Bắc Mạc Quân dường như trút hết cái đau đớn và sự căm phẫn tích tụ bấy lâu nay lên người Nguyệt Tích Lương. Hắn cứ cắn như vậy, răng ngập hẳn vào da thịt non mềm của nàng, giống hệt dã thú đang cắn xé con mồi.
Cổ đau đến mất đi cảm giác, Nguyệt Tích Lương nhẫn nhịn chịu đựng không kêu la. Nàng đưa một cánh tay lên vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng nói.
\- " Ngoan, không sao rồi. "
Nếu cắn nàng có thể làm cho hắn bình tĩnh lại thì có hề gì.
Nàng cam tâm tình nguyện cho hắn cắn. Cùng lắm thì.... sáng mai khi hắn tỉnh lại, nàng cắn lại hắn mấy chục cái là được.
Dù sao, nghẹn khuất này nàng nuốt không trôi a!
Bắc Mạc Quân, đợi đấy!
Trong miệng cảm giác đến vị tanh ngọt lạ thường, máu của Nguyệt Tích Lương có vài giọt trôi vào cổ họng của Bắc Mạc Quân.
Ực.
Hắn bất tri bất giác nuốt xuống.
\- " ........ "
Một dòng nhiệt lưu ấm áp bắt đầu sinh sôi nảy nở từ bụng Bắc Mạc Quân rồi từ từ lan đến tứ chi bách hài.
Cái cảm giác đó ôn nhuận, thoải mái như người mẫu thân đang vỗ về hài tử của mình. Đau đớn trong cơ thể không rõ nguyên do biến mất sạch sẽ.
Bắc Mạc Quân chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và thống khoái như bây giờ.
Hắn bỗng chốc thanh tỉnh hơn phân nửa, ý thức đã trở lại, con mắt vô hồn, hung tàn dần trở nên có tiêu cự, có ánh sáng.
Cảm thấy người nào đó bất chợt yên tĩnh đến lạ, Nguyệt Tích Lương lại vỗ vỗ thêm mấy cái nữa, cất giọng lo lắng.
\- " Uy! Ngươi thế nào rồi? Không sao chứ? "
Bắc Mạc Quân hoảng hốt tỉnh thần, thân hình cường tráng khẽ lay động vài cái.
Trong tầm mắt hắn là một mảnh da thịt tuyết trắng bê bết máu, rất chói mắt.
Hắn đây là đang làm cái gì?
Giật mình kinh hãi, Bắc Mạc Quan nhanh chóng rời khỏi cổ Nguyệt Tích Lương, trên khóe miệng còn lưu lại vệt đỏ huyết tinh.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao hắn lại cắn nàng cơ chứ?
\- " Ta.... "
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân tái nhợt không còn sức sống, hắn há miệng định nói gì đó thì một cơn choáng váng bất ngờ ập đến.
Dung nhan tinh xảo trước mặt bỗng nhòa đi, mí mắt hắn nặng trĩu lại.
Không kìm được, Bắc Mạc Quân lần nữa hoa hoa lệ lệ ngất xỉu, đầu gục vào bả vai Nguyệt Tích Lương. Cả trọng lượng cơ thể hắn nhất thời dồn hết sang nàng.
\- " Ai da! "
Nguyệt Tích Lương kinh hô một tiếng, mất đi thăng bằng, loạng choạng đỡ lấy hắn, người nửa ra đằng sau.
Bịch!
Hai người ngã xuống đám cỏ khô dưới chân với tư thế cực kỳ mờ ám, nam trên nữ dưới.
Hí!
Cú ngã mạnh mẽ như vậy làm cho vết thương trên lưng và trên cổ của Nguyệt Tích Lương bị va chạm. Nàng cắn răng, hít vào một ngụm khí lạnh.
Con mẹ nó!
Đau đến tận trứng!
\- " Đứng dậy nào.... "
Nguyệt Tích Lương gắng sức đẩy người phía trên ra, nhưng khổ nỗi hắn quá nặng, chẳng mảy may xê dịch lấy một chút.
Thở hổn hển, nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị đè chết đến nơi. Quá ngạt thở rồi...
Tiểu Quân Quân khốn khiếp! Đồ vương bát đản!
Sau này nàng chắc chắn sẽ phải bắt hắn giảm cân! Nhìn thì cân đối mà nặng như heo.
Hắn làm thụ thì còn đỡ, làm công để mà đè bẹp con nhà người ta à?
Quá bất lực, Nguyệt Tích Lương quyết định buông xuôi, yên phận làm tấm nệm thịt cho Bắc Mạc Quân, xương sống ê ẩm không thôi....
Nâng lên cổ tay bị tàn phá không thương tiếc của mỗ vị vương gia, nàng xót xa chậc lưỡi. Người này cũng quá tàn nhẫn với chính bản thân mình rồi.
Thôi, cứ cầm máu đã rồi tính.
......
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương mệt mỏi buông thõng tay xuống, cảm thán. Cuối cùng cũng băng bó xong!
Tư thế này đúng là làm gì cũng bất tiện mà.
Cả buổi tối như bị rút hết khí lực, Nguyệt Tích Lương bắt đầu thấy buồn ngủ. Nàng há miệng ngáp một cái rõ to, ánh mắt mơ mơ màng màng....
Đến cuối cùng, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ, đi tìm Chu công đánh vài ván cờ.
Bên ngoài cửa thạch động, mặt trăng vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, tròn trịa và thánh khiết.
.......................................
Bên cạnh vách đá, Hiên Viên Dật thần sắc phức tạp nhìn xuống dưới, mở miệng nói với mấy người bên cạnh.
\- " Mấy ngày nay chúng ta cơ hồ đã đi tìm khắp ngóc ngách ở gần đây rồi. Nơi duy nhất còn sót lại, chính là dưới này! "
Mấy ngày trước, bọn người Triển Chính Hi với thương tích đầy mình đến phủ tìm hắn cầu tương trợ. Lúc ấy hắn mới biết nàng gặp phải phục kích.
Có trời mới rõ hắn lo lắng đến nhường nào.
Vội vàng sai mấy đội nhân mã chia ra đi tìm người, nhưng thủy chung vẫn không có kết quả.
Nàng và tên kia không phải đã xảy ra chuyện gì không may rồi chứ?
Triển Chính Hi biến sắc, thất thanh kêu lên.
\- " Không phải đi? Vương gia và vương phi... "
Vách đá này phải sâu đến mấy vạn trượng. Nếu mà rơi xuống mà nói.... không thịt nát xương tan thì cũng là khí tuyệt bỏ mình.
Hắn không tin!
Hiên Viên Dật cau mày, suy nghĩ cẩn thận lại. Bỗng nhiên, con mắt hắn vụt sáng, mở miệng.
\- " Nếu ta không nhầm, dưới vách đá này có một con sông nhỏ chảy qua. Nếu hai người đó biết bơi, có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót. "
Triển Chính Hi như được tiếp thêm hi vọng, vội vàng gật đầu.
\- " Vương gia nhà ta biết bơi. Có vương gia nhà ta ở đó, dù vương phi có không biết bơi đi chăng nữa cũng không chết được. "
\- " Muội muội ta biết bơi... kiểu chó. "
Vẫn đứng im một chỗ, Nguyệt Hạo Thần đột nhiên chen vào.
Muội muội có chuyện, phận làm ca ca như hắn đương nhiên là có quyền được biết. Hắn cũng rất lo lắng cho nàng a.
Hiên Viên Dật thở phào một hơi. Chỉ mong mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.
\- " Bây giờ chúng ta xuống đó tìm. Bên kia có một con đường nhỏ dẫn xuống vách đá. "
\- " Được! "
Mọi người đồng loạt gật đầu đáp ứng.
Bỗng nhiên, Nguyệt Hạo Thần " Di? " một tiếng, kinh hô.
\- " Đại Bạch? Tiểu Bạch? "
Triển Chính Hi nghe vậy thì dừng bước tiến, ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của nam hài.
Hắn híp đôi mắt hẹp dài lại thành một đường thẳng...
Đúng nha!
Hai con vật đang lững thững từ xa đi lại kia không phải là mẫu tử bạch hổ Đại Bạch và Tiểu Bạch thì là ai?
Đợi chúng nó đến gần đoàn người, Triển Chính Hi liền chỉ tay vào mặt hổ mà mắng.
\- " Các ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra hả? Sao không đi theo bảo vệ chủ nhân nhà mình? "
\- " Ngao ô! "
Đại Bạch thập thần ủy khuất kêu lên một tiếng, cúi thấp đầu xuống đất.
Ô ô ô... mẹ con nhà nó thật là oan uổng mà.
Nó cũng muốn đi theo bảo vệ chủ nhân lắm chứ, nhưng không được a.
Hôm đó, chúng nó đang hăng hái bừng bừng đánh nhau với hắc y nhân thì đột nhiên ngửi thấy mùi thịt gà nướng.
Mũi hổ thính gấp trăm lần mũi người, nhuyễn cân tán vừa chui vào mũi liền phát huy tác dụng. Nó cùng con cưng của nó lặp tức lăn đùng ra đất bất tỉnh nhân sự.
Đáng thương hơn cả, Nguyệt Tích Lương cư nhiên quên cho bọn nó uống thuốc giải. Đến cuối cùng, các ngươi không phải cũng quên mất sự tồn tại của hai ta sao? Nói đi là đi luôn, để lại mẹ con nó hiu quạnh nằm giữa đống thi thể.
Ngao ô! Các ngươi có còn nhân tính nữa không? Thật quá đáng mà!
Tiểu Bạch cũng không yếu thế, kịch liệt vung vẩy chân nhỏ kháng nghị lời nói của Triển Chính Hi.
Vu oan cho hổ tốt, là người xấu!
Ghét người xấu!
Mà Triển Chính Hi đương nhiên không hiểu được thú ngữ của bọn nó. Chỉ thấy hắn vân vê cằm, hất mặt ra lệnh cho Đại Bạch.
\- " Ta cho ngươi lấy công chuộc tội đó. Mau đánh hơi, đưa chúng ta đi tìm chủ nhân của ngươi và vương gia nhà ta đi! "
Trên trán Đại Bạch chảy xuống hàng chục cái vạch đen, râu hổ run rẩy không ngừng, bốn chân lảo đảo.
Cho nó xin! Nó là hổ chứ không phải cẩu!
Bắt nó đánh hơi sao? Đấy là sỉ nhục vua của núi rừng nha. Nhìn nó dễ bị bắt nạt như thế sao?
Thế giới này có còn chỗ dung thân cho loài hổ nữa không vậy? Ô ô ô...
Đúng rồi, ngoài chủ nhân ra thì không có ai là người tốt cả. Hừ hừ!
Nhưng... khi nhìn đến ánh mắt long lanh mong đợi của mọi người, Đại Bạch liền mềm lòng.
Thôi được rồi, ai bảo nó là con hổ tốt bụng nhất, oai phong nhất, xinh đẹp nhất trên đời đâu. Nó đành phải ủy khuất chính mình vậy, đánh hơi thì đánh hơi.
Quả nhiên, có chủ nhân như thế nào thì sủng vật như thế đó. Tự luyến như nhau!
Vậy là một đoàn người và mẫu tử bạch hổ cùng nhau đi xuống vách đá, bắt đầu hành trình đánh hơi truy tìm hai người nào đó...
..................................
Về phía hai người trong miệng bọn hắn sao? Tia nắng chiếu đến mông rồi mà vẫn còn ngủ vù vù ở bên trong thạch động kia kìa.
Mặc dù Bắc Mạc Quân là ngất đi.... nhưng cũng không khác nhau là mấy.
Bỗng nhiên....
\- " A... "
Một tiếng ngâm khẽ của nam tử vang lên, vô cùng mập mờ và ám muội trong không gian chật hẹp này.....