Nàng cảm giác tinh thần của mình tốc hơn rất nhiều, thấy hắn đang ngồi trước bàn sách nhìn mình.
Nàng có chút ngượng ngùng, nếu mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với hắn, chẳng phải thời gian còn lại sẽ rất hạnh phúc sao.
Hứa Tiên đang chăm chú đọc một phong thư.
Kim ưng đậu ở một bên, dù bận vẫn ung dung chải vuốt lông vũ của nó, nó hiện giờ rất thần tuấn, đôi mắt ưng sáng chói, mặc dù bản thân đã to lớn cường tráng hơn, nó cũng sơ bộ khống chế được thân thể của mình, cho nên cũng biến lớn nhỏ được.
Hứa Tiên nhìn nét chữ xinh đẹp trên giấy, nghĩ đến góọng nói và nụ cười ngọt ngào của Bạch Tố Trinh, tình ý trong nội tâm càng ngày càng dày đặc.
Nàng viết trong thư, cuộc chiến tranh đoạt Trường Giang còn chưa kết thúc, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, thủy tộc ở Hoàng Hà đanh chém giết với thủy tộc Đông Hải, muốn phân thắng bại, đại khái còn cần chút ít thời gian. Mà Ngao Ly đã khống chế đại bộ phận mạch nước Giang Nam, pháp lực đã tăng cao gấp bội so với trước kia.
Mà Tiểu Thanh đã tiêu hóa được tất cả lực lượng và phúc lợi của khỏa nội đan kia, pháp lực sắp tiếp cận mức độ thiên kiếp
Tiểu Thiến đã hoàn toàn dung hợp tất cả sơn mạch của Phượng Hoàng Sơn, dựa vào mạch linh khí phong phú, tu thành Địa Tiên đã nằm trong tầm tay. Ngay cả Úc Lôi, cũng sắp hóa thành nhân hình. Cuối cùng khôn ngoan hơi đề cập tới chính mình, nói rất nhớ hắn, cũng không muốn hắn nóng lòng, an tâm chuẩn bị khoa cử, nên đối đãi thật tốt với Phan tiểu thư.
Còn có mấy phong thư khác, đều là thư của Thanh Loan, Tiểu Thiến, trong đó tình ý đậm đặc không cần phải nói, làm cho Húa Tiên vui vẻ cũng mang theo phiền muộn.
Làm cho Hứa Tiên kinh ngạc nhất là, ngay cả Tiểu Thanh cũng viết một phong thư cho mình, nét chữ rất xinh đẹp, trong thư cũng uy hiếp và bảo hắn thi cử xong phải trở về, bằng không xxx, đủ loại uy hiếp.
Hứa Tiên mỉm cười, trong nội tâm xuất hiện ý nghĩ ngọt ngào, nhưng cũng có chút đau đầu, nếu như thi xong mà rời khỏi kinh thành. Thì không thể trợ giúp Phan Ngọc được, nếu như luyện thành Phân Thân Thuật như Dương Tiễn thì tốt quá, mình bây giờ đúng là phải học tập phương pháp phân thân. Chuẩn bị tìm cơ hội lãnh giáo Dương Tiễn một hai, chắc hắn cũng không tư tàng.
Chuyện cấp bách của hôm nay, chính là viết thư hồi âm, thuận tiện thông báo công việc ở kinh thành một chút. Bỗng nhiên sau lưng xuất hiện cảm giác mềm mại, đôi má ngọc của Vân Yên dán lên má của Hứa Tiên, hơi thở như hoa lan, nói:
- Phu quân, ta cũng muốn xem. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hứa Tiên giao thư cho nàng, cúi đầu viết thư hồi hâm. Đợi tới khi viết xong, bỏ vào trong hộp gấm, cho kim ưng mang theo, chuẩn bị mang về Hàng Châu, đến Hàng Châu còn phải bay đi Thục Trung, bay vọt thiên sơn vạn thủy, truyền tin tức cho nhau.
Hứa Tiên lại truyền một bộ phân linh lực vào trong thân thể của kim ưng,, tính toán là khen thưởng. Khi đạo hạnh của kim ưng đề cao, linh trí cũng tăng lên như diều gặp gió, hiện tại Hứa Tiên rất ít khi dùng Thủy Hồn Thuật khống chế nó, toàn bộ cho nó tự chủ phi hành.
Hứa Tiên vuốt ve lông vũ màu vàng trên thân nó, không khỏi nghĩ đến tiểu bạch hổ Úc Lôi, cũng sắp hóa thành hình người, không khỏi mở miệng nói:
- Ngươi sẽ biến thành hình dạng như thế nào?
Kim ưng nghe hiểu, vỗ vỗ cánh, Hứa Tiên cười lắc đầu, đẩy cửa sổ ra, kim ưng kêu một tiếng Lê-eeee-eezz~! Bay vút lên mây.
Vân Yên cười nói:
- Nói không chừng sẽ biến thành đại mỹ nhân đấy!
Hứa Tiên sững sờ, mỹ nhân? Tuy hắn hiện tại cũng không hiểu được con kim ưng này là con trống hay con mái.
Nhưng trong tưởng tượng của hắn, có lẽ kim ưng sẽ biến thành võ sĩ vũ dũng, mới phù hợp với chờ mong của hắn. Còn Úc Lôi biến thành nữ hài tử mềm mại thì phù hợp hơn, mà hồ ly cái gì đó, đương nhiên là mỹ nữ kiều mị rồi.
Nhưng khi nghe Vân Yên nhắc nhở, mới phát hiện biến thành nữ nhân cũng không phải không có khả năng!
Vân Yên thở dài nói:
- Phu quân háo sắc như thế này. Đương nhiên phải biến thành mỹ nhân để hầu hạ phu quân, bằng thân thể của phu quân, cũng chỉ có yêu quái mới ứng phó nổi a, nếu chỉ bằng ta, cộng thêm Phan Ngọc, cũng không đáp ứng được.
Nắm nắm quyền thanh tú, lầm bầm nói:
- Quả thực quá khi dễ "Người".
Hứa Tiên cầm lấy tay của nàng, cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thích bị ta khi dễ sao?
Vân Yên đỏ mặt, trung thực nói:
- Ưa thích.
Hứa Tiên xoa bóp đôi má hồng nhuận của Vân Yên, nói:
- Vẫn là Vân nhi nghe lời nhất.
Vân Yên cười nói tự nhiên, những lời tán thưởng này luôn làm nàng cảm thấy thoải mái.
Một đêm này, Hứa Tiên chỉ ôm nàng cùng ngủ, vượt qua một đêm.
Ngày thứ hai, dưới bầu trời tối đen, có gió tuyết phiêu linh. Nhưng đã tới lập xuân, lại nói tiếp, đây chính là một hồi tuyết xuân.
Hứa Tiên lúc này vẫn muốn hưởng thụ cuộc sống an nhàn, một chiếc xe ngựa đã dừng ở trước cửa Phan phủ.
Hứa Tiên đi lên xe ngựa đậu ngoài cửa, nhìn qua vẻ mặt cấp bách của Doãn Hồng Tụ, nói:
- Quận chúa, ngươi bị bệnh sao?
Sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của nàng không được tốt lắm.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Không phải ta, là Nhu Gia công chúa lại phát bệnh, hiện tại ngươi nên đi theo ta vào hoàng thành trị liệu đi.
Hứa Tiên nói:
- Hiện tại? Hoàng thành?
Doãn Hồng Tụ cũng ra lệnh cho xa phu chạy đi, sau đó mới nói với Hứa Tiên.
- Ân!
Hứa Tiên cười lắc đầu. Dứt khoát tìm vị trí thoải mái, nằm dựa vào ghế. Mặc cho xe ngựa tùy tiện mang nàng đi tới nơi nào, trong xe tràn ngập hương hoa lan, không biết có hay là mùi hương cơ thể của Doãn Hồng Tụ hay không.
Hôm nay Doãn Hồng Tụ không mặc nam trnag, mà ăn mặc quần áo trắng thanh nhã, dáng người thướt tha không cần phải nói, cộng thêm trâm ngọc cài lên tóc mai, cách ăn mặc này bày ra toàn bộ dáng người thành thụ của nữ nhân, đôi mắt hoa đào tràn đầy vũ mị. Nhưng trong ánh mắt của hắn chỉ có hân thưởng tinh khiết mà thôi, cũng không có dục niệm gì, giống như người ta đang nhắm hoa.
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ như thường, cũng không thèm quan tâm tới ánh mắt của Hứa Tiên, nhưng thân thể vẫn đoan chính như trước, nói:
- Nhu Gia công chúa hôm qua quay trở lại hoàng thành thăm hoàng hậu nương nương, đêm qua thì ngã bệnh xuống giường, ta lập tức nhớ tới ngươi, hy vọng ngươi chớ trách ta lỗ mảng mới được.
Nếu đối với người khác, có thể có loại cơ hội này, cảm tạ nàng còn không kịp. Nhưng nàng lại biết, hắn là người không tâm tình lưu luyến công danh lợi lộc, nói không chừng còn cảm thấy phiền toái. Bởi vì cái gọi là "Người đến vô cầu phẩm tự cao ", Hứa Tiên có khí độ này, cho nên trong mắt của nàng cũng hoàn toàn khác với những kẻ khác.
Hứa Tiên nói:
- Chuyện này cũng không có gì, nhưng ngươi cũng không cần quá sốt ruột, thân thể công chúa điện hạ nhu nhược, mà bây giờ thời tiết biến hóa, mới dẫn phát ốm đau. Có lẽ không có vấn đề gì.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng yên tâm.
Hứa Tiên vén bức màn lên, nhìn qua bông tuyết ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi:
- Quận chúa, thời điểm này hoa đào vẫn nở rộ sao?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Đúng vậy a, đào viên hoa có hoa đào nở bốn mùa không tàn.
Hứa Tiên nói:
- Trong thời tiết như thế này, đi ngắm hoa, không biết có cảnh sắc như thế nào.
Một lát sao, đi tới cửa hoàng thành, trước Chu Tước Môn, thị vệ trước cửa giống như nhận ra xe này, cũng không kiểm tra, trực tiếp cho đi.
Xe ngựa xuyên qua từng cánh cửa, một đường thông suốt không trở ngại. Hứa Tiên tò mò, vén màn che bên cạnh cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy cung điện nơi đây trang nghiêm túc mục, rộng lớn đại khí, làm cho người ta nhìn qua sinh lòng kính sợ.
Thời điểm xe ngựa đi tới lối vào hậu cung, Doãn Hồng Tụ đưa thẻ bài ra, thị vệ cẩn thận xem xét một lúc, sau đó hành lễ cho đi.
Ngoài xe ngựa có âm thanh của nữ tử líu ríu. Trận trận oanh thanh yến ngữ, Hứa Tiên lại vén màn ra dò xét. Trong hậu cung có không ít cung nga lui tới, một thân áo tơ lụa, váy dài dắt đấy, châu búi tóc hoàn tóc mai. Xa xa nhìn qua, giống như đang ở trong tiên cảnh Dao Trì, đây là chỗ cực lạc của nhân gian, cũng chưa chắc kém hơn thiên giới.
Trong nội cung Vĩnh Yên, Nhu Gia công chúa nằm trên giường gỗ màu hồng, đang đắp chăn bông dày đặc, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mái vòng cao.
Mẫu hậu vừa mới rời đi, nàng ở trong nội cung thâm trầm như biển này, chuyện cần chú ý có rất nhiều. Ngay cả phụ hoàng chuyên chú tu đạo cũng phái người tới hỏi thăm. Thái giám rất chặt chẽ, suy đoán hàm hồ của thái y, tỷ muội giả vờ giả vịt, nhiều loại nhân vật như đèn kéo quân xuất hiện trước mặt của nàng, rồi sau đó rời đi.
Nhưng rốt cục, tất cả, lại một lần nữa yên tĩnh, nàng cũng thở ra một hơi.
Trong lưu kim thú lô có hương khí bay ra, nhưng mùi thuốc dày đặc không tan. Thị nữ bưng chén thuốc tới, nói:
- Công chúa, nên uống thuốc.
Chén thuốc do bạch ngọc làm thành, mỏng như vỏ trứng, sáng óng ánh. Có thể xuyên thấu qua vách chén nhìn thấy nước thuốc bên trong, tản ra một cổ hương vị đắng chát.
Mặc dù thân thể có chút suy yếu, nhưng nàng đối với tình huống hôm nay, kỳ thật sớm thành thói quen. Đại đa số thời điểm. Kỳ thật nghỉ ngơi vài ngày có thể tốt, không cần uống thuốc gì. Nhưng vẫn phối hợp ngồi thẳng lên, cau mày, từng miếng từng miếng uốn nước thuốc, mặc dù có chút đắng, nhưng cũng vì tốt cho nàng.
Trước cửa truyền đến âm thanh của thị nữ.
- Quận chúa nương nương đến.
Doãn Hồng Tụ bước nhanh vào phòng, ngồi trước giường của nàng, cầm chặt tay nàng nói:
- Cảm giác tốt hơn chưa?
Nhu Gia gật gật đầu, nói:
- Uống thuốc của thái y kê, đỡ một ít.
Nhưng kỳ thật nàng không biết tốt là như thế nào.
Doãn Hồng Tụ thấy đôi mắt của nàng ảm đạm, có chút đau lòng sờ sờ trán của nàng, nói:
- Những tên thái y kia chỉ kê đơn thuốc lung tung, căn bản trị không hết bệnh của Nhu Gia, nên kéo ra ngoài chém đầu.
Nhu Gia công chúa vội nói:
- Đừng, đừng chém đầu, mất đầu rất đau, nghe nói còn đau hơn bệnh, hơn nữa người chết, không thể sống được.
Doãn Hồng Tụ thở dài:
- Ngươi a, ta đang nói đùa, hôm nay ta mời đại phu tới xem bệnh cho ngươi, ngươi triệu kiến một chút đi.
Nàng cũng không cách nào dẫn Hứa Tiên vào khuê phòng của công chúa. Mà công việc quan trọng cần chính miệng công chúa triệu kiến mới được.
Nhu Gia công chúa khẽ lắc đầu, dùng âm thanh vô cùng nhỏ, nói:
- Không cần đâu!
Doãn Hồng Tụ cười nói:
- Ngươi đã gặp rồi! Nhất định hữu dụng.
Trong đôi mắt Nhu Gia công chúa sáng ngời, nói:
- Là hắn?
Doãn Hồng Tụ gật gật đầu.
Thị nữ ở bên cạnh, nói:
- Điện hạ, nội viện hoàng cung, làm sao cho nam nhân tùy tiện tiến vào chữ?
Doãn Hồng Tụ gắt giọng, nói:
- Ngươi có thân phận gì? Nơi đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Khí thế của thị nữ nổi lên, lại ngạnh cổ, nói:
- Là hoàng hậu nương nương bảo nô tài tới đây chiếu cố cho công chúa.
Doãn Hồng Tụ không nghĩ tới nàng còn dám mạnh miệng, đang muốn phát tác.
Nhu Gia công chúa giật nhẹ ống tay áo của Doãn Hồng Tụ, nói với thị nữ:
- Ngươi mời Hứa công tử vào đi.
Thị nữ nói:
- Vâng, công chúa điện hạ.
Chung quy không dám trực diện với Doãn Hồng Tụ. Cúi đầu đi ra ngoài.
Doãn Hồng Tụ cau mày, nhìn Nhu Gia công chúa nói:
- Nô tài của ngươi càng ngày càng hư không chịu nổi, không bằng ta nói cho cô cô một tiếng, đổi một người lanh lợi cho ngươi.
Nhu Gia công chúa nhìn qua mái vòm, nói:
- Tử ngọc... Ai!
Bỗng nhiên bắt đầu trầm mặc, làm ra suy nghĩ gì đó, trong khoảng thời gian ngắn đã có vài phần thành thục so với tuổi.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng hữu lực truyền tới, Nhu Gia công chúa quay đầu đi, thấy Hứa Tiên bước vào, lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ, hai gò má đang trắng bệch cũng đỏ tươi, nói khẽ:
- Hứa công tử, ngươi tới!
Hứa Tiên cười cười, cũng không khách khí, cầm chặt bàn tay như hài tử của nàng, đưa một cổ linh lực vào trong người của nàng, cũng không tiếc dùng nội lực ân cần săn sóc cơ thể của nàng một phen. Nhu Gia lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Tiên lại cầm chén thuốc ở bên cạnh, ngửi ngửi đã biết thành phần trong đó, quả quyết nói:
- Thành phần trong thuốc này đều là thứ vô dụng, về sau không nên uống.
Nhìn thị nữ, nói:
- Biết không?
Thị nữ Tử Ngọc bên cạnh đang muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nhu Gia, trải qua Hứa Tiên trị liệu, đúng là tốt hơn rất nhiều, nói:
- Biết rõ.
Hứa Tiên nói:
- Nếu như có cơ hội, nên đi ra ngoài hoạt động nhiều! Ngươi ưa thích chơi cái gì?
Nhu Gia công chúa suy nghĩ, mới do dự nói:
- Nhảy dây?
Hứa Tiên nói:
- Cái này cũng không tệ, nếu có cơ hội, tận lực đi ra bên ngoài hoạt động một chút đi!
- Ân!
Nhu Gia công chúa nhẹ nhàng ứng một tiếng, giống như con nai đang khiếp đảm, không dám nhìn con mắt của Hứa Tiên.
Doãn Hồng Tụ nhìn sang Hứa Tiên, lại nhìn nhìn qua Nhu Gia, như có điều suy nghĩ, nói:
- Đợi lát nữa ta đi nói với cô cô một tiếng, lát nữa ngươi theo ta hồi phủ, như vậy Hứa công tử cũng thuận tiện tới thăm ngươi rồi.
Thời điểm này, bỗng nhiên ngoài cửa có âm thanh to lớn truyền ra.
Một hài tử mười một mười hai tuổi trong vòng vây của thái giám. Kiệt lực đi vào bên trong, một thân mặc hoàng bào đặc biệt chói mắt. Mấy tên thái giám muốn ngăn cản lại không dám, cũng không biết nên ngăn cản thế nào, vẻ mặt xấu hổ.
Chỉ thấy bọn họ bảy mồm tám miệng nói.
- Thái tử điện hạ, ngài nên theo chúng ta trở về đi!
- Không có ý chỉ của bệ hạ, ngài không thể rời khỏi đông cung!
- Vương đại nhân vẫn còn chờ ngài ở Đức Lân Điện đấy! Nếu ngài không đi, sẽ bị phạt.
Đứa bé kia tức giận đỏ cả mặt, hét lên:
- Để cho ta đi vào, để cho ta đi vào, bọn cẩu nô tài các ngươi buông tay ra, ta mới không sợ Vương lão đầu kia!
- Các ngươi buông tay!
Một âm thanh uy nghiêm truyền tới.
Đám thái giám kia như được đại xá, vội vàng khoanh tay đứng ở một bên, nhao nhao nói:
- Vương đại nhân!
Vương đại nhân đang vuốt râu bạc, diện mục thanh quắc, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, hỏi:
- Điện hạ, làm trễ thời gian học, nên phạt thế nào?