Không son phấn, vẫn bộ dáng như trước kia. Chỉ có hào quang bảy màu xứng với phong độ của nàng bây giờ.
Một đạo hào quang bảy màu đánh tan cuồng phong và sóng gió đang đánh úp tới hai ngư dân kia, làm cho Tiểu Thanh dùng tay che mắt lại, cảm thấy có chút không thể tới gần, nói:
- Đó... Đó là cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Bảy màu là tín ngưỡng chi quang, trong suốt là công đức thần quang. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, công đức tạo hóa của nàng hôm nay, phong thần làm tiên. Chỉ bằng công đức này có thể khiến cho thần phật tránh lui, vạn tà bất xâm.
Ngư Nhi đạp phá sóng biển, hào quang sau lưng của nàng hóa thành cánh tay bắt lấy hai ngư dân mang vào trong bờ, phụ tử ngư dân dập đầu tạ ơn rối rít, tỏ vẻ về tới nhà nhất định sẽ thờ phụng tế tự. Lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh nữ tử trong hào quang bảy màu, dường như mỉm cười với bọn họ, nhưng không nói một lời, không khỏi thầm than: quả nhiên là thiên phi thần nữ, trong nội tâm sùng kính càng tăng thêm vài phần.
Nhưng Hứa Tiên nhận ra, vẻ mặt của Ngư Nhi đang co quắp, bị người ta nói lời cảm tạ muốn trả lời, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, muốn nói lại thôi. Ngón tay đang xoắn xuýt ở sau lưng nàng, thở dài trùng trùng điệp điệp, sau đó bay vào trong biển.
Hứa Tiên vội vàng vượt theo, kêu:
- Ngư Nhi.
Ngư Nhi giật mình quay đầu lại. Thấy rõ người tới, kinh hỉ nói:
- Hứa Tiên!
Tiến lên giữ chặt tay của Hứa Tiên, nói:
- Sao ngươi tới đây? Ngươi lâu quá không tới, làm hại ta chờ đợi trong thất vọng a.
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, Hứa Tiên gãi đầu, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, giống như đang bị phát hiện khoản nợ phong lưu vậy.
- Ta luôn bị công việc quấn thân, không thể tới thăm nguoi, thật sự xin lỗi.
Ngư Nhi cười tủm tỉm vẫy tay, nói:
- Không có sao, không có sao, đi thôi, chúng ta trở về.
Giữ chặt tay Hứa Tiên bay về một hướng, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Tiểu Thanh, cũng không đáp lời. Thực sự không phải là có tâm tư gì đó, bởi vì nàng không hiểu đối nhân xử thế cho nên không nói cái gì.
Trên đường Hứa Tiên hỏi:
- Vừa rồi tại sao ngươi không trả lời hai ngư dân kia?
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Ngư Nhi hiện ra một tia sầu khổ, nói:
- A Tử a Bích đã thông báo, không thể nói chuyện.
Hứa Tiên biểu lộ cổ quái, nói:
- A Tử a Bích là ai?
Tại sao lại có hai cái tên này?
- Từ trên trời xuống, từ cái nội cung gì đó, người rất tốt, nhờ có các nàng dạy ta pháp thuật, còn muốn mang ta đi vào nội cung đó, giống như ta đã là người trong nội cung của các nàng vậy.
Ngư Nhi hoa chân múa tay vui sướng giải thích, nhưng càng nói càng hồ đồ.
Tiểu Thanh bất mãn nói:
- Này, nội cung cái gì là sao?
Hứa Tiên duỗi tay nắm chặt tay của Tiểu Thanh, nói:
- Là Dao Trì Tiên Cung a!
Ngư Nhi vỗ mạnh tay của mình, hô lên:
- Đúng, chính là Dao Trì Tiên Cung! Hứa Tiên ngươi biết thiệt nhiều a!
Tiểu Thanh ấp úng nói:
- Dao Trì Tiên Cung, đã từng là mục tiêu của tỷ tỷ?
Xem ra cũng từng là mục tiêu của nàng ta, hiện tại nữ tử nhân loại gần hai mươi tuổi đứng trước mặt của nàng, cũng đã gia nhập sao?
Chuyện này không ngoài dự liệu của Hứa Tiên, biết rõ cách sử dụng tín ngưỡng, hơn nữa đột nhiên gia tăng nhiều miếu thờ thế này, sau lưng đương nhiên là có người thao túng trợ giúp tác quái a, tập hợp tất cả chuyện này, cũng chỉ có Dao Trì Tiên Cung thu nạp nữ tử trong thiên hạ, với tư cách đứng đầu nữ tiên thiên hạ, Dao Trì thánh mẫu không có khả năng không nhìn ra tiềm lực nữ thần tương lai của Ngư Nhi.
Từ cách nói nào đó, Ngư Nhi trời sinh chính là tài liệu làm nữ thần, thậm chí không cần tốn hao quá lớn tâm tư cũng thành công hơn Tam Thánh Mẫu nhiều lắm. Bởi vì một bộ phận của tín ngưỡng tới từ sợ hãi, bởi vì Ngao Ly dùng sấm sét đánh chết kẻ xấu nên gia tăng rất nhiều miếu thờ, ngã phật từ bi cũng không ít lần nói tới địa ngục luân hồi.
Nhưng bản thân của thần không thể gây nên nổi sợ này, bằng không chính là tà thần. Bản thân phật môn cũng không thể dùng địa ngục áp bức người khác được.
Ngư Nhi đã có giúp đỡ tốt nhất, ở trên biển cả này, mọi người sợ hãi với biển cả là chí thượng, cho nên biến thành tín ngưỡng Ngư Nhi. Mà nàng dựa vào nội tâm tinh khiết đi cứu giúp người khác, cho nên mang tới công đức vô hạn.
Loại hình thức này, làm cho nàng trong tương lai không xa. Còn vượt xa Tam Thánh Mẫu, còn hơn Thái Sơn nương nương, thậm chí còn hơn bản thân Dao Trì thánh mẫu là siêu cấp nữ thần. Vào thời đại của Hứa Tiên, còn rất nhiều người mê tín chuyện này, còn làm cho người ta chú ý là, miếu thờ và tín đồ của nàng vẫn tồn tại tới sau này.
Ngư Nhi nói:
- Ta không muốn đi nơi đó, nhưng quả đào ở đó ăn rất ngon, hình như tên là bàn đào a?
Quả bàn đào! Tiểu Thanh cùng Hứa Tiên đều trợn mắt há hốc mồm.
Uy uy, nói chuyện phải chú ý tới cảm thụ của người khác chứ. Hứa Tiên lắc đầu, đây chẳng lẽ chính là kết quả của công đức, may mắn tới liên tục sao? Chính mình lợi dụng vô số ngẫu nhiên cùng trùng hợp tu hành, nói không chừng còn không thuận buồm xuôi gió bằng nàng ta, nhưng tất cả chuyện này là nàng nên có được, đó là vì nàng cô độc một mình du đắt người khác trong biển cả. Dùng tâm linh của nàng thu nhận thống khổ và hạnh phúc của người khác.
Dưới thiên cổ, chỉ có một mình nàng thôi.
Tầm nhìn nhanh chóng thấy rõ hòn đảo, nhưng không phải làng chày vốn có của Ngư Nhi, mà là đảo hoang sâu trong biển, phía trên có một ngôi nhà nho nhỏ. Nhắc tới chuyện này, trên mặt của Ngư Nhi mang theo sầu khổ, nói:
- A Tử và a Bích bảo ta tới ở đây.
Hứa Tiên lập tức thấy được cái gọi là "A Bích ", một thân khoác giáp nhẹ màu đen trên vai, nữ tử đầu đội mào mũ đen. Giáp nhẹ buộc vòng quanh thân thể nhu mì của nàng, nhưng không phải bao phủ rất chặc chẽ, ở ngực và đùi có da thịt tuyết trắng, làm cho nàng có hấp dẫn rất cao.
Nữ tử dạy dỗ:
- Tại sao không ăn mặc đồ của ta đưa đi ra ngoài, dáng vẻ thần như thế này, sao có thể khiến người khác kính sợ được?
Nhìn qua Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh liền ngừng nói, lại thấy Hứa Tiên cùng Ngư Nhi đang nắm tay, cho nên nhíu mày, trên dung nhan xuất hiện hương vị nghiêm túc.
- Ngư Nhi. Bọn họ là người nào?
Ngư Nhi giơ tay của Hứa Tiên lên, nói:
- A Bích, đây chính là Hứa Tiên ta nhấc với ngươi nhiều lần đấy! Hứa Tiên, đây chính là " muốn ăn " Tiên cung a Bích!
"A Bích" nhìn quét qua Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh một vòng, hào phóng cười cười, nhìn Hứa Tiên vươn tay nói:
- Tiết Bích!
Hứa Tiên thấy "Nắm tay lễ" thì có cảm giác đã thật lâu rồi, cũng vươn tay nói:
- Hứa Tiên, chữ Hán Văn.
Nhưng không thể không buông tay của Ngư Nhi ra, giờ mới hiểu dụng ý của Tiết Bích.
Tiết Bích nhìn Hứa Tiên cứ tự nhiên như vậy nắm tay của mình, đây mới thật sự là cổ lễ, thời đại Thượng Cổ con người vừa khai hóa, vứt sạch vũ khí cầm trong tay, dùng bay ra bộ dáng hữu hảo. Nhưng đối với Hứa Tiên nói ra tên quen thuộc khiến nàng ta cảnh giác, trên mặt mỉm cười không thay đổi, nói:
- Đường xa mà đến, thỉnh vào trong phòng nói chuyện!
Không để lại dấu vết đem Ngư Nhi cùng Hứa Tiên tách ra.
Mọi người cùng ngồi xuống, Ngư Nhi tự nhiên co chân thon dài lại, nắm mắt cá chân ngồi trên mặt cát. Nhưng dùng ánh mắt không cam lòng của Tiết Bích cho nên đứng lên, ngồi ở trên mặt ghế, toàn thân có bộ dáng không thoải mái, đem chân co lại rồi mới thở ra một hơi.
Sau đó hơi chất vấn, Hứa Tiên giờ mới hiểu được, Tiết Bích này chính là người Dao Trì Tiên Cung phái tới hiệp trợ Ngư Nhi thành lập tín ngưỡng. Dạy Ngư Nhi pháp thuật, làm cho nàng chú ý hình dáng là chức trách của nàng ta. Ngôn từ giản lược giỏi giang, hơn nữa vừa rồi nắm tay. Trong thoáng chốc Hứa Tiên liên tưởng tới người đeo mắt kính đen, một thân đồ vét, chính là "Chức nghiệp người quản lí" thời hiện đại.
Lắc đầu khu trục suy nghĩ này ra khỏi đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao phải mang Ngư Nhi tới đảo này? Nàng ở hòn đảo trước kia không phải rất tốt sao?
Nhắc tới chuyện này, liền thấy Ngư Nhi mím môi lại, một bộ dáng nước mắt lưng tròng, dùng thần sắc vô cùng đáng thương nhìn qua Hứa Tiên.
Tiết Bích nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Hứa công tử, Lâm Mặc đã được thiên đình sắc phong, cử hà phi thăng. Đã không còn là Ngư Nhi trên mặt đất trước kia, làm sao sống chung với phàm nhân được? " Người " chỉ có thể đạt được sùng kính, làm sao chiếm được tín ngưỡng!
Nguyên thần sắc của nàng là bộ dáng "Các ngươi cái gì cũng không hiểu" làm cho nội tâm của Tiểu Thanh xuất hiện cảm giác khó chịu, Hứa Tiên lại không thèm để ý, mà chỉ nói:
- Cũng không thể mang người ở tuổi của Ngư Nhi tới nơi đây được?
Tiết Bích lắc đầu cười nói:
- Điều này sao có thể, chính thần của thiên đình đều có nơi ở trường kỳ của mình, nơi đây chỉ là tạm thời thích ứng mà thôi. Một vị bằng hữu khác của ta đã xuống biển tìm nơi đặt động phủ rồi, chỗ đó đẹp đẽ quý giá tuyệt không thua kém Thủy Tinh Cung của Long Vương đâu.
Khó dấu dược thần sắc kiêu ngạo.
Hứa Tiên lắc đầu, nói:
- Ta không phải nói cái này, Ngư Nhi không phải nói chuyện cứu những người này.
Tiết Bích sững sờ.
Hứa Tiên thở dài:
- Ở chỗ này không phải quá mức cô độc sao?
Từ nhỏ bị người cô lập, cho nên nàng thích ở nơi nhiều người.
Tiết Bích thầm nghĩ: "Không xong ", quả nhiên thấy Ngư Nhi nhìn Hứa Tiên như thấy thân nhân vậy, nhào lên ôm lấy Hứa Tiên, nói:
- Vẫn là Hứa Tiên hiểu ta nhất.
Bộ ngực cao ngất dán vào ngực của hắn, khe hở sinh ra mang theo hương vị của biển cả, thân hình thiếu nữ thon dài uốn lượng trên người của hắn.
Được rồi, trong nháy mắt đó, Hứa Tiên có cảm giác mình đã bị ánh mắt của Tiểu Thanh cùng Tiết Bích giết chết, sau đó khích lệ Ngư Nhi một hồi mới ngồi xuống.
Tiết Bích hỏi:
- Hứa công tử cùng vị cô nương này cũng là người tu hành a! Nếu như ta nhớ không lầm, Chu Tước Thất Tinh Bộ Dực Hỏa Xà Bạch Tố Trinh hôm nay là thê tử của ngươi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết?
Tiết Bích mỉm cười, nói:
- Ta là Huyền Vũ Thất Tinh Bộ nhị thập bát tinh túc, là nữ tử trong hai mươi tám tinh túc, người không gia nhập Dao Trì Tiên Cung cũng không nhiều.
Trong lời nói mang theo một tia khinh miệt.
- Đã như vầy, ta đây nói thẳng, thỉnh ngươi sau này không nên tới gặp Lâm Mặc, thánh mẫu nàng cũng không thích người trong nội cung thân cận với nam nhân, nàng tương lai thành tựu tuyệt đối không phải ngươi có thể tưởng tượng. Nếu như cho rằng thi chút ân tình, có thể đạt được báo đáp, ta khuyên ngươi nên bỏ đi cái suy nghĩ này trong đầu là tốt nhất, chuyện này là tốt cho ngươi và cả Lâm Mặc.
Hoàn toàn là bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm.
- À?
Ngư Nhi cảm thấy hai mắt của mình mờ mịt, cảm giác hào khí có chút cổ quái.
Tiểu Thanh mạnh mẽ đứng dậy, nói:
- Ngươi nói đủ chưa vậy?
Với tính tình của nàng, nhịn tới bây giờ đã là cực hạn, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, lại bị một hào quang ngăn cản, không cách nào tiến thêm một bước.
Tiết Bích cúi đầu uống trà, nói:
- Bạch Tố Trinh ở chỗ này còn không sai biệt lắm, các ngươi còn kém xa lắm đấy!
Tiểu Thanh càng nổi giận, lại bị Hứa Tiên chặn ngang. Giãy dụa không được.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Không trùng hợp, ta vừa vặn có một số việc muốn thỉnh Ngư Nhi hỗ trợ, hơn nữa chỉ sợ muốn nói chuyện.
Tiết Bích cũng mỉm cười nói:
- Ngươi mơ tưởng.
Ngư Nhi hiểu được, cuống quít ngăn cản.
Hứa Tiên nhìn Ngư Nhi nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương nàng.
Tiết Bích cười lạnh nói:
- Vậy đến thử xem!
Đi thẳng ra ngoài cửa.