Lưu quản sự ra lệnh cho tú bà, quát:
- Đi gọi người đến đây.
Hắn lúc này đã đứng ở cửa sổ, gian phòng kia tuy lớn, nhưng nếu nhiều người cùng nhau đuổi bắt, đương nhiên con mèo không tránh khỏi rồi.
Tú bà lập tức kịp phản ứng, gọi một đám nô bộc tới, không bao lâu đã dồn con mèo vào trong vách tường, lập tức trốn không thoát.
Lưu quản sự nói:
- Bắt lấy, lập tức bẻ gãy cổ ném ra bên ngoài.
Thường Hi khóc không ra nước mắt, giương nanh múa vuốt, meo meo gọi loạn, nhưng không ngăn cản được đám nô bộc tới gần.
Thời điểm này, mây đen trên bầu trời suốt mười ngày qua, đã bắt đầu tiêu tán. Một đạo linh quang bằng mắt thường có thể nhìn thấy, bay thẳng tới Phù Dong Viên ở góc tây nam thành Trường An.
- Các ngươi đang làm gì đó?
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong phòng, làm cho tất cả mọi người cả kinh, quay đầu lại chỉ thấy Thường Hi vốn đang nằm trên giường, vào lúc này đã ngồi dậy, một tay vân vê cái trán, trừ khuôn mặt có chút âm trầm ra, không có thêm dị trạng nào.
Con mèo trắng thừa dịp mọi người phân tâm, chạy ra khỏi vòng vây, nhảy vào trong ngực của Hồ Tâm Nguyệt.
Tú bà kinh hỉ nói:
- Ngươi... Ngươi tỉnh.
Hồ Tâm Nguyệt uốn éo thân thể, miễn cưỡng nói:
- Tỉnh.
Toàn thân tản ra một cổ khí tức lười biến, làm cho nam nhân trong phòng phải ngây ngốc.
Lưu quản sự "Hừ" một tiếng, lạnh lùng nói:
- Xem như ngươi có vận khí tốt, nếu không tỉnh thì kéo ra bãi tha ma chôn rồi.
Ăn trộm gà không thành còn mắt nắm thóc, cho nên trong nội tâm của hắn rất phiền muộn, một khi Thường Hi tỉnh lại, thì hắn không bao giờ có khả năng đụng vào. Nhưng sau khi hội hoa xuân qua đi, còn sợ không có cơ hội sao?
Hồ Tâm Nguyệt thì cúi đầu vuốt ve con mèo trong ngực, nói khẽ:
- Tuyết nhi chớ sợ, mấy con chó dữ này không dám cắn ngươi đâu..
Nhìn cũng không nhìn Lưu quản sự.
Lưu quản sự chỉ vào Thường Hi, cả giận nói:
- Ngươi!
Quay người nhìn đám nô bộc kia, nói:
- Đều lui ra cho ta!
Sau đó từng bước tới gần Thường Hi, ánh mắt âm lãnh của hắn mụ tú bà cũng không dám ngăn cản.
Hồ Tâm Nguyệt lại không sợ hãi, cười hì hì nói:
- Tuyết nhi, chó dữ dám khi dễ chúng ta, ngươi nói ta nên tìm ai cáo trạng bây giờ? Là vị tam hoàng tử điện hạ, hay là vị Trình công tử kia đây!
Bước chân của Lưu quản sự dừng lại, trên mặt âm tình bất định. Làm như thở ra một hơi. Nếu như đắc tội một đám hiển quý, cực kỳ không đáng, miễn cưỡng bài trừ tức giận trong lòng, đi ra cười cười nói:
- Thường Hi cô nương nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ không quấy rầy.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, tương lai còn sợ không có cơ hội mài chết ngươi sao?
Hồ Tâm Nguyệt nhìn hắn cười cười, nói:
- Đi thôi!
Tâm thần Lưu quản sự hoảng hốt một chút, phẩy tay áo bỏ đi. Tú bà hôm nay luôn luôn có ý sợ hãi với Hồ Tâm Nguyệt, dặn dò một tiếng cũng nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một người một mèo, trong nội tâm Thường Hi kinh ngạc, nói:
- Cứ như vậy buông tha hắn sao?
Trong mắt của nàng, Hồ Tâm Nguyệt là người có thù tất báo.
Hồ Tâm Nguyệt cười cười nói:
- Làm sao có thể.
Màn đêm buông xuống, Lưu quản sự trở về báo cáo với "Ông chủ", đột nhiên không biết có phải đầu vô nước hay không, hắn há miệng cắn lấy "Ông chủ", bị người ta phí sức thật lớn mới kéo ra được, sắc mặt như màu đất, dập đầu xin tha không thôi. "Chó dữ" cắn chủ nhân thì có kết quả gì không cần phải nói, chẳng những bị đuổi ra khỏi phủ, còn đánh gãy một chân, hắn thường ngày ngang ngược đắc tội vô số người. Lúc này dưới sự chà đạp của mọi người, ngay cả chó cũng không bằng.
- Như thế nào đi lâu như vậy?
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ cửa sổ, nhưng mang theo vì phần ranh mãnh. Chẳng biết lúc nào, cửa sổ đóng chặt mở ra, một thiếu niên áo trắng ngồi ở cửa sổ, cười nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt trên giường.
- Hồ ly, ngươi đang suy nghĩ cái gì đó, lại đi tính toán người ta sao, bội phục a!
Mặt mũi tràn đầy tán thưởng, nhưng trong lời nói rất chua ngoa.
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt phát lạnh, nói:
- Sói con, đánh bạc thì đánh bạc đi, ít nhiều chuyện.
Những ngày này Tham Lang một mực ở lại trong Phù Dong Viên, cho nên cũng biết được sự tồn tại của nhau, nhưng dù là gặp mặt lần đầu, người tu hành cũng không giống như người bình thường, tụ tập lại với nhau.
Tham Lang nói:
- Sao có thể gọi là nhiều chuyện, có náo nhiệt không xem thì phí quá, tương lai quay trở lại thiên giới nói chuyện với người ta, cũng có thể có đề mục " Tâm Nguyệt Hồ hại người không thành, bị người giựt tiền lại cướp sắc, cũng mất đi tâm hôn thiếu nữ ".
Mặc dù hắn không biết trong thức hải của Hứa Tiên xảy ra chuyện gì, nhưng thấy biểu lộ của Hồ Tâm Nguyệt cũng đoán được đại khái.
- Ta thấy đầu của ngươi vô nước rồi, ngay cả bẫy rập như vậy cũng không nhận ra, ai, thật sự là!
Hồ Tâm Nguyệt cười quyến rũ nói:
- Như thế nào, ghen sao? Đến đây, tỷ tỷ sẽ hò hét giúp ngươi nhé.
Mị pháp thi triển toàn bộ ra ngoài. Text được lấy tại Truyện FULL
Tham Lang nhe răng cười nói:
- Vô dụng, ngươi đừng quên. Lão tử thế nào đi nữa cũng là thần tiên, ngươi nên chờ ta độ thiên kiếp lần nữa, lại đi ra câu dẫn ta mới được. Đúng rồi, nói cho ngươi biết tin tức, đạo hạnh của con rắn kia đã vượt qua ngươi rồi đấy.
Lời nói đã tận, người cũng biến mất theo âm thanh.
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể.
Nàng vô cùng hiểu rõ người nọ, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy vượt qua mình!
Nhưng Tham Lang không có đạo lý nói láo để lừa gạt mình, trong nội tâm thở dài thật sâu, rõ ràng đã mạnh như thế rồi, không biết tại sao, động tình với nam nhân kia! Nữ nhân mạnh hơn nữa, chỉ cần động tình, thì tâm sẽ rơi vào trong tay của người khác, trở nên vô lực.
Nhớ tới nam nhân kia, nàng rất ảo não, sai lầm như thế, nàng mới không phạm phải.
Sau đó nằm vật lên trên giường lớn, cho dù tâm chí của nàng kiên định, nhưng luân hồi trong mông cảnh, cũng làm cho thể xác và tinh thần của nàng mệt mỏi tới mức tận cùng.
Những cái... Tình yêu đáng chết kia.
...
Hứa Tiên về đến nhà, Phan Ngọc cùng Vân Yên đã chờ rất lâu rồi, vừa thấy hắn, đương nhiên vô cùng vui mừng. Sau đó oán trách hắn làm lỡ thời gian, làm cho các nàng chờ chực, hắn vội vàng nói xin lỗi một phen, tay miệng cùng sử dụng, cũng làm các nàng đang giận lại vui.
Nói tới mạo hiểm trong trường thi, cũng làm cho Hứa Tiên cực kỳ cảm thán, cầm chặt tay của các nàng, nói:
- Thật sự làm khó nhị vị hiền thê.
Phan Ngọc nói:
- Thi Đình nên để chính ngươi đi thi, những ngày này không thể lười biếng.
Hứa Tiên cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Sau đó cũng nói tới chuyện xảy ra trong mộng cảnh, các nàng đều rất ngạc nhiên.
Nhưng Phan Ngọc cuối cùng lại định tính nói:
- Giấc mộng thật buồn nôn!
Tán thán nói:
- Không hổ là Hán Văn, có thể nghĩ ra thứ lợi hại như vậy, đả bại địch nhân.
Hứa Tiên có biểu lộ như thế. Đối với Phan Ngọc có yêu cầu nghệ thuật cao với các câu truyện thì không lọt vào mắt của nàng. Bởi vì những câu chuyện này cho người bình thường xem, đại khái cũng không chịu nổi, nhưng nếu nhìn cốt truyện mà nói, kỳ thật cũng không tệ.