Hồng Lan chạy đến bệnh viện thấy La Phù Sinh bình an vô sự, nắm lỗ tai La Thành rủa xả một trận, La Phù Sinh từ đó nghe thấy chuyện xảy ra trong rạp hát.
– Hồ đồ!- La Phù Sinh là người mê xem tuồng, sao không hiểu quy tắc vở tuồng lớn bằng trời của Lê Viên chứ. Cô quậy như vậy, mặc dù không đến mức đập bể chén cơm của Thiên Anh, nhưng vẫn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người ta. Tiếp tục thế này, mọi người đều kiêng kị mặt mũi Hồng Lan, không dám đến ủng hộ gánh hát Đoàn gia nữa.
Lần trước cãi nhau một trận ầm ỹ trong đình nghỉ chân của bệnh viện chưa hòa giải, lúc này Hồng Lan ở trước mặt La Phù Sinh không thèm kiêng nể gì nữa, dứt khoát bất cần:
– Kệ anh muốn nói thế nào, Hồng Lan em không nói lý lẽ nổi tiếng khắp Bến Thượng Hải này rồi. Anh còn dây dưa không rõ với cô ta ngày nào, em còn gây rối ngày đó! La Thành, lần sau đợi anh Sinh chết rồi hẳn đến gọi tôi.
Miệng cô nói cứng như vậy, nói xong còn vung roi, hùng hổ quay đầu bỏ đi, tiếng giày bốt quanh quẩn khắp hành lang bệnh viện.
– Anh Sinh đừng để ý, cô hai mới nghe vết thương của anh tái phát đã lo lắng, lúc xuống xe hai chân mềm nhũn ở ngay cổng bệnh viện, suýt nữa té ngã. Cô ấy chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi- Hai bên anh đều không đắc tội nổi, La Thành chỉ có thể lấy lòng đôi bên thôi.
– Tôi biết- La Phù Sinh day trán, anh thật không lo cô giận anh, khoảng vài ngày sau sẽ hết giận thôi. Nhưng bà nhỏ này nhất định sẽ không tha cho Thiên Anh. Thiên Anh diễn tuồng ở rạp hát Phúc Long tránh được nhất thời, không tránh được cả đời. Cân nhắc nặng nhẹ, anh quyết định thời gian này sẽ âm thầm bảo vệ cô.
Chạng vạng hôm sau, La Phù Sinh gạt bác sĩ trốn khỏi bệnh viện đi đến cửa rạp hát Phúc Long, lại nhìn thấy trên áp phích của Thiên Anh có viết: Hôm nay nghỉ diễn.
Dưới đèn đường, La Phù Sinh vươn tay ra, chạm nhẹ vào Thiên Anh trong tấm áp phích, có chút lo lắng, không biết có phải chuyện của Hồng Lan tối qua đã khiến Cửu Tuế Hồng làm khó cô không?
Anh nghĩ nghĩ, tháo tấm áp phích xuống gấp lại cất vào trong túi áo, lên xe rời khỏi.
Xe đi tới trước cửa khách sạn lớn của Thượng Hải, lại chạm trán một chiếc xe khác đi từ hướng ngược lại. Hai bên đều là người đi đường và con buôn nhỏ, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thế một bên lùi xe ra nhường đường cho đối phương. Đó là một chiếc Mercedes đời mới, hai bên đầu xe có cắm cờ Nhật Bản nhỏ.
– Thiếu đương gia, là xe của hội Hồng Hoàn, nhường đường không?
– Ai cũng có thể nhường, hội Hồng Hoàn thì không thể- Không biết là vì vừa ra viện đã di chuyển nhiều, La Phù Sinh cảm thấy chỗ vết thương đau âm ỉ, ngồi ở băng sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thuộc hạ của anh ấn còi ép đối phương thối lui.
Một người đàn ông mặc đồ tây ngồi ở vị trí ghế phụ lái bước xuống, tự xưng là Hạ Chân Ngô. Hạ Chân Ngô đi tới bên cạnh tài xế của La Phù Sinh cúi chào, không phải vì ông tôn trọng La Phù Sinh, chỉ là người Nhật Bạn thích cúi đầu chào thành thói quen:
– Trên xe là thiếu đương gia Hồng bang à? Tôi tên Hạ Chân Ngô của hội Hồng Hoàn. Đáng lẽ tôi và anh gặp nhau ở đây, tôi nên nhường đường cho anh. Nhưng hôm nay điện hạ nhà tôi ở trên xe, xin thiếu đương gia nhường đường dựa theo lễ nghi quốc tế.
Hạ Chân Ngô nói tiếng Trung rất sõi, nghe kỹ còn có thể nghe ra được chút nhấn nhá theo giọng Thượng Hải. Nhưng thời cuộc trước mắt căng thẳng như thế, quân Nhật nhìn chằm chằm miếng thịt béo bở Trung Quốc như hổ rình mồi, chiến tranh vô cùng căng thẳng. La Phù Sinh không thể vì hắn có thể nói ra chút tiếng Trung đó liền thân thiết ôn hòa với hắn.
– Đây là địa bàn của người Trung Quốc, đương nhiên phải để người Trung Quốc đi trước. Bất luận anh là dân thường hay là điện hạ gì đó, nhớ rõ các người chỉ là đến đây làm khách, phải tuân theo quy tắc của chúng tôi- Ý từ chối của anh rất rõ ràng, ngay cả mắt cũng lười mở ra.
Gân xanh trên mặt Hạ Chân Ngô nổi lên, thất vọng vì phát súng bắn chệch đó, nghĩ vậy, tay đã đặt vào bên hông, xung quanh đã có không ít người vây xem.
Một bàn tay trắng xanh xuyên qua khuỷu tay ông, khoát cánh tay ông, cũng ngăn động tác rút súng của ông lại:
– Cậu, cháu đột nhiên nhớ ra, ban nãy có để quên đồ ở Tiên Phẩm Lâu, hay chúng ta quay lại đó lấy đi.
Cô gái cũng nói tiếng Trung, cô nhìn quét vào trong xe, lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng ấy, đường nét anh tuấn có chút sắc sảo:
– Thiếu đương gia, đắc tội rồi.
La Phù Sinh không phải quân tử gì, nhưng phong độ với phái nữ vẫn phải có. Đối phương nêu đích danh nói chuyện với anh, anh cũng không thể không mở mắt ra. Vừa mở mắt, cô gái này quả thực đã làm mắt anh dao động.
Nashi Mirai hôm nay mặc một bộ kimono màu hồng nhạt, bề mặt không phải thêu hoa bình thường, mà là hai con hồng hạc bao quanh bởi đám mây, có chút cổ điển ý vị của Hán phục Trung Quốc. Đường nét gương mặt hài hòa, mi cong mắt to, nụ cười nhìn như tự nhiên, như thể lúc nào cũng cười với bạn, ấm áp xinh đẹp lại rất đỗi phi thường.
La Phù Sinh từ lâu đã nghe nói phụ nữ Nhật Bản nổi tiếng dịu dàng, hôm nay nhìn thấy quả thật là vậy. Mặc dù Nashi Mirai là cô gái xinh đẹp lại có địa vị, mà vẫn giữ được sự dịu dàng này, quả thật là vũ khí giết người lợi hại.
Thủ đoạn mềm mỏng này thọc vào chỗ như La Phù Sinh lại không mấy hiệu quả, anh cũng chỉ gật đầu xem như cám ơn cô.
Nashi Mirai không hề giống hạng con gái tầm thường, cảm thấy mất mặt liền nổi cáu hoặc phất áo bỏ đi, cô vẫn đứng trước xe anh, dường như đang đợi gì đó, thế nhưng La Phù Sinh không hề xuống xe.
Vì thế, cô chìa tay vào trong xe:
– Hân hạnh được gặp anh, tôi là Nashi Mirai, còn chưa biết tên anh.
Vốn dĩ ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng chẳng có gì, cô giấu đầu lòi đuôi như vậy rất khả nghi, lúc nãy vừa gọi anh là thiếu đương gia, giờ sao lại nói không biết tên anh.
– La Phù Sinh- Anh gặp chiêu phá chiêu, bắt tay cô, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rút tay về, xem như hòa nhau hiệp này.
– Thật mong đợi cuộc gặp lần sau với anh- Nashi Mirai để lại nụ cười vô cùng thâm sâu, lại khoát cánh tay của Hạ Chân Ngô, trở về xe của mình, chiếc Mercedes từ từ lùi lại đến đầu con phố rồi quay xe lái đi mất.
La Phù Sinh đương nhiên không đoán được, vị khách không mời mà đến này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào đến tương lai của anh và tương lai của quốc gia. Lúc đó anh cũng có tư duy sai lầm kiểu ếch ngồi đáy giếng, không biết sợ là gì.
***
Tượng Phật trang nghiêm, Thiên Anh thành kính bái lạy ba cái. Lần trước trúng gió qua đi, cô nói với cha muốn lên miếu thắp hương, loại bỏ tà khí. Cửu Tuế Hồng cũng hiểu thời gian này cô gặp phải nhiều chuyện, liền cho phép cô đến miếu Vũ Thánh bái lạy.
Thiên Anh hai tay chắp trước ngực, quỳ xuống đệm hương bồ:
– Phật Tổ trên trời, xin ông phù hộ Thiên Anh có thể trở thành người tự do chân chính, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu được sống cuộc đời như con mong muốn.
Nói xong cô lắc ống quẻ, một quẻ rơi ra, cô nhặt lên đi tới chỗ giải xăm bên cạnh đại điện, một vị hòa thượng mặc áo cà sa, mặt mũi hiền lành đứng đó.
– A di đà phật, xin hỏi thí chủ muốn giải xăm à?
Thiên Anh gật đầu, đưa quẻ và một đồng bạc cho vị hòa thượng. Hòa thượng nọ nhìn thẻ xăm trong tay, hỏi:
– Thí chủ muốn hỏi chuyện gì?
– Nhân duyên…- Thiên Anh ngượng ngùng nói.
Vị hòa thượng lấy tấm giấy ở phía sau xuống, nhìn xem:
– Quẻ này hỗn độn, là xăm dao động qua lại, hai bên cùng thiệt, hiện tại có phải cô đang quen cùng lúc với hai người đàn ông không? Đây chính là xăm hạ hạ (xăm xấu).
Thiên Anh nghi ngờ:
– Hai người sao?
Cô không cảm thấy tâm ý mình có gì dao động, trong lòng cô luôn chỉ có một người đó mà thôi.
Vị hòa thượng kéo cô lại:
– Thí chủ đừng lo lắng, thí chủ và tôi có duyên, đi theo tôi, tôi sẽ nói cho thí chủ biết cách hóa giải.
Thiên Anh tâm thần rối loạn, cùng vị hòa thượng đi vào bên trong điện.
Đi đến chỗ vắng vẻ, vị hòa thượng chỉ vào cánh cửa ý bảo Thiên Anh đi trước, Thiên Anh không nghĩ nhiều, tâm thần vẫn đang phiền loạn. Đột nhiên, có người từ phía sau lấy khăn bịt miệng cô lại, cô càng ra sức phản kháng, kết quả hít vào càng nhiều thuốc mê, dần dần ngất đi.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ sẵn ở cửa sau ngôi miếu, vị hòa thượng vác Thiên Anh đang ngất bước nhanh ra khỏi miếu, một tài xế xuống xe giúp nhét Thiên Anh vào trong xe, hai người cùng lên xe.
Bên trong rạp hát Phúc Long tiếng người ồn ào, người xem kiểng chân trông ngóng, xì xào bàn tán, đều đang đợi Thiên Anh lên sân khấu.
Hậu đài, ông chủ Mã vén rèm quan sát, Đoàn Thiên Tứ cùng đám sư huynh đệ đang hóa trang, không thấy bóng dáng Thiên Anh đâu.
Đại sư tỷ chạy hồng hộc từ ngoài vào, nhìn về phía Cửu Tuế Hồng, sắc mặt lo âu, lắc đầu. Cô đến miếu tìm kiếm một lượt, không ai nhìn thấy Thiên Anh.
Ông chủ Mã nhíu mày:
– Ông bầu, sao không thấy Thiên Anh đâu?
Cửu Tuế Hồng nhấp chút trà, bình tĩnh đáp:
– Trước đó mấy hôm Thiên Anh bị cảm, hôm nay đáng lẽ phải lên sân khấu, nhưng cổ họng nó vẫn còn khó chịu. Hôm nay nó cũng muốn đến, nhưng tôi cản nó, kêu nó tiếp tục tịnh dưỡng. Thiên Anh là bảng hiệu của gánh hát chúng tôi, muốn hát phải hát tốt nhất, không thể tùy tiện được, vậy là tự đập bảng hiệu, ông chủ nói đúng không?
– Ông nói có lý- Ông chủ Mã gật đầu- Nhưng hiện tại sức khỏe của ông không tốt, ai có thể lên đài?
Cửu Tuế Hồng nhìn Đoàn Thiên Tứ:
– Đại đệ tử của tôi, Đoàn Thiên Tứ. Nói chính ra, thời gian nó theo tôi lâu nhất, không hề kém cạnh Thiên Anh.
Đoàn Thiên Tứ kinh ngạc, tay đang hóa trang run một cái, suýt nữa vẽ lệch lông mày. Anh luôn hát vai đào, chưa từng một mình đảm nhận vai kép trung niên.
Ông chủ Mã không tin tưởng nhìn về phía Đoàn Thiên Tứ, lại nhìn sang Cửu Tuế Hồng, nhưng không còn lựa chọn nào khác, miễn cưỡng nói:
– Nếu ông bầu đã nói vậy, hy vọng hôm nay đừng phụ kỳ vọng của người xem hát, nếu không, ông hiểu mà, tự đập là bảng hiệu của chính bản thân ông.
Cửu Tuế Hồng ra vẻ điềm tĩnh gật đầu, ông chủ Mã ra ngoài. Vẻ mặt Cửu Tuế Hồng sa sầm, đại sư tỷ bước đến báo:
– Sư phụ, con và các sư huynh đệ đã đi xung quanh đó tìm kiếm một lần, vẫn không tìm được sư muội Thiên Anh.
– Chắc chắn lại đi chơi đâu đó rồi, con nhỏ này càng lúc càng không có phép tắc. Ta không nên nhất thời mềm lòng thả nó ra ngoài!
Đoàn Thiên Tứ sốt ruột, đi tới trước mặt Cửu Tuế Hồng:
– Cha, thật sự muốn con lên đài sao? Nhưng con… Con lo lắng cho Thiên Anh quá, hay là… để con đi tìm em đi?
Cửu Tuế Hồng nổi nóng, kéo Đoàn Thiên Tứ đến một góc không người, tát anh một cái:
– Việc cấp bách bây giờ là phải lên sân khấu, con có biết hay không?
– Biết, nhưng mà…
Cửu Tuế Hồng lại tát anh thêm cái nữa:
– Ông bầu gánh hát tương lai là con, con có biết hay không?
– Biết, nhưng…
Cửu Tuế Hồng lại giơ tay lên, cuối cùng không nỡ giáng xuống:
– Sau này con phải quán xuyến gia đình của Thiên Anh, con có biết không? Con trai của cha à. Con thật sự muốn dựa vào vợ con sống cả đời hay sao?
Nhìn Cửu Tuế Hồng già nua, Đoàn Thiên Tứ kiên định gật đầu, khẽ cắn môi, hít thật sâu rồi trở vào phòng hóa trang.
Chiêng trống mở màn dần dần gióng lên, nhịp trống ngày càng dồn dập, tất cả sư huynh đệ diễn tốt vai của mình, đưa đến tiếng trầm ngồ không ngớt của khán giả.
Xe ô tô cấp tốc lao trên đường lộ, thốc lên một trận cát bụi, bánh xe xoay tít, Thiên Anh mê man nằm ở ghế sau.
Đoàn Thiên Tứ lên đài diễn chính, người xem vẫn còn háo hức, tiếng hoan hô vẫn còn sôi nổi. Đoàn Thiên Tứ nhận được ủng hộ, dốc hết sức lực của mình:
– Tay cầm binh phù, quan đương muốn lộ!
Ông chủ Mã và Cửu Tuế Hồng ở bên dưới đài căng thẳng theo dõi, Đoàn Thiên Tứ đang hát tác phẩm “Tá Đông Phong” giúp Thiên Anh thành danh, nhịp trống đang giảm dần.
– Thi Anh Vũ, phù lập Đông Ngô. Ra quân ai dám cản trở!- Cùng một đoạn hát cùng một điệu bộ, mặc dù đạt tiêu chuẩn, nhưng lại không sánh kịp một nửa ý vị của Thiên Anh. Vẻ mặt khán giả dần thất vọng, bắt đầu nhao nhao, tiện đà phát ra tiếng ồn ào chói tai.
Vẻ mặt Cửu Tuế Hồng lo lắng, ông chủ Mã sốt ruột nhìn về phía Cửu Tuế Hồng.
Theo tiếng ồn phát ra Đoàn Thiên Tứ ngày càng căng thẳng, khí thể giảm dần. Nhịp trống càng dồn dập hơn, chuyển qua đoạn hát tiếp theo. Đoàn Thiên Tứ lảo đảo đi vào hậu đài, đứng trước mặt Cửu Tuế Hồng, xấu hổ nói:
– Đều do con học nghệ không tinh, gấp gáp ra trận…
Cửu Tuế Hồng ngắt lời anh, vẻ mặt thất vọng:
– Thôi, cha xem như nhìn thấu rồi, suy cho cùng cũng chỉ có mỗi mình Thiên Anh.
Trải qua sự việc lần này, Cửu Tuế Hồng xem như hiểu được Đoàn Thiên Anh chính là cọng rơm cứu mạng của gánh hát Đoàn gia, của Đoàn Thiên Tứ, hơn nữa còn là cọng rơm cứu mạng duy nhất.