Ô tô của Lâm Đạo Sơn chạy như bay đến bệnh viện, Thiên Anh ngồi sóng vai cùng ông ở băng ghế sau, không nói gì.
Nếu không phải đêm nay xảy ra chuyện như vậy, Thiên Anh hẳn rất trông chờ được gặp lại người cha ruột này. Nhưng hiện giờ ngoại trừ chết lặng, cô đã không còn cảm giác nào khác, giống như hết thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường mà cô đang mơ thấy vậy.
Trong lòng Lâm Đạo Sơn cũng đang dậy sóng, đứa con gái mất tích suốt mười mấy năm vẫn còn sống, còn xinh đẹp khỏe mạnh thế này, đây là điều ông nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ông có rất nhiều câu muốn hỏi cô, hỏi mấy năm nay cô sống tốt không? Còn nhớ cha và anh trai không? Nhưng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, câu gì cũng không hỏi ra miệng được.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thiên Anh dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống xe chạy vào phòng bệnh, lại ở ngoài cửa phòng bệnh nghe một tiếng “cha” nát tim của Đoàn Thiên Tứ!
Hai chân Thiên Anh nhũn ra, sắp ngã xuống. La Phù Sinh từ sau lưng đỡ lấy cô, dìu cô đi vào trong phòng.
Mắt Cửu Tuế Hồng nhắm nghiền, sắc mặt tím tái, trên chăn còn loang lổ dấu máu ông ho ra, Thiên Anh cất giọng nghẹn ngào gọi một tiếng:
– Cha…
Không ai trả lời cô, Đoàn Thiên Tứ nhào lên người Cửu Tuế Hồng không chịu đứng lên, ngay cả các sư huynh đệ lúc xưa luôn yêu thương Thiên Anh giờ phút này ánh mắt nhìn cô đều có chút oán hận. Trong mắt họ, là Thiên Anh tùy tiện bỏ trốn khỏi hôn lễ với Hứa Tinh Trình, mới làm sư phụ tức chết.
– Tiểu sư muội, bình thường sư phụ đối xử với em rất tốt, em lại báo đáp sư phụ như vậy. Giây phút cuối cùng trước khi ông lâm chung vẫn còn gọi tên em- Lời nói của Đại Vân chính là bỏ thêm một chồng sức nặng lên trạng thái chông chênh tràn ngập nguy cơ của Thiên Anh.
La Phù Sinh day day lòng bàn tay cô, vô hình trung truyền thêm cho cô sức mạnh, như nói với cô bất luận thế nào cũng có người sẽ luôn bên cô.
– Trước khi cha lâm chung… có lời nào… dặn dò em không?
Lâm Đạo Sơn đi rồi, các sư huynh đệ cùng nhau vào phòng bệnh. Cửu Tuế Hồng dặn mọi người sau này phải tiếp tục tập luyện nhiều hơn, sau này Thiên Anh không có ở đây, họ phải cùng nhau gánh vác gánh hát Đoàn gia. Hàm nghĩa trong câu này chính là muốn trục xuất Thiên Anh khỏi sư môn.
Sau đó các sư huynh đệ ra ngoài hết, để thời gian cho đại sư huynh nói lời sau cuối với sư phụ.
【- Việc đã đến nước này, chứng tỏ con và Thiên Anh quả thực có duyên không phận. Con người, đừng nên cưỡng cầu, để nó đi đi. Nó vốn không phải đồ trong ao, là chúng ta đã trói buộc nó quá lâu.
– Cha! Vốn dĩ qua đêm nay, cô ấy chính là vợ con! Con không buông được!
– Nếu cha nó không tìm đến, cơ thể bệnh tật này của cha có lẽ vẫn có thể giúp con giữ Thiên Anh lại. Nhưng con cũng thấy rồi đó, cha nó không phải người bình thường. Dân đấu với quan, chúng ta phải chịu nhiều bất hạnh lắm.
– Người đàn ông vừa rồi là cha của Thiên Anh à?
Cửu Tuế Hồng yếu ớt gật đầu. Vừa rồi, người đàn ông khí độ phi phàm đó vừa đi vào liền hỏi ông có phải Thiên Anh được nhặt về nuôi hay không? Nhặt được ở đâu? Khi được lượm về, trên người cô có đeo trang sức đặc biệt nào không? Từng cầu ông đáp đều ăn khớp, Thiên Anh quả thực là con gái của ông ta.
– Con người nên buông bỏ chấp niệm, cha lo nhất chính là chấp niệm này hóa thành nỗi ám ảnh trong lòng con, thì cả đời con sẽ bị hủy hoại. Hôm nay con thấy cậu Hứa chưa? Cậu ta là bị tâm ma[1] khống chế đó!
Có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm. Nếu không phải ông và vợ ông có lòng riêng, Thiên Anh và Thiên Tứ nên là một đôi anh em vô ưu vô lo, đến cuối cùng lại hại hết cả hai đứa con mình.
-… Cha, con sẽ không như vậy, cha yên tâm đi.
Cửu Tuế Hồng quả thực bận tâm không nổi nữa rồi, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay anh.
– Cha hơi mệt…- Nói xong, ông từ từ nhắm mắt lại.】
– Cha biểu cô cút đi- Đoàn Thiên Tứ lạnh lùng ngẩng đầu- Kể từ bây giờ, gánh hát Đoàn gia không có bất kỳ quan hệ gì với cô nữa.
– Anh- Toàn thân Thiên Anh run lên- Đây là nguyện vọng của cha ư?
– Cút về làm thiên kim giàu có của cô đi, Thiên Tứ tôi không xứng với tiếng anh trai này của cô đâu.
Lâm Đạo Sơn nhíu mày với câu nói không chút nể nang gì của anh, nhưng vẫn duy trì gia giáo rất tốt:
– Chi phí phát sinh trong ma chay của ông Cửu Tuế Hồng toàn bộ sẽ do chúng tôi gánh vác. Một loạt chi tiêu sau này của gánh hát cũng có thể báo cáo thu chi cho Lâm công quán. Ơn dưỡng dục Nhược Mộng nhiều năm nay, phần ân tình này Lâm mỗ ghi lòng tạc dạ. Về phần hôn sự của cậu và con gái tôi chưa được cha mẹ đồng ý, đương nhiên hủy bỏ. Như vậy cậu Đoàn có ý kiến gì không?
Đoàn Thiên Tứ biết chuyện đến nước này, anh có ý kiến thì ích gì? Ai chịu nghe ý kiến của anh? Bất kể thế nào cứ ôm lấy cái cây hái ra tiền như họ Lâm này vậy, quan trọng hơn nhiều so với việc gánh hát Đoàn gia mất đi một Thiên Anh.
– Nhược Mộng, con còn có bệnh trong người, mệt nhọc cả ngày rồi, hay theo cha về nhà nghỉ ngơi đi?
Cho dù La Phù Sinh đã nói đại khái ngọn ngành với Thiên Anh, nhưng đến giờ cô vẫn chưa kịp thích ứng với cái tên mới và thân phận mới này.
– Con muốn ở lại cùng các sư huynh đệ lo xong xuôi hậu sự của cha… sư phụ con.
Lâm Đạo Sơn đương nhiên đáp ứng mọi yêu cầu của cô con gái mất rồi lại được này:
– Vậy cũng được, để cha kêu mấy người đi theo con, cần giúp gì con cứ gọi họ.
– Cám ơn.
Lâm Đạo Sơn để lại vài trợ thủ đắc lực ở bệnh viện với cô. Cả đêm dài, hoàn tất thủ tục ở bệnh viện, tìm người nhập liệm, mua quan tài, bố trí linh đường… Cô bận đến độ như con quay, mượn việc này để bản thân không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác. Cả quá trình La Phù Sinh luôn ở bên cô, chỉ là không nói câu nào.
Bận đến lúc trời rạng sáng, tất cả mọi chuyện đều được an bài thỏa đáng, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Thiên Anh và La Phù Sinh ngồi sóng vai nhau trước cửa gánh hát, nhìn đại sư tỷ dẫn theo hai sư huynh đệ tháo bỏ giấy chữ “hỷ” dán trên ván cửa thay bằng câu đối phúng điếu trắng đen. Họ làm như không quen biết cô, chỉ coi hai người như không khí.
Thiên Anh nhìn thấy cỗ quan tài trống ở chính giữa linh đường, cảm thán nói:
– Đời người đúng là vô thường, vốn dĩ hôm nay người nằm trong cỗ quan tài đó là tôi.
Cô đã sớm thay bộ váy cô dâu ra, nhưng viên thuốc đỏ ấy vẫn còn ở trên người, cô lấy ra đưa cho La Phù Sinh xem:
– Anh biết không, nếu tối qua tôi không nhìn thấy anh đứng ngoài đó, chắc tôi đã uống viên uống này rồi.
La Phù Sinh hoảng sợ giật lấy viên thuốc trong tay cô, bóp nát trong tay mình:
– Đừng có thêm bất cứ ý niệm nào như vậy nữa, sự việc có tồi tệ đến đâu cũng sẽ có ngày trôi qua thôi.
Lúc này, Thiên Anh mới để ý đến vết thương trên mu bàn tay La Phù Sinh đã kết vảy, ở bệnh viện cũng không đi băng bó:
– Anh không cần ở cùng tôi đâu, đến bệnh viện xử lý vết thương đi!
La Phù Sinh nhìn thoáng qua vết thương trên tay, ngoại trừ cảm giác đau đớn do hỏa dược cháy xém, cũng không đáng ngại. Anh để tay xuống, giấu ra sau lưng:
– Chuyện nhỏ thôi.
Xác của Cửu Tuế Hồng vẫn còn trong bệnh viện, Đoàn Thiên Tứ mời thầy nhập liệm đến trang điểm cho ông. Thấy ở lại cũng không giúp ích được gì, Thiên Anh kéo tay La Phù Sinh:
– Cùng tôi đến bệnh viện châm cứu đi. Tiện thể kể tôi nghe chuyện Lâm Nhược Mông luôn.
Vốn chỉ mượn cớ đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương thôi, không ngờ La Phù Sinh nghe thấy cái tên này liền như bị điện giật, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô ấy không phải Đoàn Thiên Anh, là Lâm Nhược Mộng đó! Đợi cô ấy biết được tại sao cô ấy lại vô duyên vô cớ chịu nhiều khổ cực suốt bao năm như thế, biết được mẹ cô ấy tại sao mà chết, cô ấy sẽ hận chết anh, giống như cha cô ấy vậy.
La Phù Sinh bỏ tay cô ra, từng bước lùi ra sau, suýt nữa va vào bậc cửa té ngã.
– Tôi còn có vài việc cần xử lý, đi trước đây.
Tang lễ của Cửu Tuế Hồng, trong sân vang vọng tiếng nhạc buồn của kèn Xô-na, Đoàn Thiên Anh, Đoàn Thiên Tứ, các sư huynh đệ đồng loạt dập đầu trước linh cửu của Cửu Tuế Hồng.
Khi Thiên Anh đứng dậy thấy hơi chóng mặt, một đôi tay mạnh mẽ ở sau lưng đỡ lấy cô. Cô tưởng là La Phù Sinh, quay lại nhìn, là Lâm Đạo Sơn.
– Cha đến thắp nén hương cho ông ấy, cám ơn ông ấy đã nuôi dưỡng con tốt như vậy.
Thiên Anh có chút cảm động, cô và Đoàn Thiên Tứ cúi mình vái chào Lâm Đạo Sơn. Mọi người trong gánh hát đều gật đầu với ông.
– Cám ơn cha…- Một tiếng cha này gọi đến Lâm Đạo Sơn rơm rớm nước mắt.
Đoàn Thiên Tứ đứng thẳng dậy, mắt nhìn ra cửa lớn, mặt biến sắc.
Trong tay Hứa Tinh Trình đang cầm một bó hoa cúc, lại xuất hiện ngay cửa, vẻ mặt Thiên Anh mau chóng lạnh xuống, đi về phía Hứa Tinh Trình:
– Mời anh ra ngoài cho, nơi này không chào đón anh.
Hứa Tinh Trình nghe cô nói vậy, cảm thấy chua xót khó chịu:
– Thiên Anh, xin lỗi em. Anh thật sự không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Em biết không? Mấy hôm nay anh ăn ngủ không yên, thấy rất tự trách. Hôm ấy anh thực sự tưởng rằng đó là khổ nhục kế của họ thôi, nếu anh biết cha em sắp không xong, anh tuyệt đối sẽ không kích thích ông ấy! Anh chỉ là quá yêu em…
– Đừng nhắc đến chữ đó, tôi thấy kinh tởm lắm- Thiên Anh giờ phút này lòng phẳng như mặt hồ, lời nói của anh cuối cùng đã không thể khiến lòng cô dậy sóng nữa rồi.
Đoàn Thiên Tứ xông đến hô lên:
– Anh cút cho tôi! Tên hung thủ giết người!
Hứa Tinh Trình không để ý đến những người khác, chỉ kéo tay Thiên Anh:
– Anh sắp nhập ngũ rồi. Hôm nay đến tiễn ông Cửu Tuế Hồng đoạn đường cuối cùng, cũng là để gặp mặt em lần cuối. Em đừng đuổi anh đi.
– Cha tôi sẽ không nhận tâm ý này của anh đâu. Tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa. Anh đi đi!
– Thiên Anh, anh hỏi em một câu cuối cùng, có phải bởi vì La Phù Sinh hay không? Em yêu hắn rồi nên mới tuyệt tình với anh như vậy! Tại sao chứ? Anh yêu em vậy mà…
Anh còn chưa nói hết, đã bị âm thanh của cái tát tay vang lên ngắt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn, cả Lâm Đạo Sơn cũng bị hành vi này của con gái làm giật mình.
– Trước giờ anh chỉ yêu bản thân anh. Anh chỉ mượn tôi ra để phản kháng cha anh, hoàn thành trang sử anh hùng lãng mạn của anh, nhưng anh lại tiếc rẻ mọi thứ cha anh cho anh. Con người là động vật ích kỷ, tôi không trách anh. Nhưng anh làm trái ý nguyện của tôi, đi cướp dâu, hại chết cha tôi! Giờ trong lễ tang của ông, anh vẫn cứ luôn miệng kêu gào cái gọi là tình yêu của anh. Ở trong thế giới của anh, có phải mọi thứ đều phải xoay quanh anh không? Cái tát này là tôi tát thay cho cha tôi. Tiễn khách!
Thiên Anh dứt khoát xoay lưng đi vào trong, đóng cửa lớn lại. Nếu nói trước ngày hôm nay, cô vẫn còn chút vương vấn không rõ với hai chữ Mật Trúc, thì khoảnh khắc này, thực sự đã không còn sót lại chút gì.
La Phù Sinh mãi cho đến khuya mới tới phúng viếng, bái lạy xong liền đứng ở xa xa, ngay cả chào hỏi cũng không. Lâm Đạo Sơn lại bởi vì lời nói của Hứa Tinh Trình mà luôn một mực chú ý đến anh.
Nhạc buồn trỗi lên, đội ngũ đưa tang bước chầm chậm trên đường, giấy trắng tung bay đầy trời, bi thương tràn ra bốn phía.
Hứa Tinh Trình nép ở góc tối, xa xa nhìn đội đưa tang khuất dần.
Ở trong lòng anh, đây chẳng khác gì lễ tang tình yêu của anh và Thiên Anh.
Hứa Tinh Trình cười khổ, nhìn thấy bóng lưng Thiên Anh, tầm mắt dừng trên người La Phù Sinh đi theo sau lưng cô, anh cười khẩy, lẩm bẩm, dịu dàng như thể đang nói chuyện với tình nhân:
– Nếu đã như thế này, anh sẽ khiến mọi người tuẫn táng theo chúng ta!
[1] Trong mỗi người đều tồn tại một góc khuất, gọi là “tâm ma” – nguồn gốc của tội lỗi.