Nguyệt Tích Lương ở trong phòng chữa trị cho Mạc Kinh Thiên vỏn vẹn hai canh giờ, hai canh giờ trôi đi, may mắn không có ai đến quấy rầy. Nguyệt Tích Lương thu lại căn ngân châm cuối cùng, lau mồ hôi trên trán, nhoẻn miệng cười.
\- " Hoàn thành! "
Nhìn lại Mạc Kinh Thiên, sắc mặt hắn hồng hào hẳn lên, trên trán còn quấn băng vải dày bịch. Do thiếu thuốc dẫn cổ trùng và hàng tá đồ cần thiết khác, nên Nguyệt Tích Lương đành làm một tiểu phẫu ở đầu phụ thân, trực tiếp lấy cổ trùng ra. Tiểu phẫu này không khó nhưng yêu cầu độ tỉ mỉ cùng tập trung cao độ, chỉ cần lệnh một phân là có thể biến Mạc Kinh Thiên thành một ngốc tử chính hiệu.
Nguyệt Tích Lương, nàng không muốn có phụ thân là ngốc tử! Vì vậy nàng không thể không vận dụng hai trăm phần trăm công lực để hoàn thành tiểu phẫu.
Ngay khi Nguyệt Tích Lương đang thu dọn đồ đạc thì người đang nằm trên giường khẽ cau mày, nhẹ rên.
\- " Ưm.... "
Hắn tỉnh?
Nguyệt Tích Lương vui vẻ chạy lại, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Kinh Thiên.
Mạc Kinh Thiên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, hắn cảm thấy thần hồn hắn vốn đang ở một không gian mênh mông vô bờ bến bỗng bị người ta mạnh mẽ kéo về, nhét lại thể xác. Toàn thân hắn cứng nhắc, những khớp xương vì lâu không hoạt động vang lên tiếng 'răng rắc' giòn tan.
A..... Đầu hắn sao lại đau thế này? Cứ như từng bị mổ xẻ ra vậy!
Đau, nhưng mà..... có vẻ không nặng nề như trước nữa.
Mạc Kinh Thiên mơ màng mở mắt, tầm nhìn từ nhạt nhòa cho đến rõ ràng, đập vào mắt hắn đầu tiên là khuôn mặt phóng đại của 'Lãnh Phong'.
Mạc Kinh Thiên giật nảy mình, theo bản năng cất giọng khản đặc.
\- " Lãnh hộ pháp.... ngươi ở đây làm gì?! "
Nguyệt Tích Lương chớp mắt lại chớp mắt, bấy giờ mới ngộ ra là nàng còn đang đeo mặt nạ da người. Nàng ngượng ngùng ho nhẹ, vừa nói vừa cởi lớp mặt nạ 'Lãnh Phong'.
\- " Ta không phải Lãnh Phong, ngươi nhìn rõ xem.... ta.... là ai? "
Xoát!
Mạc Kinh Thiên trợn trừng mắt nhìn từ một người nam tử thoắt cái biến thành thiếu nữ mỹ lệ. Nàng da trắng như tuyết, trơn bóng mịn màng, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhếch, mắt phượng câu hồn, quỳnh mũi khéo léo, môi đỏ mọng mê người,.....
Nàng như một kiệt tác nghệ thuật mà lão thiên gia tạo nên, đẹp không giống phàm tục, tựa cửu thiên huyền nữ hạ phàm.
Mạc Kinh Thiên vì lý do vừa mới tỉnh dậy, đại não có chút chậm chạm, cộng thêm ảnh hưởng của Khống Trí cổ còn sót lại, hắn không kịp suy nghĩ nhiều đã bật thốt lên.
\- " Ngươi là.... Nguyệt môn chủ Quỷ Âm môn?! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Nàng trực tiếp nổi quạo, không hề lưu tình vung tay đập vào đầu Mạc Kinh Thiên một cái rõ kêu.
Bốp!!
\- " Áu áu áu!!! "
Đầu Mạc Kinh Thiên bị thương, một cú đánh không báo trước này của Nguyệt Tích Lương làm hắn đau muốn chết. Mạc Kinh Thiên nằm lăn ra giường ôm đầu, kêu gào thảm thiết, nước mắt lưng tròng.
Hình tượng của Mạc Kinh Thiên bây giờ một phần cũng không giống 'Mạc Kinh Thiên' mà Nguyệt Tích Lương gặp ở Vọng Huyền Nhai. Ngày đó gặp lại phụ thân, hắn lạnh đến độ Nguyệt Tích Lương cảm thấy hắn lạ lẫm, xa cách ngàn dặm. Nàng sợ..... nàng sợ phụ thân của nàng sẽ mãi như vậy, không trở về nữa. Nàng phải làm như thế nào?
Nhưng không sao, phụ thân nàng rốt cuộc khôi phục bình thường rồi. Thật tốt quá! Thật tốt!
Nguyệt Tích Lương xuống tay rất có chừng mực, mặc dù nàng đánh vào đầu hắn nhưng lại tránh vết tiểu phẫu, đau nhưng không gây hại.
Mạc Kinh Thiên sau khi kêu gào ăn vạ một lúc thì cũng ngừng lại, hắn dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, mắt đần thối nhìn trần nhà. Lúc này, có một lượng lớn trí nhớ như thủy triều dũng mãnh tràn vào bộ não hắn. Từng gương mặt quen thuộc, từng hình ảnh, từng câu chuyện chậm rãi chuyển động....
Hắn nhớ tất cả..... hắn nhớ lại rồi!
Đấy mới là là thân nhân hắn. Đấy là mới là cuộc sống của hắn. Đấy mới là con người thật của hắn.
Hắn.... đã làm cái gì thế này?
Nguyệt Tích Lương ngó biểu cảm Mạc Kinh Thiên liền biết hắn nhớ ra rồi, nàng chống hông, hừ hừ trong lỗ mũi.
\- " Sao nào? Biết mình sai cái gì chưa? Phụ..... thân..... đại..... thân? "
Mạc Kinh Thiên máy móc ngồi dậy, ôm chầm lấy Nguyệt Tích Lương, miệng méo xệch, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
\- " Lương bảo bảo! Ô ô ô..... con là Lương bảo bảo của ta! Ta nhớ con ngày đêm, Lương bảo bảo!! "
Tâm Nguyệt Tích Lương thực chất đã trở nên mềm nhũn, bất quá ngoài mặt nàng vẫn bày ra thái độ ghét bỏ đẩy đẩy Mạc Kinh Thiên.
\- " Phụ thân, nước mũi ngươi lau vào y phục ta bẩn quá. Đi ra đi! "
Đừng tưởng khóc lóc ôm ấp là bản cô nương sẽ tha thứ cho ngài nha. Ngươi làm ta rơi xuống vách đá là thật, ta sẽ ghi thù hết đời!
Mạc Kinh Thiên đáng thương hề hề chu mỏ định thơm má Nguyệt Tích Lương vài cái lại bị nàng phũ phàng gạt đi. Nàng nhắc nhở.
\- " Phụ thân, nếu như ngươi đã khôi phục rồi thì chúng ta nên đi nhanh thôi. "
\- " Hử? Đi? "
Nghe vậy Mạc Kinh Thiên dường như mới phát giác hắn đang ở địa bàn của ai, cả khuôn mặt xấu tới cực điểm.
\- " Thiên Ma cung? Lương bảo bảo, sao con lại ở Thiên Ma cung? Có biết chỗ này nguy hiểm như thế nào hay không?! "
Nguyệt Tích Lương đảo mắt, khinh bỉ lão cha mặt dày một trận. Ta đến đây còn không phải để cứu ngài ư? Chẳng lẽ ngài cho rằng ta rỗi hơi đến Thiên Ma cung đi dạo vài vòng?
Nguyệt Tích Lương nghĩ thì nghĩ nhưng nàng thực thức thời không nói, chọn im lặng là vàng. Dù nói cái gì thì cũng bị phụ thân mắng, nàng biết thừa!
Mạc Kinh Thiên day day trán, nhanh chóng bò dậy xỏ giày, mặc y phục. Hắn gấp gáp nói.
\- " Đi mau! Nếu để lão bất tử kia phát hiện thì coi như xong. "
Lão bất tử trong miệng hắn đương nhiên là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, Mạc Vấn Thiên.
Thế nhưng mà, đương khi Nguyệt Tích Lương và Mạc Kinh Thiên đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng Hiên Viên Dật bất chợt vang lên trong đầu nàng. Truyền âm nhập mật!
\- " Tích Lương, nguy rồi! Có người đến!! "
Nguyệt Tích Lương biến sắc đứng khựng lại, nàng quay sang nhìn Mạc Kinh Thiên, ra hiệu im lặng, không tiếng động truyền đạt.
Chúng ta không rời khỏi được rồi!
........
Hiên Viên Dật truyền âm cho Nguyệt Tích Lương xong thì người nào đó cũng vừa vặn đi tới trước mặt hắn. Hiên Viên Dật điều chỉnh tâm thần, hắn bình tĩnh quỳ xuống, dưới lớp mặt nạ khóe môi cứng ngắc.
\- " Gặp qua lão cung chủ! "
Hiên Viên Dật chưa từng gặp mặt Mạc Vấn Thiên, nhưng hắn mơ hồ nhận thấy áp lực đè nén tỏa ra từ nam tử đối diện, cả lục phủ ngũ tạng hắn như ngừng hoạt động, hít thở khó khăn.
Nhìn khắp Thiên Ma cung, người có thực lực cao nhường này, đủ cao để làm hắn sợ hãi cũng chỉ có chủ nhân của nó, Mạc Vấn Thiên.
Phải nói Hiên Viên Dật đoán không sai, người tới đúng là 'lão bất tử'. Mạc Vấn Thiên đạm mạc liếc Hiên Viên Dật quỳ dưới đất, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung không giống tuổi thật bất biến, giọng nói hắn từ tính, mê hoặc.
\- " Người bên trong là ai? "
Hiên Viên Dật đổ mồ hôi lạnh, hắn trả lời, cố ý nói to cho hai người trong phòng nghe thấy.
\- " Thưa lão cung chủ, Lãnh hộ pháp đang ở bên trong thăm thiếu chủ! "
Mạc Vấn Thiên không đáp lại hắn, chỉ nhìn hắn độ vài giây rồi chậm rãi bước lướt qua, đưa tay đẩy cửa. Hiên Viên Dật muốn ngăn y lại để kéo dài thời gian cho Nguyệt Tích Lương, nhưng thân thể hắn chịu áp lực vô hình, chậm mất một nhịp.
Kẹt.......