Thiên Anh ngã ngồi trên đường, đau đến hít hà, tài xế thò đầu ra khỏi cửa kính mắng cô không có mắt như mù, sau đó nghênh ngang lái đi.
Thiên Anh ráng đứng lên, tay và đầu gối đều bị xây xát, giày cao gót bị rớt ở một bên, trên làn váy cũng bị lấm bùn. Cô ủ rũ nhìn bộ dạng chật vật của mình, trong lòng định chùn bước, nhưng thấy tấm biển sáng rực của Mỹ Cao Mỹ gần trong gang tấc, cô lại nhớ đến ánh mắt chân thành khi Hứa Tinh Trình nói muốn dạy cô khiêu vũ.
Cô cắn răng, lần nữa mang giày, đeo mặt nạ lên bước vào Mỹ Cao Mỹ.
Lúc này, Hồng Lan nhìn thấy Hứa Tinh Trình bị các cô gái đùa bỡn, cực kỳ hài lòng. Đột nhiên, cô nhìn thấy La Phù Sinh băng qua sàn nhảy, đi về hướng Hứa Tinh Trình, vội vàng đặt ly rượu xuống, chạy đến chỗ La Phù Sinh.
La Phù Sinh từ xa trông thấy Hứa Tinh Trình bị một đám chị em chuốc rượu, lo lắng đi tới, đột nhiên Hồng Lan xuất hiện khoát tay anh, nói:
– Anh Phù Sinh, khiêu vũ với em đi.
– Hình như Hứa Tinh Trình uống nhiều rồi, anh đi xem tình hình đã- La Phù Sinh lấy tay cô ra.
Hứa Tinh Trình bị chuốc rượu đến choáng váng, trong lòng luôn sợ Thiên Anh không tìm thấy mình, vùng vẫy muốn đứng lên bỏ chạy:
– Mọi người uống trước đi, tôi ra xem bạn tôi tới chưa.
An Kỳ đứng dậy níu Hứa Tinh Trình lại:
– Không được nha, học trưởng, đừng đi mà, đang uống vui vẻ, đừng làm mất hứng.
– Tôi thật sự đang đợi bạn, sợ cô ấy không tìm thấy tôi- Hứa Tinh Trình đã uống rất nhiều, hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Một bàn tay đón lấy ly rượu đang giơ lên của An Kỳ:
– Tôi uống thay anh ấy.
La Phù Sinh vừa nhấc cổ tay đã uống cạn rượu trong ly, anh đeo mặt nạ, dáng người cực cao, cho dù mặc cả bộ vest đen vẫn đặc biệt nổi bật trong đám đông.
– Anh là ai?- An Kỳ bất mãn trừng mắt với tên từ trên trời rơi xuống này, hai cô gái bên cạnh kéo váy cô, hình như đã nhận ra anh.
Trong mấy cô gái này, La Phù Sinh chỉ biết một hai cô trong số đó, đang định lên tiếng trách mắng, Hứa Tinh Trình đột nhiên vịn cánh tay anh:
– Phù Sinh, tôi muốn vào toilet.
Trông bộ dangk anh như sắp nôn ra, La Phù Sinh vội vàng dìu Hứa Tinh Trình vào toilet:
– Cố nhịn một chút, sắp tới toilet rồi.
Hồng Lan ở sau lưng cười trộm, còn không quên thì thầm với An Kỳ:
– An Kỳ, cô đi theo canh chừng, đừng để anh ta chạy mất. Người mặc comple đen, cô không cần quan tâm anh ấy, tôi sẽ giải quyết.
An Kỳ tuân lệnh, vội vàng đi theo.
Hứa Tinh Trình ở trong buồng toilet, ôm bồn cầu nôn mửa, La Phù Sinh đứng bên cạnh vuốt lưng cho anh.
Hứa Tinh Trình xoay người lại, La Phù Sinh đưa khăn tay cho anh, anh nhận lấy lau miệng, khốn đốn nói:
– Phù Sinh… Tôi… Tôi thực sự không được rồi, mấy cô này đâu phải uống rượu chứ, đây là muốn chuốc rượu chết tôi mà.
Đại khái trong lòng La Phù Sinh cũng hiểu được chuyện gì xảy ra rồi, nhưng không tiện vạch mặt cô chủ nhà mình trước Hứa Tinh Trình, chỉ có thể vờ ngớ ngẩn lấp liếm cho qua:
– Ai kêu cậu Hứa thu hút vậy làm gì, diễm phúc ngăn cũng ngăn không được.
– Diễm phúc? Loại diễm phúc này tôi không hưởng nổi rồi. Mấy cô đó còn đứng ngoài cửa chờ tôi kìa, tôi nhìn ra được rồi, mấy cô đó nhắm vào tôi. Phù Sinh, thời điểm anh trả nợ đến rồi- Hứa Tinh Trình lảo đảo đứng lên, hai tay khoát lên vai La Phù Sinh, La Phù Sinh hai tay vịn eo Hứa Tinh Trình, sợ anh té ngã:
– Là ai nói sẽ hộ giá hộ tống tôi? Anh đi uống thay tôi đi.
La Phù Sinh bất đắc dĩ nhìn anh, hai người đi vào hai buồng riêng biệt, cách tấm vách tráo đổi quần áo cho nhau.
La Phù Sinh mặc lễ phục trắng, đeo mặt nạ bước ra khỏi toilet, An Kỳ đứng ở cửa vội vàng chạy đến dìu, nói:
– Học trưởng Hứa, không sao chứ?
La Phù Sinh lắc tay, không lên tiếng, vì thế An Kỳ dìu La Phù Sinh trở vào phòng khiêu vũ.
Hứa Tinh Trình mặc comple đen, đứng ở sát cửa nghe ngóng, xác định hai người đã rời khỏi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, trong dạ dày anh lại cuộn từng cơn, quay đầu trở vào toilet.
Một cô gái mặc lễ phục dạ hội giả vờ uống rượu, lảo đảo bước đến trước mặt La Phù Sinh, cản đường đi của họ. La Phù Sinh ngẩng đầu đúng lúc mắt đối mắt với cô gái này.
Trong phòng khiêu vũ huyên náo, cô thì thầm một câu, nhưng giọng nói đó lại chui ngay vào tai La Phù Sinh:
– Chẳng phải anh muốn dạy em khiêu vũ sao?
An Kỳ kinh ngạc, cô gái này sao còn lộ liễu hơn cả các cô nữa.
La Phù Sinh quan sát cô gái từ trên xuống dưới, chỉ thấy hơi thở cô có chút dồn dập, tóc hơi rối, cùi chỏ bên tay phải bị trầy, còn đang rướm máu, trên váy cũng có vài chỗ dính bùn. Nhưng ánh mắt cô vẫn lấp lánh tựa như mặt dây chuyền hình sao trước ngực cô, vết thương trên người không mảy may ảnh hưởng gì đến cô, ngược lại càng khiến người ta sinh ra vài phần thương tiếc.
La Phù Sinh ý thức được người đứng trước mặt chính là Thiên Anh. Trong mắt anh có ánh sáng chuyển động, hơi do dự một chút, liền đi về phía cô. An Kỳ níu anh lại, bị La Phù Sinh gạt đi, dùng chút tiểu xảo, người ngoài không nhìn ra. An Kỳ lại nhận ra sức mạnh này không thể là Hứa Tinh Trình vừa rồi ở chỗ ngồi bị các cô chuốc say bí tỉ được.
La Phù Sinh khoan thai đi tới trước mặt Thiên Anh, vươn tay về phía cô bày ra tư thế mời, Thiên Anh đặt tay vào lòng bàn tay anh, đi đến trung tâm sàn nhảy.
Trong lòng Thiên Anh bất an, cô chưa từng khiêu vũ thế này. Cho dù có xem trên phim mấy lần, nhưng thực tế lại khác hoàn toàn.
Nam nữ xung quanh ôm lấy nhau, vô cùng thân mật lại không quá vượt rào, phối hợp nhịp nhàng với điệu Waltz, có cảm giác đẹp đến tao nhã, giống như đôi tình nhân sóng vai nhau sánh cùng thiên địa, Thiên Anh nhìn ra xung quanh, muốn bắt chước họ, La Phù Sinh xoay mặt cô lại:
– Nhìn tôi là được.
Thiên Anh cảm thấy giọng nói của anh hôm nay rất lạ, hệt như bị cảm, thấp hơn bình thường những tám tông. Nhưng hiện tại, bầu không khí đẹp như vậy, cô không muốn để ý nghĩ này phá tan phong cảnh.
Thiên Anh rụt rè kéo tay La Phù Sinh, chậm rãi nhảy theo anh. Bởi vì căng thẳng, cô nắm tay anh rất chặt.
Thiên Anh học theo người khác, bắt nhịp bước ra bước đầu tiên, kết quả vì trật nhịp, bước thứ nhất đã giẫm lên mũi giày anh. Cô vội vàng lùi ra sau, liên tục xin lỗi:
– Xin lỗi anh!
Lúc này, mấy đôi bên cạnh đều đang chuyển động theo nhạc bằng vũ điệu duyên dáng, còn La Phù Sinh vì sơ suất vừa rồi của Thiên Anh, mà không bắt kịp tiết tấu. Hơn nữa Thiên Anh liên tục giẫm vào chân anh, căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi.
La Phù Sinh nhìn ra sự xấu hổ và hồi hộp của Thiên Anh, đột nhiên ngồi xổm xuống, tháo giày ra giúp cô, Thiên Anh khẩn trương hỏi:
– Anh làm gì?
Tháo giày xong, La Phù Sinh đứng lên kéo tay Thiên Anh, ôm cô vào lòng:
– Đứng lên chân tôi.
Thiên Anh ngạc nhiên, hiểu ý anh, mặt cô đỏ bừng.
Cô từ từ nhấc chân giẫm lên giày của La Phù Sinh. Vì đứng trên giày, khoảng cách của hai người ngày càng thu hẹp, gần như dính chặt vào nhau. Thiên Anh cúi đầu, không dám nhìn anh, trống ngực đập dồn như chú nai nhảy nhót, nhưng lại kích thích vô cùng.
Giẫm lên chân anh có một lợi thế cực lớn, chính là Thiên Anh không cần nhớ bước nhảy, tháo giày cao gót ra, cô chỉ cần tựa đầu vào vai anh, chuyển động theo bước chân của anh là được. Hai người ở trong trạng thái như vậy, theo âm nhạc chậm rãi bắt kịp tiết tấu.
Vũ khúc biến đổi, rộn rã hẳn lên, theo tiết tấu nhanh hơn của tiếng nhạc, bước nhảy của hai người càng lúc càng nhanh, Thiên Anh dần dần thích nghi với tiết tấu này, bước xuống khỏi giày của La Phù Sinh. Hai người bắt đầu nhảy xoay tròn, họ xoay tròn rất nhanh trong âm nhạc vui tươi, đồng thời vui vẻ nhìn nhau.
Đột nhiên Thiên Anh dừng bước, thâm tình nhìn La Phù Sinh, cơ thể cô chậm rãi đổ dồn về trước, La Phù Sinh không cưỡng lại được mà đáp trả Thiên Anh, tiếp nhận nụ hôn của cô.
Hai người ăn ý nhắm mắt lại, ban đầu là môi Thiên Anh chạm khẽ vào môi đối phương, như chú chim nhỏ non nớt mổ vào thân cây to, nhưng rất nhanh “cây to” ấy chiếm quyền chủ động, môi lưỡi anh mềm mại lại chứa dục vọng chiếm hữu vừa đủ, nhẹ nhàng mút vào, nhiệt độ trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Mùi hương nam tính phả lên mặt Thiên Anh, Thiên Anh cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc, nhưng lại không giống mùi của Hứa Tinh Trình. Lúc này đầu óc váng vất, cô không quản được quá nhiều. Có trời mới biết cô sao lại làm ra hành động kinh thiên động địa thế này, nhưng khoảnh khắc này cô cảm thấy đúng rồi, nên cứ làm vậy thôi.
Rất lâu sau, môi hai người mới lưu luyến tách ra. Hơi thở cả hai đều dồn dập, cô không dám tiếp xúc với ánh mắt anh, nếu giờ phút này cô ngẩng lên nhìn anh, sẽ bắt gặp ánh mắt cháy bỏng tình yêu của anh như có thể thiêu đốt hết thảy.
Trong toilet, Hứa Tinh Trình đứng trước bồn rửa mặt, vốc nước, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn. Anh nhìn mình trong gương, lắc mạnh đầu, không muốn để Thiên Anh nhìn thấy bộ dạng say khướt của mình.
Khi anh bước ra khỏi toilet, liếc mắt một cái đã nhìn thấy La Phù Sinh mặc lễ phục trắng và đeo mặt nạ của anh đứng ở trung tâm sàn nhảy. Còn cô gái ở trong lòng anh ta chính là Thiên Anh mặc bộ váy dài lấp lánh đó!
– Em cảm thấy anh hôm nay có hơi khác- Thiên Anh vừa hoàn hồn sau nụ hôn dài ban nãy, lúng túng nói ra một câu.
La Phù Sinh hé miệng, muốn hỏi cô khác ở điểm nào? Là tốt hơn hay tệ hơn, nhưng cuối cùng anh chẳng nói gì, trái lại tự Thiên Anh chủ động trả lời thắc mắc trong lòng anh:
– Em rất thích.
La Phù Sinh sau lớp mặt nạ cúi đầu, không khỏi cười nhếch mép, cảm thấy chú chim nhỏ ấy lại đang nhẹ nhàng khiêu khích sợi tơ lòng trong anh.
Anh ngẩng đầu cùng lúc nhìn thấy Hứa Tinh Trình đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên không nói nên lời. Ở trong mắt Hứa Tinh Trình, anh lại lần nữa phản bội huynh đệ!
Hứa Tinh Trình dạt đám đông xông đến chỗ La Phù Sinh và Thiên Anh. La Phù Sinh nhìn thấy Hứa Tinh Trình càng đến càng gần, chuẩn bị nói thật với Thiên Anh:
– Tôi…
Lúc này, Thiên Anh nhìn ra sau lưng La Phù Sinh, một nhân viên phục vụ đeo mặt nạ đột nhiên xốc khăn ăn lên, lôi ra khẩu súng nhắm ngay vào lưng La Phù Sinh.
Thiên Anh cho rằng sát thủ muốn giết “Hứa Tinh Trình”, vội vàng xoay một vòng chắn trước sát thủ, tên sát thủ nọ bị hành động của Thiên Anh làm ngây ra một lúc.
Còn La Phù Sinh đã nhìn thấy được tên sát thủ đang giơ súng lên, phản ứng đầu tiên chính là đẩy mạnh Thiên Anh ra. Cùng lúc đó sát thủ nổ súng, La Phù Sinh trúng đạn, anh ngửa cổ ra sau, ngã thật mạnh xuống sàn.
Máu thấm ra ngoài lễ phục trắng, khách khứa xung quanh hoảng hốt hét lớn, tản đi bốn phía.
Thiên Anh la lên:
– Mật Trúc!
Cô mau chóng chạy đến bên cạnh La Phù Sinh, nắm tay La Phù Sinh lên, khóc lóc nói:
– Mật Trúc, anh sao rồi? Mật Trúc?
Hứa Tinh Trình đã chạy gần đến sàn nhảy cũng bị biến cố đột ngột này làm thất kinh, đứng sững tại chỗ.
La Phù Sinh hộc máu miệng, lật tay, nắm lấy tay cô, chỉ nói ra một câu:
– Xin lỗi em!
Nói xong, La Phù Sinh như kiệt sức, nhắm mắt lại, tay đang nắm tay Thiên Anh, nặng nề trượt xuống sàn.
– Mật Trúc!
Hứa Tinh Trình có lại phản ứng, chạy đến bên cạnh cô, hô to:
– Phù Sinh, Phù Sinh!
Thiên Anh kinh ngạc, bị một “Hứa Tinh Trình” khác đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho hồ đồ, khẽ gọi một tiếng:
– Mật Trúc?
Hứa Tinh Trình tạm thời không có thời gian giải thích với cô, tháo mặt nạ của La Phù Sinh ra, kiểm tra nhịp tim cho anh, tiến hành cấp cứu tại chỗ.
Thiên Anh sững sờ nhìn La Phù Sinh bị thương và Hứa Tinh Trình đang tiến hành sơ cứu, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Bên trong phòng khiêu vũ La Thành đang đuổi theo hung thủ, khách khứa thì tháo chạy thoát thân. Chai rượu bị đạn bắn nát, Hồng Lan cũng chạy trối chết, nhưng trong góc nhìn của Thiên Anh, tất cả hỗn loạn đều không chân thật, bên tai chỉ nghe thấy có người đang gọi:
– Phù Sinh, Phù Sinh…