Lãnh hộ pháp?
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, đột nhiên có linh cảm bất thường. Nàng lén lút ngẩng đầu, nhất thời khuôn mặt nàng khó coi chẳng khác gì ăn phải gan heo. Mẹ nó, quả đúng là Lãnh Phong!
Lãnh Phong, Nguyệt Tích Lương có gặp nhưng chưa từng chính diện giao phong. Không phải vì nàng sợ hắn, mà vì ở Vu tộc chưa có cơ hội thích hợp. Hắn hại phụ mẫu nàng thảm đến nước này, nếu không dạy cho hắn một bài học thì tên nàng sẽ viết ngược lại!
Lãnh Phong dường như cảm giác được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm như muốn đâm thủng mấy lỗ trên người hắn. Theo bản năng, hắn đảo con ngươi tìm kiếm. Nguyệt Tích Lương vội vàng cúi đầu, giả bộ kính cẩn, khóe môi hơi nhếch tạo thành một đường cong trào phúng.
Lãnh Phong từ thiếu môn chủ cao cao tại thượng hạ xuống thành hộ pháp, chắc chắn là do sự trở về của phụ thân đại nhân. Có phụ thân tại, Lãnh Phong luôn luôn thấp hơn một bậc, chỉ là một con chó của Thiên Ma cung, không hơn. Hẳn là hắn đang rất oán hận đi?
Nguyệt tích Lương nghĩ rất đúng, lãnh Phong ngoài mặt như vậy thôi nhưng trong lòng hắn phẫn nộ muốn chết! Hắn trăm phương ngàn kế sai người ngăn cản Mạc Kinh Thiên, bất quá bằng một cách vi diệu nào đó, y vẫn thuận lợi bước chân vào Thiên Ma cung, lông mao không một chút tổn thương. Hắn hận chứ! Tại sao không hận cho được?! Hắn khổ sở leo lên vị trí này, không ngờ trong một giây bị đá đi xuống. Hắn không cam lòng, cực độ không cam lòng!
Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Hắn không còn là thiếu môn chủ, thủ hạ dưới trướng dần dần rời bỏ hắn, đầu nhập thế lực Mạc Kinh Thiên. Bây giờ hắn không có khả năng tranh đấu, đành phải án binh bất động chờ đợi đối phương sơ hở.
Lãnh Phong không tin hắn sẽ thua Mạc Kinh Thiên, không thua, cũng không được phép thua!
Lãnh Phong hít sâu một hơi, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế lớn hơn, tùy tiện phẩy tay.
\- " Đứng lên đi "
Thân phận của hộ pháp cao hơn bộ chủ một bậc, hắn ngồi ghế lớn cũng là lẽ thường tình.
Bộ chủ Hồng bộ không biết có phải do Nguyệt Tích Lương hoa mắt hay không, nàng thấy dưới đáy mắt hắn lóe lên một tia khinh bỉ rồi biến mất. Xem ra..... Lãnh Phong những ngày này sống không dễ chịu là bao. Hắn trước kia có lẽ gây thù chuốc oán khắp nơi, hành sự phô trương... cho nên có rất nhiều cá nhân không ưa hắn. Đừng nói đến việc cướp lại vị trí thiếu môn chủ, e rằng đến chức hộ pháp hắn cũng phải giữ cho chắc.
Bộ chủ Hồng bộ nhìn qua đám đông một lượt, nói.
\- " Các ngươi cũng biết được lý tưởng của Thiên Ma cung chúng ta là xưng bá thiên hạ. Vì lý tưởng ấy, thậm chí các ngươi đã phải che dấu tung tích dưới mắt người đời, ngủ đông mấy chục năm. Các ngươi có oán cung chủ hay không? "
Tập thể hắc bào không hẹn mà cùng gào thét.
\- " Không oán!! "
Nguyệt Tích Lương đần độn che màng nhĩ, miệng méo xệch.
Sung sức thế mấy cha nội!
Các ngươi không có việc gì làm đi luyện công phu Sư tử rống đúng chứ?! Thủng tai lão nương, lão nương bắt đền các ngươi! Xẻo hết tai các ngươi làm món nem thính!
Bộ chủ hài lòng gật đầu, tiếp tục lên tiếng.
\- " Không oán là tốt. Nên nhớ.... các ngươi có ngày hôm nay đều nhờ vào công ơn bồi dưỡng của lão cung chủ. Nếu các ngươi oán, các ngươi đã là kẻ phản bội, mà kẻ phản bội ở Thiên Ma cung.... không được phép tồn tại! "
Hắc bào đồng loạt run sợ, gân cổ hô.
\- " Cung chủ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! "
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Loạn rồi! Loạn thật rồi!
Bọn hắn làm như Mạc Vấn Thiên là hoàng đế cửu ngũ chí tôn không thành?
Vạn tuế? Vạn tuế cái đầu các ngươi!
Nhưng mà.... Nguyệt Tích Lương tinh ý phát hiện, người mà hắc bào thực sự sợ hãi không phải là Lãnh Phong, mà là trung niên nam tử 'bộ chủ' kia. Hắn..... có thủ đoạn không tầm thường!
Bộ chủ híp mắt, bất chợt giơ tay, phía bên dưới ngay tức khắc im phăng phắc, thở cũng không dám thở mạnh. Riêng về khí thế, quyền uy với thủ hạ, bộ chủ ném Lãnh Phong xa xa hàng vài con phố. Giọng điệu hắn đanh thép.
\- " Ta nói như vậy, không có nghĩa bảo các ngươi mãi mãi điệu thấp. Ngược lại, đây là lúc các ngươi chính thức lộ ra ngoài ánh sáng, cho thiên hạ cảm nhận được Thiên Ma môn chúng ta mạnh đến nhường nào! Hồng bộ chú ý..... "
Ngừng một lúc, thanh âm hắn lên cao một phần.
\- " Một tháng sau, Thiên Ma cung tiến công đến thành trì tứ quốc! Chúng ta cùng nhau nhất thống thiên hạ!! "
Một tháng sau!
Đánh tứ quốc!
Nhất thống thiên hạ!
Từng câu, từng chữ của bộ chủ bất giác làm hàng ngàn, hàng vạn hắc bào Hồng bộ sục sôi, chiến ý dâng trào.
Biết bao nhiêu năm..... bọn hắn đợi ngày này biết bao nhiêu năm rồi, bọn hắn không nhớ rõ nữa.
Nó cuối cùng cũng đến! Bọn hắn không thể không kích động!
Cùng vào thời điểm này, các bộ khác trong Thiên Ma cung cũng dậy sóng.
\- " Lam bộ chú ý.... một tháng sau, tiến công tứ quốc, nhất thống thiên hạ! "
\- " Hoàng bộ chú ý, chuẩn bị tư trang, một tháng sau khởi hành! "
\- " Lục bộ chú ý..... "
\- " Thanh bộ chú ý.... "
\- " Bạch bộ.... "
\- " ...... "
Thiên Ma cung cả thảy hai mươi tư bộ, vì hiệu lệnh mà rung chuyển.
Thiên Ma cung..... nhất thống thiên hạ!
Lão nhân điểm danh Hồng bộ động động ngón tay, hắn ngẩng mặt nhìn trời, mỉm cười đầy thâm trầm.
Một lũ ngu muội! lão phu mỏi mắt mong chờ các ngươi từ thiên đường rớt xuống địa ngục.... ha ha ha!!
Hiên Viên Dật chấn động kéo góc áo Nguyệt Tích Lương, nhỏ giọng nói.
\- " Nguy rồi, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ cứu Nguyệt vương gia! "
Một tháng, một tháng không phải quá nhanh ư? Đừng nói đến tứ quốc, bản thân Thiên Ma cung chắc gì đã kịp trù bị?
Mạc Vấn Thiên điên rồi!
Hắn rốt cuộc đang tính toán cái gì?!
Nguyệt Tích Lương nắm chặt tay nhỏ, nàng hạ quyết tâm.
\- '' Ngươi hãy báo tin cho tứ quốc, còn ta..... Quỷ Âm môn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Ta cá các trưởng lão không cần chỉ thị của ta cũng đã tập hợp đủ các môn phái còn sót lại trên giang hồ, hình thành chỉnh thể liên minh. Đến lúc ấy, cuộc chiến càng thêm khốc liệt.... "
Hiên Viên Dật hiểu, trước tình thế nguy cấp hắn không còn cách nào khác, hắn nhẹ giọng.
\- " Cảm ơn nàng. "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu.
\- " Ngươi không cần cảm ơn ta, chuyện này đâu phải của mỗi tứ quốc. Ta.... vừa là quận chúa Cảnh Lăng, vừa là môn chủ Quỷ Âm môn, trách nhiệm của ta nặng hơn ngươi. "
Đúng, người ta chỉ thấy Nguyệt Tích Lương phong quang vô hạn, lại không hề hay biết trên vai nàng gánh trách nhiệm nặng nề tương ứng. Một thiếu nữ mười sáu tuổi, cho dù tính thêm kiếp trước vào, tuổi đời của nàng cũng thuộc dạng hậu bối.
Nhưng.... những gì người khác kỳ vọng vào nàng quá nhiều, nàng không thể phụ bọn hắn.
Như đã nói, tâm địa nàng không phải Bồ Tát, nàng không thừa sinh mạng để liều mình cứu rỗi chúng sinh. Nàng đấu tranh, chẳng qua vì trong 'chúng sinh' tồn tại thân nhân, bằng hữu nàng. Những người nàng quan tâm, nàng không tiếc bảo vệ họ, trả cái giá nào cũng nguyện...
Hiên Viên Dật giống như tự ý thức được hắn thừa lời. Hắn mở miệng chuyển chủ đề.
\- " Tiếp theo nàng định làm gì? "
Nguyệt Tích Lương không biết hữu ý hay vô tình liếc Lãnh Phong đang nước miếng tung bay thuyết trình trên đài cao nhằm thu phục nhân tâm. Nàng thị huyết tươi cười.
\- " Ta đã có cách. "
...........
Đêm tối, Thiên Ma cung nhuốm một màu xám đen tà ác, sự im lặng tựa chốn u minh khiến những người mặc dù đã sống tại đây lâu cũng không kìm được lạnh cả sống lưng.
Phần phật!
Giữa điểm mù của thủ vệ canh cửa, một góc hắc bào điềm nhiên bay qua, hòa vào bóng tối tịch mịch, không ai phát giác.
Người đến không thèm mang khăn che mặt, cũng không cố tình che giấu hành tung, nhưng hầu như không có người nào nhận thấy sự hiện hữu của hắn. Không biết phải nói thủ vệ Thiên Ma cung kém cỏi hay là võ công hắn quá cao cường, xuất quỷ nhập thần.
Hắc y nam tử đáp xuống ngọn cây, đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn vào một căn phòng le lói ánh nến, bên ngoài có chục thủ vệ canh giữ. Đây không còn là bảo hộ nữa, là canh giữ rồi.
Bên trong giam người nào?
Nam tử hoài nghi nhếch bạc môi, muốn biết..... thì đi vào xem không phải tốt sao?
Nghĩ là làm, thân hình nam tử lặp tức hóa thành một vệt bóng mờ, hàn quang chợt hiện.
Phốc! phốc! phốc!
Trước ngực đám thủ vệ có thêm một cái lỗ nhỏ, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, thật lâu không tiêu tan.....