Nguyệt Kinh Thiên cảm nhận được mùi vị ngọt ngào trên môi người nào đó, kinh ngạc đến thừ người ra, mắt trợn tròn, để mặc cho Lăng Tiêu Nhiên thỏa sức khinh bạc.
Các cô nương thanh lâu bị hai bóng dáng quấn quýt kia làm cho biến thành tượng đá, một cơn gió nhẹ thổi qua, lặp tức hóa thành bột phấn, nhẹ nhàng bay đi.
Hôn.... hôn nhau rồi?
Ừ, thôi được, hôn nhau thì không có vấn đề gì. Ở nơi phong hoa tuyết nguyệt này đâu có thiếu.
Thế nhưng mà..... hai người này đều là nam tử nha! Nam tử và nam tử.... chẳng lẽ là đồng tính luyến ái mà mọi người hay nói?
Lăng Tiêu Nhiên ăn xong đậu hủ của Nguyệt Kinh Thiên còn không biết ngượng, thản nhiên liếm liếm môi, phong tình vạn chủng nói.
\- " Bảo bối, chúng ta đến nhầm nơi rồi, đây không phải là Tiểu quan quán mà. Đi! Chúng ta đi ra ngoài thôi.... "
Nói xong, cực kỳ tự nhiên lôi kéo tay Nguyệt Kinh Thiên vẫn còn đang phát ngốc, như một làn gió rời khỏi thanh lâu.
Lần này, đám nữ tử không thèm giữ chân bọn họ lại nữa. Thậm chí trong ánh mắt các nàng còn hiện lên sự thất vọng cùng khinh thường.
Hừ, thật khó khăn lắm mới kiếm được hai con mồi béo bở. Không ngờ lại là đoạn tay áo chi phích. Thật là.... năm nay làm ăn sao lại kém như vậy.
Ra đến bên ngoài, Lăng Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ mới chịu thả ra Nguyệt Kinh Thiên.
Nàng trượng nghĩa củng củng nắm tay, chân thành lên tiếng.
\- " Cảm tạ nụ hôn của ngươi. Tạm biệt! "
Nguyệt Kinh Thiên dường như không nghe thấy lời nàng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng trước mặt. Hồi tưởng lại khoảnh khắc môi chạm môi vừa rồi, trái tim không kìm được cứ nhảy lên thình thịch.
Hắn đặt tay lên trái tim mình, tự nhủ: người huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Đừng có nhảy lên nữa! À không, à không.... nhảy lên chậm một chút.
Đều là nam nhân với nhau cả, ngươi kích động làm cái gì?
Lăng Tiêu Nhiên nhìn Nguyệt Kinh Thiên vẫn còn đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình liền nhún vai, không sao cả quay người đi. Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, không thân thiết.
Khi Nguyệt Kinh Thiên hồi thần lại thì đã thấy bóng dáng nàng ở xa tít mù tắp.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn liền vận khinh công đuổi theo.
\- " Đợi chút! "
Lăng Tiêu Nhiên nhíu mày, dừng lại bước chân, nghi hoặc hỏi.
\- " Có việc? "
Nàng hiện tại rất bận. Trong hôm nay còn phải đi ám sát vài ba người nữa, hôm qua còn chưa được ngủ. Nàng muốn mau mau giết hết mấy người đó rồi về nhà đắp chăn, đánh cờ với Chu công.
Nguyệt Kinh Thiên mấp máy miệng, gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Hắn còn không biết tại sao hắn lại đuổi theo nàng cơ, hắn xưa nay đều hành động trước, sau mới suy nghĩ.
\- " Nếu không có gì thì ta đi đây. "
Lăng Tiêu Nhiên ngáp một cái, không có hứng thú phẩy phẩy tay, toan bước tiếp.
Nguyệt Kinh Thiên hoảng hốt, trong lúc đầu óc trống rỗng, bất tri bất giác thốt ra một câu.
\- " Ngươi.... phải chịu trách nhiệm với ta! "
Nàng khựng người lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, phát giận.
Người này nổi điên cái gì? Tự dưng bắt nàng phải chịu trách nhiệm? Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Người chịu thiệt là nàng mới đúng. Được nàng hôn là phúc tám đời nhà hắn nha.
Gắng sức kìm chế lại ý niệm muốn đánh người ở trong lòng, nàng cười đến tao nhã, mở miệng, nhả ra một từ.
\- " Lăn. "
Nói rồi, quyết đoán xoay người bỏ đi.
Nguyệt Kinh Thiên luống cuống kéo tay nàng lại. Nào ngờ Lăng Tiêu Nhiên không đề phòng, mất thăng bằng lảo đảo một cái....
Bịch!
Nàng hoa hoa lệ lệ ngã đè lên người nào đó. Bởi vì có tấm nệm thịt ở phía dưới, nàng ngược lại không đau một chút nào, chỉ là....
Lăng Tiêu Nhiên máy móc cúi đầu xuống nhìn. Ở vị trí trước ngực nàng, không biết từ bao giờ đã nhiều hơn một bàn tay.
Lăng Tiêu Nhiên: " ........ "
Nguyệt Kinh Thiên định thần lại thì đã thấy bàn tay mình cầm phải thứ gì đó mềm mềm. Hắn chớp chớp mắt, bất giác bóp bóp vài cái.
Vẻ mặt Nguyệt Kinh Thiên biến thành kinh dị, hắn lại đưa tay về sờ xoạng cơ ngực mình một hồi. Xong xuôi, dường như phát hiện ra một đại sự, kinh hãi nói.
\- " Cơ bắp của ngươi thật là quái lạ, vừa to lại vừa mềm. Rốt cuộc là ngươi luyện tập như thế nào vậy? "
Bạn nhỏ Nguyệt Kinh Thiên không biết là ngu ngốc hay là ngây thơ. Đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến việc Lăng Tiêu Nhiên là nữ tử.
Gân xanh trên huyệt thái dương Lăng Tiêu Nhiên bạo khởi, khuôn mặt đen kịt như đít nồi, khớp xương trên tay vang những tiếng kêu " rắc rắc ", khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười thị huyết.
Tên này..... chết chắc rồi!
Cánh tay nàng vung lên....
Bốp! Bốp bốp bốp!
..........
Nửa canh giờ sau. Lăng Tiêu Nhiên thỏa mãn đứng thẳng người, phủi phủi hai bàn tay đau nhức, hừ lạnh một tiếng.
Nàng hất tóc mai, cao ngạo nhấc chân đi thẳng. Lần này nàng đi thật. Điệu bộ đó, bóng lưng đó, muốn bao nhiêu đàn ông có bấy nhiêu đàn ông.
Quyết định rồi, tên này nàng gặp một lần thì sẽ đánh hắn một lần. Quá đáng ghét!
Nhìn lại phía sau, dưới nền đất, Nguyệt Kinh Thiên đang nằm bẹp hấp hối. Y phục đẹp đẽ đã rách tả tơi, khuôn mặt tuấn lãng sưng thành cái đầu heo, máu mũi, máu mồm văng tứ tung.... thê thảm không nỡ nhìn.
Điều kỳ lạ ở đây là, tên " đầu heo " nào đó không những không khóc mà còn cười tươi rói, cười như chưa bao giờ được cười.
Nguyệt Kinh Thiên mơ màng tận chín tầng mây, cảm thấy khi đánh người.... " hắn " thật đáng yêu. Suy nghĩ của Nguyệt Kinh Thiên lúc này là gì nhỉ? Chỉ có hai từ...
Sảng khoái!
Sau ngày hôm đó, tâm trí Nguyệt Kinh Thiên luôn nhớ về bóng dáng bưu hãn của Lăng Tiêu Nhiên. Hắn mất ăn mất ngủ, thường thường nửa đêm nằm vỗ gối,.... tương tư thành bệnh.
Tại sao lại như vậy chứ? Không lẽ tính hướng của hắn thực sự có sai lệch? Đi thích nam tử?
Nguyệt Kinh Thiên không quan trọng hóa vấn đề này. Thích người đồng giới thì đã sao? Hắn trước giờ luôn hành sự tùy hứng, thích thì sẽ theo đuổi, mặc kệ là nam tử hay nữ tử.
Nhưng mà trước đó, hắn phải xác định lại tình cảm của mình với Lăng Tiêu Nhiên đã.
Lão thiên gia thật là không phụ sự kỳ vọng của Nguyệt Kinh Thiên. Hắn và Lăng Tiêu Nhiên không biết là do duyên phận sắp đặt hay là như thế nào mà thường xuyên chạm mặt nhau.
Nguyệt Kinh Thiên đương nhiên là vui mừng còn không hết, ngày đêm bám dính lấy nàng không rời, như là một con đỉa.
Tính tình Lăng Tiêu Nhiên vốn không tốt, những lúc như vậy, Nguyệt Kinh Thiên sẽ bị nàng đánh cho tơi bời. Đánh mãi thành quen, về sau, cứ đụng mặt nhau là nàng đánh, hắn không nói chuyện nàng đánh, không lại gần nàng cũng đánh.
Nguyệt Kinh Thiên luôn luôn mang bộ mặt chịu đựng. Qua những trận đòn thừa sống thiếu chết, hắn phát hiện, hắn càng thích nàng hơn. Hắn còn nghĩ, nếu nàng không đánh hắn nữa, hắn sẽ thương tâm chết mất...
Thời gian dần dần qua đi, Nguyệt Kinh Thiên có thể đưa ra kết luận, hắn không thích nàng..... hắn yêu nàng!
Đúng vậy! Hắn yêu Lăng Tiêu Nhiên mất rồi, yêu thực sự.
Ngược lại, Lăng Tiêu Nhiên vẫn không tỏ thái độ khác lạ với hắn, chỉ coi hắn là bằng hữu.... cũng được coi như thế đi.
Nhưng bi đát làm sao, đến lúc này rồi, Nguyệt Kinh Thiên vẫn không biết Lăng Tiêu Nhiên là nữ tử. Bởi nàng vẫn luôn mặc nam trang. Từ lần đi thanh lâu đó, Lăng Tiêu Nhiên phát hiện mặc nam trang rất thuận tiện nên không muốn đổi.
Nguyệt Kinh Thiên thực sự nghĩ mình là đoạn tụ.
Hắn không biết cách theo đuổi nam nhân, bí quá, hắn đành vác cái mặt dày đi hỏi người huynh đệ thân thiết, đã có nhiều năm kinh nghiệm là Bắc Mạc Trì.
Bắc Mạc Trì là một lão hồ ly, không nói hai lời liền đưa cho Nguyệt Kinh Thiên một gói thuốc. Hắn nói, đem gạo nấu thành cơm là tốt nhất.
Nguyệt Kinh Thiên mù mờ rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định nghe theo.
Cùng lắm thì khi làm xong, hắn sẽ cho nàng đánh thoải mái.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Kinh Thiên liền lén lút ra chợ đen, mua " long cung đồ " về nghiên cứu.
Xem xong, bạn nhỏ Nguyệt Kinh Thiên lệ rơi đầy mặt, ẩn ẩn thấy mông mình đau.
Tiêu Nhiên à..... vì ngươi, ta phải hi sinh lỗ hậu của mình đó.
Hi vọng lần sau, ngươi có thể đánh ta mạnh tay một chút. Đánh xong ôn nhu dỗ dành thì càng tốt.
..........
Hôm nay là một buổi tối trăng thanh gió mát, Nguyệt Kinh Thiên mời Lăng Tiêu Nhiên về nhà hắn uống rượu.
Lúc này hai người cũng đã thân quen, uống rượu với nhau không phải là lần đầu.
Sau khi đánh Nguyệt Kinh Thiên vài cái vào ót, Lăng Tiêu Nhiên vẫn là theo hắn về nhà. Có người mời rượu, không tốn bạc, tội gì nàng không đi?
Uống hết mấy vò rượu, thần trí Lăng Tiêu Nhiên trở nên mơ hồ, lẩm bà lẩm bẩm.
\- " Quái lạ, sao hôm nay ta lại say nhanh như vậy? "
Tửu lượng của nàng vốn rất tốt, bình thường uống chục vò rượu không thành vấn đề.
Nguyệt Kinh Thiên nuốt nuốt nước miệng, có phần chột dạ cười lấy lòng, nói.
\- " Rượu này là rượu thượng hạng của Ly Mẫn đế quốc, khác với rượu bình thường. Đi! Để ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi... "
Lăng Tiêu Nhiên híp mắt, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra.
Lúc này, da thịt trắng nõn của nàng bỗng nhiên ửng hồng, hô hấp dồn dập, cổ họng khô nóng, một cảm giác khó khịu ập tới, cỗ nhiệt nóng rực chạy khắp toàn thân như muốn thiêu đốt.
Lăng Tiêu Nhiên vô thức choàng tay ôm lấy cổ Nguyệt Kinh Thiên, rầm rì trong cổ họng.
\- " Nóng.... nóng quá.... ta khó chịu.... "
Nguyệt Kinh Thiên vui sướng bế bổng nàng lên, đi vào căn phòng được chuẩn bị sẵn, đồng thời nuốt nước mắt vào trong, khàn khàn vỗ về, con mắt nhuốm đầy dục vọng.
\- " Ngoan.... tí nữa sẽ không còn khó khịu. "
Vì muốn mọi chuyện được thuận lợi, hắn cũng theo nàng uống một chút xuân dược.
Bây giờ cả cơ thể hắn cũng nóng hừng hực, " tiểu đệ đệ " không biết từ bao giờ đã ngẩng cao đầu, đòi phóng thích.
Lão tử mới là người chịu đau đây này! Con mẹ nó! Lỗ hậu của hắn xác định là bị bạo...
Nguyệt Kinh Thiên không biết lấy tự tin ở đâu ra, nhất quyết tự nhận mình là người nằm dưới. Ai bảo Lăng Tiêu Nhiên quá bưu hãn làm gì.
Rầm!
Cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, màn che trước giường rũ xuống, y phục rơi lả tả xuống nền đất....
Một đêm này có " bá vương ngạnh thượng cung " ......
Một đêm này, trong phòng xuân quang vô hạn....
Sáng hôm sau.
\- " A a a a a a a a! "
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, chim muông bay toán loạn, con miêu, con cẩu xù lông chạy.
Nguyệt Kinh Thiên một tay ôm chăn, một tay run run chỉ vào nữ tử đang thản nhiên đứng mặc y phục, lắp bắp.
\- " Ngươi..... "
Lăng Tiêu Nhiên mỉm cười như gió xuân, dịu dàng nói.
\- " Ừ, ta là nữ tử. "
Nguyệt Kinh Thiên bị sốc không nói nên lời, mắt trợn tròn. Hắn cư nhiên không phải là đoạn tụ, ha ha, hắn không phải là đoạn tụ. Hắn thích là nữ tử!
Lăng Tiêu Nhiên đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống, trên tay không biết từ bao giờ đã nhiều ra một thanh kiếm, nhắm thẳng vào " tiểu Kinh Thiên ".
\- " Cái này, không cần tồn tại trên cõi đời này nữa. "
Nguyệt Kinh Thiên mặt cắt không còn một giọt máu, liều mạng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, khóc như mưa.
\- " Đừng mà! Nàng đừng làm vậy, ta là phu quân của nàng đó. "
\- " Phu quân? " nàng mỉm cười, vẫn không buông tay.
\- " Đúng vậy, đúng vậy, nguyện dùng mười dặm hồng trang, cả tài sản của ta làm sính lễ, kiệu tám người khiêng rước nàng về. "
\- " Cưới một mình ta? "
\- " Cả đời không lấy thêm bất kỳ người nào nữa. Một đời, một thế, một đôi! "
\- " Bạc ai cầm? "
\- " Nàng cầm! "
\- " Việc nhà ai làm? "
\- " Ta làm! "
\- " Ngươi làm sai.... "
\- " Quỳ ván giặt đồ. "
\- " Khi làm chuyện đó.... "
\- " Nàng nằm trên! "
........
Cuối cùng, Lăng Tiêu Nhiên mỉm cười, yên lặng thu kiếm, đi ra ngoài cửa phòng. Trước khi đi ra ngoài, nàng khựng lại một lúc, nhẹ giọng nói.
\- " Nhớ kỹ những lời này của ngươi. "
Nói đoạn, nàng vận khinh công bay đi mất, để lại Nguyệt Kinh Thiên ủy khuất lõa thể ở trên giường, ngu ngu ngơ ngơ.
Ở một góc độ không ai để ý, nàng móc ra gói thuốc bột ở trong ngực, mỉm cười, tùy tay vứt đi.
Có vẻ, nàng đã chậm một bước rồi. Gói thuốc này, không cần đến nữa.
Tên khốn Nguyệt Kinh Thiên, lần này.... ngươi thắng!