Không hỏi ra miệng thì còn tốt, vừa hỏi ra, Bắc Mạc Quân còn chưa nói gì, Nguyệt Tích Lương đã bị mỗ vị phụ thân đại nhân cực độ khinh bỉ.
\- " Lương bảo bảo, thường ngày con thông minh lắm cơ mà, sao đạo lý đơn giản này cũng không hiểu? Đầu con không bị đập vào đâu chứ? "
Nguyệt Kinh Thiên rất không nể tình nói.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Nàng cư nhiên bị phụ thân chê ngốc! Nàng bị một người vốn dĩ 'đại ngốc' chê ngốc!
Nàng có ngốc sao?
Mà có ngốc thật cũng là chuyện thường tình! Con người làm sao có thể lúc nào cũng thông minh được, thỉnh thoảng ngu đần một tí nó mới có hương vị trần tục.
Thử nghĩ kỹ mà xem, nàng đã xinh đẹp tuyệt trần thế này, y thuật lại cao siêu, thiện lương hiền lành, thuần khiết khả ái,.... nếu nàng còn vô cùng thông minh nữa thì chẳng phải tất cả các nữ nhân trên thế giới đều thấy hổ thẹn không bằng hay sao? Như thế thì quá tàn nhẫn rồi! Hoàn hảo vừa thôi để cho người khác sống với, hoàn hảo quá..... nàng ngại!
Bắc Mạc Quân lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Tích Lương, đưa tay gỡ cọng cỏ không biết mắc trên tóc nàng từ bao giờ, mở miệng.
\- " Nếu đánh, ta có năm thành nắm chắc sẽ thắng Mạc Vấn Thiên. Nhưng mà ta có thắng cũng là thắng hiểm, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ta lúc ấy không khác nào con hổ giấy. Thêm nữa, quân địch không chỉ có mỗi Mạc Vấn Thiên, nàng có nhìn thấy đám thủ vệ đông đúc vây kín tiểu viện không? Thiết nghĩ..... có thắng Mạc Vấn Thiên thì chúng ta cũng không phá được vòng vây tẩu thoát. Ta, nhạc phụ, Hiên Viên Dật đều bị thương nặng, một mình nàng chống đỡ.... ta không yên tâm. "
Thực chất, Bắc Mạc Quân tin tưởng Nguyệt Tích Lương. Tin tưởng nàng cho dù trong hiểm cảnh cũng sẽ cố gắng gồng mình, liều chết mang bọn hắn ra ngoài an toàn.
Hắn tín nhiệm Nguyệt Tích Lương như vậy, tín nhiệm nàng vô điều kiện. Tin chắc rằng không chỉ mỗi Bắc Mạc Quân, mà còn cả Nguyệt Kinh Thiên và Hiên Viên Dật cũng như thế.
Nhưng mà.... chỉ vì một phút hiếu thắng của bản thân mà đẩy Nguyệt Tích Lương vào vòng nguy hiểm, tiến thoái lưỡng nan. Quả thật không đáng!
Nàng sẽ bị thương, dù là thương to hay thương nhỏ thì cũng là bị thương, nàng sẽ đau, sẽ chảy máu. Bắc Mạc Quân hắn không đành lòng.....
Nguyệt Tích Lương chớp mắt lại chớp mắt, làm sao nàng lại không hiểu suy nghĩ của Bắc Mạc Quân. Chẳng qua, giữa bọn họ không cần nói lời khách sáo làm gì.
\- " Ta hiểu rồi. "
Nguyệt Tích Lương hung hăng xoa nắn má Bắc Mạc Quân một cái, nàng vừa nói vừa toan đứng dậy...
Bắc Mạc Quân giật mình, theo phản xạ túm lại tay nàng, nghi hoặc hỏi.
\- " Nàng đi đâu? "
Nguyệt Tích Lương trợn trắng mắt, dơ chỗ dược liệu vừa mới bào chế xong lên, kéo dài giọng.
\- " Ta đi đắp thuốc cho Hiên Viên Dật, hắn sắp chết đến nơi rồi! "
Đắp thuốc?
Tầm mắt Bắc Mạc Quân bỗng lia đến chỗ thảm cỏ, nơi Hiên Viên Dật đang nằm hấp hối, máu me be bét, mặt không có lấy một tia huyết sắc. Đúng là sắp chết thật.
Hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
\- " Phải cởi y phục? "
Nguyệt Tích Lương mất độ vài giây mới suy luận ra ý hắn, giật giật đuôi lông mày.
\- " Không cởi thì làm sao băng bó, đắp thuốc? Ta đâu phải là thần tiên, chữa bệnh cũng cần tiếp xúc với vết thương chứ. "
Huống hồ, vết thương của Hiên Viên Dật chủ yếu là vết thương do lưỡi đao tạo nên, ngực, bụng, đùi, chân, tay đều có. Không cởi y phục sẽ không thấy miệng vết thương. Nguyệt Tích Lương còn định không cho hắn mặc y phục nữa, y phục trên người hắn bẩn hết rồi, mặc lại sẽ bị nhiễm trùng. Đợi đến khi nào có đồ mới rồi mặc cũng không muộn.
Nếu để Hiên Viên Dật biết, tương lai gần hắn sẽ phải khỏa thân mà sống, hắn chắc chắn sẽ chỉ mong mình tạm thời không tỉnh dậy.
Nghe Nguyệt Tích Lương nói, Bắc Mạc Quân mặt mày sa sầm, hắn đứng phắt lên, không nói không rằng đẩy Nguyệt Tích Lương ra khỏi hang động.
\- " Uy Uy! Chàng làm gì? "
Bắc Mạc Quân sau khi đẩy Nguyệt Tích Lương ra bèn hai tay vòng ngực, đứng chắn trước của động như đại môn thần. Hắn hừ hừ lên tiếng.
\- " Không cho nàng nhìn thấy cơ thể của nam tử khác. "
Nguyệt Tích Lương nhất thời dở khóc dở cười.
\- " Trong mắt đại phu không phân biệt nam nữ. "
Bắc Mạc Quân không chịu.
\- " Nhưng trong mắt ta có phân biệt nam nữ. "
Nguyệt Tích Lương nghiêng người sang trái.
\- " Hắn là bằng hữu ta! "
Bắc Mạc Quân cũng nghiêng người sang trái.
\- " Nàng là nữ nhân của ta. "
Nguyệt Tích Lương nghiêng người sang phải.
\- " Hắn cứu mạng ta! "
Bắc Mạc Quân cũng nghiêng người sang phải.
\- " Nàng cũng từng cứu hắn, coi như hòa. "
Nguyệt Tích Lương lại nghiêng người sang trái.
\- " Làm sao hòa được, hắn cứu ta hai lần! "
Bắc Mạc Quân tiếp tục nghiêng người sang trái, trầm ngâm.
\- " Ta coi như cũng vừa cứu hắn, người ta nói phu thê như một, nàng cứu hắn hai lần rồi. "
Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ lại nghiêng người sang phải.
\- " Chúng ta còn chưa thành thân! "
Bắc Mạc Quân đeo bám không buông.
\- " Lặp tức sẽ thành thân. "
Sang trái, sang trái!
Sang phải, sang phải!
Cuối cùng, Nguyệt Tích Lương hoa mắt chóng mặt, không nhịn được nữa dậm chân.
\- " Bắc Mạc Quân, hắn sắp chết rồi! Chàng muốn sao?! "
Bắc Mạc Quân nhìn Nguyệt Tích Lương xù lông, hắn làm như chịu đả kích lắm, ôm ngực lảo đảo, dung nhan tuấn mỹ nhuốm màu thê lương, hắn ủy khuất cắn cắn môi.
\- " Nàng..... mắng ta? "
Nguyệt Tích Lương co rút khóe miệng. Không tin cái người bán manh trước mặt này lại là Cảnh Lăng chiến thần lạnh lùng, tàn nhẫn trong lời đồn. Trước kia hắn rõ ràng không phải như vậy! Trước kia hắn uy vũ lắm! Kiệm lời lắm! Ngầu lòi lắm!
Nguyệt Tích Lương hỗn độn trong gió, miễn cưỡng phủ nhận.
\- " Không có, ta đâu có mắng chàng. Nhưng mà.... Hiên Viên Dật thực sự sắp chết rồi kìa! "
Nguyệt Tích Lương vừa nói vừa chỉa chỉa phía trong động. Hiên Viên Dật khi hôn mê bất tỉnh còn rất phối hợp kho khan.
Khụ khụ!!
Ho ra một búng máu bầm.
Bắc Mạc Quân hoài nghi hắn có phải là giả bộ ngất hay không.
Bắc Mạc Quân bĩu môi, bất chợt linh quang chớp động, mắt lóe sáng. Bắc Mạc quân cười âm trầm, hắn đoạt lấy thuốc trong tay Nguyệt Tích Lương, nói.
\- " Để ta làm! "
Nguyệt Tích Lương mở to mắt, nghi ngờ.
\- " Chàng làm? Có được không? "
Bắc Mạc Quân tự tin tràn đầy, vỗ ngực đảm bảo.
\- " Nàng yên tâm, ta sẽ 'chăm sóc' Tứ hoàng tử Ly Mẫn thật tốt! "
Nguyệt Tích Lương bất giác cảm thấy Bắc Mạc Quân không đáng tin lắm. Nhưng mà để hắn làm còn hơn là tốn thời gian đứng đây đôi co, không còn cách nào khác, nàng phẩy tay.
\- " Thôi được rồi, giao cho chàng. "
Bắc Mạc Quân gật đầu, cầm thuốc đi vào trở lại hang động, trước lúc đi còn không quên nhắc nhở, hai ngón tay làm động tác 'coi chừng ta đó'.
\- " Không được nhìn trộm. "
Nguyệt Tích Lương đảo mắt vài vòng, lè lưỡi.
\- " Ấu trĩ! "
Bắc Mạc Quân không phải ấu trĩ dạng vừa, dấm nào cũng ăn được.
Nguyệt Kinh Thiên chẳng biết theo hai người ra ngoài từ lúc nào, hắn nằm vắt vẻo trên cành cây, một tay đỡ trán, nhớ Lăng Tiêu Nhiên.
Nương tử, nàng thấy không? Ta mỗi ngày đều bị nhét cho một nồi cẩu lương. Người trẻ bây giờ đều không biết giữ ý tứ trước mặt trưởng bối, bọn chúng khinh ta thân đơn gối chiếc đây mà. Nương tử, nàng có biết không, bọn chúng chắc chắn vừa quên mất sự tồn tại của ta đấy! Thương tâm muốn chết!
Cùng Kỳ ôm kiếm đứng lặng im một góc không ai chú ý: Ta còn tàng hình hơn ngươi!
.......
Ba ngày sau.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Một đôi phu thê thương nhân đeo tay nải, dưới chân chất đầy đồ đạc đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc đi trên đường núi mỗi lúc một xa, người nữ tử thở dài.
\- " Phu quân, chúng ta đây là gặp phải đạo tặc? "
Nam tử đờ đẫn lắc đầu, tay cầm tờ ngân phiếu khẽ run rẩy.
\- " Hình như là không phải, người ta có trả tiền đàng hoàng. "
Nhưng mà giá trị ngân phiếu quá lớn, hắn không kịp thích ứng...
\- " ....... "
Nữ tử nọ ngửa mặt nhìn trời, thầm nghĩ. Phu thê bọn họ hôm nay gặp phải mấy người kỳ ba, trước tiên là không biết nhảy ra từ đâu chặn lại xe ngựa của bọn họ, sau đó là một loạt động tác không báo trước, bùm bùm bùm nhanh như chớp giật.
Mở cửa xe ngựa, túm người ra ngoài, vứt hết đồ đạc xuống, ném cho một tờ ngân phiếu, hôn một nụ hôn gió, cầm roi, đánh ngựa, chạy đi,.... cơ hồ chỉ trong mười giây thời gian.
Đây không phải đạo tặc thì là gì?
\- " Phu quân, bây giờ chúng ta đi về thôn bằng cách nào? "
\- " ..... Đi bộ thôi. "
\- " Năm trăm dặm? "
\- " ...... Ừ, năm trăm dặm. "
\- " ..... Chàng đi chết đi! "
.....
Nguyệt Tích Lương thích ý ngồi dựa lưng vào thành xe ngựa, chân thả xuống đung đưa, miệng ngâm nga khúc tiểu khúc. Bắc Mạc Quân đảm đương vai trò phu xe, lần đầu tiên trong đời đánh xe ngựa, nhưng hắn điều khiển cực kỳ điêu luyện, không hổ là nhân trung long phượng, kể cả đánh xe cũng là không học tự thông.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân hai người ngồi cạnh nhau, vai kề vai, tay xen kẽ tay, ngắm cảnh đẹp hữu tình, thỉnh thoảng thơm má đối phương một cái. Bầu không khí này sẽ còn tiếp tục êm đềm, lãng mạn nếu không phải người nào đó trong xe ngựa bất ngờ thất thanh rống lớn.
\- " Y phục của ta đâu?!! "