Tấm áp phích “Họp báo ra mắt phim mới của đại tiểu thư Lâm thị Lâm Nhược Mộng” được treo thật cao trên không đại sảnh.
Lâm Khải Khải đứng trên bục đại diện Lâm gia phát biểu:
– Cảm ơn các vị trong lúc cấp bách thế này đã đến dự, tin rằng khoảng thời gian này tất cả mọi người đều biết rằng, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia chúng tôi là Lâm Nhược Mộng thất lạc từ bé, gần đây đã đoàn tụ với gia đình chúng tôi, điều khiến chúng tôi vui mừng hơn chính là, Nhược Mộng dựa vào năng lực của chính mình cố gắng trở thành ngôi sao mới lấp lánh trong ảnh đàn. Nhược Mộng trở về với gia đình, khiến cha tôi là ngài Lâm Đạo Sơn vô cùng cảm tạ… – Lâm Khải Khải nói đoạn liền dừng lại, Lâm Đạo Sơn ngồi ở hàng ghế đầu tiên đứng lên cúi đầu chào hỏi, tiếng vỗ tay vang lên toàn trường- Bởi vậy lần này Lâm Thị chúng tôi quyết định đầu tư chế tác bộ phim mới dựa theo cuộc đời của em gái tôi là Lâm Nhược Mộng « Hòn ngọc biển cả », toàn bộ thu nhập phòng vé sẽ quyên góp cho cơ quan từ thiện và cô nhi viện, để biểu đạt lòng biết ơn của gia đình chúng tôi, dùng tấm lòng nhân ái của chúng tôi làm chút việc công ích cho xã hội.
Toàn trường lần nữa vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Đạo Sơn và Hứa Thụy An đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, còn Hứa Tinh Viện từ đầu tới cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi Lâm Khải Khải đứng trên bục.
Lâm Nhược Mộng ngồi bên cạnh Hoàng Hưng Hàm lộ ra trạng thái mất tập trung, có chút xuất thần, nhìn chăm chăm vào Hứa Tinh Viện đang ngẩn ngơ nhìn Lâm Khải Khải, mà nhớ tới mình và La Phù Sinh.
Lâm Đạo Sơn thấy tinh thần con gái không có ở đây, trong lòng có chút ganh tị. Mấy hôm nay, Nhược Mộng và tên tiểu sinh mặt trắng Hoàng Hưng Hàm này qua lại thân thiết, tuy rằng chúng có công việc, có hợp tác không gì đáng trác, nhưng nó lại thường xuyên hẹn con gái ông ra ngoài gặp riêng thì có chút không nên lắm.
Hoàng Hưng Hàm này không phải không tốt, một mình gầy dựng một khoảng trời riêng ở Thượng Hải, không ít phu nhân tiểu thư ở Đại Thượng Hải đối với hắn ưu ái có thừa, nhưng trong mắt Lâm Đạo Sơn, luôn cảm thấy chẳng ai xứng đáng với con gái ông.
Lâm Khải Khải bước xuống đi về phía Hứa Tinh Viện, kéo tay cô một cách tự nhiên. Nụ cười của Hứa Tinh Viện đậm thêm một chút, Lâm Nhược Mộng nhìn mà có chút xót xa.
Từ sau khi Lâm Nhược Mộng quay trở về nhà họ Lâm, người cô gặp nhiều nhất chính là Hứa Tinh Viện. Anh trai bận rộn, luôn nhờ cô tiếp đãi Hứa Tinh Viện giúp. Hai cô liền cùng nhau đi xem triển lãm tranh, đi nghe kịch, thỉnh thoảng Hứa Tinh Viện còn đi theo cô đến phim trường quay phim. Qua lại lâu, hai người tính tình hợp nhau, liền trở thành bạn thân của nhau.
Cô rất thích cô chị dâu này, Hứa Tinh Viện và cô xêm xêm tuổi nhau, nhưng lại đơn thuần ngây thơ hơn cô nhiều, là một đại tiểu thư tâm tư đơn thuần điển hình được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đối xử với ai cũng thật lòng thật dạ.
Quan trọng nhất chính là, cô ấy thật sự rất yêu anh trai cô. Đáng tiếc anh trai này sắm vai vị hôn phu có tốt đến đâu, chung quy cũng chỉ là diễn kịch. Bởi vì ánh mắt anh trai khi nhìn Hứa Tinh Viện hệt như nhìn cô, chẳng qua chỉ xem cô ấy là em gái. Trong lòng Lâm Nhược Mộng than thở, người có tình vì cái gì lại luôn gặp nhiều trắc trở.
Lâm Khải Khải dắt tay Hứa Tinh Viện đi tới chào hỏi Lâm Đạo Sơn:
– Bác Lâm! Cô Lâm!
Lâm Đạo Sơn hài lòng gật đầu:
– Viện Viện, mới không gặp một dạo mà trở nên xinh đẹp hơn rồi, sắp làm cô dâu của người ta rồi.
Hứa Tinh Viện ngại ngùng cười:
– Cám ơn bác, anh trai cháu trên đường gặp được người quen nên trò chuyện mấy câu, cháu đi tìm Nhược Mộng nói chuyện đây.
– Hai đứa hồi bé chơi thân với nhau lắm, lâu rồi không gặp vậy mà vừa quen đã thân, tốt lắm, hai đứa nói chuyện với nhau đi, bác đưa mấy đứa cản trở này đi trước đây- Lâm Đạo Sơn nói đùa rồi kéo Lâm Khải Khải và Hoàng Hưng Hàm đi khỏi.
Hứa Tinh Viện vui vẻ nắm tay Lâm Nhược Mộng, cả hai cùng đi ra sân.
– Có tâm sự à?- Không ngờ Hứa Tinh Viện đặt hết tâm tư vào anh trai, mà vẫn để tâm đến cô.
Lâm Nhược Mộng lắc đầu, cười với Hứa Tinh Viện:
– Là cậu có tâm sự à?
– Mình á?- Hứa Tinh Viện không hiểu lắm, chỉ vào mình.
– Mỗi lần gặp cậu, ánh mắt cậu vẫn luôn ngó chừng anh trai mình, anh ấy đẹp trai vậy sao?
– Trong lòng mình, anh ấy là người đẹp nhất trên đời này- Hứa Tinh Viện thẹn thùng.
Lâm Nhược Mộng đột nhiên có chút hâm mộ Hứa Tinh Viện, cô ấy chưa từng keo kiệt trong việc biểu đạt tình yêu và niềm vui, cho dù khắp thiên hạ đều đang cười cô ấy là yêu đơn phương, cô ấy cũng chưa từng phủ nhận tâm ý của mình.
– Mình nghĩ thích một người chính là như vậy, dù không thể đi lại gần, nhưng đứng xa xa nhìn anh ấy, thì mình cũng sẽ thấy rất hạnh phúc.
– Thật à? Dù không thể đến gần, chỉ nhìn từ xa, cũng sẽ hạnh phúc à? Vậy nếu giữa họ có mối thâm thù đại hận không thể vượt qua thì sao?
Hứa Tinh Viện không biết cô đang ám chỉ ai, nhưng vẫn chăm chú nghĩ cách cho cô:
– Là thâm thù đại hận gì?
– Ví dụ như khúc mắc ân oán của đời trước… đại loại như thù giết cha giết mẹ..
Hứa Tinh Viện hiểu, ân oán kia, cô cũng là một trong những người trong cuộc trực tiếp:
– Nhược Mộng, vậy… cậu còn nhớ rõ ân oán đó không?
Lâm Nhược Mộng lắc đầu:
– Mơ hồ lắm, cái gì cũng không rõ ràng, dường như tất cả chưa từng xảy ra, đều chắp vá từ lời của người khác, nghe cũng giống như nghe kể chuyện của người khác vậy.
– Nếu đã không nhớ rõ, có phải chứng tỏ rằng ông trời muốn cho hai người cơ hội để bắt đầu lại từ đầu hay không? Hà cớ gì phải dùng những ký ức mơ hồ không rõ kia tra tấn bản thân như bây giờ?
– Nhưng mình đã biết rồi, thì không cách gì giả vờ như không biết. Nếu mình không buông bỏ triệt để được, thì bọn mình không thể ở bên nhau, anh ấy cũng như vậy.
– Bác Lâm luôn không thích anh Trọng Cảnh và anh Phù Sinh qua lại thân thiết- Hứa Tinh Viện ngập ngừng- Nhưng vậy thì đã sao, quan hệ giữa họ cậu cũng thấy rồi đó.
Nghe thấy cô ấy trực tiếp nhắc đến tên của La Phù Sinh, Lâm Nhược Mộng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hứa Tinh Viện, ánh mắt của cô ấy vừa trong suốt vừa kiên định. Hứa Tinh Viện kiên định gật đầu với Lâm Nhược Mộng:
– Nhìn nhận một con người xưa nay không phải dùng mắt, mà là dùng tim. Anh Phù Sinh nếu ghi hận bác Lâm, mấy năm nay sao lại thân thiết với anh Trọng Cảnh như vậy. Mình tin trong lòng của anh Trọng Cảnh cũng tách bạch La Phù Sinh và cha của anh ấy rất rõ ràng.
Lâm Nhược Mộng kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy Hứa Tinh Viện như khối thủy tinh trong suốt, nhưng khi nhìn nhận sự việc lại thấu triệt hơn cô nhiều. Có lẽ bởi vì cô ấy đơn thuần, nên cô ấy có thể dùng phương thức đơn giản nhất để nhìn nhận vấn đề.
– Cậu biết không Nhược Mộng, thực ra mình rất hâm mộ cậu và anh Phù Sinh. Ngăn cách giữa mình và anh Trọng Cảnh không hề là thù quốc hận nhà, tính mạng cha mẹ hay bất cứ nguyên nhân bên ngoài nào khác. Mà mình biết trong lòng anh ấy, không hề có chỗ cho mình, nếu có, thì dù có vì yêu anh ấy mà mất đi sinh mệnh, mình cũng sẽ không buông tay.
Chỉ cần trong lòng có vị trí cho nhau, thì có thể vượt qua tất cả sao? Lâm Nhược Mộng nhớ lại những chuyện cả hai đã trải qua cùng nhau, thứ La Phù Sinh liều mạng bảo vệ và anh ấy vì giữ gìn biên giới ấy mà bóng lưng càng thêm nặng nề trong đêm tối. Trước kia cô luôn cho rằng điều mình mong mỏi chẳng qua chỉ là một người bạn trai có thể dịu dàng chăm sóc cô, nắm tay cô cả đời. Nhưng từ khi nước mất nhà tan, cô đột nhiên ý thức được cô muốn người mình yêu sẽ là một người đàn ông trên vai gánh vác đạo nghĩa hệt như La Phù Sinh. Cho dù muốn họ vì đại nghĩa này mà bỏ qua tình yêu, cô cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể đứng bên cạnh người đàn ông như vậy, cùng anh ấy kề vai chiến đấu.
– Cảm ơn- Lâm Nhược Mộng chân thành nói lời cám ơn đến Hứa Tinh Viện, lại phát hiện một bóng người đứng sau giàn hoa, có kẻ nghe lén.
– Là ai ở đó?
Hứa Tinh Trình nấp trong bóng tối nghĩ rằng mình bị phát hiện, bước nhanh rời khỏi. Lâm Khải Khải từ phía sau giàn hoa đi ra.
Lâm Nhược Mộng thần sắc buông lỏng:
– Là anh à, sao anh lại nghe lén bọn em nói chuyện vậy?
Lâm Khải Khải rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, lại có ý không thừa nhận:
– Anh… đâu có… Anh định đến gọi hai em trở vào, hai em đang nói chuyện gì vậy?
Lâm Nhược Mộng vừa định đáp, Hứa Tinh Viện đã lên tiếng ngắt lời cô:
– Không có gì!- Hoàn toàn đánh mất vẻ tỉnh táo ban nãy.
Lâm Nhược Mộng buồn cười nhìn cô ấy một cái, Hứa Tinh Viện mặt ửng đỏ, cúi đầu.
– Chắc hai người còn nhiều chuyện để nói với nhau, cứ từ từ nói, em vào trước- Lâm Nhược Mộng tinh ranh chuồn đi.
Trong phòng tiệc, Lâm Đạo Sơn giơ cốc champagne, chạm cốc với Hoàng Hưng Hàm:
– Cậu Hoàng có ý nâng đỡ và dìu dắt Nhược Mộng, Nhược Mộng đã kể rõ cho tôi biết, Lâm mỗ vô cùng cảm ơn.
– Phải như vậy, cô ấy là một diễn viên vô cùng tiềm năng.
– Ôi, ngựa thiên lý thì nhiều, nhưng Bá Nhạc rất hiếm mà!
– Nhược Mộng cô ấy làm việc tốt, nhân phẩm tốt, tìm ra được tài năng mới này chính là làm rạng rỡ thể diện cho chính cháu.
Hai người khách sáo một hồi, cuối cùng cũng đến chủ đề chính.
– Nhưng mà, kẻ làm cha như tôi, từ nhỏ tôi đã yêu cầu nghiêm khắc với Lâm Khải Khải, là hy vọng tương lai nó có thành tựu có sự nghiệp lẫy lừng, dù có hi sinh vì nước nhà, Lâm mỗ tôi cũng sẽ không phàn nàn câu nào. Nhưng con gái khác con trai, tôi chỉ hy vọng Nhược Mộng cả đời vui vẻ hạnh phúc, rời xa hiểm nguy, thất lạc nó nhiều năm như vậy, nó đã chịu không ít khổ cực. Với nó, tôi sẽ không thể nào chịu đựng nổi nỗi khổ được rồi lại mất đi, cậu Hoàng đây có hiểu không?
Hoàng Hưng Hàm đôi mắt thâm sâu:
– Đương nhiên hiểu.
– Cậu Hoàng là người làm đại sự vì nước nhà, sau này có chỗ cần hỗ trợ, Lâm mỗ tôi nhất định không chối từ, chỉ có thỉnh cầu duy nhất là đừng liên lụy con gái tôi vào.
– Cháu hiểu- Hoàng Hưng Hàm nâng cốc, hai người chạm cốc, Hoàng Hưng Hàm lặng lẽ quan sát Lâm Đạo Sơn.
Vị lão thần tử của chính phủ Nam Kinh này rốt cuộc biết được chuyện của họ đến đâu? Mặc kệ biết được bao nhiêu, điều duy nhất có thể khẳng định là ông ta tạm thời sẽ không bán đứng họ, bởi vì đứa con gái bảo bối của ông ta đang ngồi cùng thuyền với họ. Lúc trước chọn trúng Lâm Nhược Mộng ngoại trừ bản thân cô ấy cứng cỏi, cơ trí, lại hiểu đại nghĩa, quan trọng hơn cả chính là cô ấy có hậu thuẫn vững chắc là Lâm gia.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Đại Sơn ngồi trong sảnh uống trà, hạ nhân vào báo cáo:
– Lão gia, có người tự xưng là anh trai của cô chủ, nhất định đòi gặp lão gia. Tôi sợ hắn gây ồn ào ảnh hưởng không tốt, đã tự chủ trương cho hắn vào nhà, đang đứng ngoài cửa chờ lão gia.
Lâm Đạo Sơn nhíu mày, gật nhẹ đầu.
Hạ nhân dẫn Đoàn Thiên Tứ đi vào, vị này từng là thiếu niên tuyệt sắc, hơn nửa năm không gặp, lại trông như ăn mày bên đường.
– Lâm lão gia, cho tôi xin thêm chút tiền, coi như nể mặt Thiên Anh, à không, cô Nhược Mộng, cho tôi thêm một trăm đồng đại dương đi, không thì tôi sẽ bị bọn chủ nợ đánh chết!
Trong mắt Lâm Đạo Sơn đầy vẻ chán ghét, lúc Cửu Tuế Hồng qua đời, ông đã cho Đoàn Thiên Tứ một số tiền lớn, đủ để nửa đời sau hắn sống sung túc, nhưng hơn nửa năm ngắn ngủi, hắn vì chơi bời đánh bạc nuôi gái mà hết sạch sành sanh.
– Đây là lần cuối, nếu lần sau ngươi còn dám đến trước phủ Lâm gia náo loạn nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi- Lâm Đạo Sơn nói lời ngoan tuyệt, vẫn gọi hạ nhân cầm một trăm đồng đại dương đưa cho hắn.
Đoàn Thiên Tứ hai tay bưng hộp quà đầy nhóc, mặt mày hớn hở đi khỏi.
Lâm Đạo Sơn nhìn theo bóng lưng Đoàn Thiên Tứ, nhíu mày.
– Thằng này lòng tham vô đáy, lá gan không nhỏ, biết cũng nhiều đấy, về sau e rằng sẽ gây bất lợi cho Nhược Mộng.
– Ý của lão gia là…- Cận vệ của Lâm Đạo Sơn nghe được ám chỉ trong lời nói của ông.
Lâm Đạo Sơn gật nhẹ đầu:
– Ừm, đi đi!
Đoàn Thiên Tứ đi trên đường, lẩm bẩm trong miệng:
– Hôm qua ở sòng bạc kia thua quá, phong thủy không tốt, hôm nay mình phải đổi chỗ khác!
Đột nhiên có hai người mặc đồ đen chắn ngang đường đi của Đoàn Thiên Tứ, dồn hắn vào một góc, Đoàn Thiên Tứ kinh hoảng:
– Các người muốn gì? Tiền sòng bạc tôi trả rồi mà!
Người nọ móc dao ra, không nói lời nào, đâm thẳng vào Đoàn Thiên Tứ.
Đoàn Thiên Tứ theo bản năng xuất chiêu võ sinh hồi đó luyện công ra, may mắn tránh thoát.
Người còn lại liền xông đến bổ dao xuống, Đoàn Thiên Tứ hét lên chạy trốn.
Đang chạy liền đụng vào người Hứa Tình Trình vừa từ trong quân quay về, trên người Đoàn Thiên Tứ đã trúng mấy nhát dao, máu me khắp người:
– Các ngươi làm gì!
Hai người nọ thấy là Hứa Tinh Trình, tình hình không ổn, lập tức tháo chạy về hướng ngược lại.
Hứa Tinh Trình bước tới xem xét, Đoàn Thiên Tứ đã bất tỉnh.
Trên người quấn băng vải, Đoàn Thiên Tứ được cầm máu kịp thời chầm chậm mở mắt tỉnh lại, phát hiện người ngồi bên cạnh là Hứa Tinh Trình.
Nhớ lại chuyện đêm đó xảy ra ở nhà họ Hứa, hắn rất chán ghét căn phòng này:
– Sao tôi lại ở đây?
Đoàn Thiên Tứ động đậy, liền cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, nhíu mày.
– Tự hỏi lại bản thân anh, anh đã chọc phải ai rồi?
Đoàn Thiên Tứ nghĩ ngợi, lắc đầu:
– Không biết.
– Anh đúng là hồ đồ, chọc phải ai cũng không biết, làm sao tôi bảo vệ anh được?
Đoàn Thiên Tứ kinh ngạc nhìn Hứa Tinh Trình, cậu ấm này trước kia bị mình mắng bao nhiêu lần, hắn sẽ tốt bụng vậy sao.
– Anh bảo vệ tôi?
– Đúng vậy, tôi thừa nhận, trước kia chúng ta vì Nhược Mộng mà có không ít thành kiến và hiểu lầm, nhưng hiện giờ Nhược Mộng và Phù Sinh đã là một đôi, chúng ta cũng xem như là người đồng cảnh ngộ.
Nhắc đến Lâm Nhược Mộng, ánh mắt Đoàn Thiên Tứ ảm đạm đi, cô ấy vốn dĩ phải là vợ của hắn!
– Ha ha, hai chúng ta xem như trai cò tranh nhau, lại bị La Phù Sinh ngư ông đắc lợi.
– Chưa đến cuối cùng, thắng bại chưa định- Nếu nói quân doanh dạy anh cái gì, chắc là câu nói này, chỉ cần anh không từ bỏ, thì chẳng ai có thể phán anh thua được- Tóm lại, anh là anh trai của Nhược Mộng, Đoàn gia có ơn dưỡng dục Nhược Mộng, đây là sự thật không ai chối cãi được. Anh cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi.
Hứa Tinh Trình vờ như quan tâm lấy ra một cái tẩu, châm lửa, đưa cho Đoàn Thiên Tứ:
– Tôi biết anh lên cơn nghiện thuốc, thời gian không có tiền mua thuốc phiện, sống rất khổ đúng không?
Tay Đoàn Thiên Tứ run rẩy nhận lấy rít mạnh một hơi, mặt hàng này cao cấp hơn loại trước đó hắn hút rất nhiều, hút vào thuần khiết, hiệu quả lại nhanh và mạnh, vết thương như thể hết đau.
– Trong ngành y chúng tôi có một loại thuốc giảm đau gọi là morphine, chính là chiết xuất những thành phần có lợi trong nha phiến rồi dùng phương pháp bào chế ra. Nó có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn cho bệnh nhân. Trên đời này, không có thứ gì tốt hay xấu tuyệt đối, mà phải xem con người có biết cách lợi dụng chúng hay không- Câu này không biết là đang ám chỉ thuốc phiện hay ám chỉ Đoàn Thiên Tứ nữa.
Hứa Tinh Trình ghé vào tai Đoàn Thiên Tứ rù rì mấy câu, hắn lại chẳng nghe lọt tai, đắm chìm trong ảo giác mà thuốc phiện mang lại, toàn thân xụi lơ.
– Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, sau này tùy thời tùy chỗ đều có thuốc phiện để hút- Hứa Tinh Trình hài lòng rút tẩu thuốc trong tay hắn ra.
Hứa Thụy An ngồi trên sô pha, trong tay nắm chặt tờ báo, thế nhưng mắt lại nhắm nghiền, mơ thấy ác mộng.
【 Trong mơ là một vùng tăm tối.
Hứa Thụy An đi trong bóng đêm.
Tiểu Lâm Nhược Mộng mở to mắt chớp chớp nhìn ông.
Giọng Hạ An Ny quanh quẩn:
– Tôi biết là anh, Hứa Thụy An. Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh.
Tiếng kêu thống khổ của Lưu Thục Trinh cũng đan xen:
– Hứa Thụy An, ông chết không được yên! 】