A Nghiên mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi nghe chính miệng Nguyệt Tích Lương nói "có rồi" nàng vẫn không phản ứng kịp. Bàn tay nàng trượt một cái, thân hình chao đảo, suýt chút nữa ngã nhào.
"Đúng không? Ta đã nói là có. Tích Lương, muội được làm mẫu thân rồi!"
Nguyệt Tích Lương nghe A Nghiên reo hò mà tai cứ ù ù, nàng máy móc lặp lại.
"Ta được làm mẫu thân. Ta…"
Nàng có thai, việc này quả thật nằm ngoài dự liệu của nàng, hay nói cách khác là nàng chưa từng nghĩ đến.
Dẫu biết rằng phu thê ân ái, sau đại hôn sẽ có hỷ, nhưng thường thường sẽ không nhanh như thế. Nhớ đến lần ân ái cuối cùng là đêm động phòng, ba tháng trôi qua, nàng liền có thai. Đây là một phát trúng đích trong truyền thuyết?
Ba tháng mới ốm nghén, hình như hơi chậm so với các thai phụ khác. Khó trách được, đại chiến diễn ra, Nguyệt Tích Lương có quá nhiều việc cần giải quyết, đầu óc quay cuồng, làm gì có tâm tư chú ý đến tình trạng của bản thân.
Nguyệt Tích Lương bình ổn lại tâm tình kích động, vừa vui mừng lại vừa sầu não. Nàng vuốt vuốt vùng bụng phẳng lì, mở miệng.
"A Nghiên, tỷ có nghĩ hài tử này đến thật không đúng lúc? Có bao nhiêu thời gian, sao nó lại đến vào lúc này?"
Thiên Ma cung đã bắt đầu chạy nước rút, Bắc Nguyệt liên minh đã qua thời điểm do thám đối phương, thời gian sau là giai đoạn hệ trọng, một phút cũng không được nơi lỏng.
Nàng mang thai, một thai phụ thì giúp được gì cho liên minh?
Không những vô dụng mà còn làm vướng tay chân bọn hắn.
Nguyệt Tích Lương hoài nghi, nàng mang thai rốt cuộc là tin tốt hay tin xấu?
A Nghiên chớp chớp mắt đẹp, nàng làm sao không hiểu sự lo sợ của Nguyệt Tích Lương. A Nghiên thở dài, ngắt một phiến lá đùa nghịch, lên tiếng.
"Tích Lương, mỗi một sinh mạng buông xuống đều đáng trân trọng. Không ai được lựa chọn lúc mình sinh ra và chết đi, ta không biết ta còn sống được là lâu, có thể là ngày mai, cũng có thể là vài chục năm nữa. Số phận đã an bài hài tử này đến bên muội thì đây chính là phúc phận của muội. Giữa trận chiến căng thẳng, có khi… nó là điềm báo lành chưa biết chừng."
Là điềm báo lành?
Thật sự?
Nguyệt Tích Lương bất tri bất giác nở nụ cười, tích cực hẳn lên.
"Đúng vậy, xem ta suy nghĩ linh tinh kìa. Hài tử của ta thích đến lúc nào thì đến, đều là báu vật, là bảo bối..."
Chợt ngừng lại, nàng ngơ ngác hỏi ngu.
"A Nghiên, ta có nên nói cho Bắc Mạc Quân hay không?"
A Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trẻ nhỏ khó dạy, nàng dí trán Nguyệt Tích Lương, thúc giục.
"Còn không mau đi! Cho hắn một kinh hỉ!"
"Nga?"
Nguyệt Tích Lương đang ngẩn tò te bỗng hiểu ra, chân như được bôi trơn chạy nhanh đi tìm Bắc Mạc Quân.
"A Nghiên, cảm ơn tỷ!"
Tiếng Nguyệt Tích Lương vọng lại từ đằng xa, A Nghiên ngồi lẻ loi vẫy tay với Nguyệt Tích Lương, dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng khuất dần, cuối cùng vô tung vô ảnh.
Bắc Mạc Quân, ngươi đúng là có số hưởng nhất năm!
Đêm hôm nay, tất cả mọi người đang ngủ trong doanh trại phía Nam Bắc Nguyệt liên minh bị tiếng cười kinh thiên động địa của Bắc Mạc Quân gọi tỉnh, người không ngủ cũng giật mình thon thót, tưởng là có quân địch tấn công, vội vàng mũ giáp chỉnh tề chạy đi tập chung.
Giữa sân thao luyện, một đám binh sĩ mặt mày đen sì, mơ mơ hồ hồ nhìn nhau, gió lạnh hiu hiu thổi, run cầm cập.
Nam Viêm đế co rúm một góc nhìn đôi phu thê nào đó bồng bế nhau khoe ân ái, chiến lược đã nói được phân nửa, nói tiếp không ai nghe mà nuốt trở về cũng không xong.
Nam Viêm đế và Triển Chính Hi ngươi lườm ta, ta lườm ngươi, ăn ý rút lui để lại không gian riêng tư cho Nhị vương gia và vương phi của hắn.
Bắc Mạc Quân bế Nguyệt Tích Lương xoay vài vòng khiến nàng hoa mắt chóng mặt, mãi sau hắn mới chịu dừng lại thả nàng ra. Nguyệt Tích Lương có chút đứng không vững, mặt chôn vùi trong lồng ngực rộng rãi của Bắc Mạc Quân, ngửi mùi Long Diên hương trên cơ thể hắn, thần hồn treo ngược cành cây thoáng chốc để xuống.
"Tích Lương, nàng nói thật không? Ta được làm cha rồi?"
Bắc Mạc Quân lặp lại câu hỏi lần thứ n, cười như một tên ngốc chính hiệu.
Hắn muốn ôm chặt Nguyệt Tích Lương nhưng lại không dám, sợ nàng đau cũng sợ làm thai nhi đau, chân tay luống cuống, vụng về chưa từng thấy.
Giây phút Nguyệt Tích Lương nói nàng có thai rồi, Bắc Mạc Quân như vỡ òa, mặc kệ hình tượng cao lãnh, quý khí thường ngày, hắn chưa từng khép lại miệng.
Kỳ thực Triển Chính Hi còn nghĩ hắn bị trật quai hàm, vô cùng thương hại hắn.
"Tiểu Quân Quân, ta không muốn trả lời một lần nữa, chàng nghe rõ không? Ta, có, thai, rồi!"
Nguyệt Tích Lương vờ nghiêm mặt, véo tai Bắc Mạc Quân rống lớn.
"Ai…"
Bắc Mạc Quân xoa xoa màng nhĩ đau nhức, ấm ức lên án nàng.
"Nàng đối xử với ta tốt hơn không được sao? Hài tử khi sinh ra chắc không muốn có một phụ thân bị điếc đâu."
Nguyệt Tích Lương đảo mắt, tự nhiên có dục vọng muốn đấm vào cái bản mặt tuấn lãng gợi đòn kia cho bõ ghét.
"Chàng nói thêm một câu nữa xem? Có tin lão nương cho chàng điếc thật không?"
Nguyệt Tích Lương hằm hừ, giơ một căn ngân châm lên đe dọa. An tâm, nàng làm cho hắn điếc được thì nàng cũng có khả năng làm cho hắn thính trở lại.
"Không nói, ta không nói!"
Bắc Mạc Quân dơ hai tay lên đầu hàng, môi mím chặt.
Phụt!
Ấy, các ngươi đừng hiểu nhầm thành tiếng gì kỳ quái, đây là tiếng Nguyệt mỗ nữ chảy máu mũi mà thôi.
Nguyệt Tích Lương quay mặt đi lau máu mũi, hai mắt tóe ra tia lửa, khóe miệng kéo cao.
Trời đất quỷ thần ơi!
Đây rốt cuộc là dụ thụ hay nhị hóa thụ?
Một đại nam nhân thân cao tám thước, tuấn mỹ vô song lại đi học tiểu hài tử làm động tác ngốc manh. Thử hỏi ai chịu cho nổi?
Phạm quy, hắn phạm quy! Trọng trài đâu, đuổi hắn ra khỏi sân!
Bắc Mạc Quân không biết nghe từ đâu có câu nói, trên đời có một thú vui tao nhã là trêu tức phụ.
Bắc Mạc Quân nhân lúc Nguyệt Tích Lương mải mê lau máu mũi, hắn từ từ, từ từ xích lại gần nàng, cất giọng.
"Tích Lương, nàng nói thật cho ta biết, có phải là nàng nói thật không? Ta được làm cha rồi?"
Nguyệt Tích Lương: "........."
Bảo bảo, có người nghi ngờ sự tồn tại của con, mau ra ngoài dẫm chết hắn, có gì nương chịu trách nhiệm!
Có lẽ không có ai cho Bắc Mạc Quân biết vế sau của câu nói nổi tiếng kia. Câu đầy đủ của nó là như thế này: Trên đời có một thú vui tao nhã là trêu tức phụ, đồng thời có một trò nghịch dại nhất là… chọc thê tử.
Nếu để Bắc Mạc Quân biết được, có chết hắn cũng không trêu Nguyệt Tích Lương.