Không khác những lời Kình Hạo bẩm báo với Nguyệt Tích Lương là bao, Bắc Mạc Quân hiện tại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đánh thì không đánh lại đại quân Thiên Ma cung, lui thì nhất quyết không lui được. Bắc Nguyệt liên minh đã và đang rơi vào thế yếu, nếu mất chiến tuyến phía Nam nữa thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Bằng mọi giá hắn phải giữ được phía Nam!
Hoàng đế Nam Viêm co đầu rụt cổ nhìn Bắc Mạc Quân đứng giữa doanh trướng, sát khí đằng đằng, hắn nhất thời không dám hé nửa lời.
Nam Viêm là nước kém nhất trong tứ quốc, hắn... cũng đã dốc hết sức lực rồi. Huống hồ hình như Thiên Ma cung biết phòng ngự ở phía Nam này yếu hơn tất cả nên bọn hắn tập trung lực lượng chủ chốt tấn công.
Hoàng đế Nam Viêm thứ nhất là người nhát gan, thứ hai không giỏi binh thư, thứ ba không giỏi võ, thứ tư không thông minh, thứ năm già cả sức yếu. Năm thứ này cộng lại là vô dụng của vô dụng, hắn giữ được đến bây giờ đã là cảm tạ trời phật.
Triển Chính Hi từ ngoài doanh trướng bước vào, một tay duy nhất của hắn cầm phong thư nhăn nhúm, cất tiếng.
"Vương gia, bên phía hoàng thượng báo tin, người cùng lắm chỉ điều sang đây được năm nghìn binh lính."
Bắc Mạc Quân mím môi không nói.
Năm nghìn... xa xa mới đủ. Thiên Ma cung có tổng ba mươi vạn cổ binh, cổ binh chính là những đệ tử bị hạ cổ khó dây dưa kia. Năm nghìn binh lính của Bắc Mạc Trì như muối bỏ biển, không đủ nhét kẽ răng nữa là...
Bắc Mạc Quân đọc lướt qua phong thư, tâm trùng xuống đáy cốc.
"Ngươi đã liên lạc với với bên Hàn Vũ với Hiên Viên Dật chưa? Bọn hắn nói sao?"
Triển Chính Hi gãi đầu, thành thật đáp.
"Liên lạc rồi, bọn hắn mỗi người cũng chỉ điều được một nghìn binh lính."
Rầm!
Gân xanh trên thái dương Bắc Mạc Quân bạo khởi, hắn một chưởng vỗ lên mặt bàn, chiếc bàn to dài dùng để trải bản đồ lặp tức chia năm xẻ bảy, ầm ầm sụp đổ.
Năm nghìn với một nghìn, định dùng số quân đó để đuổi thổ phỉ không thành?
Triển Chính Hi đã quen với tính khí của Bắc Mạc Quân nhưng hoàng đế Nam Viêm thì không. Hoàng đế Nam Viêm vì một chưởng của Bắc Mạc Quân giật mình thon thót, theo bản năng quỳ gối, run rẩy a run rẩy.
Người không biết còn tưởng Bắc Mạc Quân là quân, hắn là thần.
Triển Chính Hi nhác thấy bộ dạng không có tiền đồ của hắn, nhịn cười dìu hắn đứng dậy, nói.
"Nam Viêm đế, ngươi hôm nay đã mệt rồi, để ta đưa ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi."
Hoàng đế Nam Viêm xua tay, khách khách khí khí.
"Không cần làm phiền Triển tướng quân, trẫm... ta... ta tự đi về được."
Triển Chính Hi từ lâu đã được phong chức tướng quân, có nhân khí nhất định trong quân doanh. Chỉ là hắn vẫn một mực thích làm trưởng thị vệ Nhị vương phủ hơn.
Triển Chính Hi thực chất chỉ nói qua loa cho lấy lệ như vậy, hắn không rảnh để đưa tiễn Nam Viêm đế, hắn gật đầu ngay tắp lự.
"Vậy được, về cẩn thận, đừng để vấp ngã."
Ngụ ý: Ngươi có vấp ngã thì chúng ta cũng không chăm, chúng ta còn đang bận thu dọn tàn cuộc của ngươi bày ra kia kìa!
Nam Viêm đế ngượng ngùng cúi đầu, nhìn lướt qua Bắc Mạc Quân, thấy hắn một bộ lạnh nhạt không thèm quan tâm mới thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.
Ngay khi Nam Viêm đế ra đến ngoài cửa thì bất chợt đụng phải Nguyệt Tích Lương từ Quỷ Âm môn tiến đến.
"Nhị vương phi."
Dưới quan hệ tứ quốc, hắn nên gọi nàng là Nhị vương phi sẽ thích hợp hơn là Quỷ Âm môn môn chủ.
Nguyệt Tích Lương khẽ gật đầu coi như chào hỏi, nàng không có tâm trạng đứng hàn huyên với hắn nên trực tiếp đi lướt qua, vén mành doanh trướng.
"Tiểu Quân Quân!"
Bắc Mạc Quân nghe thấy giọng Nguyệt Tích Lương thì ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi.
"Tích Lương, sao nàng lại đến đây?"
Nguyệt Tích Lương cởi áo choàng vứt cho binh lính đứng canh, xoa xoa thắt lưng đau nhức, trả lời.
"Không có quân cứu viện, ta đến giúp chàng."
Hy vọng cuối cùng của Bắc Mạc Quân là quân cứu viện của Quỷ Âm môn, nhưng Nguyệt Tích Lương vừa nói đã làm dập tắt hy vọng mong manh ấy. Nguyệt Tích Lương liếc khuôn mặt đen như đít nồi của mỗ vị vương gia, nàng vuốt vuốt mũi, dè dặt mở miệng.
"Người ta sẽ không làm vướng chân chàng đâu. Hơn nữa ta cũng không đến tay không, ta có mang theo ba nghìn đệ tử Quỷ Âm môn mà."
Nhắc đến con số ba nghìn, Nguyệt Tích Lương không khỏi muốn tìm cái lỗ chui xuống. Quá ít!
Triển Chính Hi bất lực ngửa mặt nhìn trời... à không, là ngửa mặt nhìn lều bạt, lệ nóng tung hoành.
Tốt lắm! Giờ thì đã có đủ một vạn quân chẵn rồi! Có thể cho đi dò đường được rồi!
Bắc Mạc Quân cầm tay Nguyệt Tích Lương kéo nàng lên đùi hắn, vùi mặt vào hõm vai nàng, rầu rĩ nói.
"Ta không có ý đó, nàng đến là tốt rồi."
Nguyệt Tích Lương thông minh, có lẽ bọn hắn sẽ chuyển bại thành thắng, lấy ít địch nhiều không biết chừng. Như nhớ ra một chuyện, Bắc Mạc Quân hỏi tiếp.
"Đúng rồi, còn chuyện nàng muốn làm thì sao?"
Nguyệt Tích Lương cười cười.
"Chuyện đó không vội, giải quyết xong vấn đề cấp bách trước mắt ta làm cũng không muộn."
Bắc Mạc Quân còn đang định nói gì thì vành tai hắn tự nhiên giật giật, hắn nhạy bén nghe thấy tiếng động khả nghi. Hắn nhíu mày, tập trung tinh lực để nghe rõ hơn...
Ọt ọt!
Bắc Mạc Quân: ".........."
Tiếng này quen quá!
Hắn hướng về nơi phát ra thanh âm khả nghi đó, trầm mặt xuống.
"Nàng chưa ăn gì?"
Lúc Nguyệt Tích Lương xuống núi là buổi sáng sớm, bây giờ đã tối muộn, binh lính trong doanh trại sớm ăn cơm hết cả. Bụng nàng kêu thành như vậy, muốn người khác không nghe thấy cũng khó.
Nguyệt Tích Lương ôm bụng, cười hắc hắc, làm nũng.
"Có chút đói."
Không phải là do nàng bận rộn quá sao?
"Nàng..."
Có chút gì mà có chút, là đang rất đói thì đúng hơn! Tiểu chút chít không bao giờ làm hắn hết lo lắng.
Bắc Mạc Quân thật muốn đánh vào cái mông nhỏ của nàng vài cái cho bõ ghét, nhưng đây là doanh trại, hắn nhịn. Bắc Mạc Quân vừa tức giận vừa không đành lòng, sai Triển Chính Hi mang đồ ăn lên.
"Đây toàn là những món nàng thích, mau ăn đi."
Trước mặt Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương là một bàn đầy cao lương mỹ vị lấy thịt làm chủ đạo. Kim ngọc mãn đường, vịt bát vị, thịt kho đông pha, phật nhảy tường, vi cá hấp,.... không thể nghi ngờ hợp với khẩu vị thường ngày của Nguyệt Tích Lương.
Thế nhưng mà, không hiểu nguyên do làm sao Nguyệt Tích Lương cầm đũa nhưng chần chừ không hạ xuống. Nàng nhìn những miếng thịt vàng ruộm óng ánh mỡ, cổ họng dâng lên mùi vị ghê ghê.
Bắc Mạc Quân nghi hoặc đưa bát cho nàng, buông lời.
"Sao vậy? Không thích sao?"
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, cố nén cảm giác lạ xuống, gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng.
Mùi vị thịt kho vẫn ngon như trước, chỉ là...
Ụa!
Nguyệt Tích Lương che miệng, nhăn nhó vứt bát đũa, lao nhanh ra khỏi doanh trướng, điên cuồng nôn khan.
Bắc Mạc Quân mù mờ mở to mắt, hết nhìn bóng lưng nàng rồi lại nhìn bàn thức ăn. Hắn cũng gắp một miếng thịt thưởng thức, khó hiểu lẩm bẩm.
"Đâu có dở tệ, ngon mà."