Trước phòng cho thuê, tên sát thủ lén lút ra ngoài, rời đi. La Phù Sinh và La Thành mai phục ở gần đó thò đầu ra, nhìn theo hắn.
La Phù Sinh và La Thành bám theo tới ngã tư đường, thấy tên sát thủ đang nói chuyện với một người nào đó trong con hẻm nhỏ gần đó.
Hai người vội nép vào bờ tường, theo dõi chúng, thấy được người đứng nói chuyện với sát thủ chính là Hồ Kỳ của Thanh bang. Tên đó chẳng phải đã sớm bị họ ném xuống biển cho cá ăn rồi sao? Hắn lại không chết, hơn nữa trông có vẻ sống tốt hơn cả trước kia.
– Vụ lần trước hoàn thành, chẳng phải đã kêu anh đi khỏi Thượng Hải trốn vài năm rồi sao? Sao anh lại quay về đây?- Hồ Kỳ bực mình hút thuốc lào, dò xét người đứng trước mặt.
– Giết chính là thiếu đương gia của Hồng bang! Làm vụ lớn đến vậy, lại chỉ cho tôi một chút thù lao, anh bảo tôi bắt đầu cuộc sống mới ở nơi đất khách thế nào?
La Phù Sinh và La Thành đưa mắt nhìn nhau. Hóa ra mục tiêu của họ từ đầu tới cuối chính là anh. La Phù Sinh thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất chuyến đi này của Hứa Tinh Trình sẽ không gặp nguy hiểm.
Hồ Kỳ hừ lạnh:
– Anh nói hay thật. Nếu không phải nội ứng của chúng tôi tinh mắt, suýt nữa anh đã giết nhầm người. Huống chi người còn chưa chết, hiện giờ còn đang sống tốt ở Hồng bang kìa. Cho anh một trăm đồng đã là hết lòng giúp đỡ rồi.
Tên sát thủ cứng họng, lập tức rút dao ra:
– Ai biết chúng đổi quần áo cho nhau? Anh đừng hòng mượn cớ, bạn tôi đã nói tôi biết rồi, thù lao bang chủ Tiền cho tôi là một ngàn! Anh quá ghê gớm! Nuốt những chín phần!
Hồ Kỳ ra vẻ bình tĩnh, bày ra kỹ thuật diễn xuất, khoác vai bá cổ tên sát thủ:
– Sao có thể vậy? Anh có biết giờ mà xuất hiện ở bến Thượng Hải là rất nguy hiểm không? La Phù Sinh mà tóm được anh, anh sẽ chết thảm lắm đấy!
– Tôi chỉ biết, nếu tôi khai ra chủ mưu là ai, Thanh bang sẽ càng nguy hiểm hơn.
– Anh dám lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi à? Anh có biết người chống lưng cho bang chủ Tiền là ai không?
– Người Nhật Bản thôi mà. Ai mà chả biết. Nhưng tôi là người nhận tiền làm việc, tiền nào của nấy. Anh cho rằng chút tiền ít ỏi đó có thể đuổi tôi đi? Nói cho anh biết, tôi có thể vì tiền mà giết bất cứ ai, bao gồm cả anh!
Hồ Kỳ chả sợ mấy lời hăm dọa của tên nọ, hắn chỉ sợ con dao đang kề sau thắt lưng mình:
– Xem như anh lợi hại! Được, tôi đi nói với bang chủ, sẽ không bạc đãi anh đâu. Nhưng mà, anh tuyệt đối đừng lộ diện nữa, bị người khác phát hiện thì nguy to!
Sát thủ lúc này mới cất dao đi:
– Anh cứ yên tâm, tôi chuyên nghiệp lắm, sẽ tự có chừng mực. Ngày mai nhớ mang theo tiền đến bến tàu nhé!
Ở một góc khuất cách đó không xa, trong mắt La Phù Sinh toát lên sát ý tàn khốc.
Tên sát thủ đi đến ngoài cửa phòng thuê, cảnh giác nhìn ngó xung quanh, phát hiện không ai theo mới vặn chìa khóa đi vào.
Nhưng khi hắn vào trong, đột nhiên tối sầm, trong phòng truyền ra tiếng đánh đấm kịch liệt, chén dĩa bể tan tành, rồi yên ắng lại, hệt như chưa từng xảy ra cái gì.
***
Lâm Nhược Mộng bước đi vô định trên đường, sau lưng là mấy hạ nhân của nhà họ Lâm. Cuối cùng cô cũng hơi hiểu được “mưu cầu tự do” trong miệng Hứa Tinh Trình rốt cuộc là gì.
Cô đang suy tư, không cẩn cận đá trúng một chậu hoa ven đường, chậu hoa hồng tím lăn lông lốc trên đất, vỡ toang.
Lâm Nhược Mộng ngồi xổm nhặt những mảnh vỡ chậu sành cùng đóa hoa hồng kia, đẩy cửa bước vào cửa hàng hoa tươi.
– Xin lỗi, tôi vô ý làm vỡ chậu hoa, phiền cô trồng đóa hoa này vào chậu mới, tôi sẽ thanh toán cả hai.
Na Na, nữ nhân viên cửa hàng thấy cô gái vừa vào mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, trên tay cầm chiếc ví thêu cùng màu, trông thật xinh xắn và đầy khí chất. Bộ trang phục này vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ của nó, nhưng nụ cười cô ấy trong trẻo, thái độ đặc biệt thân thiện, rất giống với cô gái bán hoa như mình, mà không phải là thiên kim đại tiểu thư gì hết.
Na Na đón lấy đóa hoa hồng nọ:
– Vâng ạ, tôi đi đổi đất, quý khách cứ ở đây xem hoa nhé.
Lâm Nhược Mộng rút khăn tay trong ví ra, lau vết bùn trên tay, rảo bước đi lòng vòng cửa hàng ngắm hoa.
Trong tiệm ngoại trừ cô, còn có một cô gái dáng cao thon thả dẫn theo người hầu, đang đứng trước giá trưng bày hoa lựa chọn. Mày cô ấy hơi nhíu lại, nhìn thế nào cũng không thấy hài lòng. Lâm Nhược Mộng cảm thấy cô gái này trông rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ được từng gặp ở đâu.
– Sao lại không tìm thấy đóa hoa nào vừa ý tôi thế này?- Cô gái nhẹ giọng than thở, rõ ràng mang ý trách cứ, nhưng từ miệng cô nói ra lại giống như làm nũng, làm chủ tiệm hoa chỉ biết xấu hổ, tự trách bản thân đã làm không tốt.
– Quý khách, tôi đã giới thiệu cho cô không dưới hai mươi cách phối hoa, nhưng không có loại nào cô ưng ý… Có lẽ do hoa của chúng tôi không đẹp- Chủ cửa hàng hoa cẩn thận nhận lỗi.
Lâm Nhược Mộng bước tới giải vây giúp:
– Chào cô, tôi thấy bộ sườn xám cô mặc tuy màu sắc và hoa văn sặc sỡ, nhưng đường nét lại sắc xảo đẹp đẽ, kiểu dáng cũng có chút khác với sườn xám truyền thống. Cúc áo và tà áo đều có cải biên, mặc vào trông rất đẹp. Tôi đoán cô nhất định là người thích sự giản đơn. Cô xem xem hoa tú cầu màu lam nhạt này cùng với hoa anh đào màu hồng phấn, có phải vừa đặc biệt đơn giản vừa thu hút ánh nhìn, rất thích hợp với khí chất của cô không?
Cô gái nọ ngạc nhiên xem xét Lâm Nhược Mộng từ đâu xuất hiện, lại có chút tín nhiệm gật đầu, còn nghiêm túc nhìn hai đóa hoa nọ, ánh mắt lộ ra tia vui vẻ:
– Vừa rồi nhìn không ra, nhưng nhìn kỹ hơn, tôi cảm thấy quả thật không tệ. Nhưng hai đóa này, tôi muốn chọn một loại thôi, được không?
Chủ tiệm hoa kinh ngạc cười toe, lúc nãy cô đã đề cử rất nhiều hoa, rõ ràng vị khách này không hài lòng.
Lâm Nhược Mộng chăm chú nhìn cô, suy nghĩ một hồi:
– Tôi thấy hoa tai của cô hình hoa anh đào, thật đặc biệt. Hay là cô cứ chọn hoa anh đào đi, màu hồng phơn phớt, không quá phô trương nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt, có thể sẽ càng thích hợp với cô hơn.
Cô gái nọ tỉ mỉ quan sát một hồi, hài lòng gật đầu:
– Được, vậy thì nó đi, cuối cùng cũng gặp được tri âm tinh mắt rồi. Tomoko, thanh toán đi.
Lâm Nhược Mộng nháy mắt ra hiệu cô chủ mau chóng đi gói hoa, cô chủ nhận lấy đóa hoa anh đào dẫn theo người hầu Tomoko đi đến trước quầy tính tiền.
Lâm Nhược Mộng cuối cùng cũng nhớ ra cô gái này là ai:
– Cô có phải là điện hạ Nashi?
– Cô Đoàn rốt cuộc cũng nhận ra tôi rồi- Nashi Mirai mỉm cười chìa bàn tay ra- À không, giờ phải gọi là cô Lâm mới đúng, cuối cùng cũng có cơ hội gặp cô rồi, hân hạnh hân hạnh.
Lâm Nhược Mộng bắt lấy tay Nashi Mirai, cho dù cô ấy là người Nhật Bản, Lâm Nhược Mộng cũng không thể phủ nhận hảo cảm của mình với cô ấy. Dù sao lúc trước là Nashi Mirai tận tâm lên kế hoạch giúp họ bỏ trốn. Liên quan đến chuyện này, hai cô gái chưa từng chính thức gặp mặt nhau cũng đã có sự ăn ý ngầm nào đó.
– Chuyện lúc trước còn chưa có dịp nói một tiếng cám ơn với điện hạ.
– Tiện tay làm thôi. Chuyện Phù Sinh nhờ vả, tôi nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt. Huống hồ cuối cùng cũng không giúp được gì mà- Có ý để lộ mối quan hệ giữa cô ấy với La Phù Sinh không phải tầm thường.
Nhắc tới La Phù Sinh, Lâm Nhược Mộng có hơi sững sờ.
【”Qua khỏi cây cầu này chính là thiên nhai.” Chân trời góc biển, đừng nên gặp nữa. 】
– Cô Lâm?- Tiếng nói của Nashi Mirai kéo cô quay về thực tại, trong tay cô đang siết bó hoa đào kia, quả thật càng làm tôn lên khuôn mặt như hoa đào của cô.
Lâm Nhược Mộng mỉm cười, trong ý cười chất chứa xót xa:
– Hoa rất đẹp, giống hệt như người.
– Cám ơn- Nashi Mirai hào phóng đón nhận lời khen của cô- Hôm lễ trưởng thành của tôi, cô Lâm ở Ninh Viên có nghe được tiếng động lạ nào không?
Vụ giết người xảy ra sau hoa viên là nơi riêng tư không thể tiếp cận, hơn nữa tiệc tối đêm đó, mọi người đều tập chung ở sảnh chính, chỉ có Lâm Nhược Mộng và Hứa Tinh Trình đi ngang qua hoa viên để bỏ trốn thôi. Có lẽ cô ấy sẽ nghe được tiếng động gì đó.
Trong đầu Lâm Nhược Mộng hiện lên tiếng súng như có như không, còn có thứ cưng cứng đen đen trong ngực của La Phù Sinh nữa. Cô đắn đo nở nụ cười khéo léo, bình tĩnh đáp:
– Hình như không, nghe nói trong lễ trưởng thành của điện hạ đã xảy ra một chút chuyện không thoải mái, giúp không được gì nên thấy có lỗi quá.
– Không sao, cô Lâm đã giúp tôi một chuyện lớn rồi- Nashi Mirai giơ bó anh đào trong tay lên- Cô Lâm với tôi khá hợp nhau, tôi có dự cảm, tương lai chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt.
– Thật không- Lâm Nhược Mộng nghiêng đầu cười.