Qua lời kể của đám lưu manh, Nguyệt Tích Lương đã biết được vị trí hiện tại của nàng. Không ai nghĩ, dưới vách đá Vọng Huyền Nhai còn có một con sông, mà hạ lưu của con sông ấy chính là Đào Hoa thôn, một thôn cực nhỏ trong một thành trấn cực nhỏ thuộc địa phận Ly Mẫn đế quốc.
Ly Mẫn đế quốc, Nguyệt Tích Lương từng tới một lần vào tám năm trước. Nàng được đích thân Hiên Viên Dật mời đến chữa bệnh cho phụ hoàng hắn. Cũng vào lúc ấy, nàng biết đến sự tồn tại của môn phái thần bí, hay nói đúng hơn là Thiên Ma cung bây giờ.
Ngày đó..... được coi như là sự khởi đầu của mọi chuyện đi?
\- " Cô nương, ngươi..... thật sự đã nghĩ kỹ sao? "
Nam tử lão đại đứng trước một thanh lâu có tiếng trong trấn, không nhịn được quay sang hỏi lại Nguyệt Tích Lương lần thứ 66.
Từ khi Nguyệt Tích Lương đồng ý thay Tiểu Đào gán thân trả nợ, tâm hồn hắn vẫn cứ trên mây, kéo thế nào cũng không xuống được.
Trần đời này lại thực sự có người ngu ngốc như thiếu nữ đây, hắn đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nguyệt Tích Lương lé mắt nhìn hắn, không tiếng động khinh bỉ.
Ta đã viết 65 từ 'đã nghĩ kỹ', mắt ngươi mù phải không?!
Nói ra không phải Nguyệt Tích Lương trượng nghĩa đến mức trả ơn mù quáng, mà là nàng làm vậy đương nhiên có mục đích. Hiện giờ trong tay nàng không có tiền, muốn trị thương cho chính mình và A Nghiên, nàng không những cần nơi ở phù hợp mà còn cần cả thuốc tốt.
Chỗ của lão Khương không thể ở lâu, điều kiện quá tệ, dưỡng thương còn khuya mới tốt lên.
Không có tiền? Nàng kiếm chứ sao?! Không lẽ ngồi đó chờ chết?
Bởi vậy..... thời cơ đã dâng lên tới cửa rồi, nếu còn không nắm bắt thì nàng không phải là Nguyệt Tích Lương.
Bị Nguyệt Tích Lương khinh bỉ, nam tử rốt cuộc cũng thức thời ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Hắn dẫn Nguyệt Tích Lương vào thanh lâu bằng cửa sau. Nàng chỉ kịp thoáng thấy cái biển có đề tên Liên Hoa Lâu, khá phong nhã đó chứ.
\- " Bàn Tử, ngươi nói cô nương này tự nguyện đến chỗ ta? Hửm? "
Trong Liên Hoa Lâu, ma ma ngồi vắt chân chữ ngũ, y phục mỏng manh kéo lên tận vùng đùi để lộ ra một mảnh da thịt trắng mơn mởn. Giữa làn khói mờ mờ, nàng ta cầm tẩu thuốc dài, bên trên có khắc hoa văn cầu kỳ, vừa nhìn đã biết là được mua lại của người ngoại quốc.
Đều nói thiên hạ có tứ quốc nhị bộ. Tứ quốc gồm Ly Mẫn, Ám Dạ, Cảnh Lăng, Nam Viêm, vốn dĩ là trước kia là ngũ quốc, nhưng Mạc Thanh đế quốc đã bị tiêu diệt nên còn lại bốn. Nhị bộ gồm bộ tộc Sa Mạc và bộ tộc hải ngoại. Không nói đâu xa, A Nghiên đi theo Nguyệt Tích Lương là đại diện của bộ tộc xa mạc.
Thế nhưng, với những người có kiến thức thì không cho là như vậy. Thiên hạ rộng lớn, làm sao lại gói gọn chỉ trong tứ quốc nhị bộ? Hoàng thất tứ quốc cũng vậy, bọn hắn biết cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Thực tế cho hay, đi qua bộ tộc hải ngoại, tức là đi qua biển cả rộng lớn, có một vùng trời khác, hùng mạnh không kém. Những người đến từ nơi bên kia hải vực ấy được gọi là.... người ngoại quốc!
Tẩu thuốc ở trong tay ma ma Liên Hoa Lâu, nếu Nguyệt Tích Lương không nhầm thì là thứ đồ người ngoại quốc tạo nên. Nó rất hiếm có, trong hoàng cung Cảnh Lăng chỉ vỏn vẹn vài cái. Thế mà..... một ma ma ở thanh lâu nhỏ lại có được tẩu thuốc, chuyện này đúng là làm người ta trố mắt.
Nam nhân tên Bàn Tử lấm la lấm lét liếc Nguyệt Tích Lương một cái, nhận thấy thái độ nàng vẫn như thường mới dè dè dặt nói.
\- " Lam tỷ, cô nương này là tự nguyện thật. Ta có thể thề trên danh nghĩa họ nhà ta? "
Gọi là ma ma, bất quá vị ma ma này không hề già chút nào, nàng ta còn trẻ đẹp rực rỡ, đang thời xuân sắc nhất.
Cái đẹp của ma ma Liên Hoa Lâu là cái đẹp quyến rũ, phong tình, khác hẳn với kiểu quyến rũ, cuồng dã của A Nghiên. Nàng ta dơ tay, nhấc chân đều toát lên vẻ mị hoặc, đôi mắt hoa đào khi nói chuyện khẽ câu, nốt chu sa chính giữa mi tâm đỏ tươi như máu, vô cùng diễm lệ.
Chung quy, nàng ta và A Nghiên, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Chỉ cần là mỹ nhân, Nguyệt Tích Lương đều yêu cả!
Lam tỷ bĩu môi, hiển nhiên không tin lời Bàn Tử.
\- " Có quỷ mới tin ngươi nữa. Lần trước ngươi mang một nha đầu tới chỗ ta, kết quả vài ngày sau ta phát hiện nàng bị các ngươi bắt ép bán mình trả nợ. Chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi! "
Bàn Tử chột dạ gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
\- " Cái kia..... lần này không giống. "
Nếu người ngồi đây là Tiểu Đào, Bàn Tử sẽ không dám mở miệng thề thốt, nhưng Nguyệt Tích Lương thì lại không giống rồi. Nàng thật sự tự nguyện nha...
\- " Bàn Tử, ta phải nhắc lại với ngươi. Liên Hoa Lâu của ta có quy tắc, chỉ thu nhận các cô nương tự nguyện bán mình. Ta sẽ bảo vệ các nàng, cho các nàng công bằng nhất có thể. Ngươi hãy ghi nhớ. Còn về mỹ nhân này.... "
Vừa nói Lam tỷ vừa một tay nâng cằm Nguyệt Tích Lương lên đánh giá, mắt hoa đào lấp lánh quang mang.
\- " Muội nói cho tỷ tỷ biết, muội có phải bị bắt ép hay không? Tỷ sẽ bảo vệ muội, đừng sợ. "
Chậc, đúng là mỹ nhân hiếm có, khuynh quốc khuynh thành. Bàn Tử tìm đâu ra được cô nương tốt như vậy, thật muốn mang nàng về Liên Hoa Lâu, nhốt vào lồng sắt, ngày ngày ngắm nhìn.
Với nhan sắc bậc này, tự vùi dập nơi thanh lâu quả thật đáng tiếc!
Chóp mũi Nguyệt Tích Lương vương vấn hương thơm của hoa tử đinh hương, nàng chớp mắt rồi lại chớp mắt, bất chợt nở nụ cười tươi rói. Môi đỏ mấp máy vài chữ.
'Tỷ tỷ xinh đẹp, ta là tự nguyện.'
Ma ma thanh lâu này thật thú vị, rất đặc biệt, rất phong cách, nàng thích!
Thời buổi này, người có đạo đức nghề nghiệp như nàng ấy không nhiều. Thanh lâu thường là nơi ti tiện, dơ bẩn nhất trong mắt người đời. Nhưng mà Lam tỷ lại cho Nguyệt Tích Lương có cảm giác như Liên Hoa Lâu rất sòng phẳng, còn có đôi phần sạch sẽ.
Rất đối nghịch đúng không?
Có trời mới biết, khi dịch được từ ngữ Nguyệt Tích Lương nói, Bàn Tử đã thở phào một hơi, trong lòng giơ lên ngón tay cái. Biết thủ tín, là một cô nương tốt!
Lam tỷ hơi kinh ngạc nhướng mày, chăm chú soi biểu cảm Nguyệt Tích Lương. Không sợ hãi, không hoảng hốt, không rối loạn, thập phần bình tĩnh. Nàng ta biết, nàng nói thật.
\- " Nếu là như vậy thì được, ta nhận muội. Ra giá đi! "
Lam tỷ luyến tiếc thu tay lại, còn không quên nhân cơ hội ăn đậu hũ, niết má Nguyệt Tích Lương một cái.
Thật mềm!
Nguyệt Tích Lương lặp tức giơ lên năm ngón tay.
Bàn Tử bảo rồi, nàng là người ra giá, khi về chia cho hắn một phần là được, coi như trả nợ. Bàn Tử vẫn đinh ninh cho rằng Nguyệt Tích Lương thân thế không đơn giản, cho nên hắn đối nàng luôn khách khí. Phải công nhận hắn tương đối có đầu óc.
\- " Năm mươi lượng? "
Lam tỷ đoán đại. Đó là cái giá cao nhất trong thanh lâu này rồi, các cô nương khác nàng chỉ trả vài lượng. Cao bởi vì Nguyệt Tích Lương ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Bàn Tử nuốt nước bọt, vẻ mặt tham tài hiện rõ mồn một. Cái giá này hời!
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, chậm rãi dùng khẩu hình nói.
'Năm trăm lượng.'
Thực chất Nguyệt Tích Lương tự nhận bản thân nàng là vạn kim khó cầu, hàng mẫu độc nhất không bán kìa. Nếu không phải túng thiếu, nàng còn lâu mới bán mình với giá năm trăm lượng, quá bèo bọt.
Lỗ! Lỗ to!
Chuyện này mà truyền ra ngoài thiên hạ, nàng không biết giấu mặt vào đâu. Nhất là để lọt vào tai ca ca đáng ghét, nàng không bị hắn cười cho thối mũi mới là lạ.
Tích Lương quận chúa, Nhị vương phi, thần y, môn chủ Quỷ Âm môn, tiểu phú bà,..... bán mình năm trăm lượng. Nguyệt Hạo Thần nên viết thành báo, rải khắp tứ quốc, hắn sẽ thu vào được rất nhiều tiền. Bán tin ấy à, phải bán những tin nóng hổi, giật gân, gây sốc như vậy!
Rầm!
Bàn Tử trực tiếp ngã ngửa từ trên ghế, hắn lồm cồm bò dậy, định nhắc nhở Nguyệt Tích Lương thu liễm.
Công phu sư tử ngoạm này ngươi luyện bao nhiêu năm rồi?
Lam tỷ sẽ không chịu đâu!
Hắn vừa nghĩ như vậy, giọng nói của Lam tỷ đã vang lên.
\- " Thành giao! "
Bàn Tử trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì ngất đi. Hắn không nghe nhầm? Dễ..... dễ dàng như vậy?
Lam tỷ không phải bị đánh tráo rồi chứ? Lam tỷ không phải nổi danh keo kiệt nhất trấn hay sao?
Nguyệt Tích Lương tủm tỉm nhận lấy ngân phiếu, lén lút nhét cho Bàn Tử một ít. Khi hắn ra về, Lam tỷ mới quay sang búng trán nàng một phát rõ đau, uy hiếp.
\- " Ta tốn nhiều tiền để mua muội như vậy, muội phải chứng minh cho ta thấy muội đáng với cái giá ấy! Không làm được ta xẻo thịt muội nhắm rượu! "
Đây là một canh bạc của nàng, nếu canh bạc này không thắng, nàng xót tiền chết mất. Năm trăm lượng.... không cánh mà bay....
Nguyệt Tích Lương vỗ vỗ vai Lam tỷ, nhe hàm răng trắng sáng như gốm sứ, đều tăm tắp.
Tin ta có thịt ăn!
Lam tỷ lặng yên nhẩm đếm số răng Nguyệt Tích Lương, phán: Còn chưa mọc răng khôn!
..........
\- " Này này, ngươi nghe nói gì chưa? Liên Hoa Lâu xuất hiện một vị hoa khôi chim sa cá lặn, kinh tài tuyệt diễm..... "
\- " Ngươi nói bậy gì thế? Hoa khôi ở Liên Hoa Lâu bổn đại gia có người nào không biết. Tiểu Thúy, Tiểu Mai, Tiểu Cúc, ta đều đã chơi qua! "
Người nọ coi thường phẩy phẩy tay, thần thần bí bí mở miệng.
\- " Vậy thì ngươi không biết rồi. Thời gian qua ngươi lại bị lão bà nương nhà ngươi cấm túc phải không? Cô nương hoa khôi này mới đến từ hơn một tháng trước thôi, giờ cả trấn không ai không biết nàng, danh tiếng còn vang đến tận các trấn lân cận.... "
\- " Nổi như vậy?! "
Nam tử bên cạnh kinh sợ giật mình.
\- " Ta nói dối ngươi làm gì? Ta đã được tận mắt chứng kiến nàng từ xa..... nhan sắc đó khiến ta quên ăn quên ngủ, quả thật tiên nữ... "
Hắn nói đến đây, đồng bạn đã không nhịn được trả tiền nước.
\- " Vậy ta phải đến Liên Hoa Lâu xem xem, nếu thực sự như ngươi nói ta sẽ bao nàng một đêm, cho dù có phải khuynh gia bại sản! "
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
\- " Ngươi hãy chết cái tâm này đi. Cô nương người ta bán nghệ không bán thân. Mà có bán thân thật cũng chưa đến lượt ngươi! "
\- " A..... thế sao? Vậy đi nhìn mặt nàng một chút cũng không thành vấn đề đi? "
\- " Ngươi nhắc mới nhớ, hôm nay hoa khôi lên tràng, ta phải đến trước tranh chỗ mới được! "
Đoạn, nam tử mặc kệ huynh đệ chí cốt, nhấc chân chạy thẳng phía Liên Hoa Lâu.
\- " Uy! Uy! Ngươi đợi ta với! "
Ngay khi bóng dáng hai tên háo sắc khuất dạng sau ngõ rẽ, có mấy người ngồi bàn bên cạnh mới hứng thú dạt dào bàn luận.
\- " Dật ca, cái tên Liên Hoa Lâu này không phải là tên của thanh lâu mà Lam Lam mở ư? "
Người được hỏi còn chưa nói gì, Hắc Sát, Bạch Sát đứng sau đã nhìn nhau, đồng thanh.
\- " Thì là nó đấy! "
Trong trấn còn có Liên Hoa Lâu thứ hai sao? Thiếu thông minh!
Kẻ nói chuyện đảo mắt vài cái, cười hắc hắc, xoa tay.
\- " Không ngờ chỗ của Lam Lam cũng có vài thứ hay ho, Dật ca, chúng ta cũng đi chiêm ngưỡng hoa khôi đi! Xem nàng ta có được xuất sắc như lời đồn thổi? "
Mỹ nữ gì đó, hắn không có định lực chống lại, trong phủ của hắn đã thu nạp không biết bao nhiêu là mỹ nữ, hoàn phì yến gầy đủ cả. Có ai như Dật ca và Liệt đệ, một người suốt ngày trưng bộ mặt trích tiên cấm dục, một người quanh năm chạy theo thiếu niên Nguyệt tổng, kém mỗi việc hô to cho cả thế giới biết hắn là đoạn tay áo chi phích.
Nhân sinh như vậy còn gì là thú vị!
Ba ngàn con sông, ta chỉ cần một gáo nước? Thiên hạ vạn người ta chỉ cần mình ngươi?
Không, không, không!
Hắn là hoa hoa công tử, mỗi sông phải uống một ngụm, có no nước chết cũng là chết hạnh phúc.
Mỹ nữ.... ta đến đây!!
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng mỉm cười, ôn tồn lễ độ nâng chén trà nhấp một ngụm, trả lời.
\- " Liên Hoa Lâu, ta đi. Nhưng mà hoa khôi gì đó, ta không quan tâm. Ngũ đệ đừng quên, chúng ta đến tìm Lam Lam. "
Mỹ nữ trong lòng hắn, mãi mãi có một mà thôi. Không ai thay thế được nàng, không ai. Ngoài nàng ra, nữ nhân khác vào mắt hắn không khác nào phù du...
\- " Được được! mục đích là gặp Lam Lam! "
Huynh cứ tìm Lam Lam của huynh, ta truy mỹ nữ của ta, huynh làm được gì ta nào?!
Hiên Viên Dật lắc đầu, biết tỏng suy nghĩ ngũ đệ hắn nhưng không thèm vạch trần. Hắn đặt chén trà xuống, sửa sang lại y phục bạch y không dính một hạt bụi, đứng dậy.
\- " Đi thôi. "
\*\*\*\*\*\*\*
\(TG\) Hôm nay tiếp tục bão chương nha bà con. Cứ đạt 100 like, 40 cmt sẽ ra chương mới! Chỉ tiêu hạ thấp lắm đó, mọi người cùng cố gắng nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ❤