Nguyệt Tích Lương bỗng nhiên đứng hình mất vài giây, không thể nào tin nổi.
Đừng đùa chứ?
Nàng chỉ suy nghĩ bừa như vậy thôi mà, sao lại thành sự thật mất rồi? Nàng.... có huyết mạch thuần khiết của Vu tộc ư?
Nghĩ nghĩ lại thì, phụ mẫu nàng đều là người trong giang hồ, lai lịch vốn bất minh. Thêm vụ việc mẫu thân đại nhân bị người của Vu tộc bắt đi lần này nữa.
Cho dù mẫu thân còn chưa nói cho mọi người biết, thế nhưng nàng đã có thể mơ hồ đoán ra.... mẫu thân là người của Vu tộc.
Nếu mẫu thân là tộc nhân Vu tộc thì dễ nói rồi. Nàng là được kế thừa dòng máu của mụ mụ.
Ấy khoan!
Thế có phải nàng cũng có thể sử dụng được Vu thuật đúng không?
Hắc hắc!
Nguyệt Tích Lương nhìn hai bàn tay mũm mĩm của mình, hai mắt lóe sáng như hai cái đèn pha, khóe môi nhếch lên nụ cười cực kỳ khả ố.
Chậc chậc, nàng lại có thêm một con át chủ bài rồi. Không tồi, không tồi chút nào.
Mai này có ai dám bắt nạt nàng.... nàng liền dùng Vu thuật hành hạ chết hắn, ha ha!
Nếu để cho tộc trưởng Vu tộc biết được suy nghĩ của Nguyệt Tích Lương lúc này, chắc chắn sẽ không kìm được mà chửi má nó.
Ngươi tưởng Vu thuật dễ học và dễ sử dụng sao? Nằm mơ giữa ban ngày! Nếu không có khẩu quyết thì còn lâu ngươi mới học được. Không có khẩu quyết thì huyết mạch thuần khiết tính cái rắm nha!
Người của Quỷ Âm môn nhìn thấy nụ cười bỉ ổi của Nguyệt Tích Lương liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng.
Bọn hắn đồng loạt dụi dụi mắt, ngẩng lên nhìn lại lần nữa.
Ớ, rõ ràng là nụ cười rất khả ái mà. Làm bọn hắn sợ muốn chết.
Tốc độ lật mặt của Nguyệt Tích Lương còn nhanh hơn lật bánh.
Tích Lương giả vờ ho vài tiếng, hùng hồn đập bàn nói.
\- " Vậy là ta có thể phá được trận pháp đúng không? Còn chần chừ gì nữa? Đi thôi! "
Nói đoạn, nàng thực sự có ý định xông ra ngoài. Nàng đang rất lo cho Bắc Mạc Quân và mọi người, không biết bọn họ thế nào rồi.
Trưởng môn Kình Sâm quýnh lên, vội vàng đưa tay kéo nàng lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng.
\- " Cô nãi nãi của ta, ngươi tưởng trận pháp muốn phá là phá được sao? Ngươi có biết cách phá hay không? "
Nguyệt Tích Lương định thần lại, ngơ ngác lắc đầu.
\- " Không biết.... "
\- " Vậy mà ngươi còn đi? "
Ờ ha!
Nàng vỗ đầu, nhìn thẳng vào lão gia hỏa trước mặt, thập phần nghiêm túc nói.
\- " Vậy thì ngươi dạy đi. Nhanh nhanh lên! Ta còn chưa ăn tối nữa. Ra ngoài đó ta sẽ được ăn thịt nướng với gia đình nha... "
Kình Sâm co rút khóe miệng, thật không muốn tạt cho nàng một gáo nước lạnh vào lúc này. Nhưng mà.....
\- " Ta nghĩ ngươi không kịp thời gian ăn tối với gia đình đâu. "
Nguyệt Tích Lương nghiêng đầu, không hiểu hỏi.
\- " Tại sao? Học cách phá trận rất lâu sao? Ngày mai có học xong được hay không? "
Trên trán Kình Sâm lại rớt xuống ba đạo hắc tuyến. Lão nghĩ ngợi một lúc, trả lời.
\- " Nhanh thì năm, mười năm, chậm thì năm mươi năm là học xong rồi. "
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương trực tiếp hóa đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay đi.
Mười năm?
Năm mươi năm?
Nếu mà đầu óc nàng không thông minh thì có phải sẽ tốn mất năm mươi năm hay không? Lúc đó.... chỉ sợ nàng đã thành một lão thái bà không đủ răng để mà ăn cơm.
Thôi xong, nàng vướng phải cái chuyện rắc rối gì thế này?
Nguyệt Tích Lương cứng ngắc quay sang nhìn đám người xung quanh. Từ vẻ mặt của bọn hắn, nàng biết, Kình Sâm là nói thật.
Mẹ nó!
Nguyệt Tích Lương lệ rơi đầy mặt, ngồi một chỗ vẽ dưa chuột và cúc hoa.
Đời nàng tàn rồi!
Kình Sâm sợ Nguyệt Tích Lương sẽ nản chí đành hết sức dỗ dành.
\- " Thực ra, ở đây không có gì là không tốt. Không khí trong lành, phong cảnh hữu tình, bọn ta còn có thể dạy ngươi võ công,.... "
Nguyệt Tích Lương nước mắt lưng tròng trừng lão, rít qua từng kẽ răng.
\- " Ta sẽ được gì? "
Từ trước đến giờ nàng không bao giờ làm việc không công cả.
\- " Hả? "
\- " Ta nói, ta giúp các ngươi phá trận pháp thì ta sẽ được gì? "
Kình Sâm gãi đầu, có chút méo miệng nói.
\- " Chúng ta không có gì cả... "
Đấy là sự thực. Năm đó bị bắt nhốt vào đây, Quỷ Âm môn không có đồ gì quý báu hay vàng bạc ở trên người. Lấy đâu ra để trả thù lao?
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, phẩy phẩy tay không hứng thú.
\- " Vậy thì không học. "
Kình Sâm và những người khác chảy mồ hôi ròng ròng.
Cô nãi nãi, ngươi đổi ý cũng quá nhanh đi?
Có một người không nhịn được lên tiếng.
\- " Vậy ngươi không muốn đi ra ngoài sao? "
Nguyệt Tích Lương thở dài, làm bộ vươn vai, tự mình rót một chén trà, nhấp một ngụm.
\- " Ây da, như trưởng môn đã nói đấy, điều kiện ở trong sơn cốc này tốt như vậy. Thiết nghĩ.... ta ở đây cả đời cũng không sao. "
Kình Sâm có cảm giác như lão đang tự lấy đá đập vào chân mình. Đau nha!
Một đại hán có khuôn mặt dữ dằn, dơ lên thanh đại đao sáng choang, đe dọa.
\- " Nha đầu, ngươi đừng rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Tà phái chúng ta không dễ trêu chọc đâu. "
Hắc hắc, thường ngày bọn trẻ trong môn phái rất sợ hắn. Hắn không tin sẽ không dọa được nữ hài tử miệng còn hôi sữa này.
Nào ngờ, Nguyệt Tích Lương chỉ cười khinh khỉnh, khoanh tay, ưỡn cái ngực phẳng lỳ lên, một bộ xem ai sợ ai.
\- " Nếu ngươi muốn Quỷ Âm môn từ nay về sau tuyệt tích hoàn toàn, có thể thử a? "
Đại hán chảy co giật lông mày, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sao nàng lại khó dây dưa như vậy, cứng mềm đều không ăn.
Không cho hắn có cơ hội tiếp tục mở miệng, Nguyệt Tích Lương đã nói luôn một tràng.
\- " Ta không biết người đời suy nghĩ như thế nào, nhưng với ta, tà phái cũng chỉ là những con người bình thường, có gì phải sợ. Chính là gì? Tà là gì? Có thể phân biệt được rõ ràng sao? Có những người tự xưng là danh môn chính phái, ngoài mặt tỏ vẻ ngụy quân tử, nhưng sau lưng không biết đã phóng hỏa, giết hại bao nhiêu người vô tội. Vậy thì chính phái cũng chỉ là hữu danh vô thực. Còn có những người mang trên mình cái tên tà phái, không phải ai cũng là ma đầu ác độc. Tà phái thì sao? Giết người như ngóe thì sao? Ta giết những người ta nên giết, ta giết những người xấu xa, làm sạch cho xã hội. Ta giết người không cần phải ẩn giấu, cứ đường đường chính chính mà giết. Ai có mắt, ai có tâm sẽ tự khắc nhận ra được sự thật mà thôi. Ta nhìn nhận một người bằng cái mắt chứ không phải là bằng cái tai. So với danh môn chính phái, có vẻ ta vẫn ưa tà phái hơn đôi chút..... "
Nói xong, Nguyệt Tích Lương không kìm được uống một hơi hết sạch chén trà.
Ô ô ô, khát chết nàng. Lâu rồi không có nói nhiều như vậy.
Nguyệt Tích Lương không biết, những lời dường như thuận miệng của nàng đã đả động được trái tim của mọi người ở đây.
Mấy ai biết được, Quỷ Âm môn vốn không phải là môn phái xấu xa. Chỉ vì nó quá lớn mạnh, chỉ vì bọn họ quá thẳng thắn nên mới bị chụp cho cái mũ tà phái.
Thật không ngờ, một đứa trẻ chưa đến mười tuổi như nàng có thể hiểu ra đạo lý thâm sâu như vậy. Đáng để bội phục.
Kình Sâm xoa hốc mắt đo đỏ, nghiêm túc lên tiếng.
\- " Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ tận lực đáp ứng. "
Chỉ chờ có thế, Nguyệt Tích Lương liền hứng khởi hẳn lên, dõng dạc nói.
\- " Thứ ta muốn.... là Quỷ Âm môn các ngươi. "
Thú thật, nàng đã đánh chủ ý này từ lâu rồi, khi tận mắt nhìn thấy trình độ võ công thượng thừa của bọn họ.
Thu được một môn phái lợi hại như vậy vào tay, mai sau khi đối phó với môn phái thần bí kia còn có sự bảo đảm.
Kình Sâm hơi kinh ngạc nhướng mày, bất ngờ với yêu cầu của nàng. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
\- " Được! Nếu ngươi có thể phá giải trận pháp, môn chủ đời thứ hai mươi của Quỷ Âm môn sẽ là ngươi. Nhưng mà.... có thể thu phục được hết các đệ tử hay không, thì phải xem vào khả năng của ngươi rồi. "
Nguyệt Tích Lương cười tươi rói. Hai người đập tay vào nhau đến " bốp " một cái giòn tan.
\- " Thành giao! "
Xong xuôi, Nguyệt Tích Lương như nghĩ ra điều gì, cất tiếng hỏi.
\- " Các ngươi có thể truyền tin ra bên ngoài được không? "
Nàng cũng không quên, ở ngoài kia còn có mấy người nào đó nữa. Bây giờ bọn họ có lẽ đang đi tìm nàng cuống cuồng cả lên.
Bắc Mạc Quân thì.....
Nhớ đến Bắc Mạc Quân, mặt Nguyệt Tích Lương liền đỏ bừng. Nàng chưa trả lời hắn.
Biết Nguyệt Tích Lương muốn báo tin cho người nhà, Kình Sâm do dự nói.
\- " Bình thường chúng ta không thể giao thiệp với ngoại giới. Thế nhưng.... nếu ngươi muốn, ngươi có thể viết một lá thư, các cao thủ trong môn phái sẽ giúp ngươi đưa ra ngoài. Nên nhớ, cơ hội chỉ có một lần, hãy viết tất cả những điều cần viết. Hơn nữa, chưa chắc sẽ đến tay người thân của ngươi. "
Đưa một lá thư ra bên ngoài đã là quá sức với bọn họ. Sau chuyện này rất có thể sẽ bị trọng thương.
Trận pháp bị nội lực mạnh mẽ tạo ra một lỗ hổng, chỉ vừa đủ một lá thư, xong nó sẽ liền lại ngay tức khắc.
Nguyệt Tích Lương không mong gì hơn, biết điều gật đầu. Nàng cầm lấy bút, bắt đầu viết chữ.