Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa gánh hát, các sư huynh đệ lục đục khiêng từng thùng trang phục và đạo cụ lên xe. Tiểu Đậu Tử vô ý oán trách:
– Sao thùng nặng hơn trước nhiều vậy.
Thiên Anh giật mình đánh thót, cũng may Cửu Tuế Hồng ở bên cạnh giục họ nhanh tay nhanh chân lên, đừng để lỡ giờ giấc biểu diễn, sức khỏe ông không tốt không diễn được, nên không đi cùng gánh hát.
Hành lý của Thiên Anh đều giấu trong thùng đồ diễn, đợi đến khi cô diễn xong, khi các sư huynh đệ ở trên sân khấu, cô sẽ theo sắp xếp của La Phù Sinh lẻn ra khỏi Ninh Viên tụ họp với Hứa Tinh Trình đi thẳng đến bến tàu. Ở bến tàu đêm nay có thuyền buôn của Hội Hồng Hoàn xuất phát đi Nhật Bản, sau khi lên thuyền đến Nhật, họ sẽ tự tìm cách di chuyển đến Pháp.
Bên Hứa Tinh Trình, người cha anh phái đi theo anh không có thiệp mời cũng chỉ có thể theo đến cửa Ninh Viên. Hội Hồng Hoàn là thương hội có quân đội Nhật chống lưng, tuy rằng bản thân Hứa Thụy An không tiện tiếp xúc, nhưng lại rất tán thành con trai qua lại nhiều với Hội Hồng Hoàn. Ông không ngờ Nashi Mirai lại có thể giúp họ làm chuyện hoang đường này.
Ninh Viên trước kia là nơi nghỉ dưỡng của hoàng thân quốc thích ở Thượng Hải. Về sau triều Thanh sa sút, Ninh Thân Vương lại luôn giữ phong cách hoàng thân quốc thích xưa, ngồi không ăn thì đến núi cũng phải lở, khó duy trì được sinh kế, đành phải bán Ninh Viên đi. Qua vài lần chủ, cuối cùng được Hạ Chân Ngô mua lại cho Nashi Mirai, làm nơi ở của cô tại Trung Quốc.
Lễ trưởng thành của Nashi Mirai được tổ chức trong Ninh Viên này, mời tất cả danh môn vọng tộc, còn có một vài nhân viên trọng yếu trong bộ máy chính phủ quốc dân, vốn dĩ Hồng Chính Bảo cũng nằm trong số khách mời, nhưng ông mượn cớ sức khỏe không tốt nên từ chối, để La Phù Sinh đại diện Hồng bang đến dự. Lâm Đạo Sơn và Hứa Thụy An không hẹn mà cùng ăn ý không dự tiệc, chỉ để con cái tham gia.
Dù sao hiện tại quan hệ giữa Nhật Bản và Trung Quốc cũng có chút tế nhị. Một mặt có giao thương qua lại thường xuyên, mặt khác cũng có tin đồn nói Nhật Bản đang tích cực chuẩn bị kế hoạch tấn công Trung Quốc. Trong thời kỳ nhạy cảm thế này, rất cần tránh hiềm nghi.
Lễ trưởng thành chia làm hai phần, phần đầu là diễn tuồng và tiệc tối theo tập quán Trung Quốc, chủ yếu thỏa mãn sở thích nhóm khách quý lớn tuổi. Sau khi đường hội kết thúc, Nashi Mirai âm thầm mời một vài người đồng trang lứa với cô ở lại tham dự vũ hội theo kiểu Tây Dương.
Nashi Mirai hôm nay mặc một chiếc đầm đuôi cá ren trắng kiểu Âu, tôn lên thân hình duyên dáng mê người, đeo một chuỗi ngọc trai trước trán, viên ngọc lớn bằng ngón cái phối với làn da ngọc ngà của cô lại càng tăng thêm sức hút. La Phù Sinh đã từng nhìn thấy cô mặc kimono, sườn xám cùng đầm dạ hội Tây Dương, không thể không thừa nhận vẻ đẹp của cô gái này có thể khống chế mỗi một loại phong cách khác nhau.
Cô hệt như đóa lan hồ điệp qua lại xã giao với các nhân sĩ trong bữa tiệc, thấy ai cũng kính một ly rượu. Tác phong này gắn vào các cô gái danh môn ở Thượng Hải sẽ bị xem là vô sỉ, ở Đại Thượng Hải này chỉ có gái hồng lâu (kỹ nữ cao cấp) mới làm như vậy.
– Nghe nói phụ nữ Nhật Bản địa vị rất thấp, đường đường là công chúa điện hạ cũng phải làm đến mức này, thật khó tưởng tượng tình cảnh của phụ nữ ở tầng lớp dưới- Các cô gái danh môn khe khẽ thì thầm, rỉ tai nhau.
Hồng Lan nghe vậy, khinh bỉ cười một tiếng, quay đầu nói với La Phù Sinh:
– Tuy rằng em không thích cô gái này, nhưng em khá khen cho cô ấy, phóng khoáng xinh đẹp lại không làm màu, nếu cô ấy không phải người Nhật, không phải nhìn trúng anh, em nghĩ em và cô ấy sẽ trở thành bạn bè đấy.
– Có phải em nhìn thấy được bản sao của chính mình không?- La Phù Sinh nhấp chút rượu sâm panh, mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, còn không quên trêu chọc Hồng Lan.
– Thì có chút- Hồng Lan có chút đồng cảm với Nashi Mirai.
Lâm Khải Khải nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, quay đầu nhìn Hồng Lan:
– Em không giống cô ta, đừng quá thân cận với cô gái này, vẻ ngoài của tắc kè hoa luôn đánh lừa người khác.
– Ha ha- La Phù Sinh buồn cười với cách ví von của Lâm Khải Khải, lại cảm thấy vô cùng thích hợp. Cô ấy quả thật rất giống tắc kè hoa, sẽ căn cứ theo từng trường hợp khác nhau, từng người khác nhau bày ra tư thái khác nhau, hoàn toàn không biết người nào mới thật sự là cô.
– Cậu Lâm, cô Hồng, ai da, thiếu đương gia, cậu cũng ở đây à- Một người trung niên mặc đồ tây lại khó giấu cái bụng bia của mình cầm ly rượu tiến đến, rõ ràng cùng lúc nhìn thấy ba người họ, lại cố tình làm bộ như từ đầu không nhìn thấy La Phù Sinh.
La Phù Sinh quen rồi, nể mặt gọi một tiếng thiếu đương gia, cũng không đại biểu anh thật sự là con ông cháu cha gì. Những người này không lúc nào là không dùng nhiều loại phương thức khác nhau nhắc nhở anh chuyện đó, đơn giản chỉ vì ghen tức anh xuất thân hèn mọn, nhưng còn trẻ đã có thế lực mà họ không thể với tới. Coi như khua môi múa mép dìm anh xuống, để nhặt lại chút thể diện của bản thân vậy mà.
Lâm Khải Khải biết ông ta, người này là Phùng Đại Vinh, cục trưởng cục kiểm định hải quan Trường Giang. Từ năm 1863 đời nhà Thanh, hành chính hải quan luôn giao cho cục thuế vụ ngoại tịch quản lý, mất đi quyền tự chủ thuế vụ. Sau khi Chính Phủ Dân Quốc thành lập, hiệp thương với đoàn ngoại giao, muốn ở hải quan Trường Giang, hải quan Chiết Giang, hải quan Quảng Đông thành lập cục kiểm định bồi dưỡng nhân viên kiểm định hoa tịch của nước mình. Nhưng cục kiểm định này vẫn lệ thuộc vào sự quản lý của tổng cục thuế vụ ngoại tịch, cho nên lãnh đạo trực tiếp của Phùng Đại Vinh vẫn là ông Merle, người Anh.
Lâm Khải Khải và Phùng Đại Vinh có qua lại là bởi vì họ từng phản đối nhập khẩu thuốc phiện của Hội Hồng Hoàn. Khi đó, Lâm Khải Khải đang mạnh mẽ đề xướng “cải cách công yên”, mà Phùng Đại Vinh là đại diện cho lợi ích của nước Anh. Nước Anh và hãng buôn muốn một mình độc chiếm, nên sẽ đả kích thế lực của Hội Hồng Hoàn.
Hai bên có cùng mục đích, cho nên từng hợp tác trong thời gian ngắn, nhưng mau chóng mỗi người một ngã. Bởi vì mục đích cuối cùng của Phùng Đại Vinh là giành được lợi ích lớn nhất cho nước Anh ở Trung Quốc, trái ngược ước nguyện ban đầu của Lâm Khải Khải là muốn giữ gìn lợi ích của Chính Phủ Dân Quốc.
Phùng Đại Vinh là người rất có thủ đoạn, dùng danh nghĩa điều tra thuế phối hợp với La Phù Sinh giữ lại hàng hóa của Hội Hồng Hoàn khi đến Thượng Hải. Cho đến khi lệnh công yên thích thức được thông qua, lợi ích các nước được cân bằng, ông ta mới nhấc tay cho qua. Nhưng cuối cùng lệnh công yên được thực thi này hoàn toàn trái với tưởng tượng của Lâm Khải Khải, trở thành con đường tham ô hủ bại mới.
Những chuyện này đều để sau hãy bàn, với sự xuất hiện của Phùng Đại Vinh trong bữa tiệc của Nashi Mirai, Lâm Khải Khải vẫn có chút kinh ngạc. Dù sao Phùng Đại Vinh có hậu thuẫn giật dây lớn như nước Anh, từ trước đến giờ đều rất gay gắt với Hội Hồng Hoàn. Lần này ông ta đến rốt cuộc là đã bị Hội Hồng Hoàn âm thầm lôi kéo, hay là đại diện cho thái độ của nước Anh, ý vị trong chuyện này thật sâu xa.
Chức vụ của Phùng Đại Vinh nói lớn không lớn, ngay cả chức vụ của Lâm Khải Khải cũng ở trên ông ta một bậc, nhưng vị trí của ông ta lại rất quan trọng. Ít nhất đối với việc nhập khẩu thuốc phiện mà nói, hãng buôn các nước đều phải lôi kéo nịnh bợ. Lâm Khải Khải miễn cưỡng phải đến xã giao.
Vào lúc này, Hứa Tinh Trình cũng đến, được người hầu dẫn đến nhập bọn cùng La Phù Sinh. Hai người liếc nhìn nhau, La Phù Sinh lên tiếng trước, hạ giọng ghé vào tai anh hỏi thầm:
– Chuẩn bị xong chưa?
– Rồi- Hành lý và tiền của anh đã kêu thân tín bí mật đưa lên thuyền của Hội Hồng Hoàn. Hiện tại chỉ cần anh và Thiên Anh an toàn lên thuyền, liền thành việc lớn. Lòng bàn tay Hứa Tinh Trình rịn mồ hôi, có chút tâm thần bất định.
Lúc trước nói ra những lời hứa hẹn lãng mạn đó thì khác hẳn, nhưng đến khi thật sự phải thực hiện thì tương lai khó đoán lắm, nhưng anh đã không còn đường lui, La Phù Sinh và Đoàn Thiên Anh đều vì anh làm đến mức này, hiện tại anh tựa như con vịt bị đặt lên giàn lửa quay sống.
Thức ăn ngon lành bày biện đầy bàn, Hứa Tinh Trình không ăn được bao nhiêu. Ăn xong, vở tuồng bắt đầu, tổng cộng có ba màn, Thiên Anh hát hai màn trước, màn thứ ba do Đoàn Thiên Tứ diễn rồi chào cảm ơn.
Sau màn thứ hai kết thúc, Thiên Anh trở vào hậu đài trống không nhanh chóng tẩy trang, thay bộ đồ nha hoàn, cầm bọc hành lý ra ngoài.
Đoàn Thiên Tứ ở trên sân khấu vẫy tay áo hát:
– Cách rèm chỉ thấy một kiệu hoa, tưởng là tân hôn qua cầu ô thước. Ngày lành tháng tốt đương vui cười, cớ gì nước mắt người cá hóa trân châu? Lúc này mới hiểu được, trên đời làm sao chỉ có sung túc. Cũng có cơ hàn bi thương ấp ủ, cũng có thất vọng khóc lóc kêu gào.
Nước mắt Thiên Anh tuôn rơi:
– Xin lỗi cha, xin lỗi anh.
Nỗi lòng thiếu nữ như sợi tơ của tằm xuân, trông mỏng manh là thế, lại bền chắc vô cùng, hơn nữa còn kéo dài vô tận, đến chết mới thôi. Năm mươi năm sau, khi Thiên Anh hồi tưởng lại chuyện này, cũng không khỏi kinh ngạc vì sự quyết đoán cả gan của mình khi đó. Nhưng cô lại không chút do dự vì tình yêu đơn thuần mà mãnh liệt ấy, không rõ là vì Hứa Tinh Trình, hay là vì hai chữ “tự do” hư vô mờ mịt mà cô vẫn hằng hướng tới. Chắc cả hai đều có.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một bàn tay kéo cô đến hậu hoa viên. Bên cạnh là gương mặt La Phù Sinh gần trong gang tấc:
– Suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại quay đầu lại vẫn còn kịp.
Cô gật đầu, lại lắc đầu, xem như trả lời hai câu hỏi của anh.
– Chúng ta đi thôi.
– Đợi đã- La Phù Sinh đào bên dười hòn non bộ một hồi, Thiên Anh nhìn thấy anh lấy ra thứ gì đó đen thùi lùi nhét vào ngực, cô bắt đầu thấy bất an, không biết lần đi này của họ có dẫn đến trận gió tanh mưa máu nào không.
– Anh mang súng theo làm gì? Chúng tôi cứ như vậy bỏ đi, thực sự sẽ không làm liên lụy đến anh sao?
– Để đề phòng ngộ nhỡ mà thôi. Hai người mất tích trong bữa tiệc của Nashi Mirai, ở đây nhiều người như vậy, liên lụy gì đến tôi được chứ? Cho dù người khác có hoài nghi, cũng chẳng lấy ra được bằng chứng. Cô cứ yên tâm đi.
Đường trong Ninh Viên quanh co, Nashi Mirai sắp xếp hai người hầu chia ra đưa Hứa Tinh Trình và Thiên Anh đến hẻm sau của Ninh Viên họp mặt. La Phù Sinh vốn không cần ra mặt, nhưng vẫn không nhịn được đến gặp cô lần cuối cùng.
Anh lấy một xấp ngân phiếu mệnh giá lớn giao cho Thiên Anh.
– Đi đường cẩn thận, mang theo chi tiêu dọc đường,
– Thôi, anh đã giúp chúng tôi rất nhiều, số tiền này tôi không thể nhận.
– Cũng không phải cho mình cô, tôi cho người anh em của tôi nữa mà. Chỗ tiền này đối với tôi mà nói chẳng là gì, nhưng với hai người là liên quan đến kế sinh nhai. Sau này mọi việc hai người phải dựa vào bản thân mình, Mật Trúc từ nhỏ đã sống sung sướng, vì cô làm đến mức này đủ có thể thấy được lòng chân thành của anh ấy. Sau này cho dù gặp khó khăn gì, hy vọng cô có thể bao dung nhiều cho anh ấy- La Phù Sinh đè tay cô xuống.
Đoàn Thiên Anh không từ chối nữa, nhận lấy ngân phiếu. Trước khi đi, những thứ đáng giá bao gồm cả dây chuyền mặt ngôi sao kia cô cũng để lại gánh hát, hy vọng trợ cấp chút gì đó cho gánh hát. Giờ không phải lúc nói chuyện khách sáo:
– Cám ơn anh, sau khi chúng tôi ổn định chỗ ở kiếm được tiền rồi, sẽ từ từ trả lại cho anh.
– Đừng gửi thư cho tôi, sẽ bị điều tra ra địa chỉ- Cho dù anh rất muốn biết tình hình sau này của họ, nhưng không thể không nhẫn tâm cắt đứt mọi liên hệ.
Thiên Anh bặm môi, viền mắt đỏ hoe. Lần đi này, có lẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô không khỏi ôm chầm lấy anh:
– Cám ơn anh, La Phù Sinh.
Chiếc ôm không mang theo sắc dục lại khiến lồng ngực La Phù Sinh đắng chát, cơ thể anh rũ xuống, phải cố gắng lắm mới khống chế được dục vọng muốn ôm đáp trả lại cô, đè nén kích động muốn giữ cô lại.
Người hầu Nashi Mirai sắp xếp từ xa đi tới, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói với họ:
– Cô Đoàn, mời đi bên này.
La Phù Sinh đẩy cô ra, mỉm cười nhìn cô:
– Đi đi, Mật Trúc đang đợi cô.
Thiên Anh theo người nọ rời khỏi, đi vài bước lại quay đầu nhìn La Phù Sinh. Anh thì không hề quay đầu, vì anh còn có con đường anh phải đi.