Doanh trại phía Thiên Ma cung, Cổ Liên ngồi gác chân lên bàn, dưới mông hắn là chiếc ghế bọc lông thú mềm mại. Hắn nghịch nghịch một con trùng béo ú trong tay, thi thoảng bóp nó, thi thoảng lại cho nó uống máu tươi, thi thoảng lại đút dược thảo cho nó, chăm sóc đâu ra đấy, tâm huyết đầy mình.
Một tên tộc nhân Cổ tộc đứng cạnh dè dặt dâng trà cho Cổ Liên, ngập ngừng nói.
"Tộc trưởng, ngươi không ra chiến trường hay sao?"
Cổ Liên cầm chén trà ngược lại không uống, hắn thả con trùng vào trong nước trà cho nó thoải mái vùng vẫy.
"Không thú vị, ta thích chơi với Tiểu Tiêm Tiêm của ta hơn."
Cổ Liên vẻ mặt cưng chiều khẽ lắc chén trà, hiển nhiên Tiểu Tiêm Tiêm trong miệng hắn chính là con trùng béo này.
Tên tộc nhân Cổ tộc gãi đầu, bỗng có cách nhìn khác với vị tộc trưởng bế quan đã lâu không trở về. Y năm nay mới tròn hai mươi lăm tuổi, khi Cổ Liên bế quan y vẫn còn là một hài tử không hiểu chuyện, chưa từng gặp qua Cổ Liên. Nghe đồng tộc đàm tiếu, tộc trưởng đương nhiệm vừa ác độc vừa thâm hiểm, tự tay giết hại huynh đệ phụ mẫu để leo lên chức vị ngày hôm nay.
Bây giờ xem ra là y đã suy nghĩ nhiều rồi, lời đàm tiếu cũng chỉ là lời đàm tiếu mà thôi, tám chín phần không phải sự thật.
Có thể người ngoài không biết, tộc nhân Cổ tộc quanh năm chung sống, làm bạn với cổ trùng. Có những con cổ trùng sống trong cơ thể bọn hắn từ bé tới lớn, nói không có tình cảm là giả vờ. Trong cơ thể tộc nhân Cổ tộc ít nhất chứa được một trăm cổ trùng, trong mạch máu, trong cơ quan nội tạng đều có chứa cổ. Phương pháp dưỡng cổ của Cổ tộc là phương pháp lấy thân dưỡng cổ từ thời xa xưa truyền xuống.
Từ cách Cổ Liên đối xử với con trùng béo suy ra, hắn chắc hẳn là một người giàu tình cảm, ôn nhu như nước.
Tên tộc nhân Cổ tộc không nghĩ sâu xa hơn rằng, mọi chuyện đàm tiếu đều có nguyên do của nó, không có lửa làm sao có khói? Đến thời khắc y biết sự thật lại trực tiếp vỡ mộng.
Đúng lúc này, một nữ tử Cổ tộc khác đứng đối diện y dường như phát hiện ra gì đó, nàng ngồi chồm hổm xuống dưới đất, túm một con trùng dài như con rết lên, bẩm báo.
"Tộc trưởng, là Âm cổ từ tiền tuyến."
Âm cổ, một loại cổ chuyên dụng dùng để truyền tin.
Cổ Liên dừng lại động tác chơi đùa, thờ ơ hỏi.
"Xem xem nó mang tin gì về."
Nữ tử Cổ tộc vâng lời đem Âm cổ ngậm trong miệng, nhắm mắt tiếp thu. Lúc sau, nàng nhè Âm cổ ra, thả nó đi, dõng dạc lên tiếng.
"Bắc Mạc Quân, Bắc Nguyệt liên minh minh chủ đích thân ra trận giết địch, một đường kiếm quét trăm quân. Thế cục lại trở về ngang bằng."
"Ồ?"
Cổ Liên không mấy bất ngờ ứng một tiếng, trầm ngâm.
"Bọn hắn ngoài kia không ai ứng phó được Bắc Mạc Quân?"
Nữ tử Cổ tộc thành thật trả lời.
"Đã có năm vị hộ pháp chết dưới lưỡi kiếm của hắn."
Nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc người được gọi là Bắc Mạc Quân đó mạnh mẽ đến nhường nào mà khiến Bắc Nguyệt liên minh từ thế hạ phong đứng dậy?
Đương nhiên sự thật không có khuếch đại như những gì Âm cổ truyền đến, một mình Bắc Mạc Quân không thể xoay chuyển đại cục. Ngoài hắn ra còn có hai mãnh hổ khát máu là Triển Chính Hi và Hiên Viên Liệt, hai người có trong tay độc dược của Nguyệt Tích Lương, song kiếm hợp bích, giết đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Cổ Liên nhếch đuôi lông mày, hứng thú ngắm chén trà làm bằng ngọc bích thượng đẳng.
"Bắc Mạc Quân? Có nghe qua. Cướp được người từ tay lão cung chủ thì đúng là không phải nhân vật bình thường… "
Ngừng một lát, hắn bỗng nhiên nâng chén trà một hơi uống cạn, Tiểu Tiêm Tiêm vốn ở trong nước trà cũng trôi tuột theo vào.
Không giống với nữ tử Cổ tộc nhẹ nhàng ngậm Âm cổ, Tiểu Tiêm Tiêm vừa vào miệng, Cổ Liên đã dùng răng nhai nhai, nghiền nát nó.
Phựt!
Thân trùng mềm mại của Tiểu Tiêm Tiêm biến thành một đống nhầy nhụa, ngầy ngậy.
Trước con mắt kinh hãi của tên tộc nhân Cổ tộc vừa nãy, Cổ Liên ăn xong Tiểu Tiêm Tiêm liền đứng dậy, cầm lấy cây trượng đầu lâu tùy thân đi ra ngoài, cười khoái trá.
"Ha ha ha, Bắc Mạc Quân, lần đầu gặp mặt để ta tặng ngươi một phần đại lễ!"
Con rắn vàng quấn quanh cây trượng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, mắt rắn mở to, đồng tử dựng thành một đường thẳng đứng, khò khè thè chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ tươi ghê rợn.
……
"Hiên Viên Liệt, ta giết được một nghìn năm trăm ba mươi tám tên, ta thắng!"
Triển Chính Hi dương dương tự đắc khua khua đại đao, từ xa trò chuyện với Hiên Viên Liệt.
Một trăm cái đùi gà, lão tử đến đây!
Hiên Viên Liệt vừa đúng lúc đâm ra một kiếm giết chết kẻ địch trước mặt, bình tĩnh đáp.
"Ngươi thua, ta tổng cộng giết được một nghìn năm trăm ba mươi chín tên."
Cái gì?
Trong trí tưởng tượng của Triển Chính Hi, một trăm cái đùi gà đang chuẩn bị vào miệng 'bùm' một cái mọc cánh bay đi mất.
Triển Chính Hi trợn lòi mắt, không phục rống lớn.
"Chẳng… chẳng qua lão tử bị mất một cánh tay thôi, có giỏi chúng ta thi thêm một ván nữa!"
Hiên Viên Liệt không nói gì xoay người tiếp tục làm tay 'diệt gián' cừ khôi, coi như đồng ý rồi.
Đến bao giờ Triển Chính Hi mới ngộ ra một điều, không ai rảnh đến nỗi mà đếm số người bị mình giết, chỉ có kẻ ngu như hắn mới đi đếm mà thôi. Muốn thắng? Đối phương đợi hắn báo trước rồi báo sau là được.
Đáng thương Triển Chính Hi, hắn khăng khăng muốn thắng đùi gà cho bằng được. Triển Chính Hi vén tay áo, hằm hừ lôi từ trong bọc ra gói thuốc bột, phát tán xung quanh.
"Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của vương phi nhà ta!"
Độc này của Nguyệt Tích Lương tuy không độc chết được cổ binh nhưng nếu như bọn chúng dính phải độc này thì sẽ di chuyển chậm chạp hơn.
Với những cao thủ như Bắc Mạc Quân, Triển Chính Hi và Hiên Viên Liệt, một giây cũng có thể quyết địch thắng thua. Sở dĩ bọn hắn giết được nhiều quân địch như vậy, một phần là vì sự trợ giúp của Nguyệt Tích Lương chứ ai.
Quả nhiên, một đám cổ binh vây xung quanh Triển Chính Hi vô tình dính phải độc dược, hành động vốn nhanh nhẹn bỗng trở thành chậm như rùa bò. Triển Chính Hi giết địch thong thả như giết gà, động tác nhiều nhất chính là vung đao, vung đao và vung đao.
Bắc Mạc Quân thì khỏi nói, cứ ra chiến trường là hiển lộ thần uy, cái danh hiệu Chiến thần của hắn không phải chỉ là hư danh. Khải giáp bạc sớm đã đổi sang màu đỏ thẫm, thanh kiếm sắc bén càng gặp máu càng sắc, thân hình hắn như tia chớp không ngừng xuyên qua biển người, nở rộ đóa đóa hồng mai.
Nguyệt Tích Lương từng mạnh dạn đoán, khả năng của Bắc Mạc Quân trong vô hình trung đã lên tới võ lâm tôn giả.
Nguyệt Tích Lương đứng tại chỗ cũ chán chường nhìn ba kẻ dở hơi điên cuồng chém giết, chân tay hết sức ngứa ngáy.
Nàng cũng muốn ra chiến trường!
Nghĩ là làm, Nguyệt Tích Lương liếm môi, dáo dác tìm ngựa chiến. Tìm thấy ngựa rồi, nàng hí ha hí hửng chạy lại dắt ngựa, thuận tiện vớ luôn chiếc roi da không biết của ai vứt đấy làm vũ khí tạm thời.
Nguyệt Tích Lương không có vũ khí tùy thân cố định. Lúc nàng dùng kiếm, lúc nàng dùng chủy thủ, lúc dùng ngân châm, lúc lại dùng cung tên. Nói chung, nàng tùy tiện lấy được cái gì là nàng dùng cái đấy, giết được người là được, đều không quan trọng.
"Nhị vương phi, ngươi định đi đâu?"
Nguyệt Tích Lương bị binh lính Nam Viêm ngăn cản ở cửa quân doanh, một đám người mặt mày nghiêm túc.
Nàng ngờ vực nghiêng đầu, nhìn bọn hắn như thể nhìn người ngu.
"Ra chiến trường, các ngươi không thấy sao? Mau lui ra đi, bản vương phi đang vội!"
Không nghĩ tới, Nguyệt Tích Lương nói vậy nhưng bọn hắn vẫn đứng im lù lù bất động, không những không tránh ra mà còn canh cổng chặt chẽ hơn.
"Nhị vương gia nói rồi, bằng mọi giá không cho vương phi ra ngoài! Mời vương phi trở lại!"
Nguyệt Tích Lương: "..........."
What?
Tiểu Quân Quân nghĩ cái gì trong đầu?
Sao lại không cho nàng ra?
Nàng đến đây để làm cái cóc khô gì? Để giết người chứ làm gì! Không cho nàng ra nàng hóa người vô dụng nhất quân doanh à!?
Không được!
Nàng muốn ra ngoài!
Nguyệt Tích Lương trầm mặt xuống, lấy khí thế cao cao tại thượng mở miệng.
"Ta hạ lệnh cho các ngươi, mở cổng!"
Mấy chục binh lính hai mặt nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống hô to.
"Thứ lỗi cho thuộc hạ không thể tuân lệnh!"
"Lời ta nói các ngươi không nghe? Viêm Nam đế đâu? Bảo hắn lăn ra đây cho bản vương phi!"
Nguyệt Tích Lương tức giận quất roi da xuống nền đất, cát bụi mù mịt, đa phần chỉ là để đe dọa bọn hắn.
Một gã binh lính ngập ngừng giây lát, sau đó hạ quyết tâm hô.
"Ở đây người có quyền lớn nhất là Nhị vương gia, chúng ta nghe theo Nhị vương gia!"
Theo Bắc Mạc Quân có thịt ăn, theo lão hoàng đế của bọn hắn thì rau cũng không có mà ăn. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Nguyệt Tích Lương: ".........."
Mẹ kiếp!
Bắc Mạc Quân, chàng giỏi lắm!
Nguyệt Tích Lương ức chế vò đầu bứt tai, không biết làm thế nào mới trốn ra được. Hay là nàng hạ độc bọn hắn? Đánh người mình có vẻ không đúng lắm?
Nguyệt Tích Lương oán giận liếc mắt nhìn thoáng qua phía Bắc Mạc Quân, trong phút chốc ấy, vẻ mặt nàng từ oán giận biến thành hoảng hốt tột độ.
"Tiểu Quân Quân, cẩn thận!!"
Nguyệt Tích Lương vận hết nội lực tích trữ trong đan điền hét lên một tiếng sư tử rống.
Thanh âm Nguyệt Tích Lương ở trong trận chiến khốc liệt phá lệ vang vọng, thuận lợi chui vào tai Bắc Mạc Quân. Bắc Mạc Quân nhất thời khựng người lại, hắn theo bản năng quay đầu, đồng tử thoắt cái co rụt...