Mạc Kinh Thiên ngơ ngẩn, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế đánh tới Nguyệt Tích Lương. Nhưng rõ ràng hắn còn chưa chạm vào nàng, nàng đã ngã xuống.
Nhiệm vụ của hắn là giết nàng, vậy tại sao khi nàng chết hắn lại không có lấy một chút vui vẻ?
Hắn làm sao thế này?
Thình thịch!
Lồng ngực Mạc Kinh Thiên đau nhói, hắn cảm thấy cổ họng dâng lên mùi vị ngai ngái, có một dòng khí nóng dồn nén không có chỗ giải tỏa.
Phụt!
Cuối cùng Mạc Kinh Thiên vẫn là không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt mất đi tiêu cự, nhắm nghiền, thân thể thẳng tắp ngã xuống.
\- " Thiếu chủ! "
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của Thiên Ma cung lẫn Quỷ Âm môn. Thiên Ma cung đương nhiên quan tâm đến thiếu chủ của bọn hắn, mà Quỷ Âm môn.....
Khuôn mặt Hàn Uy tái mét, sau khi hắn vung đao chém chết đối thủ liền sải bước dài chạy đến bên vách núi. Ở đó vẫn còn dấu vết đá lở cùng với chiếc trâm cài bạch ngọc mà Nguyệt Tích Lương đánh rớt.
Cái gì?
Môn chủ đã rơi xuống vách đá?
Hắn thật đáng trách! Hắn đáng ra không nên để môn chủ một thân một mình!
Đúng rồi, còn có nha đầu A Nghiên, A Nghiên luôn sát cạnh bảo vệ Nguyệt Tích Lương. Không lẽ nàng ta cũng gặp phải bất trắc, lành ít dữ nhiều?
Hàn Uy nắm chặt chiếc trâm bạch ngọc tay, lại liếc nhìn hai, ba trưởng lão Quỷ Âm môn còn đang cố gắng chống đỡ kẻ địch, chống đỡ sắp không nổi nữa rồi. Hắn hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, dùng hết sức lực truyền đạt mệnh lênh.
\- " Vách đá Vọng Huyền nhai, chúng ta cùng nhảy! "
Môn chủ đã rơi xuống, tung tích không biết, bọn hắn ở trên này chiến đấu còn có ích lợi gì? Thà rằng theo nàng gieo mình xuống Vọng Huyền nhai, ít ra còn có khả năng sống sót, cho dù khả năng ấy là một phần trăm đi chăng nữa.
Hàn Uy gào xong, hắn không thèm quay đầu lại, cũng không do dự, trực tiếp tung người nhảy xuống vách đá.
Ba trưởng lão còn lại nhìn nhau, đồng thời giải quyết chướng ngại, lần lượt nhảy theo sau Hàn Uy. Bọn hắn không sợ chết, không sai! Nhưng không phải là bọn hắn không muốn sống. Cầu đường sống trong chỗ chết, chuyện như vậy cần rất lớn dũng khí. Lại nói người của Quỷ Âm môn, không thiếu nhất chính là dũng khí.
\- " Bọn hắn vẫn là lựa chọn tự sát? Vậy cũng tốt, tiết kiệm cho ta được ít sức lực. "
Cất lời là một vị hắc bào nam tử, hắn dường như đảm nhận vị trí thủ lĩnh, ở đây ngoài Mạc Kinh Thiên, hắn có quyền hành lớn nhất.
Mạc Kinh Thiên hôn mê bất tỉnh nằm trên lưng hắc bào thủ lĩnh, dung nhan trắng bệch, nhịp tim ngày một suy yếu dần, hơi thở chỉ còn treo một hơi.
Không biết vì nguyên do gì mà Mạc Kinh Thiên bỗng dưng hộc máu, tẩu hỏa nhập ma. Nhưng mà mệnh hắn đang nguy hiểm sớm tối là sự thật, nếu như cứu chữa chậm trễ dù là một giây hắn cũng có thể đi đời nhà ma.
Mạc Kinh Thiên đối với Mạc Vấn Thiên còn có công dụng rất lớn, hắn không được chết lúc này.
Hắc bào thủ lĩnh nhận ra sự bấp bách bây giờ là đưa Mạc Kinh Thiên về Thiên Ma cung tìm Mục thần y. Mục thần y y thuật tinh diệu, cứu Mạc Kinh Thiên có lẽ không thành vấn đề.
\- " Chúng ta đi! "
Hắc bào thủ lĩnh không suy nghĩ nhiều đã hạ lệnh rút quân. Hắn cõng Mạc Kinh Thiên, dùng tốc độ nhanh nhất bay hướng tổng bộ môn phái. Còn về phía người của Quỷ Âm môn rốt cuộc đã chết thật hay chưa, hắn cũng không còn tâm tư mà quản.
Nếu lão cung chủ hỏi tới thì sao? Đương nhiên là phải trả lời rằng đã chết hết rồi!
Chung quy lại, dối trên lừa dưới thời nào cũng có. Vì tiền đồ, vì tính mạng, vì tiền tài, nói dối vài lần thì có sao. Chỉ cần nói dối không bị vạch trần, người được lợi luôn luôn là ngươi.
.........
Ào ào!
Nguyệt Tích Lương giật giật ngón tay, các giác quan bắt đầu về lại với bản thể. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy, ngửi thấy mùi cỏ xanh hòa lẫn với đất, trong khoang miệng đều là vị máu tanh mặn. Một trận gió thổi qua, Nguyệt Tích Lương rùng mình, từ từ mở mắt.
\- " Lạnh quá..... "
Nàng run cầm cập lẩm bẩm, giọng nói khản đặc vô cùng khó nghe. Nguyệt Tích Lương dùng cả hai tay hai chân khó khăn bò dậy từ dưới đất, miệng thở hổn hển.
Tầm nhìn mờ mờ phải mất một lúc mới trở nên rõ ràng. Bấy giờ Nguyệt Tích Lương mới biết tình trạng của nàng thảm hại như thế nào. Cả nửa người dưới ngâm trong nước, y phục ướt đẫm dán sát vào cơ thể, lộ ra đường cong dụ người phạm tội. Thảo nào nàng lại thấy lạnh như vậy.
Thời tiết tháng mười đang cận kề mùa đông, lại bị ngâm nước trong thời gian lâu, Nguyệt Tích Lương cá chắc rằng nàng không chết cũng ốm một trận.
Nguyệt Tích Lương thử động động thân mình, không kìm được hít vào một ngụm khí lạnh. Khắp người nàng đâu đâu cũng là vết thương, từ bầm tím, rách da đến gãy xương, đau nhức không tả nổi.
Trong quá trình rơi xuống vách đá, Nguyệt Tích Lương nhớ mang máng..... thân thể nàng đã mấy lần bị đập vào mỏm đá nhô ra. Mỗi lần đập là mỗi lần đau đến chết đi sống lại. Nếu phía dưới không phải là dòng sông chảy siết, nàng sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
Sau gần mười năm xuyên đến thời đại này, Nguyệt Tích Lương từ trải nghiệm thực tế rút ra kết luận. Đó là dù có rơi xuống vách núi, ngươi cũng gặp phải dòng nước mà thôi. Nếu như ngươi biết bơi, ngần ngại gì, ngươi cứ yên tâm mà rơi, không chết được!
Nguyệt Tích Lương đâu có biết, đó là do số nàng có thần linh phù hộ mới được may mắn như vậy. Đổi thành người khác...... thực xin lỗi, đất diễn của ngươi đến đây là hết. Vậy cho nên, những lời nói nhảm của Nguyệt Tích Lương, đừng ai tin, tốt nhất không nên tin, tin..... ngươi sẽ sa vào vạn kiếp bất phục.
\- " Gãy ba chiếc xương sườn, gãy tay phải, chân trái bị trật, phổi tổn thương..... "
Nguyệt Tích Lương xem sơ qua trấn thương trên người, vô lực nằm trở lại thảm cỏ. Thương quá nặng, lại không có dụng cụ, không có dược chữa trị, nàng có là thần y cũng thúc thủ vô sách.
Nguyệt Tích Lương nằm nghỉ ngơi, một khắc sau nàng thấy toàn thân nóng bừng, đầu óc quay cuồng, mê man đi xuống.
Không xong, phát sốt rồi!
\- " Gia gia, ngươi mau tới. Ở đây còn có một tỷ tỷ nữa! "
Trước khi Nguyệt Tích Lương hoàn toàn rơi vào bóng tối, có một thanh âm thánh thót lọt vào tai nàng, đôi giày nhỏ nhắn màu hồng phấn xuất hiện trong tầm mắt đang dần khép lại.
Ở đây..... có người?
Mẹ nó...... được cứu rồi!
Nguyệt Tích Lương chỉ nghĩ được như vậy rồi đầu nàng ngoẹo hẳn sang một bên, hoa hoa lệ lệ bất tỉnh nhân sự.
\- " Đã là người thứ hai trong ngày hôm nay, lại còn đều là cô nương xinh đẹp. Không biết các nàng gặp phải nghiệt gì? Tiểu Đào, gọi người đến giúp đỡ mang nàng về thôn. Lưng gia gia đau, không vác được vật nặng. "
..........
\- " Lão đầu tử, hạn cuối rồi, ngươi mau trả tiền cho chúng ta! "
\- " Ba mươi tám văn tiền, được thừa nhưng không được thiếu. Ta đã cho ngươi đủ thời hạn, lần này bắt buộc phải trả! "
\- " Đại ca, nhìn dáng vẻ nghèo nàn của hắn, chắc lại muốn khất nợ rồi.... "
\- " Hừ! Muốn khất nợ của lão tử đâu có dễ. Không có tiền, chẳng phải hắn còn một chất nữ hay sao? Tiểu hài tử da thịt trắng nõn, tư sắc không tồi, bán vào thanh lâu cũng được vài lượng bạc. Tiền thừa coi như là tiền lãi! "
\- " Ây da đúng vậy, dạo này thanh lâu trong trấn có mấy vị thương gia sở thích lạ lẫm, chỉ thích chơi hài đồng. Nha đầu Tiểu Đào vừa vặn đủ tiêu chuẩn.... "
Tiểu Đào sợ hãi nép vào sau vạt áo gia gia, mắt to ầng ậng nước. Nàng mới không cần bị bán vào thanh lâu, gia gia nói thanh lâu là nơi mua vui của lũ nam nhân háo sắc. Vào đó sẽ chết!
Gia gia Tiểu Đào là một lão giả gầy yếu, lưng hơi còng. Y phục trên người hắn rách nát chắp vá, nhưng y phục của Tiểu Đào lại hoàn hảo vô khuyết, chứng tỏ làm tổ phụ hắn yêu thương cháu gái mình đến nhường nào.
Lão đầu ôm chặt lấy Tiểu Đào, bàn tay hơi run rẩy, cầu xin.
\- " Các vị..... xin các ngươi đừng bắt Tiểu Đào đi. Trong người ta bây giờ còn đúng ba mươi văn tiền, tám văn còn thiếu...... ta có thể trả sau được hay không? Ngày kia.... không, ngày mai, ngày mai ta sẽ trả! "
Mấy gã đòi nợ hiển nhiên cứng mềm đều không ăn, bọn hắn đã có sẵn ý định trong đầu, sao nói bỏ qua là bỏ qua được.
Ba mươi tám văn tiền và vài lượng bạc, cái nào lợi hơn vừa nghĩ liền biết.
\- " Không được lằng nhằng! Đủ tiền thì đưa, không đủ chúng ta bắt người! "
Gia gia Tiểu Đào thực muốn khóc.
\- " Đại gia, khẩn cầu các ngươi.... "
\- " Các huynh đệ, bắt người! "
Không đợi người đối diện nói hết câu, mấy tên nam tử vạm vỡ lặp tức xông lên, muốn cướp lấy tiểu nữ hài từ trong tay gia gia nàng.
\- " Không! Gia gia cứu ta! Ta không muốn đi ô ô ô..... "
Tiểu Đào hoảng hốt khóc rống, khuôn mặt non nớt vương đầy nước mắt, nước mũi, đáng thương cùng cực.
Ồn ào.
Nguyệt Tích Lương khẽ nhăn mày, lần thứ hai từ trong hôn mê tỉnh lại, mắt đẹp đảo một vòng, phân tích hoàn cảnh xung quanh.