Nguyệt Tích Lương khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Bắc Mạc Quân, nhẹ giọng hỏi.
\- " Nếu chiến tiếp với hắn, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần thắng? "
Việc đã đến nước này, dù không muốn đánh cũng phải đánh. Nếu là trước kia, Bắc Mạc Quân còn có thể tự tin khẳng định rằng mình có 10 phần thắng. Thế nhưng bây giờ hắn đang bị thương a....
Bắc Mạc Quân ngưng trọng tính toán một hồi, sau cùng bình tĩnh đưa ra kết luận.
\- " Nắm chắc 2 phần! "
Đây đã là giới hạn của hắn rồi. Hắn cảm thấy cơ thể đang dần trở nên vô lực, cánh tay trái không còn cử động được nữa. Chắc hẳn là trong ám khí kia có bôi độc đi...
Nguyệt Tích Lương rút rút khóe, miệng, miễn cưỡng hỏi tiếp.
\- " Vậy thêm ta vào nữa thì sao? "
\- " Nàng? "
Bắc Mạc Quân hồ nghi đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt. Hắn chẹp chẹp miệng, làm như thật sự trả lời.
\- " Thêm nàng vào thì 1 phần thắng cũng không có. "
\- " ....... "
Trên trán nàng chảy xuống mồ hôi lạnh, mắt đảo đi đảo lại vài vòng, há miệng nhưng không thể phản bác được gì.
Được, ngươi thắng.
Nàng biết là nàng vô dụng. Bất quá cũng không cần phải đả kích người như vậy chứ. Tâm hồn nhỏ bé này sẽ bị tổn thương sâu sắc nha...
\- " Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ? "
Nguyệt Tích Lương lo lắng nhíu mày, liếc về áo choàng đen đang từng bước, từng bước đi đến chỗ hai người.
Chẳng biết là hữu ý hay vô tình, hắn bước đi chính xác là như sên bò, chậm chạp không chịu nổi. Đây là đang công khai coi khinh địch thủ sao?
Bắc Mạc Quân không sao cả nhếch miệng, đưa tay gạt sợi tóc rủ xuống trước mặt nàng ra sau tai. Hắn cất giọng khí phách mà trầm ấm, đôi mắt không tự chủ được phát ra ánh sáng nhu hòa.
\- " Tin tưởng ta! Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. "
Thình thịch!
Nguyệt Tích Lương bị hành động của hắn làm cho ngẩn người, gò má bất giác nóng lên.
Tên đoạn tay áo này sao hôm nay dịu dàng đáng sợ. Nàng đâu phải là nam sủng nhà hắn đâu...
Phi phi!
Tim của nàng hình như hỏng mất rồi, đập loạn liên hồi. Người này là mỹ nam đấy, nhưng không ăn được a...
Nàng là hủ nữ nha, phải ủng hộ người ta đến với tình yêu chân chính, không được si tâm vọng tưởng.
Đúng vậy!
Không được si tâm vọng tưởng!
Chỉ là nàng bị nhan sắc yêu nghiệt của hắn mê hoặc mà thôi.
Nam mô a di đà phật.... sắc tức thị không, không tức thị sắc...
Hít thở sâu một hồi, Nguyệt Tích Lương rốt cuộc cũng bình ổn được tâm tình bất thường của mình.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, mỉm cười, không tiếng động truyền đạt sự tin tưởng.
Lúc này, giọng nói của Bắc Mạc Quân lần nữa lọt vào tai nàng.
\- " Ta đếm đến ba, nàng hãy nhanh chân chạy đi, quay lại đường cũ tìm bọn người Triển Chính Hi. Nhớ kĩ, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quay đầu lại... "
Là ý gì?
\- " Cái.... "
Không đợi Nguyệt Tích Lương hoàn toàn tiêu hóa hết câu nói kia, Bắc Mạc Quân đã cao giọng hô.
\- " Một... hai.... ba, chạy! "
Tiếng hô vừa dứt, Bắc Mạc Quân liền như mũi tên rời khỏi cung, lóe một cái đã đến chỗ áo choàng đen, quấn lấy hắn.
Tiếng binh khí va chạm cực kỳ nhức tai.
Theo phản xạ có điều kiện, sau từ " chạy " kia, Nguyệt Tích Lương đã cắm đầu cắm cổ vào mà chạy, thân hình nhỏ nhé gắng sức chạy nhanh nhất có thể.
Mấy giây sau, nàng mới chợt hiểu ra dụng ý của Bắc Mạc Quân. Hóa ra, hắn là đang kéo dài thời gian cho nàng một mình chạy trốn.
Còn hắn, rất có khả năng sẽ táng thân nơi đây, dưới lưỡi đao khát máu của áo choàng đen.
Không thể như thế được, hắn cần gì phải hi sinh mạng sống của mình cho nàng như vậy. Nàng chẳng qua chỉ là một vương phi trên danh nghĩa, là tấm bình phong hữu ích của hắn.
Không có nàng, hắn có thể tìm ra hàng chục, hàng trăm vị vương phi khác thay thế....
Không có nàng, hắn có thể lấy lại bảo khố Nhị vương phủ. Không có nàng, hắn không phải mỗi tháng cho nàng mấy nghìn lượng vàng theo giao ước....
Quan trọng hơn cả, không có nàng, hắn có thể ung dung thoát khỏi sự truy sát của áo choàng đen. Nàng biết, nàng là đang cản chân hắn...
Theo bản năng, nàng muốn quay đầu lại xem xét tình hình của hắn. Nhưng, trong đầu nàng lại xuất hiện câu nói của Bắc Mạc Quân lúc trước.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quay đầu lại...
Tin tưởng hắn.....
Nàng nên tin tưởng hắn sao?
Tin tưởng hắn có thể tự mình thoát thân?
Bất tri bất giác, bước chân của Nguyệt Tích Lương càng ngày càng chậm lại. Đằng sau lưng nàng vẫn là trận chiến kịch liệt.
Nàng muốn nhìn.... nàng muốn nhìn thấy hắn.... với một trạng thái không một chút tốn thương.
Hai bàn tay Nguyệt Tích Lương nắm chặt, hàm răng tàn phá đôi môi đỏ mọng đến rướm máu.
Đúng vậy, nàng không thể chạy!
Nàng phải quay lại!
Nàng không thể để hắn chiến đấu một mình. Không thể!
Nhanh chóng làm ra sự quyết định, Nguyệt Tích Lương đã không còn ngần ngại dừng hẳn bước tiến. Nàng quay đầu lại hòng tìm kiếm bóng dáng cao ngất quen thuộc nào đó.
Nhưng thật không ngờ, cái quay đầu này vừa vặn để nàng nhìn thấy một tình cảnh đẫm máu.
Mặt nạ của tên áo choàng đen không hiểu sao bị phá vỡ, lộ ra diện mục xấu xí, già nua. Trên gương mặt của hắn treo một nụ cười dữ tợn và đắc ý.
Bắc Mạc Quân nằm dưới đất, y phục tàn phá không nỡ nhìn, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, nghiến răng bắt buộc mình không kêu ra tiếng.
Trên đùi hắn bị thanh đại đao xuyên thủng, máu tươi lênh láng dưới nền đất, chói mắt đến đỉnh điểm.
Chịu hành hạ như vậy, nhưng ánh mắt của Bắc Mạc Quân thủy chung vẫn hướng về một chỗ.
Thấy Nguyệt Tích Lương quay đầu lại, hắn cố gắng lắc đầu, ý nói: mau chạy đi, mau chạy...
Đáng ra nàng không nên quay đầu lại. Đáng ra nàng phải vì mình mà thoát thân mới đúng.
Nguyệt Tích Lương che miệng, mở to mắt quên đi phản ứng. Nước mắt không tiếng động tí tách rơi xuống.
\- " Khặc khặc... Bắc Mạc Quân! Ngươi không nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay phải không? Để lão phu xem, không có đôi chân này, ngươi còn có thể chạy đi đường nào? "
Áo choàng đen liếm liếm đôi môi nứt nẻ, cười đến đáng khinh.
Phốc!
Hắn mạnh mẽ rút thanh đại đao ra, máu nóng hổi bắn lên gương mặt hắn cũng chẳng để tâm.
\- " A! "
Bắc Mạc Quân khẽ rên một tiếng, cặp mắt ưng đầy sát khí không chịu yếu thế trừng lại đối phương.
Sỉ nhục ngày hôm nay, hắn nhớ kĩ. Nếu hôm nay hắn may mắn không chết, hắn thề sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần.
Áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, nhằm ngay vào một chân còn lại của Bắc Mạc Quân chuẩn bị chém xuống. Một đao này mà trúng, chân hắn không đứt rời cũng bị tàn phế...
\- " Dừng lại ngay cho lão nương! "
Lúc này, Nguyệt Tích Lương cũng bất chấp tất cả chạy nhanh trở về.
Nhân lúc áo choàng đen còn chưa định thần lại đã nhào vào hắn, há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay đối phương.
Ta cắn chết ngươi!
Làm đau Tiểu Quân Quân, ta cắn chết ngươi!
\- " A a a a a a a! "
Áo choàng đen hét thảm một tiếng, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn khó tả. Đại đao lặp tức rơi xuống đất phát ra những tiếng " leng keng ".
Nguyệt Tích Lương vận dụng hết tất cả sức lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ, cắn mạnh nhất có thể. Trong khoang miệng tràn ra mùi vị máu tanh khó ngửi, máu thịt lẫn lộn.
Phịch!
Áo choàng đen dơ chân đạp bay thân thể nhỏ bé của Nguyệt Tích Lương ra ngoài, miệng gầm gừ.
\- " Khốn khiếp! Lão phu giết ngươi! "
\- " Khụ khụ! "
Nguyệt Tích Lương chỉ kịp ho khan một tiếng, cổ áo đã bị người khác nhấc bổng lên.
Áo choàng đen dùng sức quăng nàng xuống vách núi sâu vạn trượng bên cạnh.
\- " Chết đi! "
Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đến kỳ lạ, gió ù ù quất vào mặt đau rát.
Quả này... nàng chết thật rồi.
Trời đất quỷ thần ơi, lần này lại là ngã vách núi mà chết.
Con mẹ nó!
Lão nương không cam lòng a!
Cơ thể không chịu khống chế rơi thẳng xuống vực, Nguyệt Tích Lương tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại.
Thôi... chết thì chết đi.
Dù sao cũng không phải là mới chết lần đầu tiên...
Nhưng, trong lúc nàng nhắm mắt lại, một cánh tay rắn chắc đã kéo lấy nàng, áp mặt nàng vào vòm ngực rộng lớn của hắn.
Giọng nói đạm mạc vang lên bên tai nàng.
\- " Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Ta không bao giờ thất hứa! "
Bắc Mạc Quân ôm lấy nàng cùng nhau rơi xuống vách đá, khóe miệng mỉm cười quyết tuyệt.
Lần thứ nhất ở Cảnh Lăng, hắn đã không bảo vệ được nàng. Lần này, hắn sẽ không để mất nàng thêm lần nữa.
Cả mai sau cũng vậy, hắn sẽ mãi mãi bảo vệ nàng. Mãi mãi...