Không gian rơi vào tĩnh lặng, nam tử không nói, các trưởng lão cũng không nói. Thế nhưng bọn hắn lại bị khí thế trên người y trấn áp, hít thở không thông, cử động khó khăn, khổ sở không tả được.
Một người trẻ tuổi có nội lực thâm hậu nhường này, bọn hắn lần đầu gặp. Có khi nào..... ngang bằng Kình Sâm?
Cuối cùng, Lục trưởng lão hít sâu một hơn, can đảm hơn cả đáp.
\- " Nhị vương gia, thực sự nhóm chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Lần đó Kình Sâm trưởng lão cử chúng ta ở lại môn phái canh giữ. Sự việc Vọng Huyền Nhai..... chúng ta mới nhận được tin tức. "
Sự kiện đó quá lớn, quá kinh tâm động phách, bọn hắn không muốn nhận được tin tức cũng không được, cả giang hồ đều đang bàn luận về nó.
Thần Minh cung trong một ngày biến thành Thiên Ma cung, một Thần, một Ma, khó làm người đời chấp nhận. Hơn nữa, cung chủ Thiên Ma cung Mạc Vấn Thiên cuồng vọng tuyên bố sẽ thống lĩnh cả thiên hạ.
Điều đáng nói ở đây..... hắn vậy mà thật sự có bản lĩnh đó!
Các môn phái tới dự đại hội võ lâm hầu như đều đã chấp nhận quy hàng Thiên Ma cung. Không quy hàng? Chờ đợi bọn hắn phía trước chính là diệt môn! Dù không cam tâm tình nguyện nhưng chúng môn phái không còn cách nào khác. Lúc ấy, hy vọng duy nhất của bọn hắn đặt hết lên người Kình Sâm.
Chỉ cần Kình Sâm thắng Mạc Vấn Thiên, bọn hắn vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế. Chỉ cần Kình Sâm thắng, bọn hắn không tiếc phản kháng, cho dù là hi sinh một bộ phận đông đảo đệ tử.
Thế nhưng, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu quả không sai. Kình Sâm thua. Thua trong gang tấc. Thua tại một chiêu quyết định thắng bại.
Thử hỏi, là võ lâm chí tôn như Kình Sâm còn không đấu lại được Mạc Vấn Thiên, Quỷ Âm môn không đấu lại được Thiên Ma cung thì bọn hắn..... những nhân vật nhỏ bé như bọn hắn đấu nổi sao? Ý nghĩ quá mức viển vông!
Bắc Mạc Quân nhíu mày kiếm, môi mỏng mấp máy, phun từng chữ.
\- " Đây không phải là câu trả lời bổn vương muốn. Các ngươi nhắc lại..... nàng.... ở đâu? "
Thiên Ma cung nổi dậy, tứ quốc đương nhiên biết đến. Hiện nay trong hoàng cung Cảnh Lăng đang loạn thành một bãi chiến trường, Bắc Mạc Trì bận bù đầu, hắn liên lạc với các quân chủ đế quốc khác yêu cầu liên minh nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.
Trước tình thế nước sôi lửa bỏng như vậy, Bắc Mạc Quân dứt áo ra đi. Hắn không quan tâm thiên hạ ra sao, đại loạn thế nào, hắn chỉ quan tâm tiểu chút chít của hắn có mệnh hệ gì mà thôi.
Không ngoài suy đoán, Quỷ Âm môn không bảo vệ được nàng chu toàn.
Trong giây phút nghe được Nguyệt Tích Lương gặp chuyện, Bắc Mạc Quân thậm chí đã có xúc động muốn phá hủy Quỷ Âm môn. Thế lực vô dụng, không bảo vệ được chủ tử, không cần thiết tồn tại trên cõi đời này!
Bất quá..... hắn đã kịp thời dằn lòng lại. Quỷ Âm môn có vị trí đặc biệt trong lòng Nguyệt Tích Lương. Nếu phá.... nàng sẽ oán hận hắn. Cho nên, Bắc Mạc Quân đang nhẫn, hắn nhẫn, cực độ nhẫn.
Lục trưởng lão cắn răng, không thể lẩn tránh nữa, nói thẳng.
\- " Môn chủ nàng và mấy người Hàn Uy cùng rơi xuống vách đá Vọng Huyền Nhai! Chúng ta đã tìm thấy Hàn Uy, hắn bị thương nặng chưa tỉnh. Còn môn chủ..... sống chết không rõ! "
Răng rắc!
Bắc Mạc Quân nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng kêu rợn tóc gáy.
Vách đá Vọng Huyền Nhai sâu vạn trượng, Hàn Uy thân thể cường tráng có thể sống sót, còn nàng.....
Không! Hắn không được nghĩ bậy!
Bắc Mạc Quân cắn mạnh vào đầu lưỡi, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh làm hắn tỉnh táo lại đôi phần. Bắc Mạc Quân nghĩ ngợi một lát, nói.
\- " Không thấy thi thể chứng tỏ nàng còn sống. Các ngươi cho người đi tìm nàng, không tìm thấy...... các ngươi tự lấy đầu đến đây gặp ta. Hoặc là ta sẽ lấy đầu các ngươi. "
Đây không phải là mệnh lệnh, đây là uy hiếp trần trụi!
Bắc Mạc Quân không là gì trong Quỷ Âm môn, cùng lắm thân phận của hắn chỉ là hôn phu môn chủ mà thôi. Hắn không có quyền hành điều khiển người tông môn.
Nhưng như vậy thì sao?
Bắc Mạc Quân hắn cần dùng đến thân phận? Thân phận không có, hắn ngược lại có nắm đấm. Uy hiếp bằng nắm đấm luôn luôn hiệu nghiệm!
Trên người Bắc Mạc Quân ẩn hiện khí chất vương giả trời sinh, lời nói của hắn bất giác khiến người khác phục tùng vô điều kiện. Huống chi.... Quỷ Âm môn bây giờ như rắn mất đầu, có Bắc Mạc Quân, Cảnh Lăng chiến thần lên trấn thủ, bọn hắn cầu còn không được.
Triều đình và giang hồ ư? Từ ngày Thiên Ma cung khai chiến, triều đình và giang hồ đã về cùng một phe. Tạm thời không cần để ý đến luật lệ phía trước.
Đám người Lục trưởng lão nhận lệnh, không dám chậm trễ lặp tức khởi hành tìm người. Mặc dù bọn hắn vốn đang tìm rồi, nhưng phải tăng thêm nhân lực gấp đôi.... không, gấp ba! Không tìm được tung tích Nguyệt Tích Lương, bọn hắn quyết không trở về!
Cạch!
Cánh cửa phòng khép lại, Bắc Mạc Quân rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngồi sụp xuống đất.
Hắn hai tay đỡ trán, một giọt nước len lỏi chảy xuống, trôi vào khóe môi hắn, mặn chát. Hắn run giọng thì thào.
\- " Tích Lương....... nàng vạn vạn lần đừng rời bỏ ta. Ta không thể sống thiếu nàng..... ta không sống được. "
Tích Lương, nàng nghe thấy không? Nếu nghe được hãy quay trở về. Ta đợi nàng, đợi nàng trở về.
.........
Lộc cộc! Lộc cộc!
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa hoa lệ dùng tốc độ sên bò chậm rãi chuyển bánh. Người đánh xe là một nam tử mặt bầu bĩnh trắng trẻo, ngồi cạnh hắn không ai khác ngoài đồng nghiệp lâu năm của hắn \- Hắc Sát.
Phong cảnh núi rừng rất đẹp, hai người bọn hắn sẽ không ngại thưởng thức phong cảnh...... với điều kiện người nào đó không cất tiếng hát.
Nàng vừa hát, bọn hắn lặp tức phải dùng nội lực chống đỡ để không ngất đi, lấy đâu ra tinh lực dư thừa để ngắm cảnh nữa?!
Nguyệt Tích Lương chống tay lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, miệng không ngừng khép mở, cất cao giọng ca 'thiên hậu'.
\- " I í ì i a..... Hướng Bắc, hướng Bắc a, hướng Bắc có thôn dân trồng khoai...... khoai lang vàng ruộm, thơm ngon vừa miệng í a ~ Cô nương ăn một củ khoai, đánh ba quả rắm..... ông kia lấy tăm xỉa răng, bảo là là rắm thơm í ì í i ~ "
Hiên Viên Dật đang ăn khoai lang nướng vừa mua được của thôn dân địa phương, hắn cắn một miếng, nghe Nguyệt Tích Lương hát câu đầu vẫn cảm thấy ngon, đến câu sau, hắn mắc nghẹn.
\- " Khụ khụ!! "
Hiên Viên Dật đấm ngực kịch liệt, ho đến độ mặt tuấn tú đỏ bừng như đít khỉ.
Không ra..... miếng khoai nó không ra!
Nguyệt Tích Lương ngừng hát, quay sang ngó hắn, chép miệng.
\- " A Nghiên, tỷ thấy chưa? Ăn tham là bị nghiệp quật đấy! "
Hiên Viên Dật oan ức trợn mắt, chỉ thấy lòng trắng, không thấy lòng đen.
Hắn tham? Nàng không có nói lộn?
Có cả thảy mười củ khoai, hắn một củ, A Nghiên một củ, Lam Lam một củ, Hắc \- Bạch Sát mỗi người một củ. Còn lại năm...... tất tần tật vào bụng Nguyệt Tích Lương.
Ai mới là người ăn tham?
Khụ khụ!
Không được! Hắn sắp bị nghẹn chết rồi, miếng khoai lì lợm vẫn không ra!
Cứu.....
Hiên Viên Dật đưa đôi 'cửa sổ tâm hồn' ngập nước cầu khẩn nhìn Nguyệt Tích Lương, chỉ chỉ cổ họng trướng đau.
Nguyệt Tích Lương than ngắn thở dài, bẻ bẻ cổ tay, dịch mông lại gần Hiên Viên Dật.
\- " Cái gì cũng đến tay ta. Ăn cũng mắc nghẹn, cổ họng ngươi bé thế này làm sao có thể học tập nuốt..... À mà thôi! "
Nguyệt Tích Lương nói đến câu mấu chốt thì dừng lại, làm cho hai người A Nghiên và Lam tỷ đang vểnh tai lắng nghe tức tối muốn lật bàn.
Ăn, ghét nhất là ăn tục!
Nói, ghét nhất là nói nửa vời!
Nàng cố tình đây mà! A a a a....
Nguyệt Tích Lương cười hì hì vẫy tay, đổi chủ đề.
\- " Lại đây giúp ta, Hiên Viên Dật sắp tắc thở rồi. "
\- " Được! "
Đáng thương Hiên Viên Dật, hắn bị A Nghiên và Hiên Viên Lam giữ chặt tay chân, bắt ngồi ngay ngắn, mặt quay hướng cửa sổ xe ngựa. Gió vù vù thổi vào mặt, lạnh buốt, tóc đen rối y như tổ quạ.
Phù!
Nguyệt Tích Lương hà hơi vào hai lòng bàn tay, xoa xoa, chà sát với nhau.
\- " Ta đếm đến ba, ngươi chuẩn bị ngưng thần, vận công nha? "
Hiên Viên Dật trúc trắc gật đầu.
\- " Vậy thì.... một.... hai! "
Bốp!!!
Chữ hai vừa rơi xuống, một chiêu 'hàng long thập bát chưởng' liền cứ thế giáng xuống lưng Hiên Viên Dật. Nặng như búa tạ!
Ba đâu?!
Số ba đâu?!
Số ba biến mất đâu rồi?!
\- " Khụ! "
Hắn không kịp phòng bị ho khan, miếng khoai lang to chà bá bắn từ cổ họng ra như ám khí, nó đập vào thân cây ven đường rồi bật ngược trở lại xe ngựa.
Bạch Sát đúng lúc ấy ngoác miệng ra ngáp, miếng khoai chuẩn xác không sai một ly lọt trúng hố đen vũ trụ.
\- " Hửm? "
Bạch Sát ngáp xong, chợt cảm thấy trong miệng hắn có thêm thứ gì. Theo phản xạ có điều kiện, hắn nhai.
Ô? Là khoai lang?! Ngon quá!
Bạch Sát vui vẻ nuốt miếng khoai thần thánh xuống bụng, sau đó khoe với Hắc Sát.
\- " Uy, lão tử vừa được trời cao ban khoai, là khoai thần, ngon hơn khoai bình thường! "
Hắc Sát: " ......... "
Hắn thấy khuôn mặt của chủ tử...... khó coi như thể ăn phải ruồi.
\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Không biết còn có bao nhiêu người đọc truyện này, tương tác hay không là chuyện của các bạn thôi nè. Aya chỉ muốn nói, một tương tác, nhận xét của các bạn là một phần khích lệ cho Aya viết truyện hay hơn, nhanh hơn. Nếu không có động lực viết, truyện có thể drop bất cứ lúc nào.
Vậy nên..... đọc xong một chương nhớ like, cmt cổ vũ nha. Người nào chưa vote hay vote sao cho Aya, tùy vào cảm nhận mỗi người mà vote cho thật tâm. Aya mãi yêu các nàng ? ❤