Bắc Mạc Quân miễn cưỡng giật giật khóe môi, không ngờ Kình Sâm lại tinh ý nhường đấy. Bắc Mạc Quân có thói quen giữ lại một phần thực lực để đề phòng bất trắc, hắn không bao giờ bại lộ hết một trăm phần trăm trước mặt địch nhân. Tính đúng ra, hắn đang chỉ dùng bảy thành công lực để đánh Kình Sâm mà thôi.
Việc này hắn tưởng đã giấu kín kẽ, lại không qua mặt được lão hồ ly trăm tuổi bằng tuổi gia gia hắn.
Còn nữa, “lão phu” là như thế nào? Cách xưng hô này kỳ quái sao sao ấy, đặc biệt là kết hợp với dung nhan trẻ hóa của kình Sâm, nghe càng kỳ quái.
Nhưng mà, thời điểm hiện tại không thích hợp để Bắc Mạc Quân suy nghĩ nhiều, hắn ngượng ngùng ho khan.
“Khụ! Các hạ đang nói gì? Ta không hiểu.”
Kình Sâm hừ lạnh trong lỗ mũi, bất chợt đánh ra một chiêu uy lực gấp đôi chiêu cũ, trầm giọng.
“Bớt giả vờ, cho lão phu thấy hết khả năng của ngươi đi!”
Bắc Mạc Quân híp mắt, vội ngửa người tránh đi nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị xé rách một đoạn, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu mật ong. Hắn bất đắc dĩ khởi động cổ tay, nói.
“Thôi được, chiều ý ngươi.”
Kết thúc sớm một chút cũng tốt, đánh như thế này không biết phải đánh tới bao giờ, hắn còn nhiệm vụ trong người.
Nhưng đúng lúc Bắc Mạc Quân định hiển lộ thực lực chân chính là thanh âm Nguyệt Kinh Thiên từ đằng xa vang vọng.
“Các ngươi đang ở đây làm cái gì?!”
Cả Bắc Mạc Quân và Kình Sâm đều ngừng tay lại, song song nhìn về đám người Nguyệt Kinh Thiên hùng hổ tiến đến.
Nguyệt Kinh Thiên từ một đường khác mang người tới thành Hồng Hồ đều do sự an bài của Bắc Mạc Quân. Đáng nhẽ vai trò của hắn là mai phục ngoài thành, khi nào có tín hiệu mới hiện thân. Thế nhưng ai bảo Bắc Mạc Quân ở trong lâu như vậy không chịu ra.
Nếu chỉ là đón người thì không cần tốn nhiều thời gian như vậy, Bắc Mạc Quân đã vào trong hai canh giờ, Nguyệt Kinh Thiên không yên tâm nên đã tự động theo vào.
Triển Chính Hi đã dùng nội lực hong khô y phục, nhưng dưới hồ Trung Kính có nuôi nhiều cá, y phục dù khô nhưng trên người hắn vẫn thoang thoảng mùi tanh hôi đặc trưng.
Triển Chính Hi gãi đầu, ấp úng mở miệng giải thích.
“Này… Nguyệt vương gia, vương gia là đang luận bàn với nam tử bên kia.”
Nguyệt Kinh Thiên nghi hoặc nhìn lướt qua Bắc Mạc Quân và Kình Sâm, ngữ điệu trách cứ.
“Luận bàn? Các ngươi rảnh rỗi quá à? Đón được Kình Sâm trưởng lão chưa?”
Luận bàn? Luận bàn cái rắm!
Báo hại hắn đứng ngoài thành không có gì bỏ vào bụng, đói ghê gớm. Bọn hắn thì giỏi rồi, thong thả ở đây luận bàn?
Bắc Mạc Quân hết nhìn đám người Nguyệt Kinh Thiên lại nhìn Kình Sâm đang không hiểu vì cái gì mà ngẩn ngơ, cuối cùng quyết định thu tay, nói lớn hòng biện minh.
“Nhạc phụ, không phải ta không đón Kình Sâm trưởng lão mà là không thấy hắn. Ngươi xem, quanh đây đâu có người chúng ta cần tìm.”
“Không thấy Kình Sâm trưởng lão, đùa gì vậy?”
Nguyệt Kinh Thiên thất thanh.
Bắc Mạc Quân vô nại thở dài, nghĩ nghĩ rồi chốt hạ.
“Có lẽ tin tức trên bức thư không phải sự thật. Chúng ta cứ cho người tìm khắp thành, nếu thật không thấy thì trở về.”
Nói đoạn, Bắc Mạc Quân nhấc chân đi qua, đi được hai bước thì bị người ta gọi giật lại.
“Khoan đã!”
Bắc Mạc Quân khựng người, hơi áy náy chắp tay với nam tử đối diện.
“Các hạ thứ lỗi cho ta không thể phụng bồi, ta đang có công chuyện hệ trọng không thể bỏ lỡ. Nếu ngươi còn muốn luận bàn lần nữa thì có thể đến Bắc Nguyệt liên minh tìm ta.”
Sở dĩ Bắc Mạc Quân nói như vậy vì thấy người này thực lực cao siêu, không lôi kéo, mời chào là quá đáng tiếc.
Bắc Mạc Quân không để ý đến, khi nghe đến bốn chữ Bắc Nguyệt liên minh, vẻ mặt nam tử thoắt cái thay đổi. Từ ngờ vực biến thành kinh hỉ, mắt sáng rỡ.
“Các ngươi là người của Bắc Nguyệt liên minh?”
Hắn đang nghĩ Bắc Mạc Quân là người của Thiên Ma cung đến bắt hắn về, cơ mà vì sao người của Thiên Ma cung lại không nhận ra hắn? Đây là điều hắn lấy làm kỳ quái. Nhưng nếu y là người của Bắc Nguyệt liên minh thì dễ rồi.
Bắc Mạc Quân gật đầu.
“Đúng vậy, chúng ta đều là người của Bắc Nguyệt liên minh.”
Như để chứng thực thân phận, Bắc Mạc Quân lôi ra tấm lệnh bài đưa đến trước mặt Kình sâm. Lệnh bài làm bằng ngọc bích, bên trên điêu khắc hình phượng hoàng và mặt trăng sống động, còn có một chữ “nguyệt” to đùng. Đây là lệnh bài chỉ có những nhân vật nòng cốt của Bắc Nguyệt liên minh mới có.
Kình Sâm nhìn thấy lệnh bài thì đã tin tám phần, hắn mỉm cười hỏi tiếp.
“Các ngươi muốn tìm Kình Sâm trưởng lão?”
Bắc Mạc Quân không dự đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhưng mà thiết nghĩ việc này cũng không cần giấu giếm bèn trả lời.
“Đúng! Mấy hôm trước chúng ta nhận được phong thư có tin Kình Sâm trưởng lão ở thành Hồng Hồ nên lặp tức đến đón. Kình Sâm trưởng lão là trưởng lão quan trọng của Bắc Nguyệt liên minh. Nếu như các hạ có thông tin của hắn thì có thể cung cấp cho chúng ta, chúng ta sẽ có hậu tạ.”
Nói cho có lệ vậy thôi chứ Bắc Mạc Quân cũng không có hi vọng lấy được tin tức từ hắn. Chỉ là một người qua đường tình cờ gặp, không có chuyện trùng hợp như vậy đi?
Bắc Mạc Quân trăm tính vạn tính, lại không tính đến Kình Sâm trẻ lại, hầu như thay đổi cả khuôn mặt.
Bắc Mạc Quân và Kình Sâm chưa từng gặp nhau, đôi bên chỉ biết đến nhau qua lời kể của Nguyệt Tích Lương, không hơn. Bắc Mạc Quân đón Kình Sâm đương nhiên là không thể cứ đón đại rồi, trong tay hắn có bức họa của Kình Sâm.
Đáng tiếc, Kình Sâm trong tranh là Kình Sâm hơn trăm tuổi, tóc tai bạc trắng, da nhăn nheo, mắt đục ngầu, già nhất Quỷ Âm môn. So với kình Sâm trước mặt tuyệt nhiên không khớp.
Phong thư?
Chắc là tác phẩm của lão già Triệu Bân kia.
Kình Sâm gật gù, trước ánh mắt không kiên nhẫn muốn rời đi của Bắc Mạc Quân, hắn rốt cuộc lên tiếng.
“Ta có tin tức của Kình Sâm, nhưng nói ra sợ các ngươi không tin.”
Bắc Mạc Quân khẽ nhướng mày ngạc nhiên, thần sắc lạnh nhạt cũng nhiễm chút vui mừng khó kiềm chế.
“Ngươi thật biết Kình Sâm trưởng lão? Sao lại không tin được, ngươi nói thử xem!”
Lần này hắn mèo mù vớ cá rán nha!
Nổi hứng đi luận bàn chơi cũng bắt được tin tức của Kình Sâm, đây gọi là vận khí c\*t chó!
Kình Sâm ho khan hai tiếng, ngón tay chỉ vào mũi mình, ưỡn ngực, nhả ra từng từ như sấm rền.
“Ta chính là Kình Sâm.”
Bắc Mạc Quân: “.......”
Mọi người: “........”