Nguyệt Tích Lương nghe hắn hỏi, lặp tức nhe răng cười một cách ranh mãnh.
\- " Ngươi có tin không? Khi chúng ta ra về, Mộ Sở Sở sẽ ngất đi và lúc nàng ta tỉnh lại, sẽ không còn nhớ gì về ngày hôm nay nữa. "
Đúng vậy, nàng đã cho vào cái bánh phù dung kia một loại độc làm mất trí nhớ. Mặc dù chỉ là xóa đi một phần nhỏ, thế nhưng như thế là đủ rồi.
Nếu không làm như vậy, Mộ Sở Sở rất có khả năng sẽ mật báo lại cho Vu tộc, mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
Bắc Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng, có chút không tin tưởng.
\- " Thần kỳ như vậy? "
Tại sao hắn chưa từng nghe đến loại dược kỳ lạ này?
Nàng bĩu môi, lườm nguýt mỗ vị vương gia nào đó.
\- " Ngươi nghĩ ta là ai? "
Dám nghi ngờ nàng sao? Nàng đường đường là tiểu thần y nha, hừ hừ.
Bắc Mạc Quân thực nghiêm túc khẳng định.
\- " Nàng đương nhiên là vương phi của bổn vương! "
Hắn không quản nàng có bao nhiêu thân phận. Không cần biết tại sao một nữ hài tử như nàng lại tinh thông nhiều thứ như vậy. Bí mật của nàng, nàng không muốn nói, hắn sẽ không hỏi.
Hắn chỉ cần biết, nàng là vương phi tương lai của hắn, là người mà hắn phải bảo hộ cả đời.
Nguyệt Tích Lương đảo mắt một vòng, cực kỳ khinh bỉ quay đầu đi, nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Nàng hồn nhiên không để ý đến, trái tim vô tâm vô phế của nàng cơ hồ trở nên ấm áp lạ thường.
Một lúc sau, hai người rốt cuộc cũng về đến Nhị vương phủ. Nguyệt Tích Lương liền đem thông tin mà bọn họ lấy được kể lại cho Nguyệt Kinh Thiên.
Lão cha thê nô vui mừng không thôi, lệ đảo quanh tròng, chỉ hận không thể quỳ xuống cảm tạ liệt tổ liệt tông đã phù hộ.
Nương tử hắn không có việc gì là tốt rồi. Bị giam giữ thì làm sao chứ? Tiêu Nhiên, vi phu lặp tức đi cứu nàng đây! Cuối cùng thì cũng được làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần nha. Quá đã!
Bàn bạc xong kế hoạch, mấy người không dám chậm trễ mà lên đường đến Mạc Thanh đế quốc ngay trong đêm hôm ấy.
Mới đầu Nguyệt vương gia còn nhất quyết không muốn cho nữ nhi đi theo, sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm. Bất quá..... sau khi hắn bị Nguyệt Tích Lương hành hạ đến thừa sống thiếu chết bằng mấy loại độc dược, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Nguyệt Kinh Thiên tủi hờn khóc ròng ở trong lòng.
Ô ô ô, Lương bảo bảo khi nào thì trở nên lợi hại như vậy? Am hiểu dùng độc đến xuất quỷ nhập thần....
Hắn rõ ràng để nàng sống ở Phật Âm tự mấy năm, đáng ra phải thành một nữ hài tử hiền dịu, yếu đuối mới đúng.
Cớ sao càng ngày nàng càng giống như mẫu thân nàng, tàn nhẫn và bưu hãn.
Ở trong cái nhà này, hắn sắp không còn chỗ đứng nữa rồi! Thật đáng buồn biết bao....
Vậy là một đoàn người gồm Nguyệt Kinh Thiên, Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân, cặp đôi Kiến Nhất và Triển Chính Hi cùng nhau ngày đêm lên đường.
Có một điều khác biệt, các nam tử ở đây ai ai cũng cưỡi ngựa, chỉ riêng Nguyệt Tích Lương là chơi trội, trực tiếp cưỡi hổ. Nàng chỉ huy Đại Bạch, oai phong lẫm lẫm tọa ở giữa hàng ngũ, y như một vị nữ vương quyền thế và các tùy tùng.
Lần này đoàn người rời khỏi Cảnh Lăng rất im lặng, hầu như không hề kinh động đến bất cứ người nào. Đến nhân lực cũng không mang đi nhiều, chỉ vỏn vẹn có mấy mống.
Bọn họ là đi cứu người chứ không phải là đi đánh nhau. Nhiều người ngược lại có thể sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.....
Mạc Thanh đế quốc, chúng ta đến đây!
.......................................
Lúc này ở hoàng cung của Mạc Thanh, Lăng Tiêu Nhiên không ngờ đến sẽ có một số người vì cứu nàng mà bất chấp cả tính mạng.
Không giống với tưởng tượng của cha con nhà họ Nguyệt, Lăng Tiêu Nhiên mặc dù bị bắt, thế nhưng nàng cũng không phải chịu tra tấn và hành hạ.
Ngược lại mới đúng, ngoài việc hạn chế tự do của nàng ra, quả thật nàng sống rất thoải mái. Cẩm y ngọc thực đầy đủ, không thiếu bất cứ thứ gì.
Lăng Tiêu Nhiên chống cằm, nhìn xuyên qua ô thoáng ra ngoài đình viện, lông mày thanh tú buộc chặt lại cùng một chỗ, không biết đang nghĩ đến cái gì mà thất thần.
Kẹt.....
Cánh cửa vốn đang khóa chặt bất ngờ bị đẩy ra, một vị nữ tử vận y phục đặc trưng của Vu tộc bước vào, trên tay nàng cầm một khay đồ ăn vẫn còn nghi ngút khói.
Nữ tử đặt đồ ăn xuống bàn, lặng lẽ liếc nhìn Lăng Tiêu Nhiên, mở miệng.
\- " Tiểu thư, người mau ăn chút gì đi. Đã mấy ngày, người không có cái gì bỏ vào bụng.... "
Lăng Tiêu Nhiên quay đầu đối diện với nàng, lạnh lùng nhếch khóe môi, nói lại lần thứ ba trong ngày.
\- " Lục La, ta nói rồi, ta không còn là tiểu thư của ngươi nữa. Đừng gọi bừa! "
Nàng có thể là Nguyệt vương phi, cũng có thể là sát thủ giang hồ.... nhưng không thể làm tiểu thư của nàng ta nữa.
Nữ tử tên Lục La cố chấp lắc đầu, trên khuôn mặt khá xinh đẹp tỏ vẻ kiên nghị.
\- " Tiểu thư mãi mãi là tiểu thư của Lục La, không bao giờ thay đổi! "
Nàng hầu hạ và làm bạn cùng tiểu thư từ khi còn là tiểu hài tử. Nàng tận mắt nhìn thấy người lớn lên, người tỏa sáng, người đau buồn, người thoát ly bộ tộc.
Ai cũng có thể không nhận tiểu thư, nhưng nàng nhận.
Lăng Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Lục La, ánh mắt băng lãnh cuối cùng cũng không kìm được mà nhu hòa xuống dưới.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tính tình của nàng ta vẫn như vậy.
Nàng cất tiếng, giọng nói buồn bã và cô tịch.
\- " Ta đã có trượng phu và một nữ nhi, gia đình ta đang rất hạnh phúc. Lục La, ngươi biết mà, ta không muốn về cái nơi máu lạnh ấy nữa. Ngươi giúp ta trốn khỏi đây, có được không?.... "
Võ công của nàng đã bị bọn người kia phong bế lại, giờ nàng không khác gì là một nữ tử bình thường, tay trói gà không chặt.
Bên ngoài thủ vệ sâm nghiêm, nếu không có sự giúp đỡ, căn bản nàng không thể thoát đi được.
Lục La bối rối cúi gằm mặt xuống, bàn tay bất giác nắm chặt.
\- " Nô tỳ..... "
Không phải là nàng không muốn giúp tiểu thư, mà không thể giúp.
Nếu nàng chỉ có một mình ở trên đời này, cho dù phải hi sinh cái mạng quèn, nàng cũng phải đưa cho được tiểu thư ra ngoài.
Nhưng không, nàng không có một mình, nàng trên còn có phụ mẫu, dưới còn có các đệ đệ. Nàng phải bảo toàn mạng sống cho họ.
Vu tộc trước giờ xử phạt vẫn luôn tàn ác, nàng mà giúp tiểu thư, gia đình nàng sẽ chết hết. Chắn chắn!
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong căn phòng, cắt đứt cuộc đối thoại của Lăng Tiêu Nhiên và Lục La.
\- " Thánh nữ, xin đừng làm khó Lục La nữa. Người đã thoát một lần rồi, bây giờ không thể thoát được nữa đâu. "
Theo sau đó là một đạo bóng dáng gầy yếu bước vào. Mái tóc bạc trắng che gần hết khuôn mặt nhăn nheo của lão.
Lăng Tiêu Nhiên bất động thanh sắc thu lại biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt, mỉa mai.
\- " Thánh nữ? Tường trưởng lão, ngươi không già cả mà lú lẫn đấy chứ? Nếu ta không nhầm, Vu tộc đã có một thánh nữ khác rồi. Theo tình hình cạnh tranh lúc ta rời đi, chắc chức vị đó sẽ rơi vào nhất mạnh của Mộ trưởng lão. "
Thánh nữ, nàng mới không hiếm lạ nó. Lăng Tiêu Nhiên nàng không thèm!
Quả nhiên, Tường trưởng lão gật đầu thừa nhận.
\- " Thánh nữ hiện tại chính là Mộ Sở Sở. "
Lăng Tiêu Nhiên nghe vậy, thoải mái cười một tiếng. Làm như thật sự nói.
\- " Đúng không? Ngươi bây giờ nên gọi ta là gì nha? Nguyệt vương phi? Lăng phu nhân? Không, không, không! Vẫn nên là Lăng nữ hiệp đi! Rất có khí phách. "
Tường trưởng lão lần này lại lắc đầu, giọng điệu hàm chứa sự khinh miệt mơ hồ.
\- " Mộ Sở Sở không thể so sánh được với người. Chức vị Thánh nữ, ngoài người ra, không có ai có thể thích hợp hơn cả.... "
Lục La đứng một bên cũng theo đó mà phụ họa.
\- " Mộ cô nương chỉ có 1/3 thừa kế huyết mạch thuần khiết của Vu tộc. Mà tiểu thư người..... lại có 9/10 huyết mạch thuần khiết. Chỉ là như vậy thôi, đã biết ai là gà mái, ai là phượng hoàng rồi! "