Nguyệt Tích Lương không ngờ sự việc sẽ xảy ra theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại như vậy. Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, máy móc quay đầu áy náy nói với Bắc Mạc Quân.
\- " Này.... cái kia.... thật xin lỗi, ta đã tận lực rồi! "
Ai mà nghĩ đến, đụng phải ai không đụng lại đụng phải nhân yêu, thái giám chứ.
" Thần sầu cước " của nàng đã không còn đất dụng võ nữa rồi, chuồn thôi!
Nghĩ là làm, thân hình Nguyệt Tích Lương y như con cá trạch vọt về phía cây đại thụ vững chắc là Bắc Mạc Quân đây.
Nàng níu lấy ống tay áo hắn, tươi cười nịnh nọt.
\- " Lên đi! Lần này ta sẽ không ngăn cản ngươi đâu, hắc hắc! "
Trên trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba đạo hắc tuyến, môi run rẩy kịch liệt.
Hắn tưởng rằng tuyệt chiêu của nàng lợi hại như thế nào....
Thở dài một hơi, hắn quyết đoán rút ra nhuyễn kiếm, vận chuyển nội lực. Thân kiếm lặp tức phát ra những tiếng " ong ong " nhức tai.
Áo choàng đen nhận thấy hành động của Bắc Mạc Quân cũng tùy thời thu liễm lại thái độ của mình.
Hắn liếc về phía Nguyệt Tích Lương, cắn răng lên tiếng.
\- " Xem ra.... đây chính là sự lựa chọn của các ngươi? "
Nghĩ đến mình bằng này tuổi đầu rồi mà còn bị một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa đùa bỡn, hắn liền tức đến sôi máu.
Giả trư ăn hổ sao? Tốt! Tốt lắm!
Hắn sẽ cho nàng thấy hối hận vì quyết định của mình!
Nguyệt Tích Lương mãnh liệt trừng hắn, không do dự mà gật đầu.
Fuck! Ta thèm vào gia nhập cái gì mà môn phái cùng ngươi! Làm vương phi có phải tốt hơn không.
Bắc Mạc Quân thì không phải nói, trực tiếp huy kiếm chém về phía đối phương.
Nội lực hắn vốn thâm hậu, một lần kiếm vung lên hóa thành kiếm khí sắc bén lướt đi.
Xoẹt!
Trên nền đất hiện lên một cái rãnh sâu hoắm.
\- " Hừ! "
Áo choàng đen không để ý hừ lạnh một tiếng, từ trong tay một hắc y nhân cầm lấy đại đao, phi thân nhảy lên.
Lưỡi đao này không biết là đã uống bao nhiêu máu tươi, dưới ánh sáng của mặt trời lóe lên hàn quang tà khí.
Keng! Ầm vang!
Đại đao tiếp xúc với kiếm khí, thật dễ dàng chém luồng kiếm khí thành hai nửa. Không những thế, áo choàng đen còn vung tay lên, từ trong ống tay áo phóng ra ba cái ám khí về phía hai người.
Bắc Mạc Quân biến sắc, nhanh chóng nắm lấy cổ áo Nguyệt Tích Lương ném ra xa.
Một cánh tay khác huy kiếm cản ám khí.
Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.
Keng! Keng!
Phập!
Hắn chỉ cản được hai cái ám khí đầu tiên, cái thứ ba chọn một góc độ xảo quyệt ghim vào vai trái của hắn, sâu đến nửa gang tay.
\- " Vương gia! "
Triển Chính Hi vừa vặn tiếp được Nguyệt Tích Lương, khi quay đầu lại đã thấy Bắc Mạc Quân bị thương. Hắn quýnh lên, gấp gáp hô ra tiếng.
Nguyệt Tích Lương định thần lại, tức giận hất tay Triển Chính Hi ra, chạy về phía Bắc Mạc Quân.
\- " Hự... "
Tí tách!
Tiếng máu nhỏ giọt rơi xuống đất.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Mạc Quân hơi tái đi, hắn cầm kiếm đứng thẳng, chỉ là bóng lưng có run rẩy một chút.
Chết tiệt! Người này sử dụng ám chiêu.
\- " Bắc Mạc Quân! "
Nguyệt Tích Lương đến bên hắn kiếm tra thương thế, mày liễu nhíu chặt đầy vẻ lo lắng cùng tự trách. Vết thương này.... nàng chỉ nhìn thôi cũng thấy rất đau.
\- " Không sao. "
Hắn cho nàng một ánh mắt an tâm. Vết thương này thì có là gì, trên chiến trường, hắn bị thương cũng đã quen.
Nguyệt Tích Lương không tự chủ nắm chặt tay hắn, nộ khí xung thiên hướng về phía áo choàng đen la lớn.
\- " Ngươi đê tiện! "
Đúng vậy, hắn đê tiện, bại hoại, tiểu nhân!
Cao thủ so chiêu, hắn lại sử dụng ám khí. Không đê tiện thì là gì?
Áo choàng đen cười khẩy một tiếng.
\- " Lão phu đã nói, lão phu không có thời gian chơi đùa với các ngươi. Làm vậy, chỉ là muốn tiết kiệm sức lực mà thôi... "
Đến chính hắn cũng không nghĩ đến Bắc Mạc Quân sẽ trúng phải ám khí hắn tùy tiện phóng ra.
Phải biết rằng, võ công của hắn với Bắc Mạc Quân ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.
Nếu không phải Bắc Mạc Quân phân tâm, trước hết muốn bảo vệ lấy Nguyệt Tích Lương thì hắn sẽ không trúng chiêu.
Cũng tốt! Như vậy vừa ý hắn.
Bắc Mạc Quân lạnh lùng nhìn người đối diện, nhếch miệng khinh thường.
\- " Lão già nhân yêu, dù bị thương, bổn vương vẫn sẽ thắng ngươi! "
Nói xong, không đợi Nguyệt Tích Lương lên tiếng ngăn cản đã vận khinh công lao vào giao chiến tiếp.
Áo choàng đen cũng không dám chậm trễ vung đao nghênh tiếp. Chưa đến một lúc, hai người đã đánh qua lại hơn trăm chiêu, chiêu chiêu đều trí mạng hòng đưa đối phương vào chỗ chết.
Triển Chính Hi không chịu nhàn rỗi, chỉ huy mấy thị vệ đối đầu với mấy chục hắc y nhân.
Nhất thời, trên con đường nhỏ máu chảy thành sông, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên.
Trong đám người loạn thành một đoàn, chỉ có Nguyệt Tích Lương là nhàn rỗi nhất.
Nàng trốn đông trốn tây, theo dõi tình hình của Bắc Mạc Quân, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng cũng không có cách nào để giúp đỡ.
Lại nhìn về phía bọn Triển Chính Hi đang lấy ít địch nhiều, cố gắng chống chọi. Nàng nhăn mày, càng ngày càng cảm thấy mình thực vô dụng.
Nguyệt Tích Lương không ngốc. Chỉ cần nhìn thoáng qua nàng liền biết đám hắc y nhân này khác hẳn đám hắc y nhân lần trước Mạc Thanh phái đến ám toán nàng.
Nói cách khác, về đẳng cấp, lần này cao hơn hẳn một bậc.
Với công phu mèo quào của nàng, muốn chiến thắng sao? Nằm mơ giữa ban ngày!
Mẹ kiếp! Tại sao nàng lại bé như vậy chứ? Tại sao nàng lại không có võ công? Không có nội lực?
Nếu có, ít nhất nàng còn có thể tự bảo vệ lấy mình, không trở thành gánh nặng cho mọi người.
Đáng tiếc a đáng tiếc!
\- " A! "
Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên đánh thức Nguyệt Tích Lương vốn đang thất thần.
Nàng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng là thân hình cường tráng của một tên thị vệ Nhị vương phủ đang từ từ đổ xuống.
Trên cơ thể hắn còn đang cắm ba thanh trường kiếm, máu tươi nhiễm đỏ cả y phục thị vệ.
Hắn đã chết. Chết không nhắm mắt.
\- " A Ngũ! "
Triển Chính Hi khản giọng gầm lên, con mắt hằn những tia máu.
Trong Nhị vương phủ, hắn và Kiến Nhất là hai người thường hay tiếp xúc nhất với các thị vệ. Trong thâm tâm, bọn họ đã coi nhau là huynh đệ vào sinh ra tử, tình cảm sâu đậm.
Bọn họ uống rượu, luyện võ, làm nhiệm vụ cùng nhau....
Vậy mà, một trong những người huynh đệ của hắn đã chết, chết trước mặt hắn.
Hắn không chịu được!
\- " ...... "
Nguyệt Tích Lương che miệng, nhìn tên thị vệ ngày hôm qua còn cười đùa với nàng, giờ đây đã không còn sinh khí, vành mắt ươn ướt.
Võ công của A Ngũ không thấp. Hay phải nói, võ công của các thị vệ bên người Bắc Mạc Quân không có ai là thấp cả.
Thế nhưng, cũng không thể chống lại được gần chục người vây công.
Lần này là A Ngũ, có phải hay không lần sau sẽ là những người khác?
Không! Không thể như thế được!
Nàng không cho phép!
Một cơn gió mạnh thổi qua làm mái tóc dài đen tuyền của Nguyệt Tích Lương bay lên tán loạn.
Tiếng gió ù ù bên tai.
Đáy mắt nàng bỗng dưng hiện lên một tia sáng khó nắm bắt.
Có rồi!