Để đợi một câu đồng ý của Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân cơ hồ dùng hết khả năng nín thở của mình, thậm chí là phá vỡ kỷ lục bản thân, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, từng giây từng phút trôi qua lâu không thể tả.
Nói hắn hồi hộp ư?
Tại sao lại không!?
Hắn chỉ sợ Nguyệt Tích Lương lại một lần nữa phũ hắn thì nguy!
Nhưng mà... cuối cùng trời cao có mắt, nàng đồng ý rồi.
Bắc Mạc Quân thở ra một hơi, dung nhan tuấn mỹ thỏa mãn chưa từng có.
Triển Chính Hi thay vương gia nhà mình lệ rơi đầy mặt, cảm tạ mười tám đời tổ tiên đã phù hộ cho vương gia chân chính thoát kiếp cẩu độc thân. Triển Chính Hi len lén lau nước mắt, hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, cất cao giọng.
\- " Giờ lành đã đến, mời bái thiên địa! "
Bắc Mạc Quân đứng dậy, đội lại khăn trùm đầu cho Nguyệt Tích Lương, đưa tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen, khăng khít. Không cần hỉ nương, ta sẽ tự mình nắm lấy hạnh phúc của mình...
\- " Đi thôi. "
Bắc Mạc Quân dẫn Nguyệt Tích Lương đi vào hỉ đường, y bào đỏ thẫm với làn váy dài đỏ lửa quấn quýt nhau, long phượng giao thoa, vạch lên không trung một mảnh đỏ chói mắt.
Bắc Mạc Trì đã ngồi sẵn trên ghế chủ vị, bên cạnh hắn là Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên không biết đã an tọa từ bao giờ.
Theo tập tục từ xưa đến nay, bái cao đường là bái trưởng bối bên nhà tân lang, trưởng bối tân nương có đến cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn. Thế nhưng, những người ở đây có ai không phải là nhân trung long phượng, kiệt ngạo bất tuân? Tập tục, luật lệ là do con người đặt ra, có nghĩa để người khác sửa đổi. Phá vỡ tập tục thì có làm sao?
Ngày hôm nay, bọn họ bái cả hai bên trưởng bối, bất luận nhà nam hay nhà nữ, đều là 'cao đường'!
Dưới lớp khăn trùm đầu, Nguyệt Tích Lương khẩn trương đảo mắt. Đây không phải là lần đầu tiên nàng bước vào hỉ đường, trước kia Hàn Vũ ép hôn nàng, nàng cũng đã từng mặc y phục tân nương, cũng đã suýt chút nữa thành nương tử nhà người ta. Nhưng.... lần này hoàn toàn khác!
Khi nãy nàng bình tĩnh là vậy, ai biết trong lòng nàng thực chất đang có bầy nai con chạy loạn.
Nguyệt Tích Lương à Nguyệt Tích Lương, không phải là thành thân thôi sao? Kiếp trước ngươi đi làm phù dâu cho bằng hữu suốt, ngươi khẩn trương cái rắm!
Được rồi, xông lên!
Nguyệt Tích Lương đột ngột thay đổi thái độ, lôi kéo Bắc Mạc Quân tăng nhanh cước bộ, đi bái đường như thể đi ra chiến trường giết địch, muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn.
Tráng sĩ một đi không trở lại!
\- " Nhất bái thiên địa! "
\- " Nhị bái cao đường! "
\- " Phu thê giao bái!! "
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương lần lượt thực hiện nghi lễ bái đường trong thuận lợi. Xong xuôi, Bắc Mạc Quân dường như không đợi được nữa, nháy mắt với Triển Chính Hi. Triển Chính Hi giật giật khóe môi, vô nại thở dài, hô tiếp.
\- " Tân lang, tân nương vào động phòng! "
Duy độc đợi có vậy, Bắc Mạc Quân không nói hai lời cùng Nguyệt Tích Lương phi như bay về hỉ phòng, bỏ mặc quan khách hai nhà hít khói bụi, mặt mày mộng bức.
\- " Tiểu tử đáng chết! "
Đã cướp mất nữ nhi nhà ta, ngươi còn định chuồn có phải hay không?!
Hôm nay lão tử nhất định phải chuốc say ngươi! Không cho ngươi có sức động phòng mới tốt! Hừ hừ!!
Nguyệt Kinh Thiên đang toan đứng dậy chuẩn bị đuổi theo Bắc Mạc Quân thì lại bị Lăng Tiêu Nhiên kéo lại. Lăng mẫu thân trắng mắt lườm Nguyệt phụ thân, cảnh cáo.
\- " Ta nói cho chàng biết, chàng đừng có làm phiền hai đứa nó tạo người. Ta còn muốn nhanh nhanh có tôn tử, tôn nữ để bế! "
\- " Nhưng mà.... nhưng.... "
Nguyệt Kinh Thiên ủy khuất mím môi. Nhưng Bắc Mạc Quân cướp mất Lương bảo bảo thì trừng phạt làm sao? Không lẽ cứ thế bỏ qua cho y? Hắn không cam tâm...
\- " Không nhưng nhị gì cả, thánh chỉ đã ban, chàng muốn kháng chỉ? "
Lăng Tiêu Nhiên mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, đây có khác nào là đang hù dọa tiểu hài tử đâu? Mà 'tiểu hài tử' ở đây thấy nụ cười thân thuộc này vô thức rùng mình ớn lạnh một cái, rất thức thời thuận theo.
\- " Được được, thần tuân chỉ! Nương nương, mời người đi uống rượu mừng! "
Nói rồi, hắn khẽ cúi người, nâng Lăng Tiêu Nhiên đi tiếp đón quan khách, hòa mình vào trong không khí đại hôn náo nhiệt, tự nhủ đã thế lão tử không say không về.
Đúng là muốn bao nhiêu chân chó có bấy nhiêu chân chó!
Không có chân chó nhất chỉ có càng chân chó!
Bắc Mạc Trì nhìn bóng lưng hai kẻ không coi vương pháp ra gì ngoáy mông đi xa, trong lòng dù đau nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng giữ nụ cười lễ độ.
Tại sao hắn không biết thánh chỉ lại dễ ban xuống như vậy, tùy tiện ban là ban, nội dung kỳ kỳ quái quái. Hơn thế, long tỷ hàng thật giá thật còn nằm ở ống tay áo hắn đây, không có dấu long tỷ vẫn có thể ban thánh chỉ được cơ à? Giờ hắn mới biết nha...
Nếu có ai hỏi Bắc Mạc Trì giả mạo thánh chỉ đáng tội gì? Hắn sẽ không ngần ngại mà đáp: " Giả mạo thánh chỉ là tội chết, phải chu di cửu tộc! "
Bất quá.... Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên hắn giết được sao? Có cho bạc hắn cũng không có can đảm!
Thế mới nói, nghề nào cũng là nghề, nhưng nghề làm hoàng đế là gian khổ nhất. Các ngươi nghĩ ta sướng ư? Không hề!
Hậu cung ba ngàn giai lệ, suy cho cùng thì cũng là ngầm biến hắn thành con ngựa giống, muốn vắt sạch tinh lực của hắn đây mà...
Hằng năm ăn sơn hào hải vị, thôi cho ta xin một bát cháo trắng với hành, ta ăn đồ bổ nhiều đến nỗi đêm đến đi tiểu cũng tiểu ra mùi nhân sâm...
Vàng bạc châu báu chất như núi, ha ha ha, nực cười, các ngươi không tính đến có bao nhiêu loại phí cần trả? Phí sinh hoạt cho phi tần, phí mua cho các nàng trang sức, gấm vóc, tiền lương cho quan thần, cung nữ, thái giám, ngự tiền thị vệ, trù phòng, khố phòng, sài phòng,... Phí mua lương thực cung cấp cho biên cương, phí xây miếu thờ, lầu các, phủ đệ, phí thưởng cho quan lại đại thần có công, phí sính lễ và của hồi môn cho hoàng tử, công chúa, hoàng chất,.... Túm cái quần lại, hoàng đế thực chất nghèo rách mồng tơi!
Tấu chương chất đống như núi chờ phê duyệt, chuyện nhỏ chuyện to từ Nam ra Bắc, Đông ra Tây đều đến tay hắn. Nhiều đêm hắn không ngủ, mắt thành mắt gấu trúc, da sạm lại, vài cái mụn trứng cá to oành hiên ngang lẫm liệt xuất hiện. Bắc Mạc Trì vì thế nửa đêm soi gương khóc rống...
Đấy, hắn vất vả như vậy, vậy mà vẫn có hai người nào đó thường xuyên bóc lột hắn, đàn áp hắn, không coi hắn ra gì.
Chức hoàng đế này hắn không làm nữa!
Hắn bỏ nghề!
Ai làm thì làm, hắn không làm!
\- " Hoàng thượng, kinh thành cấp báo, chó nhà thừa tướng cắn mất một miếng thịt trên mông nhị thiếu gia nhà Tả tướng quân! Tả tướng quân một khóc, hai nháo, ba đòi đích thân cắn lại thừa tướng một phát mới chịu. Thừa tướng tuổi già sức yếu, sợ rằng một phát cắn bằng hàm răng mài đu đủ của Tả tướng quân cũng đủ để hắn nằm sấp cả tháng, đại tiện không đi được. Hoàng thượng, nên xử lý thế nào? "
Liêu thị lang tiến đến nói thầm vào tai Bắc Mạc Trì.
Bắc Mạc Trì: " ......... "
Liêu thị lang, ngươi đưa mông ra thay Tả thừa tướng nhận một phát cắn không phải là vẹn cả đôi đường?
Còn hỏi trẫm!
Hỏi nữa trẫm cắn nốt bên mông còn lại của ngươi!
Nỗi bi ai thấu trời xanh của Bắc Mạc Trì không ai hay biết, người uống rượu vẫn hoàn uống rượu, người ăn cơm vẫn hoàn ăn cơm, người bốc phét vẫn hoàn bốc phét,... và người động phòng vẫn chú tâm vào động phòng.
..............
\- " Tiểu Quân Quân, chàng... từ từ thôi, ta chịu không nổi... A! "
Nguyệt Tích Lương thở hổn hển, mày lá liễu nhăn tít thành một đoàn, mồ hôi lấp lánh thẫm đẫm tóc mai. Nàng bíu chặt lấy bả vai bắc Mạc Quân, cả cơ thể mảnh mai căng như dây đàn, tựa như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Bắc Mạc Quân cũng khó chịu không kém, kim quan trên đầu hắn lệch lạc, ngón tay hắn nhẹ nhàng chuyển động.
\- " Tích Lương, nàng thả lỏng ra, sắp xong rồi... "
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Hello các tình yêu, Aya quay trở lại rồi đây. Sang tháng mới rồi, làm trận bão cho mát đã nhỉ? \=\)\)\)
Yêu cầu đơn giản lắm, chương này lên 200 like, 50 bình luận là có bão nha. Còn nữa, nếu sao đánh giá bên ngoài tác phẩm kia lên 4,8 sao thì sẽ bão to hơn nữa, mọi người cùng cố gắng nha. Yêu yêu ❤