Nhà họ Hứa.
Hứa Tinh Trình và Hứa Thụy An im lặng ngồi ở mỗi góc của sô pha, Hứa Tinh Trình cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng trước:
– Hôm nay con đã đến bệnh viện phỏng vấn.
– Cha biết- Trên mặt Hứa Thụy An vẫn là vẻ điềm tĩnh.
Hứa Tinh Trình theo bản năng muốn hỏi tại sao ông biết, nghĩ đến La Phù Sinh lại bực dọc nuốt trở vào, tên đó chắc chắn bán đứng mình triệt để rồi, dứt khoát nói thẳng:
– Cha, con muốn đến bệnh viện làm việc. Con không phải đang thương lượng với cha, chỉ là thông báo cho tròn nghĩa vụ. Con quay về Thượng Hải là để gần cha và em hơn, nếu cha không muốn thế này, con đưa em con về Pháp vậy, vẫn có thể hành nghề y cứu người. Cha không có khả năng cầm tù con cả đời.
– Bên cục cảnh sát nếu con không muốn đi, tạm thời có thể không đi- Hứa Thụy An đột ngột thay đổi khiến Hứa Tinh Trình bất ngờ, anh đã tưởng sẽ có cuộc xung đột ác liệt nảy sinh, đối phương lại giương cờ đầu hàng.
– Cha nói thật?
– Có điều kiện.
Niềm vui Hứa Tinh Trình không được bao lâu đã bị kéo trở về hiện thực:
– Con biết mà, cha nói con nghe trước đã.
– Hôn nhân đại sự của con và Hồng Lan, con phải phối hợp.
– Không thể nào, hôn nhân và sự nghiệp đều quan trọng như nhau- Hứa Tinh Trình không suy nghĩ đã từ chối ngay.
– Con đừng vội từ chối, nghe cha nói hết điều kiện đã. Hồng Chính Bảo muốn tổ chức vũ hội hóa trang cho Hồng Lan ở Mỹ Cao Mỹ, còn mời cả con. Chỉ cần con tham gia vũ hội này, ở trong vũ hội biểu hiện thật tốt, cha sẽ không nhốt con trong phòng nữa, mặt khác con cũng có thể đến bệnh viện làm việc, tự con suy nghĩ cho kỹ đi.
Hứa Tinh Trình nhủ thầm, chỉ tham gia vũ hội hóa trang là có thể đổi được tự do thân thể, quả thật là cuộc giao dịch tốt. Về phần đối xử với nhau thế nào, cha cũng không quản rộng được như vậy. Chỉ cần không nhốt anh trong nhà, là anh có thể gặp Thiên Anh.
– Con đồng ý!
Hứa Thụy An mỉm cười, rất hài lòng với câu trả lời của anh.
Đêm đó, mọi người vây quanh La Phù Sinh uống rượu, La Phù Sinh quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, vô cùng hưng phấn, liên tục rót rượu cho mình, cụng ly với những người khác, bộ dạng say xỉn.
Bên trong đám lau sậy um tùm.
Tiếng thở dốc, tiếng khóc la, tiếng kêu cứu, tiếng súng.
Một bàn tay đang cầm súng.
Tầm mắt chậm rãi dời lên trên, lần này cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ người cầm súng là ai.
Là cha ruột của anh.
La Phù Sinh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đầu đầy mồ hôi, máy hát vẫn phát đĩa nhạc của Thiên Anh, anh vọt vào toilet nôn thốc nôn tháo, ác mộng và sau cơn say khiến đầu anh càng thêm đau nhức.
Buổi sáng, Hứa Tinh Trình muốn ra ngoài, mới vừa đến cửa, hai người hầu mặc thường phục cũng đi theo ra ngoài.
– Các người là muốn đi theo tôi à?
– Cậu chủ, ông chủ có dặn, lúc cậu ra ngoài, chúng tôi phải đi theo, nghe cậu sai bảo.
– Tôi ra ngoài hẹn hò yêu đương với cô Hồng, các người cũng muốn đi theo? Làm kỳ đà cản mũi à?
Hai người hầu đưa mắt nhìn nhau, cho ra kết luận:
– Ông chủ nói bất kể cậu đi đâu cũng phải đi theo cậu.
Hứa Tinh Trình đang định nổi giận, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống của Hứa Thụy An, vội vàng đến bên cạnh điện thoại, quay số.
– Mật Trúc, con muốn gọi điện cho ai?
– Cho Hồng Lan, chúng con đã hẹn hôm nay ra ngoài mua lễ phục cho vũ hội.
Hứa Thụy Anh nghi ngờ, tối qua anh về muộn như vậy, có thể hẹn với Hồng Lan khi nào chứ:
– Thật à?
Hứa Thụy An giật lấy ống nghe trong tay của Hứa Tinh Trình, bên kia đầu dây vẫn không ai bắt máy, Hứa Thụy An nghi ngờ nhìn Hứa Tinh Trình. Ông vừa định đặt xuống, đột nhiên, bên kia truyền đến tiếng nói thật lớn:
– Người nào không có mắt nhìn vậy hả? Mới sáng sớm gọi điện đến quấy nhiễu mộng đẹp của người ta!
Hứa Thụy An nghe xong không khỏi nhíu mày, Hứa Tinh Trình nghe thấy Hồng Lan lớn giọng, che miệng cười thầm. Hứa Thụy An trừng mắt liếc Hứa Tinh Trình, đưa trả điện thoại cho anh, nhưng vẫn đứng bên cạnh không đi.
Hứa Tinh Trình nhận lấy ống nghe:
– A lô! Là tôi, Hứa Tinh Trình.
– Hứa Tinh Trình! Anh uống nhầm thuốc đúng không? Não bị hư rồi à? Sớm vậy đã gọi điện cho tôi.
Hứa Tinh Trình làm lơ với mấy lời độc mồm của cô, mỉm cười:
– Hồng Lan, cô đã quên hôm nay chúng ta có hẹn đi mua lễ phục cho vũ hội rồi sao?
Hồng Lan chưa tỉnh ngủ im lặng một hồi, suy nghĩ xem anh ta định làm gì.
Hứa Tinh Trình còn muốn nói thêm, Hứa Thụy An lại không kiên nhẫn, đi tới, giật lấy ống nghe:
– Lan Lan à, là bác Hứa đây, vừa rồi Tinh Trình tìm con có chuyện gì vậy?
Hứa Tinh Trình thấy sắp bị lộ, mặt ủ rũ.
Hồng Lan suy nghĩ cẩn thận, hắng giọng, sửa miệng nũng nịu nói:
– Dạ con chào bác Hứa, Mật Trúc anh ấy muốn hẹn con hôm nay ra ngoài chơi, không biết bác có cho phép hay không?
Hứa Thụy An nghe giọng điệu đó, cũng rất ngạc nhiên, sau đó cười cười đáp:
– Người trẻ tuổi mà, nên thường xuyên đi chơi với nhau, bác Hứa cháu là người tân thời, làm sao mà không cho phép chứ?
Hứa Thụy An trả lại ống nghe cho Hứa Tinh Trình, rồi nói với hai người hầu gì đó.
Hứa Tinh Trình hoài nghi nhận lấy điện thoại, nghe được Hồng Lan bên kia còn đang giả giọng trẻ con:
– Bác Hứa, à phải rồi, bên cha con vừa mới mua lá trà thượng hạng, lúc con gặp Mật Trúc, sẽ gửi anh ấy mang về cho bác, tặng chút quà hiếu kính với bác mà…
– May có cô, Hồng Lan, đầu óc nhạy bén đấy, về sau chắc chắn là người vợ tốt, nàng dâu thảo, cháu dâu hiền…
Vừa nghe là Hứa Tinh Trình, Hồng Lan đổi giọng chua ngoa:
– Hứa Tinh Trình! Nói gì vậy hả! Thèm ăn đòn đúng không!
Hứa Tinh Trình thấy cha còn đang nhìn mình chằm chằm, điều chỉnh giọng điệu một chút:
– Được rồi, được rồi, biết cô có nhiều lời muốn nói với tôi lắm, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau tại tiệm cà phê Hoàn Nghệ trên đường Nam Kinh nhé, không gặp không về.
Hồng Lan cúp máy cái rụp, nhưng thay đổi suy nghĩ liền cười rộ lên, mau chóng đi thay đồ. Trang phục dạ tiệc hóa trang này đương nhiên phải chọn lựa kỹ càng một chút rồi.
Bên trong tiệm cà phê, đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện nhau tươi cười giả dối.
– Cô tổ chức vũ hội hóa trang còn mời tôi làm gì?- Hứa Tinh Trình không tin cách nói muốn cùng anh thúc đẩy quan hệ.
– Cha tôi và bác Hứa chẳng phải luôn muốn chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn sao? Đúng lúc lâu rồi tôi không mời bạn đến chơi, nên mượn cơ hội lần này chơi cho đã. Đến lúc đó anh tới, giả bộ làm màu chút xíu là được. Anh không cần tìm tôi đâu, tôi cũng không có thời gian để ý anh. Mọi người mạnh ai nấy chơi thôi.
Hứa Tinh Trình do dự một chút, cảm thấy chủ ý này thật ra không tồi:
– Vậy tôi có thể dẫn theo bạn nhảy chứ?
– Đương nhiên, dẫn theo bao nhiêu cũng được- Hồng Lan thái độ khác thường cười tươi rói, cảm thấy trong lòng cô như đang mưu tính gì đó.
Hứa Tinh Trình không quan tâm nhiều, trong lòng chỉ thầm nghĩ mời Thiên Anh đến dự tiệc, còn trong lòng Hồng Lan đương nhiên nghĩ đến La Phù Sinh rồi. Hai người khớp khẩu cung để báo cáo kết quả cho phụ huynh đôi bên, liền chuẩn bị chia nhau ra hành động, không can thiệp chuyện của nhau.
Hứa Tinh Trình đang chuẩn bị đi, Hồng Lan gọi anh lại:
– Này, mặt nạ tôi chuẩn bị xong cho anh rồi, hôm vũ hội cứ đeo nó đến dự nha.
Nói xong, Hồng Lan lấy chiếc mặt nạ nửa mặt tinh xảo từ trong túi xách ra, đưa cho Hứa Tinh Trình.
– Vậy mặt nạ cho bạn nữ đâu?
Hồng Lan chưa nghĩ tới chuyện này:
– Tự mua đi, trong cửa hàng bách hóa Quốc Quang có đó.
Hứa Tinh Trình nhận lấy mặt nạ, nói cám ơn, hai người cứ vậy tách ra.
Hứa Tinh Trình đợi ở trước cửa bách hóa Quốc Quang, Thiên Anh từ xa vội vàng chạy đến:
– Anh nhờ ông chủ rạp hát truyền lời cho tôi, kêu tôi đến đây tìm anh, gấp gáp vậy là có chuyện gì? Tối qua cha anh không làm khó dễ cho anh chứ?
– Không đâu, cô theo tôi sẽ biết!- Hứa Tinh Trình kéo Thiên Anh vào tiệm âu phục trong bách hóa Quốc Quang.
Cùng lúc đó, ô tô của Hồng Lan và La Phù Sinh cũng chạy đến cửa bách hóa Quốc Quang.
Hồng Lan và La Phù Sinh xuống xe, Hồng Lan khoát tay La Phù Sinh đi vào.
La Phù Sinh vẻ mặt nhàm chán:
– Bà nhỏ ơi, người các bang phái khác đã kéo sát tới cửa, lửa cháy đến nơi rồi, em kéo anh đến chỗ này làm gì?
– Bớt giả thần giả quỷ đi- Hồng Lan trừng mắt với anh- Anh tưởng em không biết chắc, gần đầy anh chẳng quản lý gì, sắp xếp ở Mỹ Cao Mỹ cũng do La Thành làm, còn anh chỉ lo uống rượu giải sầu.
La Phù Sinh nghĩ, nhất định lại là thằng miệng rộng La Thành kia rồi! Xem ông trở về trừng phạt ra sao!
– Bà đây muốn tổ chức vũ hội. Mấy bộ áo dài áo ghi lê trong tủ đồ của anh không có bộ nào ra hồn cả, phong cách như cha em vậy. Em phải chọn cho anh một bộ comple vừa người, dẫn ra ngoài mới không làm mất mặt em.
– Anh tranh thể diện cho em làm gì? Bạn nhảy của em nên là Mật Trúc kìa.
– Ai muốn khiêu vũ với anh ta. Anh đừng càm ràm nữa, mau theo em vào trong thử đồ- Hồng Lan kéo La Phù Sinh đi vào tiệm âu phục nam.