôi.
Thanh Loan nghe hắn nói vậy thì cuối cùng phiền muộn muốn chết, còn không phải muốn chọc ta sao? Nhưng nghe một câu cuối cùng thì thấy vẻ mặt hắn trêu tức mình, nàng không khỏi sẳng giọng:
- Ngươi không sợ cá cắn mất mồi sao?
Trong lòng nghĩ, chính mình có tính là cắn mồi của hắn không nhỉ?
Hứa Tiên cười nói:
- Chạy cũng không sợ đấy, có thơ làm chứng: Thiên xích ti luân trực hạ thùy, nhất ba tài động vạn ba tùy. Dạ tĩnh thủy hàn ngư bất thực, mãn thuyền không tái nguyệt minh quy.
Thanh Loan đối với mấy câu thơ này cảm thấy phức tạp khó hiểu. Mặc dù là nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mà cảm thấy một cỗ ý cảnh rất đẹp a, muốn ca ngợi một chút, lại nói không nói được lời văn nhã,, nhất thời nghẹn lại nói không ra.
Lại nghe đến Hứa Tiên rung đùi đắc ý nói:
- Đối với ngươi ngâm thơ thật sự là ngâm thơ cho tôm cá nghe, thơ ta hay thật.
Thanh Loan trắng mắt liếc Hứa Tiên nói:
- Đáng đời không có lưỡi câu, không câu được cá.
Lại không nghĩ rằng nàng vừa nói như vậy, mồi câu đang trôi lơ lửng bỗng nhiên bị chìm vào mặt nước. Hứa Tiên sững sờ, thật có cá ngốc cắn câu sao?
Thanh Loan lại vội la lên:
- Mau kéo lên a.
Hứa Tiên gặp nguy không loạn, dồn khí đan điền.... thì bị Thanh Loan đẩy qua một bên, Thanh Loan đã bắt lấy cần câu tóm con cá lên thuyền.
Dưới ánh trăng, con cá màu xanh đang quẫy liên tục, Hứa Tiên thấy cười nói:
- Thực sự là cá ngốc mà, nhìn màu sắc của nó này. Không bằng lấy cái tên gọi Thanh Loan a!
Thanh Loan chống nạnh nói:
- Muốn gọi thì phải gọi là Hứa Tiên mới được, nếu không ta thả nó xuống nước.
Hứa Tiên mau chóng nói:
- Được được. Thì gọi là Hứa Tiên, mau đưa Hứa Tiên cho ta đi hầm cách thủy nào.
Thanh Loan vui cười lấy cá vung cho Hứa Tiên, Hứa Tiên, cầm đi! Lời này một câu hai ý nghĩa, ngay cả chính nàng ta đều có chút đắc ý.
Hứa Tiên tiếp nhận cá, vội hỏi:
-Phòng bếp ở đâu, nhanh mang ta đi.
Hứa Tiên đã ngồi lâu như thế, đúng là có chút đói bụng.
Thanh Loan nói một tiếng:
- Đi theo ta.
Sau đó vòng eo nhỏ nhắn vặn vẹo chuyển hướng bên kia thuyền tiến vào một căn phòng nhỏ, Hứa Tiên đi theo nhìn lên, đây chính thức là phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn bên trong đầy đủ mọi thứ.
Hứa Tiên đối với Thanh Loan nói: có biết ăn cay không?
Thanh Loan chỉ vào chính mình nói: ta cũng có phần?
Hứa Tiên cười ha ha nói:
- Đương nhiên, người thấy cũng có phần, chính mình ăn một mình không có ý nghĩa a. Hơn nữa còn là mỹ nhân ăn cùng.
Nếu như là người khác nói cái gì mỹ nhân, Thanh Loan sẽ muốn nổi bão, nhưng lúc này chẳng biết tại sao lại cảm thấy một tia vui sướng cùng ý xấu hổ nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng ăn được, nhưng ngươi cho một ít thôi.
Hứa Tiên cũng không nhiều lời, mượn công cụ trong phòng bếp bắt đầu xử lý con cá này, hắn làm đồ ăn so tu luyện còn muốn chuyên tâm vài phần. Thanh Loan ngồi ở một bên bưng lấy đôi má, lặng yên chờ. Nhìn Hứa Tiên thần sắc rất nghiêm túc thì có chút kinh ngạc, có chút tò mò, còn có một chút kích động
Thanh Loan phảng phất như ngây dại, khi còn bé phụ thân đã từng làm đồ ăn làm như vậy cho mình ăn. Ai có thể nghĩ đến, phụ thân mặt mũi tràn đầy râu quai nón lại có nấu ăn thật ngon? Tựa như ai có thể nghĩ tú tài công tử lại sẽ vì mình làm đồ ăn đâu?
Rốt cục, phảng phất đã qua hồi lâu, lại tựa hồ chỉ một lát. Hứa Tiên một tiếng mời đến:
- Được rồi, món cá nướng đã xong, này, này, còn chờ cái gì nữa ah!
Thanh Loan mau chóng thả tay xuống, chẳng biết tại sao trên mặt có điểm hồng, hỗn loạn ứng phó nói:
- Hứa Tiên, ta có thể ăn hết ah!
Thấy ánh mắt Hứa Tiên kinh ngạc, Thanh Loan lúc này mới chú ý tới cá nướng trước mặt mình nóng hổi, bị nhiệt khí hun lấy, mặt nàng cũng đỏ hơn.
Ngồi ở bên cạnh bàn, cầm chiếc đũa bỏ thêm một miếng cá để vào trong miệng, hương vị rất là ngon. Nàng vốn chính là người Hán Trung, chính là đến hiện tại cũng còn mang theo một chút khẩu âm Hán Trung, về sau lưu lạc nơi đây, đồ ăn lại nhiều vì ngọt chán, hương vị mặn này đã lâu chưa ăn. Hơn nữa theo lý tới chỗ ngồi rồi bỏ đi thì nào được ăn miếng nào, giờ phút này đã sớm đói bụng.
Hứa Tiên chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy no. Nhìn Thanh Loan ăn cá, cười nói:
- Hứa Tiên này có hương vị thế nào?
Thanh Loan vùi đầu ăn, ở bên trong cũng không để ý đến hắn, chỉ là không tự giác thả chậm chiếc đũa, tưởng tượng tiểu thư ăn văn nhã như vậy, nhưng mà làm lại có vẻ không giống.
Hứa Tiên nhìn, cảm thấy như mèo con ăn cá, à hồ đói ăn cá mà lại cẩn thận từng ly từng tí. Ngẫm lại lần thứ nhất cùng nàng gặp lại, nàng không giương nanh múa vuốt như mèo thì cũng cong eo lên, xù lông hung ác kêu meo vài tiếng. Nhưng chỉ hiển hiện bề ngoài kiên cường của nàng mà thôi.
Loại đến tuổi này, ở kiếp trước của mình đang còn học cấp ba a. Hứa Tiên nghĩ đến trong lòng thêm một câu: thích hợp nhất làm mm a.
Hứa Tiên cười nói:
- Này cá ngốc, mồi cũng ăn hết rồi, mau gọi ca ca nghe nào.
Trong lòng không khỏi hiện ra Thanh Loan ăn mặc trang phục đại đệ tử đong đưa cánh tay của mình. Đúng là thần bí và tà ác a.
Thanh Loan đang vùi đầu ăn cá đột nhiên, vận đũa như gió, tại thời điểm Hứa Tiên còn không có kịp phản ứng, hai cái đũa đã ở trước mắt hắn vài centimet.
Chỉ nghe Thanh Loan lạnh lùng nói:
- Nằm mơ.
Hứa Tiên tựa lưng vào ghế, tận tình cách xa cái đũa một chút nói:
- Không gọi như vậy thì thôi, sao lại nổi bão?
Muội muội như vậy phải bị ca ca chế tài mới đúng.
Thanh Loan điềm nhiên như không có việc gì thu hồi chiếc đũa, tiếp theo ăn. Hứa Tiên xoa trán thở dài.
Hai người im lặng. Thanh Loan đột nhiên dừng lại, Hứa Tiên vội vàng ngồi bật dậy. Chỉ thấy đôi tai của Thanh Loan không ngừng giật giật, sau đó buồn cười nhìn hắn nói:
- Ngươi sợ cái gì, yến tiệc ngưng lại rồi, ta muốn đi tìm tiểu thư.
Hứa Tiên vô lực lúc lắc cái đầu:
- Ai zà. Đi thôi, đi thôi!
Thanh Loan vừa bực mình vừa buồn cười hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Hứa Tiên úp mặt xuống bàn nói:
- Con cá cắn mồi chạy mất rồi.
Thanh Loan trừng mắt liếc hắn một cái:
- Còn nói nữa.
Nói xong nàng liền đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa, ngoài cửa trăng sáng như gương, nhưng trong lòng có cô tịch, không khỏi dừng bước lại, cũng không quay đầu mà nhẹ giọng nói:
- Hứa, Hứa đại ca, cám ơn ngươi!
Lời vừa nói hết, khuôn mặt liền đỏ hồng tới dọa người, nàng nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Hứa Tiên gục đầu lên bàn, dường như không nghe được câu nàng nói, nhưng khóe miệng hắn thì đang nhếch lên: Thượng Đế ah! Nhiệm vụ cứu vớt tiểu la lỵ lạc đường cứ giao cho ta đi.
Thanh Loan đến trước cửa phòng, chờ sắc mặt đỏ ửng lui đỏ mới đẩy cửa vào. Thấy Thải Phượng đang tại trước gương đồng tẩy trang, mặt mày mỉm cười tựa hồ cực kỳ đắc ý. Nghe Thanh Loan tiến đến, nàng cũng không quay đầu chỉ hỏi:
- Cả đêm chạy đi đâu vậy?
Thanh Loan nói:
- Thì trên thuyền vòng vo vài vòng!
Thải Phượng quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Thanh Loan, nhìn một hồi nói:
- Không đúng, nhanh thành thật khai báo, chớ phải chờ ta nghiêm hình bức cung!
Thanh Loan lập tức xáất chiêu đánh trống lảng:
- Tiểu thư ngươi giả say?
Giờ phút này trên mặt Thải Phượng nào có nửa phần men say.
Thải Phượng khẽ mĩm cười nói:
- Đúng vậy a, là Phan công tử đưa ta về!
- Hắn có lợi dụng cơ hội gì không?
Thải Phượng cười lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lông mày nàng dựng lên hỏi:
- Giỏi lắm. Tiểu nha đầu, lão nương có bao nhiêu ngươi học hết bấy nhiêu, dám nói lảng sang chuyện khác hả? Nói mau, đêm nay gặp sự tình tốt gì mà cả cái đuôi cũng vểnh lên hả? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Nào có a.
Thanh Loan lầm bầm một tiếng, đi đến bên giường nằm xuống, quyết định muốn giữ nghiêm bí mật này.
Mắt phượng Thải Phượng trợn lên hiện ra một tia hàn quang:
- Tốt, hôm nay không đại hình hầu hạ ngươi thì không được rồi.
Nói xong, mặc kệ trang phục mới cởi uống một nửa liền hướng Thanh Loan nhào tới, đem Thanh Loan áp trên giường, hai tay hướng nàng dưới nách chộp tới:
- Nói hay không? nói hay không?
Thanh Loan sợ ngứa, cười khanh khách không ngừng, ngay từ đầu còn cứng rắn không khai, về sau mới cầu xin tha thứ nói:
- Ta nói, ta nói á... ngươi dừng lại trước đã.
- Ngươi nói trước đi.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, Thanh Loan hơi do dự một chút, chỉ thấy Thải Phượng uy hiếp phất phất tay, thì nói nhanh:
- Đêm nay thấy Hứa công tử! Sau đó hắn muốn câu cá, ta liền cho hắn dụng cụ đi câu, cuối cùng câu đi lên một con cá. Nói xong rồi, mau dậy đi!
Thải Phượng suy nghĩ một chút nói:
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Chứ còn gì nữa.
Tư thế hiện tại làm cho nàng rất xấu hổ, núi non trước ngực Thải Phượng đặt ở trên người nàng, đôi má cũng gần trong gang tấc, ai có thể nghĩ đến ngày bình thường tiểu thư đoan trang thế nào, trong phòng lại náo như vậy.
- Không được, như vậy ta cũng không thể thoả mãn, phải nói càng kỹ càng tốt.
Nói xong lại đem bàn tay đến dưới nách Thanh Loan.
Thanh Loan vội hỏi:
- Tiểu thư ngươi không phải rất thích thơ sao? Hứa công tử đêm nay làm vài câu, ta đọc cho ngươi nghe.
- Tốt, ngươi nói đi!
Thải Phượng đối với thơ Hứa Tiên cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Một câu là: cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.
Thanh Loan đối với cái này thật là không am hiểu, nghĩ nửa ngày mới suy nghĩ ra một câu.
Thải Phượng nghe xong hai mắt tỏa sáng nói:
- Hắn văn cũng thiển, hắn tình cũng sâu. Còn gì nữa không?
Thanh Loan cau mày suy nghĩmới được thêm một câu:
- Còn nhớ rõ một câu: khiếu mãn thuyền không tái nguyệt minh quy! Những câu khác thì không còn nhớ lắm.
Thải Phượng càng tán thưởng:
- Hứa công tử này quả là hảo thủ. Bất quá ngươi tiểu nha đầu này cũng không giống như người sẽ bị vài câu thơ mê đảo tâm thần nha.
Rồi sau đó Thải Phượng lại một phen nói bóng nói gió, tăng đại hình tra tấn bức cung, mà Thanh Loan hiện tại quả sẽ không dám nói dối tiểu thư, rốt cục cũng khai ra hết.
- Ai, ta ở bên trong vội vàng muốn chết, ngươi lại sau lưng ta ở bên ngoài ăn mảnh. Thật sự là...Ai zà.
Thải Phượng ai thán không thôi, hình như giống trượng phu vô năng đối mặt thê tử bên ngoài...
- Nào có.
Thanh Loan lớn tiếng ấm ức
- Ngươi không phải ăn hết cá sao?
- Vậy làm sao có thể tính toán!
Hai người cứ như vậy cười đùa, Thanh Loan đột nhiên hỏi:
- Tiểu thư, ngươi thật sự ý định gả cho Phan công tử sao?
- Tiểu nha đầu lại nói sang chuyện khác?
Thải Phượng thò tay đi nhéo cái mũi của nàng.
Thanh Loan vội vàng tránh đi nói:
- Ta là nói thật, tiểu thư, ngươi cảm thấy Phan công tử được không? Ngươi muốn gả cho Phan công tử sao?
Thải Phượng không chút nghĩ ngợi nói:
- Mới có mấy lần tương kiến, sao có thể có thể nói ưa thích hay không thích.
Thanh Loan hỏi:
- Tiểu thư vì cái gì không lấy người mà mình thích cơ chứ?
- Ưa thích cũng có chút thích, Phan công tử cũng đáng được ta đi ưa thích, bất quá sợ là ngươi thích người khác a!
- Ta mới không có, dùng lời nói của tiểu thư, mới có mấy lần tương kiến. Chẳng qua là cảm thấy Hứa công tử đối với người ta thật sự rất tốt.
Thải Phượng cau mày sờ sờ Thanh Loan:
- Ai zà. Ta sợ chính là...
Thanh Loan lập tức minh bạch ý tứ của Thải Phượng, biết người biết mặt khó biết lòng, các nàng từng gặp rất ít "Người tốt quân tử " sao? Thanh Loan cũng có chút sợ hoảng lên, đúng vậy a, nếu như hắn thật sự là có sở cầu khác thì quả là ẩn nhẫn tới cực điểm. Vậy... Vậy phải làm thế nào ah!
Thải Phượng thương tiếc mà sờ sờ gò má trên nàng Phan Ngọc:
- Thời điểm nghi hoặc thì không thể tin, còn thởi điểm nên tin thì không nghi hoặc. Ngươi chỉ cần giữ vững bản tâm thì không ai có thể lừa ngươi. Nếu như Hứa công tử thật sự là trước sau như một, vậy có thể trở thành phu quân cho ngươi phó thác chung thân.
Thanh Loan đại xấu hổ, vô duyên vô cớ thì nói cái gì phó thác chung thân, nàng lại khẳng định nói:
- Ta muốn đi theo tiểu thư ngươi ah, ngươi gả cho ai ta gả cho người đó, cả đời vĩnh viễn không chia lìa.
Trong lòng Thải Phượng có chút cảm động, nhưng trên mặt lại trêu đùa:
- Được rồi, ngủ chung đi, ta muốn ngươi sau này thủ thân như ngọc cho ta.
Nói xong lại cởi y phục của Thanh loan, sau đó cười đùa một hồi.
Mà ở một gian phòng khác, Ngọc hỏi:
- Đêm nay ngươi chạy đi nơi nào!
Hứa Tiên tự nhiên cảm thấy không có gì hay giấu diếm vì thế có bao nhiêu nói bấy nhiêu.