Lăng Tiêu Nhiên nghi ngờ liếc Bắc Mạc Trì một cái, Bắc Mạc Trì bất giác cảm thấy như bị nhìn thấu, đứng ngồi không yên. Hắn gãi gãi mũi, không dám nhìn thẳng Lăng Tiêu Nhiên mà chăm chú ngắm kiến bò dưới đất.
"Phải không?"
Lăng Tiêu Nhiên càng quan sát càng nhận ra có vấn đề ở đây, nàng cẩn thận hỏi lại.
Lão đầu này không phải đã bày ra trò gì xấu xa không muốn để người khác biết đấy chứ?
Nhìn kìa! Nhìn tay hắn đang vò y phục kìa! Nhìn hắn liếm môi, nuốt nước miếng kìa! Nhìn mồ hôi trên trán kìa!
Người huynh đệ, còn trang cái gì mà trang? Tất cả các múi cơ trên mặt đều đã bán đứng ngươi rồi!
Sống lưng Bắc Mạc Trì lạnh toát, hắn vội vã đặt chén trà trên tay xuống, lắp bắp.
"Trẫm... trẫm... trẫm chợt nhớ ra là hôm nay trẫm phải đi xử lý công chuyện, không tiện ngồi lâu. Trẫm... về phòng trước! "
Con mẹ nó!
Tại sao Tiêu Nhiên lại nhạy bén như vậy?
Nếu để nàng biết được hắn tính kế nữ nhi nàng thì hắn tiêu đời. Quãng thời gian hưởng lạc tuổi già của hắn chắc chắn kết thúc từ đây.
Bắc Mạc Trì ham sống sợ chết không ngần ngại chốt hạ, trong ba mươi sáu kế... tẩu vi thượng sách!
"Này! Ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Mau đứng lại nói cho rõ ràng! Thiên ca, giúp ta bắt lấy hắn! "
Lăng Tiêu Nhiên xắn tay áo, hùng hùng hổ hổ đuổi theo Bắc Mạc Trì đang cắm đầu cắm cổ chạy.
Nguyệt Kinh Thiên nghe lời nương tử yêu quý, vận khinh công gia nhập vòng đuổi bắt. Không hổ là Nguyệt vương gia lên được chiến trường, xuống được trù phòng, chỉ một bước của hắn đã bằng ba, bốn bước chạy của Bắc Mạc Trì, rất nhanh sẽ tóm được y.
Bắc Mạc Trì thầm kêu không ổn, xương khớp vì vận động quá đà kêu lên những tiếng 'răng rắc'.
Ôi không!
Eo của hắn.... Ai ui!
Ta già thế này, cớ sao các ngươi cứ xúm vào bắt nạt ta? Địa vị hoàng đế từ bao giờ tụt dốc thảm thương vậy?
Ta không phục!
Ta cần được tăng giá!
Còn nữa.... tên khốn Nguyệt Kinh Thiên, ngươi cậy ngươi chân dài đúng không? Chân dài giỏi lắm sao? Ta... chẳng qua ta lớn tuổi, xương khớp thoái hóa nên mới lùn đi thôi nha! Nhìn lại ba mươi năm trước, lão tử vẫn là một anh hùng thân cao tám thước, đầu đội trời, chân đạp đất.
Đương khi Nguyệt Kinh Thiên sắp kéo được cổ áo Bắc Mạc Trì thì từ bên ngoài, có hai bóng dáng chậm rãi bước vào. Bắc Mạc Trì phanh không kịp, thân mình thuận thế lao về phía trước, có xu hướng đâm sầm vào người mới tới.
Bắc Mạc Trì kinh hãi nhưng không hề sợ hãi, bởi lẽ hắn tin rằng dù là ai đi chăng nữa cũng không có gan để hắn ngã.
Bắc Mạc Trì nhắm tịt mắt, dang hai tay hai chân chuẩn bị tinh thần đón nhận một cái đỡ kính cẩn, ấm áp như một lẽ thường tình.
Nào, trẫm cho ngươi vinh hạnh được động vào long thể của trẫm.
Bất quá, người tính không bằng trời tính, Bắc Mạc Trì vạn vạn lần không ngờ tới người đến lại là 'nghịch tử' luôn thích làm trái ý hắn, luôn lạnh nhạt, phũ phàng với hắn.
Mắt thấy khuôn mặt Bắc Mạc Trì ngày càng phóng đại, đối phương không nói không rằng ôm lấy thê tử bên cạnh, tao nhã xoay một vòng. Một vòng xoay không lớn không nhỏ, không thô tục cũng không mỹ miều, vừa vặn tránh đi phạm vi va chạm với Bắc Mạc Trì.
Rầm!
Nệm thịt êm ái trong dự liệu không có xuất hiện, Bắc Mạc Trì dùng tư thế cẩu ăn phân ngã sấp mặt, sống mũi đập xuống đất đau điếng.
"Ai nha! Là ai? Ai mà không có mắt đó? Mũi của trẫm..."
Bắc Mạc Trì kêu rên oai oái, lồm cồm bò dậy, vừa ôm mũi vừa trách mắng.
Thực chất hắn ngã không có quá đau, nhưng cái quan trọng là thể diện của hắn, thể diện của hắn vứt cho chó gặm được rồi!
Người 'không có mắt' nào đó không trả lời Bắc Mạc Trì, ngược lại nữ tử đi cùng hắn rất thức thời tiến đến đỡ lão hoàng đế dậy. Nàng nhìn mũi hắn đỏ ửng y như quả cà chua, cố nhịn cười cất tiếng.
"Phụ hoàng, ngươi làm gì mà chạy nhanh như vậy? Có ma đuổi phía sau sao?"
Nàng đã thành vương phi của nhi tử hắn, về tình về lý đã đến lúc nên đổi cách xưng hô, gọi hắn một tiếng 'phụ hoàng'.
Bắc Mạc Trì không phải lần đầu tiên được gọi là 'phụ hoàng', cũng không phải lần đầu tiên có con dâu. Cơ mà... lần này không giống, có gì đó là lạ.
Bắc Mạc Trì ngẩng đầu, nhìn rõ người trước mặt, nước mắt lặp tức lưng tròng.
"Lương bảo bảo..."
Không phải là hắn thiên vị gì đâu, nhi tử hay nữ nhi, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Hắn có thể thề với lão thiên gia, trời đất chứng giám, hắn chưa bao giờ bạc đãi hay làm khó các hoàng nhi. Tuy tình cảm có khác, nhưng hắn vẫn là phụ thân của chúng, làm sao không thương, không yêu?
Thế nhưng... thử nghĩ mà xem, sinh hài tử với người mình yêu và sinh hài tử với người mình không yêu, nó khác nhau nhiều lắm.
Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Phong là hài tử của người hắn yêu, tình cảm của hắn trao cho hai huynh đệ y sẽ có phần khác với những người khác. Nếu người nào hiểu thì không sao, nếu người nào không hiểu... ví như Bắc Mạc Lâm, hắn cũng không còn cách nào.
Bắc Mạc Lâm tạo phản, hắn chết không phải không có ý nghĩa, ít nhất với Bắc Mạc Trì, đó là sự đả kích to lớn. Thân làm phụ thân hắn đã cho y rất nhiều cơ hội, nhưng y nhất quyết tự lao đầu vào lửa, thành ra rơi vào vạn kiếp bất phục...
Người ta thường có câu 'yêu ai yêu cả đường đi lối về', Bắc Mạc Trì thương Bắc Mạc Quân thì đương nhiên hắn cũng sẽ thích vị vương phi mà nhi tử lựa chọn. Huống hồ, Nguyệt Tích Lương hắn nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, ngay lúc mới bắt đầu đã coi nàng là thân nhân.
Bắc Mạc Quân kết hợp với Nguyệt Tích Lương, không có gì hoàn hảo hơn thế!
Nguyệt Tích Lương lôi ra kim sang dược bôi vào sống mũi Bắc Mạc Trì, kim sang dược mát lạnh thoáng chốc làm hắn thoải mái vô cùng.
Thuốc tốt!
Nguyệt Tích Lương ngó Bắc Mạc Trì đang nhìn chằm chằm kim sang dược trong tay nàng, kim quang lấp lánh, nàng bèn nhét lọ thuốc vào tay hắn, nói.
"Phụ hoàng, cái này cho ngươi."
Dù sao nàng còn rất nhiều.
Sắp xảy ra chiến sự, thuốc trị thương là vật tư thiết yếu không thể thiếu. Thời gian qua Nguyệt Tích Lương bào chế rất nhiều kim sang dược cùng các loại dược hoàn, tất cả chất đầy một căn phòng.
"Ha ha ha, đúng là Lương bảo bảo hiếu thảo nhất! Không như ai kia..."
Bắc Mạc Trì không khách sáo cất chiến lợi phẩm, khóe mắt lườm nguýt Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân một bộ chẳng để tâm, mặt mày sáng láng thỉnh an Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu."
Bắc Mạc Trì: "......."
Thay đổi thái độ nhanh chóng mặt, suốt mấy chục năm hắn vẫn chưa nhận được đãi ngộ tốt như thế đâu.
Nghịch tử!
Đôi phu thê Nguyệt vương gia nhìn thấy người tới là Bắc Mạc Quân cùng Nguyệt Tích Lương liền tạm thời bỏ qua cho Bắc Mạc Trì. Lăng Tiêu Nhiên quan sát hai bạn nhỏ một lượt, ân cần hỏi
"Hai ngày nay... không xảy ra chuyện gì kỳ quái chứ?"
Hiền tế tinh thần phấn chấn, nữ nhi ngoại trừ chân hơi run thì không có gì bất thường khác.
Chẳng lẽ là nàng quá đa nghi?
Khụ khụ!
Nguyệt Tích Lương ho khan, xấu hổ thay Bắc Mạc Quân đáp.
"Không có... là tại ta ngủ nhiều thôi."
Vừa rồi khi tỉnh dậy nàng mới biết hai người vậy mà ân ái những hai ngày. Chuyện này làm sao có thể nói ra ngoài? Vẫn là tự mình giữ trong lòng thôi.
"Ngủ?"
Lăng Tiêu Nhiên không tin lắm, nhưng cố tình nàng không phát hiện được thêm cái gì để chất vấn.
Nguyệt Tích Lương vì muốn không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nàng chuyển đề tài.
"Phụ thân, khách nhân còn ở Quỷ Âm môn không?"
Bỗng nhiên nói đến vấn đề khác, Nguyệt Kinh Thiên phải mất một lúc mới kịp thời phản ứng, hắn tính tính, mở miệng.
"Theo lời con, những nhân vật quan trọng đều ở lại. Các thế lực còn thiếu cũng đã tập hợp đầy đủ. Ta sắp xếp cho bọn hắn ở Thiên viện phía Tây."
Những nhân vật quan trọng bao gồm hoàng thất Cảnh Lăng, hoàng thất Ly Mẫn, lãnh đạo Vu tộc, lãnh đạo các môn phái giang hồ cùng chiến tuyến, tập đoàn Nguyệt thị bí ẩn.
Những thế lực còn thiếu là hoàng thất Nam Viêm, hoàng thất Ám Dạ.
Tất cả đã tề tựu ở Quỷ Âm môn, cùng chờ đợi môn chủ Quỷ Âm Môn xuất hiện.
Nguyệt Tích Lương gật gù, xoay người đi hướng đại sảnh.
"Mời bọn hắn đến, chúng ta cần bàn bạc sách lược."
Đại hôn được tổ chức đã làm trễ nãi quá nhiều thời gian của mọi người.
Bây giờ cách thời điểm Thiên Ma cung khởi chiến còn chưa đến năm ngày nữa...